Đọc truyện Thủ Thuận Thư – Chương 6
Ngoài cửa có người đang nói chuyện, vài tiếng bước chân vang lên, một thanh âm cách ván cửa, “Ồ? Người bên trong này làm sao lâu như vậy?”
Chu Khuynh Vãn đột nhiên cả kinh, tình ý triền miên bị doạ lui ra sau đầu, sống lưng trở nên lạnh lẽo, tim như đình chỉ ngay tại giây phút đó.
Người ngoài cửa là Chu Hành.
Khi này, Lý Khí cúi đầu, vén mái tóc mềm mại nhu nhu xoa xoa, đôi môi dán vào sau gáy cậu, hé miệng, không nhẹ không nặng cắn một cái. Hàm răng tinh tế lướt qua, Chu Khuynh Vãn “A” một tiếng kêu lên, thiếu chút nữa bật khóc.
Chu Hành uống vài chai bia, tửu lượng không quá cao, từ trong nhà vệ sinh rửa sạch tay, thời điểm sảng khoái muốn rời khỏi lại ngẩn người.
Quay đầu lại ngờ vực mà liếc nhìn tới phòng riêng gần bồn rửa tay kia, người ở bên cạnh đẩy hắn một chút, cười hỏi hắn còn đứng đó làm gì. Chu Hành lắc lắc đầu, loạng choạng đi ra ngoài.
Bên trong không gian kín, làm hô hấp trở nên nặng nề, sau gáy Chu Khuynh Vãn phần thịt tựa hồ bị anh gặm nhấm. Cậu giơ tay đẩy anh ra, đem mặt mình chôn trong khuỷu tay, nhỏ giọng trầm tiếng cầu xin tha thứ: “Lý Khí, buông em ra.”
Lý Khí một tay ôm eo cậu, tay còn lại thì thuận thế luồn vào đai quần của cậu mà tác quái, xương hông mảnh khảnh sát qua bàn tay anh, giống như chỉ cần mạnh một chút là sẽ gãy nát không ngừng run rẩy. Eo Chu Khuynh Vãn nhũn ra, chân đứng không vững, cả người ngã trong lồng ngực Lý Khí. Lý Khí nghiêng đầu, cắn vành tai cậu, hô hấp mềm mại gấp gáp, giọng điệu dính dính nhớp nhớp, hết thảy đều như đang chơi kéo co trong vùng đầm lầy.
Bọn họ so với ai khác hãm đến càng sâu, so với ai khác càng khó thoát ly.
Người nào thắng, người nào thua, đã không còn trọng yếu, bởi vì không ai có thể chạy trốn khỏi đầm lầy tình yêu này, yêu càng nhiều tưởng niệm càng đậm, họa chăng kết cục vẫn là càng lún càng sâu thôi.
Hô hấp Lý Khí trở nên dồn dập, anh ngửi khí vị trên người Chu Khuynh Vãn, gọi Vãn Vãn, sau đó nói cho cậu biết, anh còn thích em là thật, Vãn Vãn, anh vẫn luôn thích em.
Tựa say tựa tỉnh, tim Chu Khuynh Vãn thiếu chút nữa ngưng đập, tâm hẫng đi một nhịp. Cậu không dám tin quay đầu, ngơ ngác nhìn vẻ mặt say mê của Lý Khí.
Môi khẽ nhúc nhích, vừa muốn nói chuyện, môi liền bị hôn.
Môi răng bị đầu lưỡi liếm qua, nụ hôn này Lý Khí hôn tràn ngập nhàn nhạt cay đắng, là mùi rượu.
Tia sáng mờ nhạt, rơi vào trên mặt của bọn họ, sa vào trong đó thần sắc mơ hồ. Trái tim không khỏe mạnh kia tựa như mùa xuân về, huyết dịch tràn vào, sinh động nhảy lên, trong chốc lát Chu Khuynh Vãn có thể cảm giác được sinh mệnh bên trong cơ thể.
Nước mắt chảy xuống, đem nụ hôn vị đắng chát biến thành vị mặn của biển. Lý Khí nắm cằm cậu, ngừng hôn mê man nhìn cậu, ngón tay cái lau đi giọt nước nơi khóe mắt, cúi đầu trên đôi môi ướt át nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn nữa, anh nói: “Vãn Vãn, đừng khóc.”
Vừa dứt lời, Lý Khí liền bị Chu Khuynh Vãn ôm chặt cổ, Chu Khuynh Vãn nhón chân lên, chủ động hôn môi anh.
Cảm giác này rất khó hình dung đi, kỳ thực men say đã biến mất hơn phân nửa, hết thảy đều diễn ra trong tình thế nửa thật nửa giả, Lý Khí không hiểu, Chu Khuynh Vãn tại sao chủ động hôn trả lại mình, có thể coi như mê hoặc, nhưng một khắc kia hoa tâm rung động cùng lửa tình là thật. Tình cảm trong tâm quanh quanh quẩn quẩn quá nhiều, so với phần mềm mại còn là mê cung ái tình làm lòng người nhiễu nhương, anh một cước quyết định đi vào, liền không bao giờ chạy thoát được.
Vừa bắt đầu chính là buồn bực cùng bất an, thời gian trôi qua một năm kể từ giây phút bọn họ tiến tới quyết định chia tay. Đến bây giờ, một lần nữa gặp lại Chu Khuynh Vãn, những nghi hoặc luống cuống lúc nghe người nói đừng trở lại tìm người nữa, lúc bàng hoàng thất lạc tình yêu khổ sở thất lạc người yêu, lúc tức giận chính mình, lúc mệt mỏi rã rời hạ quyết tâm, đều bị anh xem nhẹ toàn bộ, tàn tồn* vẫn là một câu anh rất nhớ em.
(*Dịch Hán Việt là “Tàn tồn”, có nghĩa là một thứ gì đó còn sót lại, còn tồn tại, nhưng không được nguyên vẹn như thuở ban đầu, là cảm giác tiếc nuối, là hối hận, là chua xót.)
Anh nghiêm túc hướng Chu Khuynh Vãn nói, anh vẫn thích em, Vãn Vãn, Vãn Vãn, em… em quay về với anh được không?
Miệng anh bị nụ hôn Chu Khuynh Vãn niêm phong lại, đứa bé kia vẫn giống như trước đây không hề biết cách hôn, đem môi Lý Khí cắn rồi lại gặn đến ứa máu. Vừa cắn vừa lỗ mãng hôn xong, Chu Khuynh Vãn như bị dọa, ngây ngốc nhìn Lý Khí, thấy môi anh chảy máu, ngơ ngác trừng mắt nhìn, khóe mắt đẹp đẽ nổi lên một mảnh hồng hồng.
Lý Khí liếm vết máu bên mép, động tác rất chậm, anh cúi đầu, cắn môi một cái, trên gương mặt anh tuấn mơ hồ say đắm, anh nghiêng đầu, một lần nữa hôn môi, nụ hôn ôn nhu đến cực hạn, hơi ấm từ khóe miệng đi xuống, lướt qua cằm Chu Khuynh Vãn, bất ngờ cắn một chút lên hầu kết, gỡ bỏ cổ áo, trên xương quai xanh hạ xuống dấu răng của mình.
Chu Khuynh Vãn nghẹn ngào một tiếng, nhuyễn khí tựa như đang khóc tựa hồ rên rỉ. Hầu kết bị Lý Khí ngậm, thân thể chấn động nhượng Lý Khí dừng lại. Một giây sau quần áo liền bị Lý Khí vén lên, vòng eo nhỏ gầy gò, bụng mềm mềm, Lý Khí hết sờ rồi xoa đến khi nghe âm thanh nhuyễn nhuyễn của Chu Khuynh Vãn, anh ngồi xổm người xuống, chóp mũi cọ qua làn da nhẵn nhụi tản ra nhiệt độ cùng khí vị thuộc về Chu Khuynh Vãn.
Thân thể như là được ngâm qua sữa, Lý Khí hít sâu nãi vị trên người Chu Khuynh Vãn, anh hé miệng, đầu lưỡi liếm qua mảnh da mềm mại. Chu Khuynh Vãn cơ hồ đứng không vững, Lý Khí ngẩng đầu lên liếc mắt thấy cậu đỏ mặt, một tay nâng eo cậu, một tay khép lại nắp bồn cầu.
Chu Khuynh Vãn ngồi trên mặt nắp trắng, quần bị Lý Khí nhẹ nhàng kéo một cái, đã tuột xuống đầu gối, cậu phản ứng không kịp, thân thể mẫn cảm liền bị người ôm trong vòng tay.
Nhẹ nhàng động mấy lần, Chu Khuynh Vãn khẽ híp mắt, đưa tay không có chút khí lực đẩy đẩy vai Lý Khí. Cậu không dám lớn tiếng, chỉ có thể hạ thấp giọng, thở hổn hển ngột ngạt nói: “Thả ra… Buông em ra…”
Lý Khí nghiêng đầu, khẽ cười, hỏi cậu: “Em đang nói gì? Anh không nghe thấy.”
Anh trước đây chính là như vậy, trong phòng ngủ đè lên Chu Khuynh Vãn cùng nhau làm tình, màn giường kéo xuống, thân thể hai người trùng điệp liên kết. Cửa phòng ngủ bị mở ra, có người đi vào, Chu Khuynh Vãn nghe âm thanh, sợ đến hồn cũng muốn lìa khỏi xác, nhưng Lý Khí vẫn kiên trì một lần lại một lần rút ra đâm vào, đem cậu đặt ở phía trong giường, đều chuẩn bị đâu vào đấy mà làm cậu.
Lần này cũng vậy, nụ hôn của anh ung dung thong thả, như một người thợ săn, Chu Khuynh Vãn thành con mồi của anh. Đem quần vướng víu trên đầu gối bán cởi ra, quần lót màu lam hiện ra vệt nước bạch sắc, tính khí cương cứng còn có thân thể không ngừng run rẩy.
Lý Khí hé miệng, cách lớp vải mỏng hôn lên nơi đó, cắn cắn vài cái, há miệng ngậm vào phía dưới nam tính của Chu Khuynh Vãn, vừa hút vừa liếm cùng hôn nhẹ, một lần lại một lần một lần lại một lần lặp lại.
Chu Khuynh Vãn run rẩy, mồ hôi từ thái dương rơi xuống, không biết qua bao lâu, cậu kêu nhỏ một tiếng, một bên khóc một bên bắn, làm dơ quần lót, làm ướt mặt Lý Khí.
Tiếng xé giấy “Xoát” hai lần, Lý Khí xé một tờ giấy, thay cậu lau đi bạch dịch tràn ra giữa hai chân, sau đó nhếch miệng, chậm rãi lau tinh dịch trên mặt mình.
Lý Khí ngẩng đầu lên, đánh giá Chu Khuynh Vãn, xem thần sắc cậu say mê, nhìn khóe mắt cậu đầy ý xuân, nở nụ cười, Lý Khí nửa quỳ tiến đến gần, hỏi: “Vãn Vãn, thích không?”