Đọc truyện Thư Tình Của Kỵ Sĩ – Chương 57: Mau mau khen anh ấy
Phương Sĩ Thanh hẹn mấy người bằng hữu ra ăn một bữa, muốn chính thức giới thiệu Vương Tề cho họ, trong số những người bạn rất thân này, chỉ có Viên Thụy với Trịnh Thu Dương là rõ ràng quan hệ của hai người họ nhất, còn những người khác chỉ biết là hắn có một người anh rể, nhưng chưa có ai từng gặp qua Vương Tề, kể cả bản thân hắn cũng chưa lần nào đề cập chuyện mình thầm mến người anh rể này với bất cứ ai.
Lúc đầu hắn còn muốn là, chỉ nói Vương Tề là người yêu mình, không cần đề cập đến mấy quan hệ rắc rối trước kia, nhưng Vương Tề lại bảo rằng giới thiệu là phải giải thích cho rõ ràng, nếu đã có ý định công khai quan hệ, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ từ nguồn khác nghe được, tự mình giải thích so với phía ngoài truyền loạn luôn đáng tin hơn rất nhiều.
Phương Sĩ Thanh cảm thấy Vương Tề nói rất có lý.
Nhưng hắn vừa nghĩ tới việc quan trọng khai Vương Tề là bạn trai mình, liền không kìm được khẩn trương.
Cứ y như sắp được khoe trong nhà mình có một bảo bối vô cùng quý giá ấy.
Ngay sau hôm hai người họ tái hợp, Vương Tề cũng đã dọn về căn hộ của hắn, trong tủ quần áo lại treo đầy đồ, bàn chải đánh răng, đồ dùng trên bồn rửa mặt cũng trở về trạng thái có đôi có cặp, còn nửa chai dầu bôi trơn trên tủ đầu giường bị thất sủng lâu ngày rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Feel lúc này cực kỳ thích, thích thích thích thích thích! Phương chủ biên muốn ríu rít lên!
Hai bữa nay cước bộ Phương chủ biên đều như cưỡi gió mà đi, ngay cả lúc tổng biên hối nộp bản thảo mà nét mặt cũng tràn đầy ý cười, toàn bộ ban biên tập cũng bị dáng vẻ này của hắn lây nhiễm, ai có người yêu là tan làm liền đi hẹn hò, còn cẩu độc thân thì hạ quyết tâm tết này nhất định phải thoát kiếp FA mới được.
Không tin cứ nhìn Phương chủ biên xem, đang yêu thực CMN đẹp luôn.
6 giờ, ngày 26 tháng chạp(t12 âm), Phương Sĩ Thanh vừa tan làm liền đến nhà hàng đã đặt chỗ trước, cách tòa soạn của họ không xa lắm, hắn đến trước chờ mấy người bạn, gọi nhân viên pha trà, sau đó gọi điện cho Vương Tề.
Vương Tề lại khóa máy.
Hắn phụng phịu, bắt đầu mất hứng.
Buổi sáng trước khi ra cửa, Vương Tề nói cho hắn biết: “Chiều nay có thể trễ một chút anh mới đến được, phải tiếp một đối tác quan trọng.”
Phương Sĩ Thanh mới vừa mặc áo khoác lên, trừng mắt nói: “Aiz! Không được! Tối nay rất quan trọng đó, lỡ anh đến trễ thì tính sao đây?”
Vương Tề cúi thấp đầu, vừa cài hàng nút áo khoác cho hắn, vừa nói: “Kịp, có thể tới trước 7 giờ, em với họ gọi vài món ngon trước, tán gẫu thêm một lát, là anh tới rồi.”
Phương Sĩ Thanh niết cằm anh, mang theo giọng làm nũng hạ lệnh: “Trước 7 giờ phải đến, nếu không đến, em liền kiếm một ông khác giới thiệu cho họ.”
Vương Tề giương mắt nhìn hắn, không biết đang nghĩ tới gì lại cười, nói: “Đi đi, tìm họ Cao kia.”
Tay Phương Sĩ Thanh đang niết cằm anh liền đổi thành nhéo, hung ác nói: “Sao anh hào phóng dữ vậy?”
Vương Tề cài nút xong cho hắn, tay ôm lấy eo hắn kéo vào lòng ngực mình, nói: “Em kêu hắn đi ra, đúng lúc anh vừa chặn được, bằng không cũng không thể tìm tới cửa tẩn hắn.”
Phương Sĩ Thanh: “… Em với anh ta còn chưa thế nào, anh cũng đã đá anh ta vài cái rồi còn gì.”
Vương Tề nói: “Hai bảo vệ khách sạn kia nhiều chuyện, nhất định phải đến cản lại, không thì chỉ đá hắn hai cái sao mà đủ? Mới quen biết được vài ngày liền mang em đi mướn phòng, vốn chẳng phải JJ tốt gì.” thật ra từ ổng nói rất trần trụi mọe anh =))
Hai tay Phương Sĩ Thanh nhéo má anh kéo ra hai bên, nói: “Đừng nói người ta nữa, chuyện đó đều là lỗi của em, nếu anh không vui, cứ đá lại em mấy cái cho hả giận, được không?”
Vương Tề nheo mắt nói: “Em tưởng anh không muốn? Nếu chẳng phải không nỡ, anh đã đút em vào lò vi-ba quay một vòng, ăn sạch rồi.”
Phương Sĩ Thanh vui cong cong khóe mắt, cố ý nói: “Anh ăn anh ăn, tối về ăn luôn đi, nhớ rắc thêm chút bột thì là với bột ớt nữa, chuẩn bị sẵn cho anh hai que tăm luôn.”
Hai người ấp nhau đủ rồi, hôn một cái, sau đó từng người ra cửa đi làm.
Mãi cho đến giờ, Vương Tề cũng chưa từng nói, đêm hôm đó sau khi Cao Dương đi mua ba con sói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vẫn là đợi qua hôm sau lúc Phương Sĩ Thanh đi tìm Cao Dương giải thích, Cao Dương mới nói cho hắn biết đại khái.
Lúc ấy Cao Dương nói thế này: “Tôi cũng rất cơ trí, vừa ra khỏi cửa thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng đến bắt gian là biết ngay, đoán đây chắc là người cũ của em rồi, cảm thấy người này cũng thật vô vị, chia tay rồi còn quản nhiều như vậy làm gì. Anh ta không muốn kinh động em, tôi liền đề nghị đến chỗ cầu thang thảo luận chuyện này, đều là đàn ông lớn tuổi cả, muốn gì nói gì, vấn đề giữa 1 thì 1 giải quyết với nhau, đừng lôi tiểu 0 vào vẫn tốt hơn.”
Phương Sĩ Thanh não bổ cảnh hai người đàn ông thân cao mét chín đứng giữa hành lang bộ dáng giương cung bạt kiếm, mơ hồ bóp cổ tay, cảm thấy mình bỏ lỡ trò hay rồi.
Cao Dương lại nói: “Cũng may không ồn em ra, nếu em ra thật, phỏng chừng cũng chọn anh ta thôi, bởi khi tôi nhìn kĩ lại vẻ ngoài của anh ta liền có hơi chạnh lòng, không ngờ dáng dấp hai người tôi thế mà lại có điểm giống nhau như vậy, cũng tự giác biết mình đang làm pháo hôi đây mà. Kỳ thật tôi lớn như vậy rồi còn chưa từng làm pháo hôi đâu, cũng rất mới mẻ đó chứ.”
Anh ta rộng rãi như vậy, Phương Sĩ Thanh càng ngại ngùng, lại một lần nữa chân thành nói lời xin lỗi.
Cao Dương cười nói: “Được rồi, tôi tiếp nhận. Phải rồi, anh ta từng tập luyện phải không? Đá tôi đây mấy cái thôi mà cả đêm còn phải đau xuýt xoa, bất quá cũng phải cảm ơn dưới chân anh ta lưu tình. Suy cho cùng hai người rốt cuộc có hiểu lầm gì tôi cũng không hỏi nhiều, nhìn thái độ kia của anh ta cũng biết là thật lòng với em, còn tôi mà gặp người yêu mình với tên khác đi thuê phòng, không chừng còn phải đánh bom cho khách sạn kia nổ banh. Dù sao thì chuyện này, cũng có thứ tự trước sau, ăn ba cái đá rồi bị knock out cũng không tính là oan uổng, tìm được một người như ý nguyện vốn đã không phải chuyện đơn giản gì, phân phân hợp hợp cũng là chuyện thường, không có thì sao gọi là yêu? Chẳng hạn như tôi ngẫu nhiên làm pháo hôi cũng có thể coi như một trải nghiệm trong đời, chỉ cần anh ta đừng ghen tị tôi đẹp trai hơn tôi, thì về sau chúng tôi cũng có thể làm bằng hữu với nhau.”
Phương Sĩ Thanh một mặt hổ thẹn vì bản thân đã làm ra một chuyện không đứng đắn như vậy, mặt khác còn cảm thấy mắt mình đúng là quá không tốt đi, tính cách Cao Dương và Vương Tề hầu như hoàn toàn khác biệt nhau, sao có thể tùy tiện xem như thế thân.
Nếu muốn biết hai người họ có điểm nào giống nhau nhất, thì hẳn là đều rất gia trưởng.
Dù sao hắn vẫn khá may mắn, lúc thất tình mà còn phát hiện được một nhánh hoa đào chất lượng tốt như vậy.
…
Nhưng hiện tại lòng hắn thực sự nóng như lửa đốt, vài người anh em hắn hẹn cũng đã đến, cả đám ngồi thành một vòng, uống trà tới sắp no luôn rồi, mà Vương Tề vẫn chưa đến.
Ngoài Viên Thụy với Trịnh Thu Dương ra, thì ba người khác ở đây đều là những bằng hữu Phương Sĩ Thanh đã quen biết nhiều năm, quan hệ vô cùng tốt, không hề chú ý câu nệ tiểu tiết, thấy vẻ mặt hắn nôn nóng không ngừng gọi điện thoại, cũng khuyên nhủ một chút: “Tối nay vì ăn bữa cơm này, nên đâu có kế hoạch nào nữa, có chờ một lát, cũng đâu sao.”
Phương Sĩ Thanh gọi thêm một cuộc cho Vương Tề, vẫn không mở máy, vẻ mặt hắn tức giận bỏ di động về túi áo, gọi phục vụ đến: “Không đợi nữa, gọi món trước đi. Chỗ này của cậu có thịt dê xiên không?”
Phục vụ nói có, hắn nói: “Vậy cho 20 xiên lên đi, nhớ phải mài mấy cái que cho nhọn vào.”
Phục vụ: “… Hả?”
Phương Sĩ Thanh nói: “Hả gì mà hả nha, càng nhọn càng tốt. Cậu trông trước cửa giúp tôi, thấy ai kia tới nhớ gõ cửa báo một tiếng, tôi phải đâm lão một xiên, cho lão cái tội đến trễ!”
Phục vụ: “…”
Viên Thụy ở bên cạnh nói: “Đừng nghe nó nói bậy, là hai mươi xiên thịt dê, một nửa đừng tẩm ớt.”
Phương Sĩ Thanh quay đầu nhìn cậu ta, tạm thời buông xuống bất mãn với Vương Tề, kỳ quái nói: “Không phải mày cũng rất thích ăn ớt sao?”
Viên Thụy rõ ràng ngẩn ra, nói năng cũng lắp bắp: “Tao… Tao là…”
Trịnh Thu Dương nhìn cậu ta một cái, nói với Phương Sĩ Thanh: “Đúng lúc tao không ăn cay được a, mày coi Viên Thụy suy xét chu đáo chưa kìa, chứ không thì nhờ vào đức hạnh kia của mày, không chừng bữa nay cả thịt dê tao cũng chẳng ăn được.”
Phương Sĩ Thanh liếc hắn một cái, nói: “Đức hạnh gì của tao? Coi chừng tao gọi một bàn toàn đồ cay, cho mày treo mỏ luôn.”
Móc xỉa nhau một hồi cũng qua, cả nhóm thay phiên nhau gọi món, xong xuôi phục vụ lui ra.
Phương Sĩ Thanh lại gọi cho Vương Tề lần nữa, lần này thì thông rồi, hắn ra hiệu cho mấy người bên cạnh chờ một chút, cầm di động qua một bên nói chuyện, oán giận nói: “Còn đang tiếp đối tác? Bọn em chờ anh hơn nửa ngày rồi, Hửm? Anh đang ở đâu vậy? Sao ồn thế?”
Vương Tề nói: “Không có gì, khoảng nửa tiếng nữa có thể đến.”
Phương Sĩ Thanh nói: “À, vậy anh lái xe từ từ thôi, đừng có vội, đều là người một nhà mà.”
Hắn yên tâm cúp máy, nhỡ bữa nay Vương Tề mà thả bồ câu thật, thì ăn chắc một quả bẽ mặt không biết phải tìm hố nào mà nhảy rồi.
Hôm qua lúc hắn bắt đầu lần lượt báo cho mấy người trong nhóm, đã nói đại khái chuyện của mình với Vương Tề, vài người vừa nghe xong, ai cũng có phản ứng hết sức bất ngờ như trong dự liệu, trong số đó có một người tính tình rất thẳng thắn, khi ấy cũng tỏ ra không mấy đồng tình, nhưng dù sao cũng đã làm bạn chí cốt nhiều năm với nhau, hơn hết Phương Sĩ Thanh còn muốn công khai gặp mặt cùng bọn họ, thì đủ biết tám phần là không muốn quay đầu lại, sau một hồi khuyên nhủ hiểu được Phương Sĩ Thanh đã quyết tâm là không từ bỏ, cũng bèn thuận theo “Để gặp trước xem đã rồi nói sau”.
Đương nhiên Phương Sĩ Thanh biết bạn mình muốn tốt cho mình, nhưng hắn cảm thấy để tìm được một người như Vương Tề như mò kim đáy biển, ngoài tầng quan hệ của hai người họ trước kia, mặt khác căn bản không có gì để chỉ trích, nếu không phải mấy người anh em này của hắn đều là thẳng nam, thì còn lâu hắn mới chịu mang ra cho bọn họ nhìn.
Đồ ăn lên rất nhanh, Phương Sĩ Thanh cùng nhóm bạn một bên rảnh rỗi trò chuyện, một bên chờ Vương Tề.
Vương Tề quả thực giữ lời như đã nói trước khi ra cửa vào buổi sáng, kém vài phút nữa là tới 7 giờ, anh cũng vừa đến đúng lúc.
Bấy giờ Phương Sĩ Thanh đã sớm quên chuyện mình muốn lấy xiên xuyên người nào đó ném lên chín tầng mây, kéo anh lại đây giới thiệu với mọi người, giới thiệu xong, liền trưng đôi mắt trông mong nhìn vài người, dáng vẻ chờ đám anh em khen anh một câu.
Cả đám chỉ đành ngại ngùng nói vài câu làm quen thăm hỏi, không phải Vương Tề không tốt, mà mấu chốt là Vương Tề không phải một cô em xinh đẹp nào đó, đời nào lại có thẳng nam gặp người đồng giới với mình lại khen “Anh thật đẹp trai” đâu?
Chỉ có Viên Thụy đặc biệt đúng lúc khen “Hai người thật xứng đôi”, Phương Sĩ Thanh cao hứng lột cho cậu ta hai con tôm to oạch.
Vương Tề nói không nhiều, lúc nên nói mới có thể nói một hai câu, từ trước đến giờ anh cũng không phải người tùy tiện, so với những người có mặt ở đây anh còn lớn hơn ít nhất vài tuổi, hơn nữa lại có vẻ chững chạc đáng tin cậy.
Cơm nước xong ai về nhà nấy, người anh em lúc trước còn khuyên Phương Sĩ Thanh phải cẩn thận qua điện thoại nay cũng thay đổi hẳn, trước khi đi lặng lẽ nói với Phương Sĩ Thanh: “Xem ra cũng rất được, cơ mà có vẻ cường thế quá, lỡ tương lai sau này có ăn hiếp chú mày, phải nhớ nói với anh em, đừng quên chị dâu mày là luật sư, lại chuyên tố tụng ly hôn, tới lúc đó có thể giúp bây lo phí chia tay gì đấy, phí luật sư thì dễ rồi, khuyến mãi luôn 80% cũng không thành vấn đề nha.”
Phương Sĩ Thanh hừ hắn: “Không lo ra mặt giúp tao, còn muốn giúp chị dâu kiếm lời, mày mà là anh em cái gì!”
Đối phương hahaha: “Thì chắc là anh em ruột rồi.”
Ba bằng hữu lần lượt chào nhau rồi về, bữa cơm này kết thúc viên mãn, mục tiêu đạt thành.
Phương Sĩ Thanh biết trước đã đến đây là nhất định phải uống vài ly, cho nên dứt khoát không lái xe.
Vương Tề đến trễ, bãi đỗ xe của nhà hàng đã kín chỗ, đành phải gửi xe ở bãi đỗ công cộng đối diện, lúc này đang đi trước lấy xe, để hắn đứng trước cửa nhà hàng chờ một lát.
Hắn chờ ở đó, Viên Thụy với Trịnh Thu Dương đứng cách xa hắn vài bước, rù rì không biết đang nói cái gì.
Hắn cho rằng hai tên này nhất định đang nói đến chuyện của mình với Vương Tề, liền lớn tiếng nói: “Hai tụi bây, đừng nói xấu sau lưng tao nha!”
Viên Thụy quay đầu lại, sắc mặt đã có hơi xấu hổ, thậm chí cả Trịnh Thu Dương nổi tiếng da mặt dày cũng có chút mất tự nhiên.
Phương Sĩ Thanh nghĩ mình đoán trúng rồi, ra vẻ bất mãn nói: “Hai người nói gì đó? Còn không mau khui ra.”
Vẻ mặt Viên Thụy càng bất thường, nhỏ giọng nói: “Không có nói xấu mày.”
Phương Sĩ Thanh đi đến cạnh hai người họ, nói: “Nói xấu anh nhà tao cũng không được, tối nay hai người không đúng lắm nha, sao vậy? Chẳng lẽ là phản đối chuyện tao với Vương Tề? Tao nói luôn, phản đối cũng vô dụng rồi.”
Viên Thụy vội nói: “Tao không có phản đối mà, hai người mày rất tốt.”
Phương Sĩ Thanh khoa trương dùng hai ngón tay nhắm thẳng Trịnh Thu Dương, nhấn mạnh nói: “Đó là do mày chưa biết, lần trước nó còn xúi dại tao đi tìm người khác tốt hơn đi, thì an tâm cái gì?”
Viên Thụy trợn to mắt nhìn Trịnh Thu Dương: “Sao anh lại xấu vậy hả?”
Trịnh Thu Dương: “…”