Đọc truyện Thủ Thuận Thư – Chương 15
Trước đây, Chu Khuynh Vãn cũng rất ít khi giúp Lý Khí khẩu giao nếu như không muốn nói là không có lần nào làm tới cuối cùng.
Gian nan nuốt vào, nước mắt sinh lý đều chảy ra, Lý Khí không tưởng tượng được cậu khóc vào lúc này, không biết làm sao, liền rút ra. Khóe miệng Chu Khuynh Vãn kéo ra sợi chỉ bạc, Lý Khí nắm cằm cậu, liếm qua đôi môi.
“Không làm được thì đừng cậy mạnh.” Lý Khí ôm lấy Chu Khuynh Vãn, đè cậu trên giường đảo vị trí, thân thể của bọn họ dính vào nhau, nhiệt độ trùng điệp. Chu Khuynh Vãn nằm nghiêng dưới thân anh, thân thể hơi cuộn tròn, xương sườn nhô lên toàn thân run rẩy.
Lý Khí cúi đầu hôn phía saulưng cậu, ôn nhu hôn giằng co một quãng thời gian rất dài, sau đó anh đứng dậy, cầm chai bôi trơn. Đổ vào lòng bàn tay, xoa nhiệt sau đó lướt qua mông Chu Khuynh Vãn.
Ngón tay xẹt qua cửa động, nhẹ nhàng thăm dò tiến vào, miệng thân dưới nhợt nhạt co rúm. Ngón tay ma sát, từ từ sinh ra nhiệt độ, Lý Khí ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Có chảy nước không đây?”
Chu Khuynh Vãn nhẫn nhịn cảm giác dị vật xâm chiếm, vì một câu nói của Lý Khí, tâm tư lập tức trở về một năm trước. Ở ký túc xá trên giường nhỏ, Lý Khí nằm ở trên người cậu, như thú hoang chiếm cứ con mồi của mình, tính khí thô to chôn ở trong cơ thể cậu mạnh mẽ đỉnh lộng. Cậu thật giống bị đóng ở trên giường, phía sau truyền đến tê dại, còn có Lý Khí cười khẽ, cái người kia ghé vào lỗ tai cậu nói, Vãn Vãn, em bị anh làm ra nước.
Mặt Chu Khuynh Vãn đỏ bừng hình ảnh cậu không biết xấu hổ mà bị anh làm đến mơ màng nhận thức trong trí nhớ tựa một giấc mộng, mộng cảnh có bao nhiêu nóng bỏng, khi tỉnh lại thì sẽ có bấy nhiêu trống rỗng hư không. Cậu luôn muốn Lý Khí, lại không dám tưởng tượng, bọn họ còn có thể có thời khắc như này.
Đem mặt mình chôn vào trong khuỷu tay, âm thanh rầu rĩ truyền ra, nói: “Anh thử một chút thì biết.”
Như là muốn gây hấn, quả nhiên liền nghe Lý Khí hừ một tiếng, ngón tay xen vào phía sau Chu Khuynh Vãn tăng thêm hai ngón, khuấy lên mở rộng. Điểm mẫn cảm của Chu Khuynh Vãn tương đối nhiều, Lý Khí cơ hồ là không cần thâm nhập sâu đã có thể tìm tới, ngón tay tới tới lui lui đâm vào, Chu Khuynh Vãn thân thể run rẩy, khoái cảm quen thuộc vọt tới che ngợp bầu trời. Cậu nha nha vài tiếng, thân thủ muốn đem Lý Khí đẩy ra, đụng tới không phải tay anh, mà là một vật nóng bỏng thủ thế chờ đợi ngoạn ý.
Mang bao, Lý Khí nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đan xen ngóntay, sau đó làm cho cậu cảm thụ được chính anh từng tấc từng tấc xâm lấn thân thể cậu, thâm nhập sau khi đi vào đỉnh thật sâu, một lần nữa đem cậu chiếm hữu thành của riêng anh.
Vật kia quá lớn, địa phương một năm chưa từng làm lại một lần nữa được lấp đầy, làm Chu Khuynh Vãn nhớ lại chính mình lần đầu tiên.
Cũng là thấp thỏm như thế, cũng bất an như thế, thời điểm tiến vào rất trướng rất đau, cả da đầu đau tê rần. Cậu bị đè xuống giường, Lý Khí mạnh mẽ đi vào, một bên ôn nhu gọi Vãn Vãn, động viên cậu rất nhanh sẽ hết đau, một bên vô tình xâm nhập, tách mở hai chân ra, mỗi lần đút vào là một lần mãnh liệt đem cậu bắt nạt đến bật khóc.
Cảm giác đau đớn quen thuộc này cơ hồ đem thân thể cậu xé toạc, muốn tìm chỗ trốn, lại bị Lý Khí mò trở về, phía dưới nhợt nhạt co rúm siết chặt, thời điểm bị đỉnh tới sâu bên trong, giọng nói tựa như khóc: “Chậm một chút, em đau quá.”
Lý Khí động tác chậm lại, nghiêng đầu, chóp mũi cọ cọ tai cậu, hé miệng ngậm vành tai Chu Khuynh Vãn, khàn khàn nói: “Vãn Vãn, ngoan, không đau.”
Cùng một năm trước giống nhau như đúc, một bên dụ dỗ một bên thâm nhập. Chu Khuynh Vãn “A” một tiếng, bám víu kéo tay Lý Khí nắm chặt vùi trong lồng ngực mình, thở hổn hển nói: “Anh chậm một chút.”
Dưới lòng bàn tay nhịp tim đập quá nhanh, Lý Khí sững sờ, lập tức thả chậm động tác lại.
Chính mình nhất thời đắc ý vênh váo, đột nhiên hoàn hồn, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người. Anh cắn răng, cúi đầu, đem mặt chôn ở trên vai Chu Khuynh Vãn, hôn hôn một chút, bắt đầu chậm rãi luận động, thật chậm thật chậm.
Cảm giác vừa đau vừa trướng từ từ biến mất, thay vào chính là một loại mất hứng khác, Chu Khuynh Vãn ôm lấy gối ôm, hai chân mở ra, mông khó mà nhận ra hướng về phía Lý Khí khẽ nhúc nhích. Trái tim cậu đập thật nhanh, xấu hổ bao vây lấy cậu, động tác của Lý Khí chậm lại lại làm cậu không có cách nào thỏa mãn.
“Vãn Vãn, em làm sao vậy?”
Biến hóa của Chu Khuynh Vãn không khỏi khiến Lý Khí ngừng lại, anh đích xác là đang sợ, sợ thân thể Chu Khuynh Vãn không chống đỡ được.
Nhưng ngay khi anh lo lắng vô cùng, thân thể trắng đến phát sáng kia chậm rãi chuyển động, ngón tay nhỏ dài nỗ lực vươn ra, cuối cùng chỉ miễn cưỡng mò tới được bụng của Lý Khí, đầu ngón tay sờ qua cơ bụng cứng rắn. Lý Khí nghe Chu Khuynh Vãn đứt quãng nói: “Nhanh lên, mau một chút.”
Lý Khí sửng sốt vài giây, lập tức liền nở nụ cười, anh đem Chu Khuynh Vãn ôm lên, cười nói: “Vãn Vãn, nói chậm là em, nói mau một chút cũng là em, em thật là khó hầu hạ.”
Chu Khuynh Vãn mặt đỏ chót, xấu hổ đến không đất dung thân. Cũng may Lý Khí không có nhiều lời, đỡ eo cậu, nhượng cậu trực tiếp ngồi xuống trên người anh, khoái cảm tới mãnh liệt, thời gian cho cậu ngượng ngùng cũng không có.
Buổi tối ngày hôm ấy, Chu Khuynh Vãn ngơ ngơ ngác ngác ở lại nhà Lý Khí, sau khi làm xong, Lý Khí ôm cậu đi tắm, tắm xong cậu lại cuộn tròn trong lòng Lý Khí, khí lực nói chuyện đều không còn. Chỉ nghe Lý Khí ghé vào lỗ tai cậu, lặp đi lặp lại một lần lại một lần câu nói, Vãn Vãn, ngủ ngon, bảo bối, anh yêu em.
Cậu tưởng nguyên lai anh yêu em ba chữ này làm sao dễ dàng như vậy liền có thể nói ra, sao từ trước đến giờ anh lại có thể không biết xẩu hồ vẫn luôn biểu đạt trực tiếp như vậy chứ, cậu lại rất ngượng ngùng không thốt ra được không biết biểu đạt câu nói đó ra sao cho anh hiểu đây.