Bạn đang đọc Thu Thiên Mau Đến Đây: Chương 65: Sau Ngày Valentine
Edit: Ngọc Hân
Có người nói nụ hôn đầu sẽ làm bạn cả đời khó quên, nhất là người hôn bạn hoặc bị bạn hôn là một chàng trai.
Thu Thiên về nhà phân tích thời gian rất lâu, cuối cùng cũng không hiểu được rốt cuộc là cô chiếm tiện nghi của anh, hay là anh chiếm tiện nghi của cô.
Hoặc là cả hai người đều là nụ hôn đầu, chẳng có ai chiếm tiện nghi của ai.
Nhưng rõ ràng cảm thấy anh hưởng thụ nhiều hơn cô.
Mặc dù cách diễn tả không đúng lắm, nhưng sự công kích của anh quá hung dữ mạnh mẽ, cô không thể không nghĩ như vậy.
Vì thế khi cô buồn bực thì gấu bông bên cạnh giường trở thành nơi trút giận.
Không biết có phải vì nhận nụ hôn hay không, thời gian trôi qua nhanh chóng. Nói chung thoáng cái đã từ đêm 30 tới đầu năm mới.
Thu Thiên vẫn bận giúp mẹ Giang tiếp đãi khách tới nhà chúc Tết, lại còn đi cùng ba Giang chúc Tết nhà người khác.
Trong khoảng thời gian này vẫn thường nhớ về nụ hôn với chàng trai nào đó, lần nữa lên mạng thì đã là sáu ngày sau.
Thu Thiên mới vừa đăng nhập Tiêu Sái đã gửi tin tới: “Chị dâu, chúc mừng năm mới vui vẻ!”
Thu Thiên mỉm cười trả lời: “Năm mới vui vẻ!”
Tiêu Sái: “Chị dâu ơi, em lại giới thiệu cho chị một nơi đẹp khác, bảo lão Tứ dẫn chị đi!”
Đứa nhỏ này vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện ngày Valentin đó cậu ấy và Thanh Sơn làm được.
Thu Thiên có chút nghi ngờ gõ dấu chấm hỏi, Tiêu Sái lập tức vứt qua vẻ mặt xinh đẹp: “Chị dâu, đừng giả vờ nữa, em biết hết rồi.”
Biết cái gì?
“Biết chị và lão tứ cố tình tìm nơi không có những người khác ăn bánh ngọt vào ngày lễ tình nhân đó.”
Rõ ràng Thanh Sơn nói là tìm chỗ phù hợp hai người ăn bánh ngọt, cũng không biết cậu ấy nghe thế nào, cậu nói như vậy giống như Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn làm điều gì quá mức.
Khụ khụ!
Sao Tiêu Sai biết được?
Thu Thiên vốn muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại cô và một người đàn ông đi ra ngoài là chuyện quang minh chính đại, Tiêu Sái cũng không phải không biết hai người bọn họ là bạn trai bạn gái, biết thì cứ biết.
Vì vậy Thiên Thu dùng im lặng thay thế câu trả lời.
Tiêu Sái thấy tại sao chị dâu Thiên Thu không kinh ngạc? Cậu ta tưởng tử chị dâu bốn phải thẹn thùng che mặt, chạy chầm chầm dọc đường, còn quơ khăn tay nhỏ vừa chạy vừa nói: “Tiêu Sái, làm sao em biết ~~”
Như vậy mới đúng chứ!
Nhưng bây giờ chị dâu bốn quá bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ ừ một tiếng, vậy sao mà tra ép được?
Vì vậy Tiêu Sái nuốt ngụm nước bọt, đang chuẩn bị viết mấy chữ để chị dâu bốn bày tỏ kinh ngạc đối với việc cậu ta thu thập tin tức giống như siêu nhân, thì đột nhiên cảm giác cần cổ chợt lạnh.
Chậm rãi quay đầu lại, một chàng trai đang hai tay ôm ngực, đôi tròng mắt đen nhanh cười như không cười nhìn cậu.
Vẻ mặt cậu nhất thời như hoa cúc nở rộ: “Lão tứ…”
Thu Thiên đợi một lúc thấy Tiêu Sái không có phản ứng, vừa định gửi lại icoin quả bom đen thui, Tiêu Sái bỗng nhiên lại nhắn tin: “Thu Thiên.”
Cô nháy mắt dưới, thời gian qua Tiêu Sái luôn gọi là chị dâu, đột nhiên đổi cách gọi rồi hả?
Đang suy nghĩ, Tiêu Sái lại tiếp tục nhắn: “Là anh.”
Là anh, là anh, là anh….
Là ai đây?
Chàng trai nào đó rất hay nói hai chữ này khi nói chuyện điện thoại với cô, đột nhiên trong đầu Thiên Thu nổi lên một suy nghĩ, không phải là….
Thu Thiên do dự gõ hai chữ: “Tây… Hồ?”
Tiêu Sái: “Là anh.”
Thu Thiên đổ mồ hôi: “Mới vừa rồi là Tiêu Sái hả?” Vậy người đâu rồi?
Chàng trai nào đó liếc mắt nhìn về vị bạn học nào đã bị anh đẩy ra bên ngoài phòng khách, vẫn chưa bỏ ý định như cũ mặt dán vào cửa kính ngăn cách bằng thủy tinh, làm ra đủ loại vẻ mặt rầu rĩ với anh.
Anh thong dong nói: “Cậu ấy đang ở nhà anh, anh vừa mới đưa cậu ấy về.”
Đưa… Thu Thiên rất hoài nghi việc đưa này có phải là trực tiếp đuổi đi hay không.
Thật ra thì Thu Thiên đoán đúng rồi, nhưng không phải là đuổi mà là hạ lệnh tiễn khách.
Chàng trai nào đó nói xong liền thoát nick Tiêu Sái, lần nữa online bằng nick mình.
Tạm xa trò chơi không mấy ngày, nhưng trái tim Thu Thiên lại sớm có sự thay đổi rất lớn.
Bởi vì trước lễ mừng năm mới bọn họ chỉ là hẹn hò nắm tay mà thôi, còn qua năm mới nụ hôn đầu của cô đã bị một tên con trai liên quan mang đi.
Hơn nữa…. Mùng ba, mùng bốn, mùng năm… Chàng trai nào đó lái xe tới tiểu khu nhà cô.
Nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Kết quả chàng trai nào đó lại thong dong: “Ai bảo nụ hôn đầu của anh hiến tặng cho em.”
Ngụ ý chính là sau khi hôn xong, anh có thói quen muốn hôn cô.
Tại sao anh không nói chính xác là nhớ Thu Thiên đã lâu, cuối cùng hôn, cho nên muốn ngừng mà không được.
Chỉ là đoán chừng có nói cũng vô ích.
Chuyện chàng trai nào đó muốn làm, hoặc là trừ phi anh ta không muốn, nếu anh ta nguyện ý vậy thì không có cách nào khác.
Đêm hôm đó nhận được tin nhắn thì đầu tiên là cô sợ hết hồn, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, len lén về phòng mình để gửi tin nhắn trả lời anh.
Kết quả chàng trai nào đó chỉ nói một câu: “Nhớ em, anh đứng trong gió rét một lát.”
Bạn học Thu Thiên lập tức mềm lòng, mặc dù không phải là lần đầu tiên nghe được câu nói có tính xâm lăng như vậy của anh, nhưng lần nào nghe thấy vẫn cảm thấy trái tim đập dồn dập.
Hơn nữa anh nhất định đang đứng xa xa nhìn đèn phòng cô, nên cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của anh.
Vì vậy tùy tiện lấy chiếc áo khoác mượn cớ chạy ra ngoài, quẹo góc quả nhiên thấy anh rũ mắt đứng ven đường, nhìn thấy anh mới biết thật ra thì mình cũng nhớ anh.
Sau đó nữa, anh vừa kéo cô vào trong ngực vừa hôn, chỉ là không kịch liệt như tối hôm đó, mà là nhẹ nhàng, dịu dàng, thưởng thức cô.
Hôn đến trái tim cô nhảy loạn miệng cũng hơi sưng, anh mới khẽ cắn lỗ tai cô: “Anh không thích lễ mừng năm mới.” truyện chỉ đăng bên lequydion
Thu Thiên cũng không hỏi anh tại sao, vì cô biết chàng trai nào đó nhất định sẽ nói: “Bởi vì lễ mừng năm mới không thể gặp em.”
Nhưng… Bọn họ gặp nhau cũng chưa nhiều lần lắm mà, chỉ gặp mấy lần thôi….
Nhưng chàng trai nào đó hết lần này tới lần khác nói như đã sớm gặp vô số lần vậy, giọng điệu chung tình khiến cô ngay cả phản bác cũng ngại nói ra miệng.
Vì vậy, tâm tình chàng trai nào đó lại tốt lên.
Sau đó nữa mấy ngày tiếp theo chàng trai nào đó cố ý lái xe tới tiểu khu nhà cô, chỉ để gặp cô mấy phút.
Nếu không cách nào từ chối anh, vậy thì đành phải tự mình nghĩ cách.
Nhưng cũng không thể ngày nào cũng nói đi chúc tết bạn học được?
Vì để gặp mặt chàng trai nào đó đột ngột ghé thăm, cô không thể không nghĩ ra đủ loại lý do.
Mùng ba bỗng nhiên nói muốn chạy vài vòng cho tiêu hóa thức ăn.
Mùng bốn, cô đặc biệt cần cù xung phong nhận việc đi đổ rác.
Mùng năm, cô vừa nghe điện thoại không có tín hiệu, chạy ra khỏi cửa nhà.
Mặc dù mẹ vẫn dùng tầm mắt bén nhạy theo dõi cô, nhưng cũng may mà mẹ không phát hiện ra bóng dáng của anh, cho nên cũng không có việc gì.
Nhưng đêm nào cũng mượn cớ ra ngoài, bây giờ quá khó khăn rồi.
Sau khi Thu Thiên đấu tranh, thử bàn bạc với anh: “Anh có thể đừng tới buổi tối được không?”
Thế nhưng anh lại nhíu mày: “Đến vào ban ngày có bất tiện hơn không?”
Thu Thiên trả lời ngay: “Bất tiện hơn!”
Còn muốn tới ban ngày? Tới ban ngày đâu chỉ là không tiện, quả thực là tương đương với tự tìm đường chết có được hay không vậy.
Với trình độ cố chấp của anh, không có đêm tối che chở, rất dễ dàng sẽ bị phát hiện.
Cô thực sự không có dũng khí làm cái gì kia dưới con mắt của mọi người.
“Nếu ban ngày không tiện,” chàng trai nào đó chậm rãi nói: “Vậy thì chỉ có thể là buổi tối.”
Nghe xong những lời này, Thu Thiên im lặng.
Nếu quả thực có thể kéo dài vẻ mặt này như sợi mì, cô nhất định sẽ làm vô số lần.
Bởi vì công lực của chàng trai nào đó chỉ mới mấy ngày, mà đã đạt tới trạng thái khiến cô lần nữa cảm thấy mờ mịt.
Thậm chí còn đạt tới đỉnh cao so với ba tháng trước, lúc đầu mới quen biết anh.
“Vậy anh có thể đừng tới mỗi lúc trời tối được không?” Thu Thiên quyết định lùi từng bước, có thể tới nhưng không thể mỗi ngày đều tới.
Nếu như ngày nào anh cũng tới, cho dù không bị ba mẹ phát hiện cô cũng sẽ có cảm giác mình cũng ngại ngùng.
Cô luôn không tự chủ nhớ tới hình ảnh anh làm việc kia với cô, cảm giác trên mặt còn lưu lại hơi thở đôi môi anh. Cứ tiếp tục như vậy nữa cô hoài nghi mình sắp biến thành sắc nữ rồi.
Có thể không rối rắm sao?
Tròng mắt đen thui của chàng trai nào đó híp lại lẳng lặng nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng chỉ chốc lát sau liền vỗ nhẹ đầu cô: “Được, nếu như em muốn.”
Anh tự nhận là mình cũng không phải là người thích trường hợp lôi lôi kéo kéo trước đám đông, nhưng sau khi gặp cô, bất kể thế nào cũng không nhịn được muốn thân thiết gần gũi với cô hơn.
Anh vừa đi vừa về một giờ chạy xe, bởi vì chỉ để gặp cô mấy phút.
Cố tình cô gái nào đó lại có da mặt rất mỏng, cho dù trong bóng đêm cũng lôi anh chạy thật xa.
Xem ra là anh quá gấp gáp, quên chú ý tới tâm tình cô gái nhỏ nhà mình rồi.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, đưa mắt nhìn bóng dáng thẹn thùng rời đi phía xa xa, lúc này mới lái xe rời đi.
Kể từ ngày đó, Kỷ Tri Viễn cũng chưa trở lại tiểu khu nhà Thu Thiên.
Thu Thiên còn tưởng rằng anh tức giận, nhưng sớm tối anh vẫn nhắn tin tới như cũ, buổi sáng nói xin chào, buổi tối chúc ngủ ngon.
Chẳng lẽ ngày đó mình nói quá nặng lời?
Như đã nói qua, đây là lần đầu tiên sau khi hôn nhau, hai người họ lên mạng trở lại.
Mỗ nữ Giang nâng cằm nghĩ tới nghĩ lui, vừa lúc nhìn thấy hệ thống nhắc nhở: Quan nhân Tây Hồ đăng nhập!
Không biết có phải vì lễ mừng năm mới haykhông, người trong trò chơi không nhiều lắm.
Hình ảnh chàng trai áo xanh sóng vai đi cùng thiếu nữ áo tím càng khiến người khác chú ý, có một số lính mới vừa mưới chơi trò chơi càng ngoài đầu nhìn thêm mấy lần.
Hai người tạo kho hàng thu xếp đồ đạc, chàng trai nào đó đang mua bán đồ thì chợt phát hiện bên cạnh có mấy người đang đứng.
“Đây chính là cao thủ gì đó hả?” Người qua đường Giáp nhỏ giọng hỏi.
Người qua đường Ất gật đầu: “Hình như là vậy.”
Bính nháy mắt: “Không sai, chính là anh ta!”
Giáp kêu lên: “Vậy bên cạnh người đó không phải là mỹ nữ siêu cấp trong truyền thuyết hả?”
Ất ra dáng say mê: “Đúng vậy đúng vậy, thật hâm mộ.”
Bính kích động rợi lệ: “Em đều sùng bái cả hai người bọn họ
”
Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn đều là gia sư vô cùng tốt, huống chi tình hình như vậy cũng thường gặp, Thu Thiên rất tự nhiên gửi khuôn mặt tươi cười trên kênh hệ thống.
Vì khuôn mặt tươi cười này của Thiên Thu, vốn chỉ có là mấy người qua đường vây xem, hiện tại cuối cùng cũng có dũng khí vọt tới trước mặt Tây Hồ, lên tiếng chào hỏi.
“Chào, anh hùng Tây Hồ, người đẹp Thu Thiên.”
Thu Thiên rất phoáng khoáng mỉm cười: “Chào các cậu.”
Oa, người đẹp trong truyền thuyết chào hỏi với chúng ta, thật kích động quá, Giáp lặng lẽ nói với Ất.
Đúng vậy, tôi tới khu vực này chính là vì đặc biệt gặp cô ấy! Ất rất kích động trả lời Giáp.
Bính thì rất trực tiếp, ngại ngùng gửi hình trái tim lên kênh hệ thống: “Anh hùng, tôi vĩnh viễn ủng hộ bọn anh.”
Hình tượng chàng trai áo xanh từ trước đến nay đều nho nhã, anh nhẹ nhàng phe phẩy quạt hơi nhếch cằm, tất nhiên có cảm giác phong lưu trang nhã, thấy thế những người kia há hốc mồm, vẻ mặt dại ra.
Sau khi Kỷ Tri Viễn và Thu Thiên giao dịch thuốc men xong, nói chuyện riêng tư hỏi cô một câu: “Xem còn thiếu gì không?”
Mấy ngày nay không đăng nhập, trong trò chơi đón người mới tham gia, có cơ hội tăng thêm phó bản trang bị và đồ đạc, cho nên anh mới bảo cô đến kho hàng, chuẩn bị mang theo đầy đủ đạn dược, sau đó dẫn cô đánh phó bản.
Thu Thiên nhìn bọc hành lý, đồ cũng đủ rồi.
Vì vậy hai người chuẩn bị rút lui.
Người đi đường bên cạnh vừa nhìn, hai người này muốn đi hả?
Vì vậy Bính lên tiếng nói trước tiên: “Anh hùng Tây Hồ, tôi có thể add thêm anh làm bạn tốt được không?”
Trong trò chơi thiết kế kiểu bạn bè là như thế này: Bạn có thể thêm người khác làm bạn tốt, nhưng không cần người khác thông qua, bởi vì sau khi bạn thêm bạn tốt, có thể xem được bạn tốt đăng nhập hay không. Nhưng trong danh sách bạn tốt của người khác không có bạn, cũng có thể tùy chọn bất cứ lúc nào cũng có thể ẩn tên bạn đi. Nói cách khác, thật ra thì người thêm bạn, chỉ là một loại tâm ý tự sướng, việc đó Ất hoàn toàn không cần thiết hỏi Tây Hồ, vì danh sách Tây Hồ quá nhiều người rồi.
Chàng trai nào đó cười nhạt, tỏ ý chấp nhận.
Bính hưng phấn run rẩy thêm Tây Hồ vào danh sách bạn tốt.
Giáp và Ất nhìn thấy cũng kích động, Ất cao hứng giơ thẳng tay: “Còn tôi nữa, tôi muốn thêm người đẹp Thu Thiên?”
Muốn thêm cô? Kênh này trước đây ngược lại người muốn tên cô không ít, nhưng kể từ sau khi cô và Tây Hồ kết hôn, dần dần không ai muốn add nick cô nữa.
Thu Thiên theo bản năng liếc nhìn chàng trai nào đó bên cạnh đột nhiên dừng bước.
Chàng trai nào đó vốn mỉm cười, đột nhiên thu liễm.
Thu Thiên cũng không biết mình lấy đâu ra ý tưởng, đột nhiên cô hành động rất kỳ quái, ngay cả chính cô cũng không thể hiểu nổi.
Cô nhanh chóng di chuyển con chuột, chỉ vào hướng thoát khỏi trò chơi.
Kết quả, cô gái áo tím trong trò chơi cứ như vậy biến mất dưới con mắt mọi người.
Người qua đường Ất: “Á, đã xảy ra chuyện gì?”
Người qua đường Giáp: “Có lẽ người đẹp Thiên Thu bị hù dọa rồi.”
Ất làm ra vẻ hoảng sợ: “Không phải chứ?” Cậu ta cậu ta cậu ta, cậu ta chỉ muốn add thêm người đẹp Thu Thiên thôi mà, cho dù nhìn thấy thông báo cô đã đăng nhập cũng được, không nghĩ tới bị người đẹp hiểu nhầm.
Người qua đường Bính: “Khinh bỉ cậu.”
Chàng trai nào đó vẫn không lên tiếng, sau khi nhìn thấy Thu Thiên đột nhiên logout, dường như nghĩ tới điều gì đó, lông mày lại giãn ra.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, bên khóe miệng cũng vui vẻ. Xem ra cô gái nhỏ đúng là đã hiểu nhầm mình, chẳng lẽ thoạt nhìn anh hẹp hòi như vậy?
Nhưng, không thể không thừa nhận cô làm như vậy, khiến anh rất cao hứng.
Bởi vì, cô đã đứng ở góc độ của anh thay anh suy xét, có thể đại biểu cho giữa bọn họ càng ngày càng đến gần nhau.
Vì vậy tâm tình của anh rất tốt, viết lên kênh hệ thống mấy chữ: “Cô ấy rớt mạng, đừng suy nghĩ nhiều.”
Một câu nói của anh hùng Tây Hồ, cảm động đám người qua đường.
Bính và Giáp làm trạng thái quỳ lạy: “Anh hùng Tây Hồ rất man.” Nếu bà xã của bọn họ bị người ta đến gần như vậy, có lẽ bọn họ trực tiếp đánh chết tên đàn ông kia rồi.
Ất tự kiểm điểm sâu sắc, nào là cậu ta không tốt, cậu ta còn dám có ảo tưởng với bà xã cao thủ. Vì vậy, Ất cũng yên lặng rời đi vào trong góc tự kiểm điểm.
Tay phải Thu Thiên giữ chuột, kinh ngạc nhìn màn hình, lại phát hiện đột nhiên điện thoại di động rung lên.
Là tin nhắn của chàng trai nào đó, Thu Thiên lại sửng sốt mấy giây, lúc này mới mở khóa đọc.
Chàng trai kia gửi tin nhắn là: “Rớt mạng?”
Cái gì vậy, anh thế mà cho là cô bị rớt mạng, nhưng như vậy cũng tốt, cô cũng không cần kiếm cớ đột nhiên loguot rồi.
Vì vậy trả lời anh một chữ “Ừm,” lúc này mới từ từ login vào trò chơi.
Trước mắt rõ ràng cũng là chàng trai áo xanh vừa rồi, nhưng cố tình cô lại cảm thấy dường như anh đẹp trai hơn vài phần.
Chẳng lẽ là vì cô có lý do tốt hơn chứ không phải trong trò chơi trên mạng? Hay là lúc cập nhật hệ thống đã thay đổi khuôn mặt thư sinh như ngọc?
Cứ như vậy suy nghĩ vẩn vơ, mỗ nữ Giang rất không chuyên tâm đi theo sau lưng chàng trai nào đó làm phó bản, thần kỳ nhất chính là, mặc dù cô thất thần, nhưng đồ tốt nên nhặt cô không bỏ sót một món nào.
Có lẽ nhìn thấy cô không chuyên tâm, hai người chơi phó bản một lần, đưa đồ nhận được vào kho hàng thì chàng trai nào đó đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Có muốn đánh BOSS không?”
Đánh BOSS? Không phải vừa mới đánh xong phó bản trong BOSS sao? Còn đánh nữa?
Chàng trai nào đó kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Nhiệm vụ ẩn tàng.”
Cửu yêu huyền ma? Là BOSS cuối cùng bị tiêu diệt ở Vọng Tịch Nhai mà Tiên Tiểu Liên để cho bọn họ nhìn thấy?
Giết nó sau đó có thể cứu cô gái bị khống chế, từ đó để đôi nam nữ số khổ kia gặp nhau, toàn bộ nhiệm vụ tàng ẩn coi như hoàn thành.
“Hiện tại đi không?” Quả nhiên vừa nói đến nhiệm vụ tàng ẩn, Thu Thiên vẫn không nhịn được cặp mắt lóe sáng nhìn về phía anh.
Kỷ Tri Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Muốn đi hả?” Nếu như không phải lễ mừng năm mới thì đã sớm nên hoàn thành nhiệm vụ này rồi. Cũng không phải anh gấp gáp gì, mà là bây giờ anh hiểu rất rõ làm thế nào nắm chặt suy nghĩ hướng đi của người khác.
Chậc chậc, gian xảo quá.
Đáng tiếc cô gái nào đó bị nắm chặt mà vẫn còn hồn nhiên chưa phát hiện ra, nghĩ đến rốt cuộc đánh BOSS cuối cùng, cô cũng có chút hưng phấn.
Cô gái hoàn toàn không có cảm giác hồi hộp đối với lần đánh BOSS cuối cùng, từ trước đến nay càng có chuyện khiêu chiến, cô càng thích.
Vừa nghĩ tới cuối cùng cũng có thể hoàn thành hết nhiệm vụ, cô không khỏi có chút mong chờ.
Vừa hỏi cô có muốn đi hay không cô lập tức gật đầu, nhưng vừa gật đầu thì đột nhiên nhớ tới: “Chỉ có hai người chúng ta?” BOSS cuối cùng đâu, nên tập hợp thành đội đi chứ?
Chàng trai nào đó cong môi cười một tiếng: “Đừng nóng vội, bọn họ đã tới rồi.”
Vừa mới dứt lời, lão đại, lão tam, Thanh Sơn, Tiêu Sái lần lượt login.