Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 63: Cuộc nói chuyện đêm giao thừa


Đọc truyện Thư Tình Của Kỵ Sĩ – Chương 63: Cuộc nói chuyện đêm giao thừa

Phương Sĩ Thanh cũng không dám tám chuyện lâu với Vương Tề, đúng lúc này đầu dây bên kia mẹ Vương gọi hối Vương Tề ra phụ cán da sủi cảo, nên hai người chỉ kịp nói vội vài câu rồi cúp máy luôn.

Nằm ngửa mặt trên giường mình thành hình chữ đại (大), hắn nhìn trần nhà thở dài một hơi.

Hơn nửa tháng nay, hắn sắp vì chuyện “Come out với ba mẹ thế nào” mà chưa già đã yếu, vừa lưu luyến Vương Tề, lại không muốn ba mẹ mình đau lòng, rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan cực kỳ rối rắm, còn lúc này thì hầu như mọi vấn đề đều đã được giải quyết xong xuôi, chẳng khác gì như đang nằm mơ.

Vương Tề cũng quá quá quá quá quá quá quá mức đáng tin rồi, không những thế, anh còn vừa đẹp trai vừa cao to, kỹ năng tình ái không chê vào đâu được, đôi lúc lưu manh trêu chọc vợ còn rất dịu dàng tình thú, quả là…

Chắc chắn kiếp trước hắn đã làm được nhiều việc thiện, nên mới gặp may mắn như vậy, nhặt của rơi còn nhặt được người đàn ông như Vương Tề.

Nếu không thì hắn có thể dựa vào đâu nhỉ? A, còn có thể dựa vào mặt.

Chỉ số mê trai cứ thế mà tăng ngùn ngụt một hồi, giờ Phương Sĩ Thanh mới chợt nhớ người nhà mình còn đang bận việc ngoài kia, vội vàng đứng lên nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Cho dù không giúp được chuyện gì gấp, nhưng cũng không thể rảnh rỗi mà chờ cơm.

Cơm tất niên giao thừa ở Phương gia, đồ ăn đầy ắp một bàn, đều do mẹ Phương với Phương Minh Dư cùng nhau chuẩn bị, trình khéo tay nấu ăn ngon kia của Phương Minh Dư, cũng do mẹ Phương truyền lại.

Còn hai ba con nhà này chỉ còn mỗi việc xếp bát đũa, khui rượu và nước uống, những chuyện khác thì không cần động tay vào.

Đồ ăn bày lên xong xuôi, mẹ Phương với Phương Minh Dư cũng qua đây ngồi xuống.

Người nhỏ tuổi nhất nhà là Phương Sĩ Thanh đứng lên, rót rượu vô bốn chiếc ly trên bàn, đến cái trước mặt Phương Minh Dư, động tác hắn cẩn thận hẳn lên.

Ba mẹ Phương cùng nhìn hai chị em, vẻ mặt cũng khác biệt vài phần so với ban nãy.

Từ đầu đến giờ Phương Minh Dư vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười nhướn mắt nói một tiếng “Cám ơn”.

Ba mẹ Phương nhìn nhau, cũng nở nụ cười.


Tương tự như ba mẹ Phương, nếu Phương Minh Dư đã không đề cập đến chuyện cũ, dĩ nhiên Phương Sĩ Thanh lại càng không chủ động đi khơi mào.

Cũng may lúc này, Phương Minh Dư không mỉa mai như tối sinh nhật hắn, cô chỉ nói về chuyện công tác gần đây, rồi hầu như không nhiều lời thêm. Chẳng qua biểu hiện như vậy rất bình thường, cô vừa ly hôn năm nay, lại xảy ra hiềm khích với em trai, sự việc diễn ra liên tiếp, nên trong trạng thái không tốt cũng không có gì là lạ.

Khác với ba mẹ, Phương Sĩ Thanh lại khó mà thoải mái nổi, hắn vẫn nhận thấy cảm giác áp bách từ phía chị mình.

Cơm nước xong, Phương Minh Dư với mẹ Phương dọn dẹp bát đũa, Phương Sĩ Thanh lau bàn sạch sẽ, xếp lại ghế xong, đã muốn trốn về phòng mình

“Thanh Thanh,” Phương Minh Dư lại từ phòng bếp vươn nửa người ra, giọng bình thản tự nhiên nói, “Lâu lắm rồi không cùng ba mẹ coi (1), năm nay khó có dịp cùng ở nhà.”

(1) Gala chào xuân của đài CCTV trong đêm giao thừa [xem]

là tiết mục chuẩn bị đón giao thừa hằng năm của Phương gia, chương trình có hay hay không cũng không quan trọng mấy, mà quan trọng là bầu không khí cả nhà quây quần bên nhau. Trong thời buổi phong tục truyền thống đang dần mai một, thì đây không chỉ đơn giản cùng xem một chương trình, mà hơn hết là một nghi thức tạm biệt năm cũ và đón chào năm mới.

Cô đã nói như vậy, nên Phương Sĩ Thanh cũng đành trở lại quy củ ngồi trên sô pha phòng khách.

Một nhà bốn người quây cùng một chỗ xem .

Ngoài dự đoán, bầu không khí lại khá hòa thuận vui vẻ, trong TV đang đối thoại tiếu lâm; tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, tiết mục vô cùng thu hút khán giả xem đài.

Đến màn ca múa giữa show, Phương Minh Dư đi cắt một dĩa trái cây, còn cầm một bộ nĩa bốn bé Pucca, vừa nhí nhảnh lại đáng yêu.

Cô bưng dĩa trái cây đi ra, dùng hai chiếc nĩa xiên hai miếng đưa cho ba mẹ, cuối cùng xiên một miếng kiwi nhỏ, đưa qua phía Phương Sĩ Thanh, nói: “Em thích ăn cái này, nên cắt nhiều chút.”

Phương Sĩ Thanh bất ngờ được cưng mà sợ nhận lấy, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Chị em bốn mắt chạm nhau, Phương Minh Dư mỉm cười với hắn, lại không nói thêm gì khác.

Qua 10 giờ, ba mẹ Phương dù gì cũng không phải người trẻ tuổi, lần lượt đứng lên, phải đi ngủ một giấc.


Thật ra một phần cũng do cố ý tạo không gian cho hai chị em cởi bỏ nút thắt.

Trong TV dancer nhảy múa sôi nổi ra sao, thì nhịp tim Phương Sĩ Thanh cũng đập bụp bụp bụp như vậy.

Phương Minh Dư lột một viên kẹo ngậm vào miệng, hỏi: “Cậu ở lại được mấy ngày?”

Hắn nhìn chằm chằm màn hình TV trả lời: “Đã đặt vé mùng 5.”

Phương Minh Dư nói: “Còn chị thì mùng 2.”

Phương Sĩ Thanh nhếch môi, thế này là chị không muốn ở cùng một nơi với hắn?

Phương Minh Dư như đoán được tâm tư hắn, nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, mùng 3 chị phải trực ban.”

Phương Sĩ Thanh thấp giọng nói: “Vậy à.” Hắn cũng không muốn phủ nhận việc mình “Nghĩ nhiều” thật.

Phương Minh Dư vươn tay cầm remote TV, bấm nhỏ vài mức âm lượng, nói: “Cũng không có gì làm, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Phương Sĩ Thanh theo bản năng ngồi thẳng lưng.

Phương Minh Dư liếc hắn một cái, nói: “Thanh Thanh, cậu sợ chị?”

Hắn chỉ nói: “Muốn nói chuyện gì?”

Hắn không biết cô muốn nói gì, cũng hoàn toàn đoán không ra. Hắn tưởng, nếu Phương Minh Dư lại phát tác bệnh nữ vương, thì thể nào phải nói sốc hắn vài câu mới hả dạ, nhưng có vậy cũng không sao, trước kia hắn luôn bị cô nghiền áp, là bởi vì cái gì hắn cũng sợ, còn hiện tại tình cảm với Vương Tề đã ổn định, cũng nhận được sự thông cảm của ba mẹ Phương rồi, hắn không còn gì phải sợ nữa.


Phương Minh Dư giật giật khóe miệng, như đang nhai viên kẹo, lại như nhờ viên kẹo kia để che đi vẻ mất tự nhiên của mình.

Qua chừng nửa phút, cô mới nói: “Cậu nói gì đi.”

Phương Sĩ Thanh từ chối cho ý kiến, không lên tiếng.

Phương Minh Dư tự nói một mình: “Hồi chị còn tiểu học, chị có thêm một đứa em trai, nó trông như búp bê vậy, chị rất thích nó, mỗi ngày đi học về đều muốn ôm nó một cái, nó nho nhỏ, mềm mềm, lúc đó chị thật sự nghĩ nó là thiên thần nhỏ mà ông trời ban cho mình.”

Phương Sĩ Thanh nắm lấy ngón tay mình, có phần khổ sở.

“Nhưng rồi chị dần dần phát hiện, mọi người bên cạnh mình đều thích nó, ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác, thậm chí người qua đường giáp ất bính đinh, hễ gặp nó rồi đều thấy nó rất đáng yêu lại xinh đẹp, tất cả những câu từng khen mình cũng dành hết cho nó, còn những người từng thích mình cũng càng thích nó hơn.” Phương Minh Dư quay đầu nhìn Phương Sĩ Thanh, nói, “Lúc ấy chị rất sợ, bởi lần đầu tiên trong đời nếm phải mùi vị đố kị, lại là vì em trai ruột mình.”

Phương Sĩ Thanh không đối diện với cô, nói: “Trẻ em có tâm lý tranh giành tình cảm rất bình thường, lúc còn nhỏ em còn từng ghen tị với chị, năm nào chị cũng được lãnh giấy khen nhiều hơn em.”

Phương Minh Dư nói: “Phải không? Vậy sao sau này cậu không hề ghen tị nữa?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Chị rất xuất sắc, em không vượt qua chị được, dần rồi cũng nhận ra.”

Phương Minh Dư nói: “Tính cậu là vậy, nhưng chị thì khác, chị ghen tị cậu có nhiều người lớn thích hơn mình, nên quyết tâm bất cứ mặt nào cũng phải xuất sắc hơn cậu. Không phải cậu không vượt qua được chị, mà là chị không cho phép cậu vượt qua.”

Phương Sĩ Thanh vô vị nói: “…Ừm, chị rất thành công.”

Trên mặt Phương Minh Dư lại không có ý cười: “Sau đó chị miễn cưỡng có sự nghiệp của mình, thực ra tuy cuộc sống cũng còn có chút gian nan, nhưng vẫn bàn với ba mẹ tiếp nhận cậu, đương nhiên cũng thật tình lo cho tiền đồ của cậu, còn phần rất lớn là bởi vì, bất kể tương lai cậu có lợi hại hay xuất sắc thế nào, thì cũng không cách nào xóa bỏ một sự thật, đó là dù cho cậu có được tất cả đi nữa, thì cũng không giũ bỏ được công sức chị từng bồi dưỡng cậu. Đời này của cậu, cũng chỉ bị chị vứt phía sau.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Phương Minh Dư hỏi: “Thấy thất vọng lắm phải không? Chị không hề như trong tưởng tượng của cậu.”

Phương Sĩ Thanh trầm mặc một lát, nói: “Ngày hôm nay em có tất cả, bằng cấp, công việc, lương cao, cũng phải cảm ơn những năm đó chị vất vả, em đều nhớ rõ, vẫn sẽ nhớ cả đời. Em cũng không muốn chạy phía trước chị, phía sau thì cứ phía sau đi, chị vốn là thần tượng của em mà.”

Phương Minh Dư nhìn hắn, nói: “Thật ra sau này cậu lớn lên, chị cũng biết cậu rất mềm lòng, không có lực quyết đoán, làm việc lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, ngoại trừ vẻ ngoài giống chị ra, còn những mặt khác chẳng có gì giống.”

Phương Sĩ Thanh tự giễu nói: “Phải, chỉ giống vẻ ngoài, không có chỗ nào như chị.”


Phương Minh Dư nói: “Thế nên, chị chẳng mảy may tin nổi, Vương Tề sẽ thích cậu thật lòng.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Chị gái đột ngột kéo trọng tâm câu chuyện về điểm mâu thuẫn, hắn có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

Phương Minh Dư nói: “Hay nói tiếp. Hồi đại học, chị quen học tỷ, rồi tình cảm dần phát triển vượt mức bình thường, chị rất sợ hãi, chị biết mình không nên như vậy, cũng không thể như vậy, nếu bị ba mẹ biết, thì nhất định cái ‘tôi’ mà chị vất vả xây dựng bao nhiêu năm sẽ sụp đổ mất. Sau khi tốt nghiệp chưa lâu, đồng nghiệp đã giới thiệu Vương Tề, chị nhìn ra được anh ta rất thích chị, và chị cũng cần một gia đình bình thường, vì thế chị liền chia tay với học tỷ, rồi nhận lời cầu hôn của Vương Tề, còn chuyện sau này, chị từng nói rồi.”

Đương nhiên Phương Sĩ Thanh nhớ rõ, ngay đúng ngày hôn lễ với Vương Tề diễn ra, cô và tình cũ của mình trở lại nồng cháy, lại bị Vương Tề bắt gặp đúng lúc, rồi thì một cuộc hôn nhân tốt đẹp mĩ mãn biết mấy còn chưa kịp bắt đầu cũng đã thấy được điểm kết thúc.

Phương Minh Dư đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ tháng mười năm nay chị đi công tác không? Tối hôm trước khi đi, chị còn đến nấu cơm ăn chung với cậu.”

Phương Sĩ Thanh ù ù cạc cạc gật gật đầu, đấy là chuyện mấy hôm trước lễ Halloween, bỗng dưng nhắc chuyện này làm gì?

Phương Minh Dư nói: “Ngày chị công tác về, sau khi rời khỏi sân bay, một mình chị trực tiếp đi gặp học tỷ, rồi chị nói chia tay với cô ấy, cô ấy khóc hỏi chị tại sao, chị nói chị yêu chồng mình, chị muốn sống tốt với anh, muốn sinh cho anh một đứa con, muốn cùng anh trải qua mấy thập niên sau…”

Rồi bỗng cô dừng lại, từ từ quay đầu nhìn Phương Sĩ Thanh, mới nói tiếp: “Cuối cùng chị đã bỏ xuống được gút mắt mười mấy năm, muốn bắt đầu lại với Vương Tề lần nữa, chỉ là vào đêm đó, chị còn chưa kịp nói chuyện này ra, anh ta đã nói chị biết, anh ta muốn ly hôn, bởi vì anh ta thích người khác rồi.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Sao lại khéo như thế?!

Phương Minh Dư cười một cái: “Có phải thấy cẩu huyết lắm không? Nhưng về sau còn càng cẩu huyết, hơn một tháng sau, chị liền phát hiện người anh ta nói, dĩ nhiên là cậu—— diện mạo giống mình, cùng chung một gien, em trai ruột của mình. Nếu cậu là chị, cậu sẽ tin nổi anh ta thật sự thích em trai mình sao? Có phải ý niệm đầu tiên trong đầu là anh ta đang cố ý trả thù mình không?”

Phương Sĩ Thanh không trả lời, nhưng hắn cũng biết suy xét của Phương Minh Dư là hợp lý.

Phương Minh Dư hơi nóng nảy nói: “Trước đây chị cũng không biết cậu cố chấp như vậy, nói cái gì cũng không chịu nghe, chị không biết cái tâm ghen tị ấy đã nhiều năm chưa dấy lên, sẽ đột nhiên mạnh mẽ như thế. Chị vừa lo lắng cậu bị Vương Tề lừa, lại ghen tị Vương Tề đối tốt với cậu như vậy, chỉ một lòng muốn hai người tách ra.”

Phương Sĩ Thanh trầm mặc, hắn hoàn toàn không ngờ rằng tâm tình Phương Minh Dư sẽ phức tạp thế này.

Giọng điệu Phương Minh Dư tối nghĩa nói: “Lần trước gặp cậu ở trung tâm thương mại, cậu nói Vương Tề chia tay mình rồi, cũng vì cậu không muốn come out, chị đã thấy quái lạ, nhưng nghĩ kĩ lại, anh ta chính là loại đàn ông theo chủ nghĩa có dục vọng độc chiếm đến mức biến thái, nếu không phải do thích cậu đến tận xương tủy, cũng đâu phải dùng chiêu nát đó bức cậu come out làm gì, anh ta cố ý lạnh nhạt cậu, chờ cậu bị dày vò đủ, chắc chắn anh ta sẽ ra thu lưới. Sao cậu không thử ngẫm lại, vừa từ chức chưa tới 3 tháng đã sở hữu được cổ phần danh nghĩa(2) trong tay, cậu từng gặp được mấy người? Loại người như anh ta, chỉ cần lấy ra một trong một ngàn phần nội tâm cũng đủ đùa chết cậu…Nhưng may sao anh ta thật lòng thích cậu.”

(2) Cổ phần không góp vốn mà vẫn được chia lãi.

Phương Sĩ Thanh cảm thấy lời này cực kỳ quen tai, cúi đầu nghe, dù sao khi so sánh với hai người này, thì hắn cũng là đứa nhược trí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.