Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 66: Đại kết cục


Đọc truyện Thư Tình Của Kỵ Sĩ – Chương 66: Đại kết cục

Khoảng chừng 5 giờ rưỡi, tiếng pháo bên ngoài lần lượt vang lên, hết đợt này đến đợt khác, rồi dần nối liền thành một dây chuyền.

Phương Sĩ Thanh bị tiếng xột xoạt của ba Phương đánh thức, trở mình ngồi dậy, đi ra vừa thấy, mẹ Phương đang thắp hương bày đồ cúng.

Còn ba Phương đang cầm pháo đi xuống lầu, vừa thấy hắn thì rất ngạc nhiên, thấp giọng nói: “Sao dậy sớm thế? Năm ngoái gọi con thế nào cũng chẳng chịu dậy.”

Theo tập tục truyền thống thì trước khi đốt pháo không được lớn tiếng nói chuyện, nên Phương Sĩ Thanh cũng đè thấp giọng nói: “Ngủ không được nữa, con đi đốt pháo cho, ngoài kia còn đang có gió lạnh lắm, ba trong nhà nghe tiếng đi.”

Chờ hắn đốt pháo xong quay vô, mẹ Phương cũng cúng xong xuôi, lấy sủi cảo gói sẵn trong tủ lạnh ra, ba Phương đeo kính lão lên đếm tiền lì xì.

Đúng là chẳng ai hỏi Phương Sĩ Thanh “Chị con đi đâu rồi”.

Hắn cởi áo khoác, mời mẹ Phương từ phòng bếp ra, để ba mẹ đều ngồi trên sô pha, sau đó quy củ, thực nghiêm túc dập đầu chúc tết.

Ba Phương lấy ra một bao lì xì từ túi áo đã chuẩn bị sẵn cho hắn, hắn vừa thấy bao lì xì cũng không dày đó liền nhận ngay.

Mẹ Phương cũng đưa cho hắn thêm một bao, hắn còn chưa kịp từ chối, mẹ Phương đã nói: “Cái này không phải cho con, con cứ nhận dùm đi, quay về đưa cho nó.”

Phương Sĩ Thanh vô cùng bất ngờ, lại rất vui mừng, hai tay nhận lấy, liền giữ nguyên tư thế dập đầu thêm hai cái nữa, khiến cái trán ửng đỏ, mà đôi mắt cũng đỏ au.

“Được rồi được rồi,” ba Phương ở bên nói, “Sáng sớm lại thành thỏ mắt đỏ, hai người còn như vậy nữa là ba khóc luôn mất.”

Hai mẹ con nhìn nhau, vừa cùng nở nụ cười.

Mẹ Phương mới vừa bỏ sủi cảo vào nồi, Phương Minh Dư đã trở về.

Vào cửa cô cũng dập đầu với mỗi người, sau đó nói đau đầu muốn ngủ một lúc, rồi liền về phòng mình.

Mẹ Phương nấu sủi cảo xong, lo lắng gõ gõ cửa phòng con gái, gọi: “Minh Dư, ra ăn sủi cảo đi.”

Bên trong Phương Minh Dư đáp lại: “Không ăn đâu, mọi người ăn đi.”

Mẹ Phương còn muốn nói gì đó, ba Phương lại đây kéo bà đến bàn ăn, nhỏ giọng nói: “Đừng gọi nữa, nó đói bụng thì sẽ tự ra ăn. Họ hàng cũng sắp tới chúc tết, chắc nó không thích bị người ta hỏi này kia lung tung.”

Mẹ Phương nghĩ cũng phải, chỉ đành từ bỏ, lại nói với đứa con trai: “Dạ dày con lúc nào cũng khó chịu, mà sáng sớm ra đã ăn tương ớt, mẹ pha nước tỏi dấm rồi, sủi cảo chấm cái này mới ngon.”

Phương Sĩ Thanh nhét đầy miệng, ngồm ngoàm không rõ nói: “Chốc ữa con òn muốn i chúc ết, ăn tỏi iệng thối!” (“Chốc nữa con còn muốn đi chúc tết, ăn tỏi miệng thối!”

Sủi cảo mẹ làm quả thực ăn ngon muốn khóc luôn!

Hắn ăn no liền vội vàng muốn đi chúc tết trưởng bối thân thích, ba Phương giao chìa khóa xe mình cho hắn, dặn hơn cả chục lần phải lái xe cẩn thận, rồi hai phụ huynh mới nhìn theo hắn ra cửa.

Xe ba Phương là một chiếc VolkswagenPassat đời cũ, mắt ba hiện tại đã rất mờ, lớn tuổi nên phản ứng cũng không còn được như xưa, cho nên ngày thường ít khi dùng, chỉ để trưng dưới gara cho đóng bụi chơi, mấy hôm trước nghĩ thằng con nó về thể nào cũng cần, nên mới đặc biệt mang đi rửa lại cho sạch sẽ.

Phương Sĩ Thanh đi xuống lầu, tâm tình tốt đến lâng lâng, vừa xuống lại thấy một banner hoạt hình vẽ ông mặt trời tươi rói ngoài cửa kính thủy tinh, lập tức đứng trước mặt trời đó, tự sướng một pic moah moah hôn gió, sau đó gửi cho Vương Tề, thêm vào bốn chữ: “Năm mới vui vẻ”.

Gửi đi xong, hắn nhét di động vào túi, vui vẻ nhảy xuống bậc, còn chưa kịp đứng vững, chợt phát hiện còn có một người đang đứng bên cạnh.

Hắn: “…Chị Tô Vân?!”

Tô Vân mặc một chiếc áo lông ngắn màu đỏ, trên đầu đội mũ, mà mặt cũng vẫn lạnh đến đỏ bừng.

Phương Sĩ Thanh không biết cô ở đây làm gì, Phương Minh Dư cũng lên nhà hơn nửa ngày rồi, sao cô vẫn chưa đi?

Tô Vân nói: “Chúc mừng năm mới.”

Phương Sĩ Thanh cũng bèn nói: “Năm mùi đại cát.”

(Tác phẩm viết năm 2015 (tức Ất Mùi))


Tô Vân cười cười, nhìn chiếc chìa khóa xe trên tay hắn, hỏi: “Em đi đâu vậy? Có thể tiện đường cho chị ké một đoạn không? Chị muốn đến 7 Days Inn(1) trong trung tâm.”

(1) Hệ thống khách sạn tiện lợi nội địa nổi tiếng ở Trung Quốc, ra đời ở Quảng Châu, thường tọa lạc tại các thành phố lớn, gần trung tâm thương mại, nhà ga, sân bay, bến cảng và các trạm giao thông công cộng. Kiến trúc rất nổi bật với màu vàng đặc trưng [xem]

Sáng sớm đầu năm mới rất khó đón xe, Phương Sĩ Thanh nói: “Được.”

Hắn mở cửa xe, Tô Vân ngồi vào ghế phụ, hắn đang muốn lên xe, di động trong túi áo lại rung lên một cái, lấy ra xem, là tin nhắn Vương Tề trả lời hắn, gửi một tấm tự chụp đang chuẩn bị ăn sủi cảo, vẻ mặt anh nhà hết sức nghiêm túc, lời nói cũng vô cùng đơn giản “Chúc mừng năm mới”.

Hắn cũng rất vui vẻ, cảm thấy Vương Tề rất biết ăn ý với mình, cười hì hì khóa màn hình cất vào túi.

Dọc đường đi nơi nơi đều tràn ngập không khí vui mừng ăn tết, trong xe lại khá yên tĩnh nên thành ra có hơi khó xử.

Phương Sĩ Thanh có tâm nói gì đó, nhưng Tô Vân vẫn luôn cúi đầu nhìn di động, lúc chờ đèn đỏ hắn liếc trộm một cái, phát hiện Tô Vân đang dùng app đặt vé máy bay.

Như cảm giác được tầm mắt của hắn, Tô Vân quay đầu nhìn hắn, đột nhiên thốt ra một câu: “Chị em nói với em rồi nhỉ? Cô ấy muốn chị với em sinh một đứa.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Tô Vân nói: “Em đừng khẩn trương, chị một chút cũng không muốn.”

Phương Sĩ Thanh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em cũng không muốn.”

Tô Vân cầm di động trên tay lật tới lật lui, nói: “Nhưng căn bản cô ấy cũng không cần hỏi chị có muốn hay không.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Tô Vân cười: “Chị yêu cô ấy mười mấy năm, tới tận hôm nay mới phát hiện, cô ấy căn bản không cần chị, đối với cô ấy mà nói, chị có thể là Tô Vân, cũng có thể là Trương Vân Lý Vân, dù sao cũng chẳng khác gì mấy.”

Phương Sĩ Thanh nghe ra giọng cô thoáng bi thương, có chút đồng cảm với cô, nhưng vẫn không nói gì.

Hắn nghĩ, Tô Vân cũng không phải muốn mình an ủi, mà chỉ là tìm một người lắng nghe để trút hết nỗi lòng ngay lúc này mà thôi.

Kim bài lắng nghe Viên Thụy tiên sinh sáng sớm ra đã tới nhà ba dượng mình chúc tết, cậu ta không có người thân nào khác ở Bắc Kinh, hằng năm chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi lần này, ba dượng giữ cậu ta ở lại ăn cơm trưa, cậu ta bịa ra lý do trước 12 giờ mình đã có hẹn rồi.

Ba dượng đã biết rõ tính hướng cậu con trai này từ lâu, cười nói: “Ồ, Tiểu Thụy có bạn trai rồi à? Lúc nào nhớ dẫn tới cho ba xem xem.”

Viên Thụy đỏ mặt, muốn nói không có, nhưng người mà hẹn ăn cơm mùng một tết khó có khả năng là bạn bè bình thường.

Nếu không về add weixin người mà Phương Sĩ Thanh giới thiệu hồi bữa nhỉ? Cậu ta vẫn chưa liên hệ với người đó lần nào.

Rời khỏi nhà ba dượng, cậu ta không đón xe, lại quên mang theo thẻ, nghĩ nghĩ, quyết định thôi thì đi bộ về nhà đi.

Mấy ngày nay, tâm tình cậu ta có chút liêu xiêu.

Trịnh Thu Dương đối với cậu ta rất ái muội, đã vậy Trịnh Thu Dương lại còn thổ lộ với cậu ta, hai người họ hôn môi rồi, còn thẩm du cho nhau nữa. Nhưng hôm sau Trịnh Thu Dương đã không thấy tăm hơi đâu, cũng không tới tìm cậu ta lần nào, cả điện thoại hay tin nhắn đều không có tin tức.

Trước kia cậu ta chỉ từng gặp trường hợp người ta tránh mình sau khi đã thổ lộ, chứ chưa thấy ai mới chạy đến 3 base(2) đã mất tích, chưa từng ăn thịt heo cũng từng gặp heo đi, vậy là cậu ta lại bị trai thẳng này đùa giỡn rồi.

(2) Cách ghi điểm trong môn bóng chày: (Cầu thủ viết tắt CT)

-Pitcher(CT ném bóng) ném bóng về phía batter.

-Batter(CT đánh bóng) đánh trúng bóng khi bóng bay vào vùng strike zone ( vùng chính xác, hợp lệ) để anh ta có thể chạy đến các base một cách an toàn. Sau khi hoàn tất quá trình chạy 1 vòng qua tất cả 4 base, base cuối cùng là home base, anh ta sẽ ghi được 1 điểm cho đội của mình.

Đã thế lúc Trịnh Thu Dương thổ lộ còn nói rất rõ ràng, là vì Phương Sĩ Thanh có người yêu rồi nên mới quay sang thích cậu ta, cậu ta một bên cảm thấy “Ơ hình như có gì đó không đúng?” Một bên lại cực kỳ vui vẻ “Rốt cuộc cũng có người thích mình rồi nha”. Bản thân cậu chàng cũng biết mình không quá thông minh, lần này lại càng ngu ngốc, vừa nghĩ tới tối hôm bị Trịnh Thu Dương hôn tới ngất xỉu thì chỉ xấu hổ muốn kiếm đại lỗ nào chui xuống luôn cho xong, chắc Trịnh Thu Dương sắp cười điên rồi: Coi kìa, đây là một đứa ngốc đó.

Thật ra cậu ta rất hâm mộ Phương Sĩ Thanh, đã vừa trắng vừa đẹp lại còn biết làm nũng, không như mình, đen như cục than, bộ dáng cũng bình thường, đừng nói làm nũng, cả những câu dễ nghe cũng nói không được.

Kể cả có cong thật đi nữa, nhất định là Trịnh Thu Dương cũng thích Phương Sĩ Thanh a.


Haiz, huống chi người ta có cong thật đâu.

Qua hơn mười trạm, ước chừng cậu ta cũng đi hơn một tiếng rồi, mệt thì không mệt, nhưng cả người đổ đầy mồ hôi, lúc gần đến nhà có đi ngang một tiệm KFC, nên đi vào mua một kem ốc quế, bị nhân viên cửa hàng nhận ra, còn cùng cậu ta chụp chung một bô.

Sau khi đi ra, tâm tình cậu ta tốt hơn nhiều, tuy đường tình không thuận lợi, nhưng ít ra sự nghiệp cũng đang dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Trịnh Thu Dương đang đứng trước cửa nhà Viên Thụy chờ bắt người, hắn biết Viên Thụy tám phần là đến nhà ba dượng chúc tết rồi, cơ mà lạy một lạy năm cái gì mà lâu vậy còn chưa về nữa? Cũng không phải người một nhà, còn phải ở lại ăn bữa cơm tất niên sao?

Hắn ở trước cửa đi tới đi lui, hết sức nôn nóng.

Nghe Phương Sĩ Thanh nói xong, hắn lại suy nghĩ hết nửa đêm, nghĩ rằng Viên Thụy chưa chắc đã thích tên bán bảo hiểm kia, nhưng có thể khả năng hối hận đáp ứng hắn, là do ngại hắn trước kia từng trải với quá nhiều em gái sao?

Hắn cảm thấy tủi thân, thân thể hắn phóng túng là không sai, nhưng nội tâm hắn vẫn rất thuần khiết nha!

Hắn cũng chưa lần nào nghiêm túc thích một người như vậy, đúng là tà môn, không hiểu sao Viên Thụy nhìn ngang nhìn dọc cũng không hề đúng gu của hắn, không chỉ khác với mấy cô gái, cũng không giống đàn ông khác, dường như chỉ cần đứng tỏa sáng một phía, là đã đủ câu được hắn rồi có muốn không chú ý cũng khó.

Hắn chịu đựng đợi nửa ngày, Viên Thụy mới trở lại, vẻ mặt cười tủm tỉm liếm ly kem trên tay mình, trông tâm tình tốt vô cùng.

Trịnh Thu Dương nhìn mà không vui nổi, hắn ngồi chờ dài cổ trước cửa cả buổi trời, lo lắng trằn trọc cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đầu năm chỗ nào cũng không đi đã đến chỗ người này, khổ hu hu vậy mà, trông Viên Thụy lại còn rất vui vẻ? Đây căn bản là không xem hắn ra gì rồi.

Viên Thụy ngẩng lên thấy hắn liền sửng sốt, cũng quên liếm tiếp ly kem.

Hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.

Trịnh Thu Dương bỗng nhiên vụt một tay qua đây, Viên Thụy sợ tới mức vội nhắm mắt lại chờ bị đánh… Cho tới giờ cậu ta còn chưa từng đánh nhau với ai đâu, đánh nhau không tốt.

Bàn tay đó lại chụp lên vai cậu ta, đẩy cậu ta đảo lảo lui về sau hai bước dựa lên tường, ly kem trên tay cũng bị rơi xuống đất.

Hơi thở Trịnh Thu Dương áp bách sang đây.

Thân thể hai người gần như dính lấy nhau, nhịp tim trong lồng ngực cũng cảm nhận được rõ ràng.

Viên Thụy trợn tròn mắt, một cử động cũng không dám.

Trịnh Thu Dương hung thần ác sát nói: “Hỏi cậu lại lần cuối, có thích tôi hay không!”

Viên Thụy há hốc mồm, giọng lí nhí nói: “Không phải tôi nói, tôi có người mình thích…”

Trịnh Thu Dương ngắt lời cậu ta: “Mau trả lời, có thích tôi hay không!”

Viên Thụy nuốt nước miếng một cái, vẫn nhỏ giọng nói: “Không.”

Trịnh Thu Dương giận dữ trừng lớn hai mắt đến độ muốn lọt tròng, thân thể lại lui ra sau.

Viên Thụy thở dài nhẹ nhõm, song lại có chút khổ sở.

Trịnh Thu Dương nắm tay thành quyền, nói: “Tôi từng quen tám trăm người bạn gái, cuối cùng lại bị một gay đùa giỡn.”

Viên Thụy nghĩ thầm, đừng mắc mưu nha.

Trịnh Thu Dương nói: “Cũng đúng, cậu vốn cả ngày không phải thích người này cũng thích người kia, tôi còn hy vọng cậu chỉ thích tôi, cậu nói xem, nếu đã không thích tôi, thì cần gì phải đáp ứng quen tôi? Hại mẹ tôi giận dữ một trận, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ.”

Viên Thụy lại nghĩ, nhất định phải nhịn.


Trịnh Thu Dương bỗng dưng nhếch mép cười một cái: “Tôi đây còn thẳng thì cứ quay về tiếp tục thích con gái đi, sau này hai chúng ta cũng đừng gặp mặt, tôi sợ mình nhịn không được muốn đánh cậu… Phắc, bây giờ còn không nỡ đánh cậu, tôi đúng là có bệnh.”

Viên Thụy nghĩ, chết rồi, nhịn hết nổi rồi.

Trịnh Thu Dương vô cùng thất vọng xoay người muốn đi, bị Viên Thụy gọi một tiếng: “Nè!”

Hắn buột miệng nói: “Nè cái gì mà nè?”

Viên Thụy buồn buồn nói: “Tôi có thích một người…”

Trịnh Thu Dương buồn bực nói: “Là tên bán bảo hiểm kia chứ gì? Nghe nói rất đẹp trai.”

Viên Thụy nói: “Không phải…”

Cậu ta vươn một ngón ra chọc chọc lên vai Trịnh Thu Dương, nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn còn thích anh.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nhìn hắn không nói lời nào, có chút sốt ruột nói: “Tôi vẫn chưa liên hệ với người công ty bảo hiểm kia, bộ dáng người đó thế nào tôi cũng không biết, là tôi gạt anh…Tôi tưởng anh chọc tôi.”

Đôi mắt cậu ta đen lay láy nhìn thẳng Trịnh Thu Dương, Trịnh Thu Dương đột nhiên nóng nảy: “Em cái đồ ngốc này!”

Viên Thụy vẻ mặt tủi thân.

Trịnh Thu Dương liền nắm lấy vạt áo kéo cậu ta qua, hung hăng hôn lên môi cậu ta.

Trên mặt đất vỏ bánh giòn rụm của cốc kem đã bị giẫm vụn, rồi hòa cùng kem vani, tan chảy thành một vũng nhỏ.

Dù sao có gì quan trọng đâu, Viên Tiểu Thụy đã có kem mới ăn rồi nha!

Chiều mùng 2 tết, Phương Minh Dư chuẩn bị quay lại Bắc Kinh, trong hai ngày này cô gần như chưa từng bước chân ra khỏi cửa phòng, ba mẹ Phương cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng Phương Sĩ Thanh biết rõ, đương nhiên lại càng không hỏi.

Nhưng hiện tại cô muốn ra sân bay, hắn vẫn đưa đi một chuyến.

Một đường không nói chuyện, ai cũng không quan tâm ai.

Mãi cho đến ngoài sảnh sân bay, Phương Minh Dư không mang hành lý, hắn định chờ cô xuống xe liền nhấn ga chạy lấy người.

Kết quả Phương Minh Dư trước khi xuống xe vẫn mở miệng, nói: “Sáng hôm qua chị thấy cô ấy lên xe cậu.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Em tiện đường đưa chị ấy đến khách sạn.”

Phương Minh Dư gật đầu: “Cảm ơn.”

Phương Sĩ Thanh liếc nhìn cô một cái, có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Em biết các chị chia tay rồi.”

Vẻ mặt Phương Minh Dư không đổi nói: “Không liên quan tới cậu.”

Phương Sĩ Thanh không muốn nhiều lời, nói thẳng: “Chị ấy nói với em, để em đừng thù ghét chị, thật ra chị rất thương em, chỉ là rất hiếu thắng. Chị ấy còn nói, chị ấy không hối hận khi đã thích chị nhiều năm như vậy.”

Cả người Phương Minh Dư như bị điểm huyệt ngồi đó chừng nửa phút, rồi lại như được giải huyệt, mở cửa xe xuống liền không quay đầu lại bước vào sân bay.

Phương Sĩ Thanh cũng không lưu luyến, rất nhanh rời khỏi đó.

Hắn lại ở nhà với ba mẹ vài ngày, thoáng cái đã đến mùng 5, hắn cũng chuẩn bị xong hành lý để về.

Vừa đáp cánh ra cửa, liền nhìn thấy Vương Tề đang đứng đó chờ đón mình.

Rời khỏi sân bay ồn ào, lên A8 của Vương Tề, Phương Sĩ Thanh lập tức hóa thành dính nhân tinh, quấn trên người Vương Tề không chịu xuống.

Vương Tề khởi động xe không được, cũng thành thật tại chỗ ôm lấy hắn, ôm rồi lại hôn nhau say sưa.

Hôn được một lúc Phương Sĩ Thanh lại động tình, nói: “Xuống xe, qua khách sạn bên cạnh mướn phòng, em chịu hết nổi rồi! Phải làm phải làm! Hiện tại liền phải làm!”


Vương Tề giật giật khóe miệng, rốt cuộc cũng không phản đối.

Tiểu biệt thắng tân hôn, lại thay đổi hoàn cảnh khách sạn xa lạ, cảm giác phá lệ không giống.

Từ đầu giường làm đến cuối giường, từ trên giường làm đến phòng tắm, từ phòng tắm đi ra lại làm đến trên giường.

Phương Sĩ Thanh sắp bị làm chết rồi, vừa khóc còn vừa ôm Vương Tề không chịu buông tay, quả thực là chẳng sợ thành ma cũng muốn phóng đãng nốt lần này.

Thời gian thấm thoát trôi bầu trời bên ngoài đã tối mịt, bên trong cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, ai cũng không quan tâm đi bật đèn, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc kiều diễm vang khắp một phòng, có khi xen lẫn vài tiếng khóc mềm yếu.

Cùng với một tiếng thét chói tai, Phương Sĩ Thanh bắn lần thứ ba hôm nay, trước mắt cũng hơi tối sầm, trước sau đều có chút đau, bắt đầu hối hận mình không nên tìm đường chết đi mướn phòng.

Vương Tề cũng biết hắn đến cực hạn rồi, lại hung hăng nhấp vài cái cũng rút quân thu binh.

… (tuhi030.wordpress.com)

Tắm xong đi ra, chân Phương Sĩ Thanh cũng mềm nhũn, quần áo hắn mặc vừa rồi đã nhăn thành một đống, Vương Tề tìm một bộ khác trong hành lý lấy ra mặc vào cho hắn.

Hắn được hầu hạ thân tâm sảng khoái, rốt cuộc lại có tâm tình bát quái, nói: “Em nói anh nghe một tin siêu bát quái nha, anh phải đứng cho vững trước.”

Vương Tề vừa kéo quần lên cho hắn, vừa nói: “Anh đứng vững, không thận hư như em, trở về anh dẫn em đi khám Lão Đông y, uống thuốc bắc điều trị.”

Phương Sĩ Thanh bĩu môi xùy một tiếng, nói: “Em mới không thận hư! Aiz, là siêu bát quái thiệt đó, thằng bạn em Trịnh Thu Dương, với fan của anh Viên Thụy, giờ em mới biết, hai đứa nó quen nhau rồi!”

Vương Tề: “…”

Phương Sĩ Thanh hắc hắc cười khẽ: “Chuyện này chưa có ai biết đâu, anh về nhà ngàn vạn lần đừng nói nha, nếu như bị em trai Vương Siêu miệng rộng của anh nghe được, bị hắn biết chẳng khác nào mọi người đều biết.”

Sau khi Vương Siêu đào tẩu rất nhanh đã bị Vương Tề tóm được, nhưng lúc này ba mẹ Vương đều ở nhà, bọn họ đau lòng thằng nhỏ, nên Vương Tề không thể tẩn hắn nữa, chỉ còn cách giam giữ.

Vương Tề không mấy hứng thú với chuyện bát quái của Trịnh Thu Dương với Viên Thụy, chỉ nói: “Mau về thôi, ba mẹ anh chắc chờ sốt ruột rồi.”

Phương Sĩ Thanh: “… Họ chờ ai?”

Vương Tề vẻ mặt đương nhiên nói: “Chờ em đó, họ biết hôm nay em về, mẹ anh còn đặc biệt gói sủi cảo dưa chua rồi.”

Phương Sĩ Thanh tức khắc cuống cuồng: “Anh chưa nói mà! Sao không nói sớm! Sớm nói thì em đâu có làm bậy! Giờ mấy giờ rồi!”

Vương Tề nói: “Gần bảy giờ rồi, kịp.”

Phương Sĩ Thanh căng thẳng rối bời, nói: “Nếu họ hỏi sao cả buổi mới về, thì tụi mình nói chuyến bay bị trễ giờ?”

Vương Tề cầm áo khoác hai người lên, nói: “Khỏi cần, họ không hỏi, cũng không phải con nít ba tuổi, không có nhãn lực như vậy.”

Phương Sĩ Thanh sửng sốt, lập tức lảo đảo chạy vào phòng tắm soi gương, vùng cổ với sau tai đầy ắp dấu hôn còn mới.

Đến ngoài biệt thự Vương gia, Phương Sĩ Thanh ngại mất mặt không chịu xuống xe, bị Vương Tề ôm kéo xuống, chân vừa nhũn mặt vừa hồng, cúi đầu khóc không ra nước mắt, trước kia ba mẹ Vương đều rất thích hắn, nhưng hiện tại thân phận thay đổi, cái bộ dáng như vậy lại đi gặp nhà chồng, thật sự là không biết xấu hổ.

Vào cửa, Vương Tề liền lôi kéo hắn gọi người, hắn lắp bắp gọi một tiếng “Ba”, lại gọi một tiếng “Mẹ”, hai vị phụ huynh mặt không đổi sắc cho hắn hai bao tiền lì xì thật dày, mẹ còn cho hậu hĩnh hơn cả ba.

Nhận lì xì xong hắn mới nhớ phải dập đầu chúc tết, hai chân vừa gập mới vừa quỳ xuống, cái gì cũng chưa kịp nói, thì trên lầu có tiếng người đạp đạp đạp chạy xuống, đã vậy còn vừa chạy vừa la hét: “Chị dâu đến rồi? Mấy tháng rồi em chưa gặp chị nữa! Chị ở đâu ở đâu?”

Phương Sĩ Thanh quỳ gối trước mặt ba mẹ Vương, quay đầu nhìn Vương Siêu.

Vương Siêu thả chậm bước chân, vuốt vuốt cái ót, kỳ quái hỏi: “Đại ca, em vợ anh làm gì ở đây thế?”

Vương Tề đang đứng bên cạnh, vẻ mặt uy hiếp nhìn thằng em thiếu đòn, nói: “Đây là chị dâu mày.”

Vương Siêu trợn tròn mắt, nhìn đại ca, lại nhìn “Chị dâu”, đột nhiên hiểu được.

Ngoài miệng thì hắn không dám nói, chứ trong lòng thì tủi thân muốn chết luôn, nếu đại ca là một lão phóng túng thích chơi trò dưỡng thành* không kiềm chế được hốt luôn cả gay, thì tại sao lại tẩn hắn lên bờ xuống ruộng thế này? Tại saoooo! 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.