Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 13


Đọc truyện Thư Tình Của Kỵ Sĩ – Chương 13

Vương Tề đối với vài cái câu mà cả ngày hắn cứ mắng đi mắng lại không biết mệt đại khái đã sớm miễn dịch, vươn tay lại đây muốn ôm hắn, hắn sợ tới mức lui sang bên cạnh, còn chán ghét nói: “Cút mau, anh có thôi hay không? Con mẹ nó anh bắn hơn hai lần rồi, mặt sau tôi nhất định đã bị sưng lên.”

Vương Tề giữ chặt cánh tay hắn kéo kéo hắn qua, cánh tay kia ôm qua khuỷu chân Phương Sĩ Thanh, bế hắn đứng lên.

Phương Sĩ Thanh: “!!!” Không nghĩ tới đời này của mình còn sẽ có một ngày bị bế công chúa…ಠ_ಠ

Vương Tề ôm hắn đi tắm rửa, còn dùng giọng điệu giải quyết việc chung, nói: “Thanh Thanh, loại chuyện này nhất định là không dứt. Trước em còn thiếu, về sau anh sẽ từ từ đòi.”

Phương Sĩ Thanh tay chân hư nhuyễn đứng dưới vòi hoa sen, bị ngâm nước ấm nửa ngày mới kịp phản ứng, bi phẫn rống: “Tôi mắc nợ anh hồi nào chứ!?”

Sáng sớm hôm sau, Phương Sĩ Thanh cứ theo lẽ thường 7 giờ rưỡi tỉnh lại, eo mỏi như sắp gãy, lại gặp ác mộng trong mơ còn thấy bị Vương đại súng cưỡng ép hành hạ bạo cúc cả đêm, thật đáng sợ, ngủ thôi mà cũng không được yên.

Hắn cũng không muốn đánh thức Vương Tề, nhẹ tay nhẹ chân đứng lên mặc quần áo. Đánh thức rồi lại phải nói nói, vừa nói nói lại muốn lên cơn điên, lên cơn cũng là tự hắn lên cơn, như mụ đàn bà đanh đá suốt ngày làm mình làm mẩy với chồng mình, đàn bà đanh đá là hắn đây sầu đến đau phổi rồi.

Ảo tưởng cẩm hường về một Vương Tề siêu cấp cool ngầu siêu cấp vĩ đại trong lòng hắn, đều bị đổ bể với hiện thực chó má trước mắt. ಥ_ಥ

Công tác đợt này đặc biệt nhiều việc, mấy loại chuyện này vốn rất hao tâm lực, hiện giờ thân thể của hắn cũng không thoải mái, trong lòng lại có nỗi niềm riêng, cả ngày luôn trong tình trạng ỉu xìu như con gà rù bị chụi lông.

Buổi tối lại tăng ca đến 8 giờ hơn, cơm chiều tùy tiện đối phó cho qua, hắn về nhà tắm rửa xong, vừa ngã đầu trên giường liền ngủ thẳng cẳng.

Không biết ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng cảm thấy nệm bên cạnh trầm xuống, có người lên giường, hắn cho là mình nằm mơ, còn đá đạp chân lung tung hừ hừ như một con cún một lát mới chịu ngủ tiếp.

Nửa đêm hắn bị nóng đến tỉnh, cảm giác đang có một đại ấm sưởi kề sát bên cạnh mình, thử vươn tay sờ sờ, nháy mắt cả người tỉnh rụi, nhanh ngồi dậy bật đèn ngủ đầu giường.


Đại ấm sưởi bị chói mở mắt ra, trông biểu tình kia nhìn còn có vẻ ngủ rất ngon.

Phương Sĩ Thanh xoay qua kéo ngăn tủ đầu giường, đậu má cái chìa khóa dự phòng để trong đó quả nhiên mất tiêu, nghĩ cũng biết nhất định đã bị lão Tề này lấy đi, không phải như thế nửa đêm sao có thể sờ sờ vào đây được.

Hắn xù lông quát: “Đệt, anh rốt cuộc muốn làm gì nha!”

Vương Tề nằm đó không nhúc nhích, hết sức tùy ý nói: “Đừng ồn, mấy giờ rồi.”

Phương Sĩ Thanh bị thái độ này của anh tắc luôn suy nghĩ: “Lúc này sao anh không về nhà mình đi, lại đến nhà tôi làm cái gì?” Nói xong hắn cảnh giác lui ra sau, lui lại lui, nếu không phải chân dài hạn chế, quả thực đã muốn cuộn thành một nắm nhỏ ở góc giường.

Vương Tề buồn cười nói: “Hôm nay anh không làm gì em đâu, quay lại ngủ đi.”

Phương Sĩ Thanh hầm hầm nói: “Đâu phải anh không có nhà để về, làm gì phải đến dọa tôi sợ! Còn để cho người ta sống nữa không!”

Hắn biết Vương Tề nhất định có nhà riêng, còn có nhà ba mẹ Vương ở trước khi về Đông Bắc đã để lại, mà sao lại không đến ở cứ muốn tới chỗ hắn tá túc.

Vương Tề cũng chậm rãi ngồi dậy, nói: “Thanh Thanh, đừng quậy nữa, lại đây.”

Chăn trượt xuống đến bên hông anh, thân trên trần trụi lộ ra đường cong cơ bắp thập phần kiện mỹ, những dấu xanh tím thế nhưng còn mang theo vài phần gợi cảm khác, Phương Sĩ Thanh nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa, quay đầu sang một bên, thở phì phì nói: “Tôi ra sô pha ngủ.”

Hắn muốn xuống giường, lại bị Vương Tề kéo trở về, xốc chăn lên đè hắn xuống, dưới chăn dùng hai tay vòng qua thắt lưng hắn, nói: “Không được, em muốn ngủ sô pha sao đủ chỗ cho hai người.”

Phương Sĩ Thanh mặc áo ngủ, vừa rồi chỉ cảm thấy nóng, hiện tại cùng Vương Tề dán sát vào nhau, mới phát hiện người này nửa đêm lên giường hắn cũng thôi đi, đậu má cư nhiên còn học người nguyên thủy… ngủ nude.

Cho rằng hiện tại Vương Tề lại muốn làm cái ấy ấy, cùng lắm hắn còn có thể đạp nước vài cái lại xù lông mắng người, vậy mà chỉ muốn ôm hắn ngủ, hắn ngược lại cả người không được tự nhiên, xoay tới xoay lui muốn chạy, cánh tay vòng trên thắt lưng như kìm kẹp sắt chẳng chút nơi lỏng mà càng chặt thêm.

Vương Tề trầm giọng uy hiếp nói: “Mông em hết sưng rồi hả? Cứ quậy nữa đi anh cứng cho em coi.”


Phương Sĩ Thanh: “…”

Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ ôm nhau ngủ cả đêm, buổi sáng lại bị hai thằng tiểu nghiệt súc muốn cùng nhau chơi chơi đánh cho tỉnh.

Phương Sĩ Thanh ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra ngước nhìn Vương Tề chăm chú, còn có chút ù ù cạc cạc không rõ tình huống hiện tại, há mồm như làm nũng gọi một câu: “Anh rể…”

Cũng không biết xưng hô này thế nào lại kích thích Vương Tề, như được tiêm máu gà. Nắm cằm hắn hung hăng hôn hôn, trong ổ chăn tuột quần ngủ hắn xuống, bàn tay to cùng nắm hai cây một chỗ bắt đầu tuốt tuốt.

Phương Sĩ Thanh hừ hừ trong chốc lát mở to hai mắt, phía dưới chỗ nào cũng dính cái ấy ấy, mặt trên nước miếng chảy ướt cả một gối đầu.

Vương Tề chơi xấu bám ở nhà hắn không đi, còn tự mua nguyên bộ dụng cụ rửa mặt cho mình, một vẻ ‘anh thích thì anh ở thôi.’

Phương Sĩ Thanh cản không được, hắn có thể ra ngoài trốn tránh ở khách sạn, hoặc là chuyển nhà, nhưng người có thể chạy, nhưng công việc ở tòa soạn lại chạy không được, mà nếu Vương Tề muốn bắt hắn thì làm thế nào cũng bắt được, hắn ở trước mặt đồng nghiệp có muốn đuổi cũng đuổi không nổi cái tên đại ma đầu này.

Hắn cũng không biết gần đây Vương Tề đang bận cái gì, cả ngày cứ đi sớm về trễ, buổi tối về nhà, trên người luôn dính mùi rượu, chỉ có đi họp xã giao mới có loại mùi này.

Hắn chưa từng uống rượu với Vương Tề, không biết tửu lượng Vương Tề rốt cuộc thế nào, hai lần Vương Tề mang theo mùi rượu trở về, lại làm một bộ mặt “Anh say làm thế nào cũng có lý”, muốn làm liền làm, muốn nghiền áp hắn thế nào liền nghiền áp hắn thế đó, xong việc hắn cảm giác mình chẳng khác nào như bị mười mấy người rape tập thể.

Nếu như muốn nói sinh vật giống đực chỉ biết suy nghĩ bẳng nửa thân dưới, cũng không sai đâu, trong lòng đủ các loại nghẹn khuất lẫn phẫn nộ muốn chết, vậy mà một khi lên giường ba ba ba vài cái là cũng chẳng nhớ được mình họ gì nữa. ಥ_ಥ

Ngày hôm sau hối hận muốn đâm đầu vào tường là hắn, mà buổi tối hôm trước rên rỉ phóng đãng đến không biết trời trăng mây đất gì cũng là hắn.

Nhưng chuyện này cũng chưa phải vấn đề chính, mà là cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị Phương Minh Dư phát hiện.


Vừa nghĩ tới phản ứng sau khi Phương Minh Dư phát hiện hắn với Vương Tề cùng một chỗ, hắn liền hận không thể giết Vương Tề rồi tự sát.

Lôi lôi kéo kéo hơn nửa tháng, đợt này Phương Minh Dư giống như rất bận, chỉ gọi cho hắn vài cuộc điện thoại, cũng không có thời gian gặp mặt với hắn.

Hiện tại hắn chỉ hận cổ mình không dài được như con chim đà điểu, đem đầu chôn sâu trong lỗ, làm bộ như tiết tháo đang rơi rụng từng cái một mỗi ngày chẳng quan hệ gì đến mình hết.

Vừa vô sỉ, lại bất đắc dĩ.

Chiều tan làm sớm, đồng nghiệp rủ hắn đi uống rượu, cả một thời gian hắn chưa đi ra ngoài chơi, nghĩ nghĩ đi luôn.

Trước kia hắn đi chơi đơn thuần cũng chỉ là chơi, cả bọn thật vui vẻ cạn vài ly lại tán gẫu ca hát cả buổi, sau đó hết sức vui vẻ về nhà đắp chăn đi ngủ.

Đồng nghiệp nhìn ra gần đây tâm tình hắn không tốt, đều nghĩ đại khái là do công việc bỗng nhiên có vấn đề đi, nhưng không ngờ hắn đi chơi cũng mang theo cái vẻ mặt cau có như cún mắc xương này, ngồi cúi đầu uống rượu trong góc, cũng không thèm nói chuyện, đối với cái gì cũng có vẻ ‘ông đây không hứng thú’.

Có một đồng nghiệp đi vệ sinh, sau khi trở về nói: “Mấy người nhìn xem, cái người đang ngồi cạnh quầy bar bên kia có phải người mẫu nào đó không? Tôi nhìn thế nào mà lại giống thế.”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, Phương Sĩ Thanh cũng nhìn theo phương hướng đồng nghiệp nọ nói, người một mình ngồi ở chỗ kia, quả thật là Viên Thụy.

Những người tới hôm nay có tới bảy tám người đều là nam, trong đó cũng có vài nhóc gay, lập tức khuyến khích Phương Sĩ Thanh: “Anh ta đi một mình a, anh không thử qua chào hỏi sao?”

Phương Sĩ Thanh không muốn đi, có đồng nghiệp còn nói: “Từ hôm Halloween trước đến giờ, cũng không thấy cậu hẹn với người khác, công việc lại bận, nhưng pháo vẫn phải bắn đi, nhịn không khéo lại liệt luôn thì khổ.”

Nhắc tới khởi đầu đêm Halloween, không khí lạnh quanh Phương Sĩ Thanh càng hạ thấp hơn, nốc mạnh hai hớp rượu, thực sự đứng lên khoan thai tìm đến chỗ Viên Thụy.

Viên Thụy thấy hắn hiển nhiên có chút bất ngờ, ngẩn người mới nói: “Phương chủ biên, sao trùng hợp thế.”

Phương Sĩ Thanh ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nói: “Cậu có một mình thôi à?”


Viên Thụy không trả lời, buông hạ mí mắt, quơ quơ bia trong tay.

Phương Sĩ Thanh là bị đồng nghiệp kia khiêu khích hai câu mới lại đây, lại đây rồi lại thật cảm thấy chẳng có gì để nói, nói xong hai câu không mặn không nhạt, hai người liền tẻ nhạt ngồi yên đó.

Ngược lại Viên Thụy tìm chuyện nói: “Nghe nói tạp chí bên cậu cải bản, cậu sắp thăng chức rồi, chúc mừng nha.”

Phương Sĩ Thanh: “À, lên chức cũng không tệ… Cảm ơn. Tôi coi game show kia của cậu rồi, rất hay.”

Lại nhạt nhẽo.

Phương Sĩ Thanh xấu hổ không được, khơi mào thả bom nói: “Đúng rồi, cậu với đối tượng kia thế nào rồi?”

Viên Thụy liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút kỳ quái, một lúc lâu mới nói: “Giờ tôi đang độc thân.”

Phương Sĩ Thanh “À” một tiếng, không nói nữa. Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không phải thật quan tâm Viên Thụy rốt cuộc đang trong tình trạng gì đâu. Hỏi xong đã cảm thấy vấn đề này ấu trĩ muốn chết, không khéo Viên Thụy lại cho rằng hắn còn dai như đỉa chưa chịu chết tâm không chừng.

Ly rượu trong tay Viên Thụy đã uống cạn, cậu ta đứng dậy trả tiền.

Phương Sĩ Thanh thấy cậu ta muốn đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, khách khí nói: “Chờ lúc nào cậu có thể xếp lịch, thì cứ quay lại chụp vài shot hình cho tạp chí bên tôi đi.”

Viên Thụy mỉm cười gật đầu, đứng lên chậm rãi hướng ra ngoài đi được hai bước, bỗng nhiên lại vòng trở lại, đứng cách Phương Sĩ Thanh rất gần, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Buổi tối có hẹn gì không?”

Loại tiếng lóng này là ước định ám chỉ đi bắn pháo, Phương Sĩ Thanh đương nhiên hiểu.

Hắn ngẩng đầu nhìn Viên Thụy.

Viên Thụy vóc người tự nhiên không cần nói, bộ dáng cũng không tồi, hiện tại rủ tầm mắt nhìn vào mắt hắn, mơ hồ có vài phần hấp dẫn.

Phương Sĩ Thanh sớm đã không còn tâm tư với cậu ta như lúc trước, nhưng lại không biết đột nhiên não bổ thế nào—— lấy hiểu biết của hắn về Vương Tề, nghĩ nếu mình tìm được bạn giường cố định rồi, Vương Tề có khả năng sẽ không quấn lấy hắn nữa.

Sau đó, hắn liền cùng Viên Thụy đi thuê phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.