Đọc truyện Thủ Thuận Thư – Chương 1
Ngày Quốc Khánh, Chu Hành từ trường học mang theo rất nhiều hành lý trở về, Chu Khuynh Vãn đeo tai nghe ở trong phòng luyện kỹ năng nghe tiếng anh thì cha cậu gõ cửa báo rằng anh trai cậu về rồi.
Chu Khuynh Vãn vui vẻ, lập tức tháo tai nghe đi ra khỏi phòng, chạy đến phòng khách, liền nhìn thấy Chu Hành đang đứng bên cạnh tủ lạnh tìm nước uống. Chu Khuynh Vãn gọi một tiếng ca, lúc chuẩn bị qua gần anh trai lại thấy trên ghế salông ngồi một người, người nọ mặc áo tay dài màu xám, quần đen, vai balo.
Chu Khuynh Vãn sững sờ, đứng tại chỗ bất động ánh mắt rũ xuống phập phồng nhìn về phía anh trai. Chu Hành từ trong tủ lạnh cầm hai bình nước khoáng, một bình ném cho người ngồi trên ghế salông,còn mình thì vặn nắp trước tiên uống một ngụm lớn. Hắn đi tới ghế sô pha bên cạnh, hướng Chu Khuynh Vãn nói: “Bạn của anh, Lý Khí, cũng là bạn ở chung ký túc xá của anh, ở ké nhà chúng ta mấy ngày.”
Lý Khí đứng lên, anh so với Chu Khuynh Vãn cao hơn nửa cái đầu, cách ghế sô pha, hướng về Chu Khuynh Vãn còn đang bàng hoàng gật gật đầu, “Xin chào, nghe anh trai em thường xuyên nhắc tới em, quả nhiên rất đáng yêu.”
Chu Khuynh Vãn nhếch môi, nâng mi, nhanh chóng liếc nhìn Lý Khí, sau đó đơn giản nói: “Anh hảo.”
Vào lúc này, Chu ba ba đi tới, chỉ gian phòng ở tầng trên nói với Lý Khí: ” Phòng dành cho khách ở trên lầu, đã dọn dẹp tốt rồi, con lên xem thử, nhìn coi có cần thêm gì nữa thì nói bác nhé.”
Lý Khí nhẹ giọng nói cám ơn, cầm balo bên chân chuẩn bị đi lên lầu, Chu Hành chạy đến phía trước dẫn đường cho anh.
Bọn họ lên lầu, phòng khách liền an tĩnh vài giây, Chu Khuynh Vãn bỗng nhiên nắm lấy tay cha cậu. Chu ba ba bị cậu dọa sợ hết hồn, chỉ thấy tiểu nhi tử thần sắc căng thẳng,biểu tình nghiêm túc thận trọng cùng căng thẳng trên khuôn mặt không cách nào giấu đi được, hỏi: “Tại sao bạn của anh lại muốn tới nhà chúng ta vậy?”
Chu Khuynh Vãn không thích thân cận người ngoài, Chu ba ba cũng biết tính cách của cậu, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: “Quốc khánh cùng Trung thu nên anh con được nghỉ, người trong túc xá đều về nhà, mà vị bạn học Lý này ba mẹ đều đã qua đời vào năm ngoái vì gặp tai nạn xe, chỉ còn lại một mình thằng bé thôi, anh của con không yên lòng nên lôi kéo thằng bé lại đây ở chung.”
Chu Khuynh Vãn nghe đến há miệng, nhưng vẫn yên lặng, có lời gì muốn nói bị chặn ở yết hầu, cuối cùng chỉ khô cằn mà nói bốn chữ, “Con biết rồi ạ.”
Chu Khuynh Vãn cùng cha nói xong, trở về phòng đọc sách. Chu ba ba gọi lại cậu, kín đáo đưa cho cậu mấy trái quýt, “Vừa nãy cha đi ra ngoài mua, ngọt lắm, cầm nhiều một chút, tiện thể cầm lên đưa cho anh trai một ít.”
Chu Khuynh Vãn cầm quýt trong tay, Chu ba ba còn nói: “Năm giờ rưỡi ăn cơm, đúng giờ xuống dưới, đừng để cha lại phải lên đó gọi con xuống.”
“Vâng.” Chu Khuynh Vãn gật đầu, sau đó liền lên lầu.
Nhà bọn họ không có phụ nữ, mẹ cậu vào thời điểm Chu Khuynh Vãn ba tuổi đã qua đời, cũng là do tai nạn xe cộ. Xe công cộng lật nghiêng, mười mấy người trọng thương, một người tử vong, người chết kia chính là Chu ma ma.
Chu Khuynh Vãn lúc đó được Chu ma ma ôm vào trong lòng,nhưng đâu đâu cũng có tiếng khóc nức nở, lại cảm nhận được dòng máu ấm áp từ mẹ rơi trên người, Chu Khuynh Vãn ba tuổi lúc ấy đã vô cùng sợ hãi, phải chịu kinh hách cực độ. Vì thế sau khi được cứu ra, tính cách liền thay đổi, một hài tử hoạt bát trước đây trở nên trầm mặc ít nói.
Chu Khuynh Vãn ôm một túi quýt lên lầu, phòng Chu Hành cùng phòng Chu Khuynh Vãn cách nhau một phòng khách, phòng ngủ chính ở lầu hai, phòng Chu Khuynh Vãn cùng phòng khách kế nhau nên dùng chung mộtphòng vệ sinh. Chu Khuynh Vãn đi tới lầu hai, không thấy anh trai ở trong phòng, liền ghé qua phòng khách, chỉ thấy cửa phòng khách mở hờ, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy Lý Khí ngồi ở bên giường, hai tay chống ở phía sau, còn Chu Hành vẫn đứng cúi đầu nói chuyện.
Chu Khuynh Vãn tiến lên hai bước, gõ nhẹ cửa phòng. Trong phòng cuộc trò chuyện liền ngừng lại, Chu Khuynh Vãn đẩy cửa ra, ánh mắt xẹt qua Lý Khí, nhanh chóng nhìn về phía anh trai, đem túi quýt đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Cái này là quýt ba ba mua.”
Chu Hành không có nhận mà là lầu bầu nói: “Anh không thích ăn quýt nhất trên đời.”
Chu Khuynh Vãn không thể làm gì khác hơn là nói: “Quýt này ăn ngon lắm, rất ngọt.”
“Ngọt thật sao?” Một đôi tay trắng đột nhiên duỗi tới, tim Chu Khuynh Vãn loạn mất một nhịp, nhẹ buông tay, túi quýt liền rớt xuống đất lăn tại chỗ vài vòng.
Chu Hành kêu một tiếng, Chu Khuynh Vãn lại không dám nhìn Lý Khí, cúi đầu ngồi chồm hỗm xuống nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, để em nhặt.”
Lý Khí cũng ngồi xổm xuống, đem quýt từng trái từng trái nhặt lên, bỏ trong túi nhựa vào màu trắng.
“Còn một quả ở dưới gầm tủ kìa, Vãn Vãn, tay em nhỏ hơn nhìn xem có thể vói vào trọng kẹt lấy quả quýt đó không?.” Chu Hành nằm nhoài bên hộc tủ, thân hình cao to thể hiện ra bộ dáng đặc biệt ngốc nghếch.
Chu Khuynh Vãn đi tới bên cạnh hắn, Chu Hành liền tránh sang một bên. Thân thể Chu Khuynh Vãn không quá tốt, gầy gò nhược nhược nhìn yếu đuối mong manh, năm ngoái cũng bởi vì thể trạng thất thường không ổn định nên phải nằm viện, bỏ lỡ kỳ thi đại học, lại học lại một năm.
Học Chu Hành động tác nằm trên mặt đất, cánh tay duỗi dài, bởi vì không nhìn thấy, cho nên chỉ có thể tùy ý sờ loạn. Quần áo rộng rãi bị trượt lên trên, lộ ra một đoạn eo ngắn, da dẻ rất trắng.
Chu Hành hỏi cậu: “Mò thấy không?”
Cậu giang hai tay, đụng phải một đồ vật hình tròn, không nhịn được nhếch khóe miệng, “Thấy rồi, anh chờ một chút.” Chu Khuynh Vãn thân thủ di chuyển, ngón tay đẩy về phía trước, quả quýt từ trong tủ liền lăn ra bên ngoài.
Lý Khí khom lưng đem quả quýt cầm lên, một tay khác nắm cánh tay Chu Khuynh Vãn, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi.”
Thân thể Chu Khuynh Vãn đột nhiên cứng ngắc, nhanh chóng bò dậy, nhìn cánh tay mình bị Lý Khí nắm, tim đập nhanh hơn hai phần.
Lý Khí buông tay ra, trước tiên đem quýt lột vỏ ra hết, lấy một múi đưa cho Chu Hành, “Nếm thử đi, ngọt lắm.”
Chu Hành ăn một miếng, cau mày vẻ mặt vẫn không được tốt lắm, “Vẫn được đi.”
Chu Khuynh Vãn không dám ở lâu thêm, lùi về sau hai bước, vừa đi vừa nói: “Ca, ba ba nói năm giờ rưỡi ăn cơm, em về phòng xem sách.”
Nói xong, lại như cũ trốn về phòng của mình, đóng cửa khóa chốt, phía sau lưng dán vào ván cửa, hư thoát không còn khí lực ngồi xổm dưới đất. Cậu ôm ngực, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Năm ngoái lớp 12, năm nay cũng là lớp 12. Chu Khuynh Vãn ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn hoa văn trên sàn nhà gỗ.
Bạn của anh trai cùng học chung một trường cùng ở chung một phòng,khi ở nhà, sẽ luôn nghe Chu Hành nhắc về người bạn học kia có bao nhiêu lợi hại, bắt đầu từ năm nhất đại học tự mình phát triển phần mền, đến năm thứ hai đại học đã đem phần mềm chính mình phát triển bán ra ngoài, kiếm lời rất nhiều tiền.
Những việc này, cậu chỉ nghe thôi, liền bắt đầu ước mơ sùng bái người này, mãi cho đến ngày ấy, tận mắt nhìn thấy cái người kia mới phát hiện, nguyên lai sùng bái thôi là không đủ.
Ngóng trông cùng ái mộ đồng thời phát sinh ở cùng một chỗ, đợi đến khi cậu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đã yêu đồng học của anh trai, vị Lý Khí kia rất lợi hại rất lợi hại ở trường học còn nhân vật nổi tiếng.
Lần thứ nhất nhìn thấy anh là tại phòng kí túc xá của Chu Hành, trường đại học của Chu Hành cách nhà không xa, ngồi xe buýt không quá nửa giờ, mà người này cố tình muốn trọ ở trường, nói là cảm thụ một chút sinh hoạt tập thể. Vào cuối tuần cũng không thường về nhà, ngày đó Chu ba ba hiếm thấy làm món thịt xào chua ngọt Chu Hành thích ăn, gọi hắn về hắn lại nói trong trường học có việc không đi được. Chu ba ba có chút bất đắc dĩ, Chu Khuynh Vãn thấy thế nói rằng cậu vừa vặn định ra ngoài, có thể tiện đường tới chỗ Chu Hành học sẽ mang đò ăn tới cho hắn.
Dùng hộp cơm đem vài món thức ăn sắp xếp gọn, toàn bộ đặt trong túi giữ ấm. Chu Khuynh Vãn sau khi ra cửa liền gọi điện thoại cho Chu Hành, nói với hắn mình muốn đi qua đó, Chu Hành nghe xong cảm thấy đau đầu nói: “Bây giờ anh không có ở trong trường học, bất quá trong phòng kí túc của anh có người, em đến thì chờ anh một chút, anh đây chạy tới ngay.”
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Khuynh Vãn tới trường học Chu Hành, trước đây cậu cũng có qua mấy lần cũng để đưa cơm cho Chu Hành, cho nên hoàn toàn cảm thấy rất quen.
Cậu quen cửa quen nẻo tiêu sái tiến vào tòa ký túc xá, một đường đi tới lầu ba, dừng ở trước gian phòng cuối hành lang. Cửa không khóa, Chu Hành nói trong phòng có người, cậu nhẹ nhàng gõ cửa sau đó yên tĩnh đứng tại chỗ chờ.
Ký túc xá cách âm không tốt, cậu nghe được bên trong có người đi ra, sau vài tiếng động, cửa mở.
Chu Khuynh Vãn nhìn thấy gương mặt xa lạ liền ngẩn người, lại nghe đến đối phương nói: “Đồng học, cậu đi nhầm phòng.”
Chu Khuynh Vãn hơi há miệng, mặt lập tức đỏ lên, liền giơ hộp cơm giữ ấm, nhỏ giọng nói: “Em là em trai Chu Hành, em tới đưa đồ ăn cho anh trai.”
Đối phương nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn chậm rãi lộ ra ý cười, liếm môi một cái nói: “Đồ ăn? Món gì?”
“Là… Thịt xào chua ngọt, còn có… Còn có cung bảo kê đinh…”
Chu Khuynh Vãn lời còn chưa nói hết, cửa đã mở rộng, đối phương đứng nghiêng người qua một bên, làm một động tác mời, “Vào đi.”
Cậu chậm rì rì đi vào, quay đầu lại nhìn về phía cái người kia, do dự nói: “Trước đây chưa từng thấy anh, anh là?”
“Anh tên Lý Khí, trước đó em không thấy anh khả năng cao là do anh không hay ở ký túc xá, tại vì hồi trước quả thật anh hơi bận.”
“Lý Khí…” Chu Khuynh Vãn thiếu chút nữa kêu lên, sợ hãi ngốc ngốc nhìn Lý Khí, tâm lý sôi trào.
Giường của Chu Hành rất loạn, trên ghế chất đầy quần áo, Chu Khuynh Vãn còn muốn chờ hắn, lại không biết phải ngồi ở nơi nào. Lý Khí từ trên ban công cầm cái ghế đưa cho cậu, “Ngồi đi.”
Chu Khuynh Vãn nhỏ giọng nói cảm ơn. Lý Khí trở lại chỗ của mình ở bên kia, sổ ghi chép trên bàn chính vẫn mở, trên màn hình laptop có mấy hình nhân vật du hý, Chu Khuynh Vãn liếc nhìn, sau đó nói: “Anh trai em vẫn luôn nhắc tới anh.”
“Nhắc tới anh?”
“Ân, anh em nói anh rất lợi hại, năm thứ nhất đại học có thể tự mình viết mã hóa.”
Lý Khí cười cười, lắc đầu nói: “Anh của em cũng rất lợi hại.”
Chu Khuynh Vãn ngồi ở trên ghế, mũi chân đặt trên sàn, cà cà. Liếc nhìn thời gian, đột nhiên hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa?”
Lý Khí cầm điện thoại di động lên quơ quơ, “Đang muốn gọi thức ăn ngoài đây.”
Chu Khuynh Vãn ánh mắt sáng lên, cầm lấy túi giữ ấm trên bàn đi tới, đối Lý Khí nói: “Không cần gọi thức ăn ngoài, ăn cái này đi, anh của em chắc ở bên ngoài ăn rồi mới về, không ăn sẽ lãng phí.”
Lý Khí bật cười, “Này cho anh, thích hợp không?”
“Thích hợp.” Chu Khuynh Vãn đem túi giữ ấm mở ra, bên trong ba hộp cơm đều lấy ra, toàn bộ đặt trên bàn Lý Khí, cậu bỏ qua hộp thịt xào chua ngọt cùng cung bảo kê đinh kia, chỉ vào hộp đựng cơm, nhỏ giọng nói: “Cơm này là em nấu.”
Lý Khí bật cười.
Về sau, có một quãng thời gian rất dài Chu Hành đều không được ăn đồ ăn cha hắn làm. Cùng với đó là tần suất Lý Khí ở ký túc xá càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người cho là anh muốn trở về ký túc xá, lại không biết anh là vì vào thứ sáu hằng tuần ở ký túc xá sẽ được gặp bạn nhỏ tới đưa cơm.
Yêu thích là chuyện trong nháy mắt, ái mộ của Chu Khuynh Vãn như là giấu ở bên trong giấy kính bọc đường, Lý Khí chậm rãi đem giấy gói kẹo xé ra, sau đó bọn họ liền ở cùng nhau.
Thứ sáu, không có một bóng người ở ký túc xá, Chu Khuynh Vãn bò lên trên giường Lý Khí, chen vào trong lồng ngực của anh, hô hấp của cả hai quấn quýt lấy nhau, hai người như lực hút của nam châm yêu thương nảy nở trong trái tim non nớt. Lần đầu nếm thử dục vọng, thân thể bị Lý Khí khai phá, cổ họng không tự chủ phát ra âm thanh mềm mại mê người.
Lý Khí yêu thích đem cậu đặt dưới thân, trên bả vai khẽ cắn, yêu thương gọi cậu Vãn Vãn, nói cậu sao lại giống như mèo nhỏ vậy.
Anh căn bản là không có cách khống chế chính mình, cắn răng kìm nén đã lâu. dương v*t to dài ở phía sau liên tục ra vào trong cơ thể cậu không ngừng nghiền ép địa phương mẫn cảm, Lý Khí lại lấy tay vuốt ve tính khí non nớt làm khoái cảm tăng thêm bội phần, tùy ý tuốt mấy lần, Chu Khuynh Vãn liền bắn.
Sau khi cậu bắn, Lý Khí rút ra cắm vào mấy cái, rút ra lôi kéo tay Chu Khuynh Vãn đặt ở dương v*t của mình động vài lần, bắn ra trên tay cậu.
Bắn tinh xong ngọt nào cùng nhau nằm chung giường, Lý Khí ôm khảm đứa nhỏ vào ngực nói: “Không uổng sống đến hiện tại.”
Chu Khuynh Vãn cười khúc khích, cậu cũng như vậy sống không uổng.
Chu Khuynh Vãn ngồi yên ở trên mặt đất, không biết qua bao lâu, nghe thấy âm thanh từ bên ngoài phòng vọng vào, là Chu Hành.
“Vãn Vãn, ăn cơm.”
Chu Khuynh Vãn lập tức ngồi dậy, dùng tay lau vội nước mắt trên mặt, lên giọng, “Em xuống liền.”
Dựa vào cửa nghe thấy bọn họ có lẽ đã xuống lầu, sau lưng căng thẳng chậm rãi thả lỏng, kéo cửa đi vào phòng vệ sinh. Chu Khuynh Vãn đứng ở trước gương, mở vòi nước, tiếng nước ào ào ào vang lên, cậu cúi đầu, dùng tay hứng nước rửa mặt.
Thời tiết tháng mười dần dần chuyển rét, nước lạnh dội lên mặt làm Chu Khuynh Vãn run lập cập. Đóng vòi nước lại, ngẩng đầu lên, trên mặt đều là nước, Chu Khuynh Vãn chậm rãi mở mắt ra, lông mi run rẩy, nước mắt lại rơi xuống, hoang mang kinh ngạc nhìn chính mình trong gương.
Lý Khí chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh cậu, dựa vào khuông cửa, ánh mắt rơi vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, hờ hững hỏi: “Khóc?”
Chu Khuynh Vãn cắn môi, liếc nhìn người trong gương, thấp giọng hỏi: “Chuyện gia đình anh, tại sao không nói cho em?”
Lý Khí trừng mắt nhìn, lộ ra nụ cười nhạt nhòa, anh nói: “Là chuyện của bản thân anh, nói với người khác làm gì?”