Đọc truyện Thư tình bí mật của thái tử – Chương 54:
Hôm nay nhất định phải đến Phụng Nguyên điện nói thật với cô cô tất cả, cô cô thương nàng, sẽ đáp ứng cho nàng và điện hạ ở cùng nhau, như vậy nàng càng không cần che che giấu giấu nữa!
Lại không biết nàng vừa ra khỏi Trường Lạc cung, Lang Trạm liền đến. Trịnh hoàng hậu nói: “A Anh ra ngoài rồi. Nghe nói cây ở Đông cung ngã rồi, là A Anh làm sao?”
Thần lực trên người Nguyễn Anh có thể không che giấu được Trịnh hoàng hậu. Lang Trạm bất đắc dĩ ngồi xuống, dáng vẻ như muốn nói nhiều chuyện, “hẳn là nàng ấy, như nhi thần không hiểu, nàng ấy đến Đôngcung sao không gặp nhi thần, ngược lại còn làm đổ cây?”
“Hôm nay con còn gặp ai nữa?”
Lang Trạm chau mày lại, “không gặp ai quan trọng cả. Đúng rồi, người của Sở gia có đến.”
“Sở Ngâm?”
“Vâng.”
Trịnh hoàng hậu giác ngộ, “con gặp cô nương khác, A Anh có thể giận không?” Thấy Lang Trạm ngẩn ra, người hận rèn sắt không thành thép vỗ vỗ lên bàn, “A Anh ghen rồi, con đi dỗ nó đi, lúc này có lẽ nó đến Phụng Nguyên điện rồi.” Lời nói còn chưa rớt xuống, một bnóng người liền lướt qua, “đa tạ mẫu hậu chỉ bảo.”
Trịnh hoàng hậu lắc đầu phì cười.
Nguyễn Anh bước chầm chậm trên đường, tâm trạng lại rối bời, nếu nàng thật sự trở thành thái tử phi, vậy phiền phức sẽ nối đuôi nhau kéo đến, mong muốn lúc này của nàng không phù hợp với lúc trước.
Lúc vừa mới nhập cung, nàng chỉ muốn ở bên cạnh cô cô sống một cách yên ổn. Cô cô không để nàng bộc lộ ra thần lực, sợ bị người khác biết được, nàng sẽ đi vào quân doanh giống như mẫu thân của mình, sau cùng chết trên chiến trường máu chảy thành sông.
Nàng rất nghe lời, nếu như không gặp Lang Trạm, nàng có thể làm một cô nương thông thường, sau này sẽ gả cho một phu quân yêu thương nàng, cả đời cũng sẽ trôi qua như vậy.
Cung nhân ở trên đường vội vã, bước chân của nàng ngày càng chậm, có một khoành khắc, nàng bỗng nhiên muốn quay lại làm một con rùa, cái gì cũng không cần đối đầu.
Nhưng như vậy thì không thể ở bên cạnh điện hạ.
Nàng quay đầu lại một cách ngập ngừng, lại thấy Lang Trạm bước nhanh về phía nàng, nàng ngẩn ngơ nhìn Lang Trạm đi đến trước mặt.
Sự khác thường của nàng khiến Lang Trạm chú ý, Lang Trạm nắm chặt lấy tay nàng, “sao vậy?”
Nguyễn Anh phản ứng có hơi chậm chạp, “thiếp có thể không cần điện hạ không?”
Lang Trạm ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe nhầm, “nàng nói gì?” Nắm chặt lấy tay Nguyễn Anh, cơn đau khiến đầu óc của Nguyễn Anh rõ ràng hơn, “điện hạ.”
Lang Trạm định thần, buông lỏng tay, lòng bàn tay Nguyễn Anh xuất hiện một dấu hồng, nàng vội úp tay qua, nhìn xung quay, thấy không có người đi qua, duỗi tay ra kéo Lang Trạm vào trong khóm cây.
Cây cối bên đường tươi tốt, hoa cỏ sum suê, hai người vừa đi vào liền mất bóng, Nguyễn Anh nhẹ đẩy Lang Trạm lên trên đất, trở người ngồi lên.
“A Anh, nàng … …” Lang Trạm vẫn chưa kịp bất ngờ, nhân cơ hội tốt trở mình làm chủ. Cho dù lúc này không phù hợp với tính tình thường ngày của Nguyễn Anh, nàng vẫn phải cúi đầu chịu sai khiến của sự dũng cảm đầy ắp trong lòng, “điện hạ sau này chỉ có thể nhìn thiếp, không thể nhìn nữ nhân khác!”
Hai đôi môi dán vào nhau, trong lòng Nguyễn Anh bỗng nhiên run lên, điện hạ tốt như vậy, nàng không nỡ từ bỏ.
Lang Trạm khó mà tin được, cảm giác mềm mại trên môi khiến chàng run rẩy, chàng bỗng nhiên siết chặt cái eo mảnh trong tay, độ mạnh đó là muốn đem Nguyễn Anh kéo sát vào trên người chàng.
Nguyễn Anh tức giận cắn vào môi chàng, ra sức ngẩng đầu đẩy chàng ra, khóe mắt ửng đỏ càng khiến cho người khác thương yêu, “điện hạ đợi một lát, thiếp bây giờ sẽ đi nói với cô cô, thiếp không phải là điện hạ thì sẽ không gả!” Vốn không cho Lang Trạm cơ hội phản ứng lại, nhấc váy lên liền chạy ra ngoài.
Hơn nữa Nguyễn Anh chạy đến Phụng Nguyên điện một cách anh dũng, trên môi còn lưu lại hơi thở của điện hạ, lòng của nàng chính là vừa mềm vừa chua, vừa gặp Nghi phi liền quỳ xuống, Nghi phi kinh ngạc, muốn đỡ nàng lên, là giống như đã hiểu ra chuyện gì liền thu tay lại.
Nguyễn Anh cúi đầu đem chuyện của nàng với điện hạ nói với Nghi phi, nói đến sau cùng mời ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “con biết cô cô yêu thương con bảo vệ con nhiều năm như vậy, một chút uất ức cũng không để con chịu đựng, lo sợ con ở cùng với điện hạ sẽ gặp phải vô số phiền phức, nhưng con không sợ. Cô cô, con không sợ nữa rồi.”
Vẻ mặt của Nghi phi bình tĩnh không thay đổi, đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh mình, chầm chậm viết vào lòng bàn tay nàng: Chết cũng không sợ?
Trong điện trở nên yên tĩnh.
Nàng cúi đầu, nước mắt từ trên mặt rơi xuống, nàng nức nở trả lời: “Vẫn là có hơi sợ.”
Nàng là một người luyến tiếc mạng sống, mạng sống rất quan trọng, con người trên đời này chỉ có một mạng sống.
“Nhưng con vì mạng sống này mà không cần điện hạ, con làm không được.” Nàng chùi đi nước mắt, khịt khịt mũi, “con thích điện hạ, rất thích rất thích.” Duỗi tay ra ôm chặt lấy Nghi phi, “người đừng giận, có được không?”
Khóe mắt Nghi phi ướt đẫm, nhưng cũng chỉ có thể thở dài, nắm chặt lấy tay nàng viết: Con lớn rồi, cô cô không quản con được nữa, cứ tùy con đi.
“Không phải, là cô cô yêu thương con, không thể nhẫn tâm không đồng ý.” Nguyễn Anh hết khóc mỉm cười, Nghi phi đẩy nàng ra, chọc chọc vào trán nàng, rốt cuộc không nhẫn tâm nói những lời không vui.
Nguyễn Anh được voi đòi tiên, nhân cơ hội này đem việc Lang Trạm đã biết được thần lực của nàng cũng nói ra, mí mắt của Nghi phi chớp càng dữ dội hơn, đứng dậy đỡ bụng đi mấy bước, vẫn là không kiềm chế được sự hoảng loạn trong lòng.
“Cô cô, người sao vậy?” Nguyễn Anh thấy sắc mặt người có chút không đúng, vội đỡ người đến bên giường, “cô cô đợi chút, con sai người gọi thái y!”
Thái y đến rất nhanh, nói Nghi phi lo lắng quá mức, nên tịnh dưỡng thật tốt. Nguyễn Anh an tâm, lại có hơi tự trách, Nghi phi mỉm cười xoa đầu nàng: Không phải lỗi của con.
Hai người nói chuyện một lúc, Nghi phi cân nhắc Vĩnh Dương Đế nghe thấy tin thái y đến có lẽ cũng sắp quay về rồi, bèn bảo Nguyễn Anh về trước.
Nguyễn Anh đi một bước quay đầu lại ba lần đi ra khỏi Phụng Nguyên điện, nàng chân trước vừa đi, Vĩnh Dương Đế chân sau liền đến, thấy Nghi phi không việc gì mới an tâm trở lại, giữa hai đầu lông mày che giấu sự sốt ruột.
Mấy ngày gần đây việc triều chính bỗng nhiên cũng nhiều hơn, hôm qua Nghi phi còn nghe Vĩnh Dương Đế nói vùng biên giới Tây Nguyên muốn nổi loạn. Người lo lắng vẫn là chuyện biên giới Tây Nam, có ý muốn hỏi thêm một câu, Vĩnh Dương Đế không nỡ quở trách người, ngược lại những chuyện có thể nói đều nói ra.
Thì ra sau khi Nguyễn Anh và Lang Trạm rời khỏi Tây Nguyên, Tây Nguyên gặp phải cuộc tấn công của nước láng giềng, cư dân trong thành bị thương rất nhiều, nước láng giềng vẫn chưa chịu dừng tay, vẫn hung hăng khiêu khích!
“Bọn chúng chính là đang ép trẫm khai chiến!” Vĩnh Dương Đế nắm chặt tay thành quyền, “dám không coi trẫm ra gì, trẫm sao có thể tha cho bọn chúng!” Đáy mắt hiện ra một màu đỏ, sau khi đặt chân vào tẩm điện liền gọi lớn, “Lang Trạm đâu! Đã đợi nó ở trong phòng nghị sự, nó ở đâu rồi!”
Nghi phi nằm ở trên giường nhắm mắt lại, một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng.
Nhiều năm trước, cũng vì nước láng giềng khiêu khích, Vĩnh Dương Đế nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, không biết làm sao mà nước láng giềng vẫn không biết trời cao đất dày, Vĩnh Dương Đế đành phải khai chiến, phái Tiêu tướng quân dẫn đầu quân lính, trực tiếp đánh cho nước láng giềng lần lượt đầu hàng. Cũng là vì trận chiến đó, Tiêu tướng quân hi sinh.
Cho đến hôm nay, nước láng giềng sợ là cho rằng Tiêu tướng quân không còn, họ đã không còn kẻ địch mạnh, lúc này mới một mực khiêu chiến, muốn đánh thêm một trận.
Nguyễn Anh trong lòng đang vui vẻ không biết những đều này, trước hết chạy thẳng một mạch đến Đông cung, việc đáng mừng này phải nói liền cho điện hạ, nào ngờ một đám cung nhân vội vội vàng vàng ở cổng Đông cung, thấy Nguyễn Anh đến vội hỏi, “Nguyễn cô nương hôm nay có gặp điện hạ?”
“Có gặp.” Nguyễn Anh trả lời thật.
Mọi người như nắm bắt được hi vọng cuối cùng, vui mừng lại sốt ruột, “gặp ở đâu? Có biết ngài ấy bây giờ ở đâu không?”
Điện hạ vẫn chưa về?
Nguyễn Anh giật mình phản ứng lại, một tiếng trôi qua, điện hạ không phải vẫn đang ở trong khóm cây đợi nàng chứ?
Nàng không nghĩ nhiều nữa, quay đầu chạy về phía bụi cây, mọi người không hiểu, đưa mắt nhìn nhau, cất bước chạy theo, sau đó họ mới kinh ngạc phát hiện, Nguyễn Anh chạy khá nhanh, lúc đầu vẫn đang trong tầm mắt của mọi người, chớp mắt liền không thấy nữa.
Nguyễn Anh một hơi chạy đến bên bụi cây, nàng đẩy ra hai bên đi vào, nhìn thấy Lang Trạm đang ngồi dựa vào gốc cây, đôi mắt đen nhìn nàng, “cô gia cho rằng nàng vẫn chưa nói xong.” Dang rộng hai cánh tay ra.
“Xong rồi!” Nguyễn Anh nhào vào lòng chàng, hai tay đặt lên trên vai chàng, “điện hạ vì sao vẫn còn ở đây? Bên ngoài đều đang tìm điện hạ, có lẽ là có việc gấp.”
Lang Trạm ấn chặt nàng không để nàng cử động, hai cánh tay nâng niu má nàng, “không phải nàng bảo cô gia ở đây đợi nàng?”
“Thiếp nói đợi không phải là ý này.” Nguyễn Anh biện bạch cho mình.
Hai mắt Lang Trạm chứa đựng ý cười, “vậy là ý gì?” Đôi môi dán lên bên tai Nguyễn Anh, “đợi cô gia hôn lại?”
“Không phải!” Nguyễn Anh đỏ mặt phản bác, đáng tiếc Lang Trạm không nghe thấy, lúc đè môi lên, hơi thở toàn thân bao bọc lấy Nguyễn Anh.
Trong phòng nghị sự, Vĩnh Dương Đế vỗ bàn nói lớn, “Lang Trạm đâu! Lang Trạm đâu!” những người bên dưới sợ đến mức thở cũng không dám thở, Vĩnh Dương Đế lật bàn, “một đám phế vật!”
Vung tay áo đi ra khỏi phòng nghị sự, tức giận đi đến Trường Lạc cung, Trịnh hoàng hậu nhấp nháy mắt, “Trạm nhi không ở đây.”
Vĩnh Dương Đế cười lạnh, “Trịnh Thuần Mẫn, nó còn không xuất hiện, trẫm sẽ phế nó!”
“Vậy thì phế đi.”
Thái độ hời hợt của Trịnh hoàng hậu kích động hỏa khí của ông ấy lên cao độ, ông ấy bước dài xông lên bóp chặt lấy cổ của Trịnh hoàng hậu.
Những cung nhân lần lượt biến sắc, “hoàng thượng bớt giận!”
“Cút!”
Những cung nhân đổ mồ hôi lạnh, nối tiếp nhau đi ra ngoài.
Trịnh hoàng hậu thở dốc, cả người đều bị Lang Tuyên ấn lên trên ghế, Lang Tuyên đè người lên, cơ thể hai người dính sát vào nhau, Trịnh hoàng hậu có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể của ông ấy, cho dù cận kề với cái chết, người vẫn cười một tiếng, nụ cười châm biếm, tiếng cười sắc bén khiến cho hai mắt của Lang Tuyên đỏ lên.
Trịnh hoàng hậu nhấc người lên cách ông ấy càng gần hơn, giọng nói bỗng nhiên trầm bỗng, “Lang Tuyên, chàng mấy năm rồi không chạm vào thiếp?”
Đây giống như một con dao sắc bén, phịch một tiếng đâm vào tim của Vĩnh Dương Đế, nếu như nói sự giận dữ của Vĩnh Dương Đế luôn là vẻ mặt vốn có của ông ta, vậy thì khoảnh khắc này ông ta ngay cả giận dữ cũng không có, tay của ông ta rũ xuống.
Ai cũng không thu người lại, hai người im lặng dựa vào nhau, qua rất lâu, ngoài cửa truyền đến một tiếng vui mừng, “điện hạ về rồi! Về rồi!”
Hai người vẫn không cử động, Vĩnh Dương Đế khẽ động khóe miệng, “Trịnh Thuần Mẫn, nàng đánh chết ta đi.” Trịnh hoàng hậu trừng mắt, dáng vẻ có hơi ngản ngơ.
Cửa điện két một tiếng liền mở ra, Lang Trạm từ cánh cửa khép hờ nhìn thấy tư thế của hai người, lại nắm chặt hai cánh cửa ra sức đóng lại, chàng quay đầu nói với Nguyễn Anh: “Yên tâm, ông ấy không chết được.” Hạ lệnh ai cũng không được lại gần chỗ này.
Nguyễn Anh theo Lang Trạm đến Đông cung, nghĩ đến việc sáng nay Sở Ngâm đến, “Sở tiểu thư tìm điện hạ có vệc gì?”
“Nói muốn để cho cô gia xem một bức tranh cổ đã thất truyền từ lâu, cô gia không có hứng thú.” Lang Trạm vừa giải thích, vừa chỉ chỉ vào bức tường đổ nát, “giận dữ như vậy?”
Nguyễn Anh hắng giọng một tiếng, tường vốn không phải nàng làmphá bỏ, nàng chỉ vỗ hai cái vào cái cây mà thôi.
“A Anh, cô gia dự định hủy bỏ tuyển chọn, thỉnh cầu chọn nàng làm thái tử phi.” Chàng nói một cách thẳng thắn, Nguyễn Anh nghe xong lại có hơi do dự, “trong triều sẽ không có ý kiến?”
“Không có ý kiến.” Vẻ mặt Lang Trạm nghiêm túc không giống như đang nói đùa, Nguyễn Anh lại không dám tin, nàng không muốn Lang Trạm khó xử, “vẫn là nên đợi thêm đi.”
“Vậy thì đợi thêm một ngày, ngày mai đi.” Lang Trạm vẻ mặt nghiêm túc khiến lòng nàng bất an, “điện hạ đừng làm càn.”
“Cô gia giồng người làm càn?”
Nguyễn Anh không lên tiếng, điều này thật sự không nói chuẩn xác được.
Lang Trạm bật cười, lại có dự định trong lòng, tuy không đến mức là ngày mai thỉnh cầu, nhưng việc hủy bỏ tuyển chọn thái tử phi chàng không cần thiết phảm làm.
Ngày hôm sau thượng triều, bách quan vì chuyện ở biên giới Tây Nguyên mà không thể chấm dứt được cuộc tranh cãi, Vĩnh Dương Đế ngồi trên long ỷ nét mặt sâu xa khó hiểu, Lang Trạm ở phía dưới khép hờ mắt, bách quan đã tranh cãi đến mức phải khai chiến, rất nhanh liền phân thành phái chủ chiến và phái chủ hòa, không ngừng tranh cãi cho đến khi bãi triều, Vĩnh Dương Đế cũng không đưa ra quyết định.
Bách quan chuyển đến phòng nghị sự tiếp tục tranh cãi, Vĩnh Dương Đế nhấp một ngụm trà, gọi Lang Trạm tiến lên phía trước, “nói chuyện con với Nguyễn Anh.”
Tiếng tranh cãi của bách quan ngừng lại, Vĩnh Dương Đế liếc mắt nhìn qua, tiếng tranh cãi lại vang lên.
Lang Trạm trả lời: “Nhi thần muốn thỉnh cầu người lấy nàng làm thái tử phi.”
Vĩnh Dương Đế ồ một tiếng, ông ấy rất ít khi bình tĩnh như vậy, “không thể.” Lời vừa nói xong trong mắt liền phát ra một loại biểu cảm, “trừ phi tối nay con đến nhà xác một chuyến.”
Lang Trạm thầm nắm chặt tay lại, “phụ hoàng, mẫu hậu sẽ không đồng ý.”
Vĩnh Dương Đế lại thấp giọng nói: “Không được để bà ấy biết, chỉ cần con đi, trẫm sẽ khiến cho bách quan ngậm miệng, A Anh có thể đường hoàng ngồi lên vị trí thái tử phi.”
“Nhi thần vẫn có thể khiến bọn họ ngậm miệng.”
“Nhưng con không thể khiến cho trẫm ngậm miệng.” Lang Trạm hé môi, cười một cách ủ rủ, “trẫm sẽ ban hôn cho A Anh, Bùi gia có một tiểu tử cũng khá … …”
“Nhi thần đi.” Lang Trạm thỏa hiệp.
Vĩnh Dương Đế cười lớn, xua tay bảo bách quan lui ra, “sáng sớm mai thượng triều thảo luận tiếp.”
Đến buổi tối, Lang Trạm trước hết đến Trường Lạc cung, dẫn Nguyễn Anh ra hoa uyển. Đêm mùa thu thời tiết lạnh, chàng khoác áo khoác lông cho Nguyễn Anh, Nguyễn Anh thấy chàng không nói gì cả, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, “điện hạ có tâm sự?”
Lang Trạm có tâm tư, “không có gì, chỉ là đến thăm nàng.” Nguyễn Anh kéo tay áo khoác xuống, cúi đầu để che đi nụ cười, “thiếp có gì để xem chứ?”
“Rât nhiều.” Ánh mắt nóng bỏng của Lang Trạm lướt qua khuôn mặt nàng, khiến lòng nàng bỏng rát, “điện hạ, đừng nhìn nữa.”
Lang Trạm mỉm cười.
Hai người đi dạo trong hoa uyển, những cung nhân vừa nhìn thấy liền chạy ra xa, sợ là sẽ làm phiền hai người.
Ứơc chừng qua nửa canh giờ, Lang Trạm đưa Nguyễn Anh về phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Anh kéo tay áo chàng một lát, “ngày mai xuống triều thì cùng dùng bữa.”
Lang Trạm ngẩn ra: “Ngày mai … …”
“Không được?” Nguyễn Anh thất vọng.
“Được.” Lang Trạm mỉm cười, cúi người thơm lên trán nàng, “ngủ ngon.”
Nguyễn Anh che mặt lại đi vào trong.
Lang Trạm đợn đèn trong phòng nàng tắt mới rời đi, chàng một đường đi ra khỏi Trường Lạc cung, né tránh thị vệ, đi về phía nhà xác.
Nguyễn Anh nhắm mắt nằm trên giường một lát, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng, mở cửa ra vừa nhìn, chính là ông lão họ Lục.
Ông lão: “Ta phải đi rồi.”
Gió đêm thổi, Nguyễn Anh tỉnh táo hơn nhiều, “không được! Người vẫn còn chuyện chưa nói rõ.” Vội vàng đi ra khỏi phòng.
Hai người lén lút chạy đến bên góc tường, Nguyễn Anh kéo lấy tay áo của ông ấy, “người không đi được.”
“Nếu không đi, lão phu sẽ chết.” Ông lão vô cùng khó xử, “lão phu thật sự muốn ra ngoài đi dạo.”
“Chỉ muốn ra ngoài đi dạo?”
Ông lão gật đầu.
“Vậy bây giờ có lẽ được?” Con đi cùng người.” Nguyễn Anh lấy lại tinh thần, ông lão do dự một hồi lâu mới gật đầu, hai người trèo tường ra khỏi Trường Lạc cung, ông lão trước tiến đi đến ngự hoa viên dạo một vòng, sau đó liền tiến lại gần nhà xác.
Nguyễn Anh vốn muốn ngăn cản ông ấy, nhưng chớp mắt liền nhìn thấy Lang Trạm, trước cửa nhà xác treo đèn, xung quanh được chiếu sáng như ban ngày, Lang Trạm vẫn chưa đi vào, giống như là đang đợi ai đó.
Nguyễn Anh không biết sao chàng lại đến đây, nhưng chàng không thể vào nhà xác, ở đó nhất định rất đáng sợ, người trong cung vừa nhắc đến mặt liền tái mét, sợ đến nổi không thể di chuyển.
Nguyễn Anh muốn xông ra ngoài ngăn Lang Trạm, lại bị ông lão giữ chặt tay áo, “còn người đến.” Nguyễn Anh nhìn qua, lại chính là Vĩnh Dương Đế một mình đến.
Thì ra điện hạ đang đợi bệ hạ.
Hai người cất bước, thấy họ sắp đi vào, Nguyễn Anh lo lắng rơi nước mắt, ông lão thấp giọng nói, “đừng vội, đừng vội, ta có cách đi vào!”
Hai người đã đi vào rồi.
Nguyễn Anh ngồi xuống đất, “cách gì?”
Ông lão không trả lời, có thể chạy ra khỏi Trường Lạc cung, hiển nhiên cũng có thể lẻn vào nhà xác.
Thực ra nhà xác phòng vệ không nghiêm ngặt, vì cái tên đáng sợ này, mọi người đối với nó né tránh còn không kịp, nào có lý do để đến?
Ông lão đưa Nguyễn Anh đi vào cánh cửa đầu tiên, trước mắt là một hành lang dài, hai bên có treo đèn, trong hành lang có thể nhìn rất rõ, trống rỗng, mùi tanh hôi nồng nặc đập vào mũi, khiến dj dày hai người cuộn lên.
“Nha … …” Ông lão vừa nói một chữ đã nôn ra, Nguyễn Anh không kiềm chế được nhảy ra xa hai bước, chạy về phía trước, cánh cửa thứ hai vốn không có người, nàng kìm nén cảm giác buồn nôn đẩy nhẹ một cái, cánh cửa im lặng mở ra.
Ông lão đuổi kịp.
Bên trong thực sự rộng rãi và sáng sủa, những thứ đó được treo đầy tường, nằm đầy trên đất, không phải là thứ gì khác, mà chính là các chết, có một số xác chết không còn hoàn chỉnh.
Nguyễn Anh nhìn đờ ra, ở trong mắt nàng, có một số thi thể vẫn đang nhúc nhích.
“Đây … … đây … …” Ông lão sống nhiều năm như thế, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng vừa kinh hoàng vừa ghê tởm như vậy, ông ấy cũng không làm chủ được mình, nhấc tay áo lên che mắt Nguyễn Anh lại.
Đáng tiếc đã quá muộn rồi, Nguyễn Anh toàn thân run rẩy, nàng run cầm cập khẽ hé môi, qua hơn nửa ngày cũng chưa nói được gì.
“Nha đầu … …” Ông lão trơ mắt nhìn nàng ngất đi, ông ấy vô cùng lo lắng, cũng không để ý đến những cái khác, cõng Nguyễn Anh rồi chạy ra ngoài.
Tránh đi nơi có ánh sáng, ông ấy đặt Nguyễn Anh xuống bên bụi cây ven đường, bây giờ không tiện để di chuyển, ông ấy nín thở tập trung suy nghĩ đợi Nguyễn nh tỉnh lại.
Uớc chừng qua một tiếng, Nguyễn Anh yêu ớt tỉnh lại, trước khi nàng lên tiếng, ông lão kéo nàng dậy chỉ chỉ lên bầu trời đêm, âm thanh nói ra chỉ đủ để hai người nghe thấy, “nha đầu, đừng sợ, chúng ta ra ngoài rồi, nhìn xem, đó là sao có phải không? Từng đốm sáng từng đốm sáng, thật đẹp, xem bên đó, là mặt trăng đúng không … …”
Nguyễn Anh bị sự vụng về của ông lão thu hút trở lại bình thường, nàng nhắm mắt đem cảnh tượng ở trong nhà xác xua đi, lúc cúi đầu liền bật khóc, nàng bịt miệng lại, lúc vừa bắt đầu nàng nên chạy đến ngăn cản điện hạ, nàng không nên để điện hạ đi vào.
Ông lão hết cách, để mặc cho nàng khóc đủ, mới đưa nàng trở về Trường Lạc cung.
Ngày hôm sau, gió và mặt trời, dường như cảnh tượng tối qua chỉ là ác mộng của Nguyễn Anh, nàng thức dậy, ngồi ngẩn ngơ trước gương một hồi, bỗng nhiên mở hộp trang sức ra, bắt đầu trang điểm cho mình.
Nàng từ trước đến nay chưa từng trang điểm, một khuôn mặt đẹp tự nhiên, hôm nay trang điểm lại khiến nàng càng thêm diễm lệ, ra ngoài sợ là thu hút ánh nhìn của cung nhân.
Nhưng nàng không sợ.
Qủa nhiên, từ cửa phòng mình đến cửa cung, những cung nhân vừa nhìn thấy nàng liền không thể lướt qua.
Nàng đều xem như không thấy, vừa ra khỏi cửa, một đoàn người liền vây chặt cô nương trước mặt, nàng bình tĩnh nhìn, lại là Trịnh Phù.
Trịnh Phù nhất thời không nhận ra nàng, đợi đến khi tiến lại gần mới bừng tỉnh ngộ, tức giận nhấc tay lên muốn đánh Nguyễn Anh, “Nguyễn Anh! Ngươi vậy mà lại phản bội ta … …”
Hai mắt Nguyễn Anh lạnh lùng, nàng bây giờ không có thời gian tâng bốc Trịnh Phù,khi bàn tay sắp rơi xuống liền nhấc tay áo lên nắm chặt lấy tay của Trịnh Phù, vốn không dùng sức, Trịnh Phù đã gào khóc lên, “đau! đau! đau … …”
“Trịnh tiểu thư, nói chuyện cần phải suy nghĩ xem có thể nói hay không.” Nguyễn Anh nói xong liền buông tay Trịnh Phù ra, nghênh ngang rời đi.
Nàng vội đến Đông cung, lại không biết triều vẫn chưa kết thúc. Vĩnh Dương Đế đưa ra kết luận, ông muốn khai chiến với nước láng giềng, phái chủ hòa không đồng ý, hai nhóm người cãi nhau đến bây giờ.
Vì Lang Trạm vốn không thể hiện thái độ, phái chủ hòa ra sức tranh thủ sự ủng hộ của chàng, từng nhóm người vây quanh chàng nói không ngừng nghỉ.
“Thái tử và trẫm ý kiến giống nhau.” Vĩnh Dương Đế ngồi trên long ỷ lộ ra ý cười, bách quan vừa nhìn đã sợ hãi đến ớn lạnh, giọng nói của Vĩnh Dương Đế rất vui vẻ, “à, còn có một việc, vốn phải tuyển chọn thái tử phi, nhưng thái tử có người vừa ý, là con gái của Tiêu tướng quân.”
“Trẫm cũng rất thích nha đầu đó, nó làm thái tử phi là thích hợp nhất. Còn các ngươi.” Ông ấy nhìn về phía mười thần tử phái chủ hòa tiếp tục vui vẻ nói: “Các ngươi cũng đừng lo lắng, Tiêu tướng quân tuy không còn nữa, nhưng vẫn còn nha đầu đó, thân là con gái của Tiêu tướng quân, sao lại không giống mẫu thân, đúng không? Thái tử?”
Bách quan kinh ngạc, sao từ trước đến nay chưa từng nghe qua con gái của Tiêu tướng quân cũng có thần lực trời ban? Ánh mắt thăm dò của họ hướng về phía Lang Trạm, Lang Trạm đang cúi đầu từ từ ngẩng lên, vì một đêm không ngủ, trong mắt hiện ra tơ máu, đáy mắt cũng mơ màng, chàng lạnh lùng nhìn lên. Chàng chưa từng nghĩ đến Vĩnh Dương Đế sẽ chơi xấu chàng.
“Nói sai rồi, A Anh tuy là con gái của Tiêu tướng quân, lại không có năng lực như Tiêu tướng quân, nàng ấy chỉ là một cô nương bình thường.”
Giọng nói của chàng vang lên khắp đại điện.
Bách quan thất vọng, thở dài thu lại tầm nhìn, ánh mắt của Vĩnh Dương Đế dán chặt lên người Lnag Trạm, “vậy sao, triệu cô nương ấy vào điện hỏi mới biết được.” Vung tay áo, “người đâu! Truyền Nguyễn Anh vào điện!”
Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!