Thủ Thuận Thư

Chương 4


Đọc truyện Thủ Thuận Thư – Chương 4

Buổi tối ngày hôm ấy Chu Khuynh Vãn không ngủ, mưa ngoài cửa sổ huyên náo tâm cậu đến phiền, đắp chăn che kín không muốn nghe tiếng mưa rơi, suýt nữa đem mình đánh ngất đi vì thiếu không khí. Cậu vén chăn lên, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ngực mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Chu Khuynh Vãn từ trên giường ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, mở ra một cái khe, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào. Cậu đứng yên thật lâu.

Lý Khí cũng ngủ không được ngon giấc, bất quá đồng hồ sinh vật vẫn ở đó, không tới bảy giờ đã tỉnh rồi. Sau khi tỉnh lại theo thói quen muốn hút thuốc, thuốc lá nắm trong tay, đột nhiên phản ứng được là đang trong nhà người khác, anh liếm liếm môi khô khốc, đem điếu thuốc nhét lại trong hộp.

Anh xoa xoa mặt một cái, từ trong phòng đi ra, cửa vừa mở là có thể nhìn thấy phòng Chu Khuynh Vãn, trên cửa treo một tấm bảng, phía trên là bốn chữ đã cũ viết “Xin chớ quấy rối”, hẳn là Chu Khuynh Vãn khi còn bé treo lên.

Anh đánh giá bốn chữ này, ngoắc ngoắc khóe miệng, nói thầm “Đứa nhỏ ngốc”.

Lý Khí đi vào trong phòng vệ sinh, cúi đầu dùng nước lạnh rửa mặt, ý thức hôn hôn trầm trầm trong dòng nước lạnh khiến anh triệt để thanh tỉnh.

Từ trên lầu đi xuống, trong phòng khách chỉ có một mình Chu ba ba, nhìn thấy Lý Khí, hơi kinh ngạc, “Sớm như vậy a, cháu không ngủ thêm một lát sao?”

Lý Khí nói ngủ không được, Chu ba ba liền nói: “Bên trong nồi cơm có cháo bí đỏ, còn có bánh bao thịt, cháu ăn chút đi.”

Lý Khí lắc lắc đầu, anh chỉ ngoài cửa nói: “Chú, cháu ra ngoài trước chạy một vòng, trở về sẽ ăn sau.”

Thay giày, Lý Khí đi ra bên ngoài, một đêm qua mưa to, trên đất vẫn ẩm ướt, đầu tiên là đi thong thả một đoạn đường, sau đó mới bắt đầu chạy. Chung quanh đây hoàn cảnh rất tốt, trồng thảm thực vật xanh lục làm không khí trong lành hơn nhiều, Lý Khí chạy một hồi đến khi tới bên bờ sông.


Chu Khuynh Vãn khi tỉnh đã tám giờ, Chu Hành còn đang ngủ cửa phòng vẫn đóng. Chu Khuynh Vãn ngáp một cái, xuyên áo ngủ, đạp dép lê, một bước loáng quáng đi xuống cầu thang, còn buồn ngủ hầu như là dựa theo quán tính chậm rãi đi tới nhà bếp. Cậu dựa vào bên cạnh cửa phòng bếp, kéo cổ họng hỏi: “Ba, sáng nay ăn cái gì vậy?”

Không đợi được trả lời của ba, mà là một tiếng cười nhạo. Chu Khuynh Vãn cả kinh, bỗng nhiên ý thức được điều gì, phía sau lưng lành lạnh, giật mình, cả người đều tỉnh táo lại. Cậu mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lý Khí đứng trước mặt mình.

Lý Khí cầm bát rửa sạch, lau khô nước đặt bát lên giá, trên mặt không biểu tình gì, chỉ chỉ nồi cơm điện, đối Chu Khuynh Vãn nói: “Trong nồi có cháo, còn có bánh bao thịt.”

Chu Khuynh Vãn đứng bất động ở chỗ cũ, Lý Khí thấy cậu như vậy thì không tiếp tục nói nữa, liếc mắt một cái, đi về phía cậu.

Sáng sớm Chu Khuynh Vãn tâm tình không ổn định, nghe tiếng bước chân của Lý Khí, chắc anh lên lầu rồi. Thở phào một hơi, dịch bước chân hướng phía trước đi tới phòng bếp, tiện tay cầm một cái bát. Múc một muỗng cháo bí đỏ, lại gắp một cái bánh bao, đi tới phòng khách ngồi xuống, cúi đầu nhìn cháo trong chén, đột nhiên nhớ ra cái bát này Lý Khí mới vừa rồi đã dùng qua.

Cậu sửng sốt vài giây, bên tai ửng đỏ, cầm muỗng không yên lòng khuấy cháo trong chén.

Chu Khuynh Vãn ăn cơm rất chậm, phiền phiền nhiễu nhiễu ăn hơn nửa canh giờ, đem nhân thịt bên trong bánh bao móc ra, lớp vỏ bánh bao để sang một bên. Ngay lúc cậu cắn một miếng thịt, Lý Khí từ trên lầu đi xuống.

Hai bên má Chu Khuynh Vãn phình to, như con hamster, ngẩng đầu lên, hai mắt tròn tròn nhìn Lý Khí. Lý Khí thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi đen cùng quần tây, ống tay áo hơi kéo lên, trên cổ tay là đồng hồ màu xám bạc.

Lý Khí đi ngang qua Chu Khuynh Vãn, một tia hương vị lưu lại trên chóp mũi Chu Khuynh Vãn làm cánh mũi cậu khẽ nhúc nhích.


Lý Khí đi tới cửa, điện thoại di động vang lên. Chu Khuynh Vãn thấy anh nhận điện thoại, trên gương mặt không hề có cảm xúc cuối cùng ẩn hiện chút ý cười, âm thanh không nhẹ không nặng, cười nói: “Cậu đến rồi sao? Anh đang ở cửa, lập tức ra ngay.”

Nói xong quay người, Chu Khuynh Vãn lập tức cúi đầu, xiết chặt muỗng canh trong tay.

Nhịp tim Chu Khuynh Vãn đập nhanh, một cỗ ghen tuông yếu ớt xông lên chóp mũi. Vài tiếng bước chân, hương vị cam thảo trên người Lý Khí sát gần, âm thanh Lý Khí vang lên trên đỉnh đầu, “Anh đi ra ngoài, thay anh nói với anh trai em một tiếng, cơm tối anh không trở về ăn.”

Chu Khuynh Vãn nhanh chóng chớp mắt, há miệng lắp bắp nói: “Được.”

Lý Khí nhìn xoáy tròn trên đỉnh đầu cậu, trầm mặc vài giây quay người đi.Ánh mắt Chu Khuynh Vãn rơi trên góc áo Lý Khí, thấy anh quay người, mới dám ngẩng đầu, tầm mắt dõi theo, đôi môi đóng mở, cả tâm lẫn tim đều muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài, đột nhiên nhớ ra liền hỏi một câu, “Vậy buổi tối anh có về ngủ không?”

Lý Khí sững sờ, quay đầu nhìn Chu Khuynh Vãn. Người nọ vừa nói xong chưa đầy một giây lại tiếp tục vùi đầu không dám ngẩng lên. Lý Khí nhìn cậu, chẫm rãi ổn định hô hấp thấp giọng hỏi; “Em muốn anh về sao?”

Chu Khuynh Vãn không có ngẩng đầu, cũng không hề trả lời, chỉ là viền mắt có chút hồng, vai nhẹ nhàng run rẩy.

Chu Hành vẫn ngủ đến trưa mới dậy, tay phải đút trong túi quần, cà lơ phất phơ từ trên lầu đi xuống, thấy Chu Khuynh Vãn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn TV, nở nụ cười một tiếng, “Hiếm thấy a, em không trong phòng ôn tập.”

Chu Khuynh Vãn ôm gối mềm, dựa lưng vào ghế sô pha, tầm mắt đặt ở TV, nhẹ giọng nói: “Học không vào.”


Bước chân Chu Hành dừng lại, hướng bốn phía liếc nhìn, hỏi: “Em có thấy Lý Khí đâu không?”

Chu Khuynh Vãn cũng không quay đầu lại, âm thanh rầu rĩ, “Anh ấy đi ra ngoài, bảo em nói với anh cơm tối anh ấy không ăn.”

Chu Hành nghe vậy nói thầm: “Mệt cho cậu, còn bày đặt nhờ nói hộ, gửi tin nhắn cho tôi có phải lẹ hơn không?”

Chu Khuynh Vãn không nghe anh trai cằn nhằn, tập trung tinh thần xem ti vi.

Trong nồi còn lại ba cái bánh bao thịt, Chu Hành đều ăn hết. Hắn lấp đầy bụng, ngồi kế bên Chu Khuynh Vãn, hỏi em trai cơm tối muốn ăn cái gì?

Ngày hôm nay Chu ba ba phải tăng ca, buổi tối hẳn là trực tiếp ngủ ở công ty, đã nói trước với Chu Hành. Chu Hành cũng biết nấu ăn, nhưng sẽ không thường vào bếp, hắn hỏi trước Chu Khuynh Vãn muốn ăn cái gì, chính là đem ý định không muốn xuống bếp khéo léo truyền đạt một lần. Chu Khuynh Vãn bất đắc dĩ nhìn hắn, không khỏi cười nói: “Ca, anh như vậy, thẳng thắn nói không muốn nấu không phải đơn giản hơn sao.”

Chu Hành gãi đầu một cái phát, cũng cười, “Vậy dứt khoát gọi thức ăn ngoài đi, em muốn ăn cái gì, anh muốn ăn pizza.”

Chu Khuynh Vãn gật đầu, “Em cũng vậy, em còn muốn ăn gà rán.”

Chu Hành ánh mắt sáng lên, “Ăn gà rán thêm coca được không.”

Những thứ đồ này lúc thường Chu Khuynh Vãn không thể ăn, cũng chỉ có khi Chu ba ba không ở, anh trai mới lén lút dẫn cậu đi ăn một chút.

Ngày hôm nay Chu Khuynh Vãn không đọc sách, tâm tư không ở, nhìn bao nhiêu cũng sẽ không vô.


Buổi tối, pizza cùng gà rán Chu Hành gọi đã tới, hai anh em dựa vào trong ghế sôpha, xem phim điện ảnh, là phim khoa học viễn tưởng mới ra, Chu Hành thích xem những loại phim này. Bộ phim này trong rạp chiếu phim đã xem 4 lần rồi, bây giờ là lần thứ năm. Hắn một bên xem vừa cùng Chu Khuynh Vãn kể lể, cũng may mà Chu Khuynh Vãn dễ tính, cũng thật sự không thích xem loại điện ảnh này, thời điểm buồn ngủ bị giọng nói của anh trai làm thức tỉnh nên cậu mới có thể còn nhiều ít sức lực mà xem đến cuối.

Phim điện ảnh này gồm 2 phần, mãi xem xong đã muộn tầm mười giờ, Chu Hành thấy Chu Khuynh Vãn ngáp không ngừng, hỏi cậu có muốn đi ngủ không.

Chu Khuynh Vãn lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em xem thêm một lát.”

Ánh mắt Chu Khuynh Vãn trôi dạt đến cửa huyền quan, Lý Khí còn chưa trở lại.

Cậu muốn chờ anh về.

Tại lúc này, điện thoại di động Chu Hành sáng lên, bỗng nhiên nói: “Lý Khí hiện tại ở trong quán rượu, hỏi anh có muốn tới uống cùng hay không.”

Chu Khuynh Vãn nhìn về phía hắn, Chu Hành quơ quơ điện thoại di động, đối Chu Khuynh Vãn cười cười, toét miệng lộ ra hàm răng trắng, “Hiếm thấy ba ba không ở nhà, Vãn Vãn, anh đi ra ngoài uống chút rượu sẽ trở lại.”

Hắn như cá mắc cạn một lần nữa được về tới hải lý, khỏi cần nói nhiều lúc này hắn có bao nhiêu vui vẻ.

Chu Khuynh Vãn ôm đầu gối dựa vào ghế sôpha, yên lặng mà nhìn anh trai lên lầu xuống lầu, ở trong phòng khách tán loạn, đem mình trang phục trang điểm lộng lẫy.

Chu Hành ở trên người xịt nước hoa, đi tới trước người Chu Khuynh Vãn, như có như không mùi hương cam thảo, Chu Khuynh Vãn sững sờ, sau đó nghe Chu Hành nói: “Nước hoa của Lý Khí, như thế nào dễ ngửi không? Có thể giúp cho anh trai em cua được mỹ nữ không đây?”

Mùi hương quen thuộc quanh quẩn tại chóp mũi, cậu ngửi mùi này, liền nghĩ đến Lý Khí, nguyên bản tâm lý bị đè ép dồn nén có chút gì đó được khơi gợi. Đầu óc không biết đang suy nghĩ gì, cậu hạ thấp giọng, nhỏ tiếng nói: “Ca, em cũng muốn đi, có thể dẫn em theo với được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.