Bạn đang đọc Thu Thiên Mau Đến Đây: Chương 37: Bang Chiến Khải Hoàn Trở Về!
Không ngờ sau con đường bên phải sau khi rẽ vào lại là một khúc quanh hình chữ S, Thu Thiên dùng sức chạy về phía trước, hơn nữa còn phải chú ý quái vật thỉnh thoảng xuất hiện ven đường.
Đường bên phải cũng không dễ đi như nàng nghĩ, tại sao Tây Hồ lại muốn mình chọn đường bên phải?
Chỉ là, đường này gấp khúc, quả thật muốn định thân một người cũng không dễ dàng, có lẽ vì vậy mà hắn để nàng chạy bên phải?
Thu Thiên bỏ đi suy nghĩ vẩn vơ, đừng suy nghĩ nhiều, Giang Thu Thiên, hiện tại không phải là lúc phân tâm nghĩ đến điều này.
Hít sâu một cái, nàng tiếp tục chuyên tâm nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, khúc quanh, nhảy ra, né tránh, không dám lơ đãng chút nào.
Mị Song đang đuổi theo phía sau, một khắc cũng không ngừng dùng sức định thân Thu Thiên.
Nàng vừa muốn khống chế phương hướng, lại muốn nhắm ngay Thu Thiên, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Mắt thấy Thu Thiên không ngừng nhảy tới nhảy lui, kéo khoảng cách với nàng ngày càng xa., Mị Song tức giận vỗ bàn, lập tức thu vật cưỡi nhền nhện vào.
Hừ! Nàng cũng không tin hồ ly tinh Thu Thiên đó có thể chạy trốn đến đâu! Cắn răng một cái, cũng học Thu Thiên dùng khinh công nhảy tới.
Vừa đuổi theo, vừa gửi trong kênh khu vực một vẻ mặt đe dọa.
Ai ngờ Thu Thiên không chỉ không nổi giận, lại đột nhiên đứng lại, nghiêng đầu về phía nàng mỉm cười nghiêng nước nghiêng thành, còn trả lời ba chữ: “Đuổi theo ta nha~”
“Hồ ly tinh! Đứng lại!” Mị Song nhìn bóng lưng màu tím linh hoạt nhẹ nhàng, cực kỳ tức giận.
Thu Thiên vừa vòng vo một lúc, nhìn lại đã thấy Mị Song thu hồi nhền nhện, chỉ một thân một mình đuổi theo.
Nàng nâng môi hồng, không nhịn được cười. Vừa rồi khi bọn họ một trước một sau chạy lên đồi, lúc nàng chưa kịp quẹo vào bên phải cây đại thụ rõ ràng nàng có cơ hội định thân mình.
Cung thủ không phải am hiểu công kích từ xa sao? Mà nàng lại buông tha cơ hội tốt nhất, không nhân cơ hội giết mình không nói, còn dừng ở đây thu hồi vật cưỡi. Chỉ bằng điểm này, Thu Thiên liền xác định: Mị Song không am hiểu thao tác bàn phím.
Không trách được, trước khi khai chiến, rõ ràng nàng ở hàng thứ nhất, đứng vai kề vai với Xích Long, mà đảo mắt liền đến vị trí bên trái hàng ngũ cuối cùng. Thu Thiên còn sờ cằm, nghiên cứu người trên màn ảnh, cho là Mị Song muốn dẫn người công kích Nam Sơn và lão đại ở ngoài rìa đấy.
Không ngờ vừa mở chiến, nàng lại phát hiện Mị Song đứng bên cạnh mấy cung thủ, dường như còn có thầy thuốc. Dưới tình huống này, sự tồn tại của thầy thuốc rất quan trọng, nên đi đến nơi hỗn chiến nhất cho người mình tăng máu mới đúng chứ.
Nếu Mị Song không phải PK chủ lực, lại cố ý an bài bên người một thầy thuốc, điều này nói lên cái gì? Chẳng lẽ muốn tùy thời tăng máu cho mình?
Ngắn ngủi mấy giây, trong đầu Thu Thiên đã nhanh chóng tự hỏi rất rõ ràng.
Không trách được ở Vọng Tịch Nhai, nàng muốn dẫn theo nhiều người như vậy, nếu như mình nhớ không lầm, lúc ấy cung thủ đến không chỉ có mình nàng.
Một cung thủ cấp 72, toàn bộ trang bị do RMB chế tạo, vật cưỡi cũng là nhền nhện đắt nhất trong trò chơi, lại còn muốn mang hộ vệ bên mình.
Mặc dù thao tác của nàng không đến nỗi kém, nhưng cũng có thể khẳng định, Mị Song không tin tưởng thao tác của chính mình.
Vừa rồi nàng một thân một mình đuổi theo, có phải nàng cảm thấy nàng hơn mình 14 cấp, cấp bậc cách xa như thế, mình sẽ không còn sức đánh trả chứ?
Muốn giết nàng? Giang Thu Thiên nàng cũng không phải dễ giết như vậy.
Nắm chặt điểm này nên đột nhiên ác ma nho nhỏ trong nàng tác quái, ngoắc ngoắc ngón tay với Mị Song: “Đuổi theo ta nha~!”
Quả nhiên, hoàng y nữ tử nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu mắng thô tục: “Thu XX, con hồ ly tinh này, nhện tinh, XX tinh, YY tinh…”
Thu Thiên tiếc hận nhìnmàn ảnh lắc lắc đầu, loại người không giết được người chỉ biết mắng này nàng rất không thích, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bị chọc giận.
Muốn chọc giận nàng, cũng phải xem người kia có đáng giá để mình tức giận hay không.
Mị Song này…hiển nhiên không đáng giá.
Nhìn Thu Thiên thờ ơ với lời nhục mạ của mình, Mị Song tức giận gắt gao cầm chuột, hận không thể lập tức định thân Thu Thiên, giết chết Thu Thiên.
Thao tác của Thu Thiên rất lưu loát, mặc dù không cường đại như Tây Hồ, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, phán đoán cũng tương đối chính xác.
Chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ áo tím kia linh động ở nơi phức tạp đó nhẹ nhàng nhảy ra, lát sau, nàng liền chiếm thế thượng phong.
Mặc dù thao tác tốt hơn Mị Song, nhưng Thu Thiên cũng không dám hoàn toàn buông lỏng, vì vậy đường đi có chút kì quái.
Trở về đại mạc, đúng như tên gọi, là một mảnh đại mạc. Toàn bộ cảnh sắc giống như nơi vừa rồi bang chúng hai bên khai chiến, cát vàng đầy trời, nơi nơi xào xạc.
Nhưng từ khi nàng bị Mị Song đuổi tới đường này, bảy lần quẹo tám lần rẽ không nói, bên đường lại xuất hiện thực vật xanh thưa thớt. Hơn nữa, càng đi vào trong, thực vật càng xanh tươi tốt.
Nếu không biết, nhất định cho rằng mình đến đường nhỏ trong rừng Giang Nam gì đó, đâu còn bóng dáng đại mạc.
Con đường trước mắt đi tới đi lui, trên đường đi qua thêm nhiều rừng cây thấp, cây khô gì đó, Thu Thiên hơi giật mình, tung người nhảy tới từ trên thân cây. Lại nhìn hoàng y nữ tử đang chửi mắng phía sau, dường như là bị cây khô chặn lại?
Thu Thiên nhất thời im lặng, ngài đây là muốn đuổi giết ta, lại tự mình đụng chơi với cây rồi?
Buông lỏng tiếp tục nhảy lên vài cái, hai mắt Thu Thiên đột nhiên tỏa sáng, trước mặt lại là đất bằng?
Sai rồi, là bình nguyên mới đúng. Chung quanh đất bằng có một vòng cây, lấy tư thế người bảo hộ vây quanh sân cỏ màu xanh, một mảng cỏ non xanh xanh đang cùng gió đong đưa nhộn nhạo từng đợt sóng lớn màu xanh dịu dàng.
Rất đẹp, trước mắt tràn đầy màu xanh lá cây làm cho người ta cảm thấy cực kì thoải mái.
Nhưng vấn đề cũng tới, nơi này tầm mắt trống trải, Mị Song muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, làm sao đây?
Nàng quả quyết xoay người, nhảy về đường lúc trước.
Bên này Mị Song vừa tìm được cảm giác, thật vất vả mới có thể thuận lợi đuổi theo nàng, sao Thu Thiên này đột nhiên muốn trở lại? Chẳng lẽ phía trước có rất nhiều quái? Hay là đại boss?
“Thu XX, ngươi sợ sao?” Hừ! Cấp thấp chính là cấp thấp! Đây là bản đồ quái vật cấp 65-70, tùy tiện kéo mấy con đến bên cạnh nàng ta là có thể giết chết nàng ta.
Mị Song hả hê nghĩ, cảm giác mình lại thêm phần thắng. Thấy Thu Thiên đột nhiên rẽ vào từ giữa đường, nàng cũng rẽ theo đi, phải canh chừng định thân Thu Thiên!
Dám giành Tây Hồ với nàng? Cũng không nhìn xem mình là đồ chơi gì!
A? Không đúng! Thu XX chạy thế nào đến một bụi cây trước mắt đi?
Mị Song không kịp suy tư, cũng dùng sức giữ chặt khoảng trắng nhảy ra kia, nhảy vào.
Lần nhảy này, nàng ngốc luôn.
Bởi vì, trước mắt nàng, có rất nhiều cái đầu, không! Là rất nhiều rất nhiều quái Lang Nha trên đầu có sừng trâu!!
Những con quái này có rất nhiều trong địa đồ đại mạc này, không chỉ có thể phát ra kỹ năng tê dại có thể định thân người chơi trong vòng 2 giây, còn chủ động tụ tập công kích người chơi tổn thương rất cao!
Giống như phát hiện Mị Song xuất hiện, vô số Lang Nha nghiêng đầu, nhìn về phía nàng, mắt phát ra ánh sáng màu đỏ kinh khủng.
Mị Song không nhịn được gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cũng lảo đảo lui về sau mấy bước. Sao…Sao lại như thế này?
Rõ ràng nàng đi theo Thu XX kia cùng nhau nhảy tới đây mà!
Đúng rồi! Thu XX đó đâu rồi? Tại sao lại không thấy nàng ta?
Mị Song vội vàng di chuyển con chuột qua lại, hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, mới nhìn thấy một tử y thiếu nữ đang ngồi trên một cây to phía trước bầy sói cách đó không xa!
Hiển nhiên Thu Thiên cũng thấy nàng, dí dỏm ngoắc tay với nàng: “Ngươi thật sự đuổi tới à?”
Mị Song cầm cung chỉa về phía nàng: “Ngươi xuống đây cho ta!” Đã nói sẽ phát kĩ năng định thân nàng, nhưng không đợi nàng ta phát kĩ năng thì đã có hai con sói nhào tới.
Nàng chỉ kịp vội vàng chuyển cung sang hướng hai con đang nhào tới, soàn soạt soàn soạt phát ra vài kĩ năng.
Hừ! Máu thật dày!
Mị Song vốn nghĩ một mũi tên bắn về phía Thu Thiên, bị hai con vật xông lên, lại làm rối loạn hành động của nàng.
Nàng dậm chân: “Ngươi chờ đó! Có bản lĩnh ngươi đừng xuống!” Nói xong, chuẩn bị rời đi.
Không cho nàng xuống? Thu Thiên ở trước màn hình khẽ mỉm cười.
“Được, ta không xuống. Nhưng ngươi xác định ngươi có thể lên đây?”
Mị Song thấy những lời này của Thu Thiên, vừa sững sờ, mặt hết đổ lại trắng, trắng lại xanh, trong nháy mắt biến đổi rất nhiều màu sắc.
Trong lòng tức giận, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ, sao Thu Thiên lại chạy đến nhiều nơi như vậy, hơn nữa còn leo lên cây.
Chưa cho nàng đủ thời gian, những con Lang Nha trước mắt toàn bộ há to miệng, bắt đầu tiến tới gần nàng.
Ngao rít lên một tiếng, mười con cách nàng gần nhất đột nhiên lao tới!
Vì vậy, liền xuất hiện cảnh tượng như sau: một thiếu nữ áo tím không chút lo lắng ngồi trên cây to, nhìn dưới tàng cây cô gái áo vàng bị một đám Lang Nha đuổi theo, cô gái áo vàng chạy đến đâu, mắng đến đó.
Hơn nữa, cô gái áo vàng thỉnh thoảng dừng lại, nâng cung tên bên người mình lên bắn tên, nhất thời hàng loạt kĩ năng nhỏ phát sáng, ừ…thỉnh thoảng…thoáng hiện.
Tốc độ sống lại của Lang Nha này thật là nhanh, vừa mới chết vào con, lại không hiểu sao xuất hiện vào con khác.
Thu Thiên nhìn trạng thái nhân vật của mình một chút, vừa rồi dẫn những con quái kia tới, dường như chỉ bị cào ba lần, lại là khắp người? Vậy mà mất hơn phân nửa máu, thật nguy hiểm.
Lấy ra một bọc thuốc, Thu Thiên chọn ăn loại khôi phục chậm một chút, nhìn trạng thái từng chút đầy lên, lúc này mới yên tâm ngồi xuống.
Nhưng là, nhìn người khác ở phía dưới đang bị truy đuổi, Thu Thiên vẫn không nhịn được đồng tình với nàng.
Nghe nói Mị Song này là người chơi RMB, thân trang bị này nếu như bị giết, sửa chữa vũ khí phục hồi như cũ chắc cũng phải cần không ít đâu? Trong trò chơi này hao tổn trang bị phải bị thu lệ phí theo độ hao tổn đấy.
Nói lại, nếu như nàng không dẫn quái đến đây, người bị giết sẽ là nàng.
Đổi thành thường ngày, bị giết mấy lần cũng không sao, dù sao nàng cũng không phải người chơi RMB, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, dù sao trong trò chơi nàng và Tây Hồ cũng là quan hệ vợ chồng.
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, những câu kia vẫn có đạo lý.
Thu Thiên đang suy nghĩ, kênh trò chuyện riêng lại gửi đến một câu: “Thu Thiên, xuống.”
Hả? Tây Hồ để nàng xuống? Thu Thiên nhìn xung quanh một chút, không có ai a! Nhưng nàng không tự giác nghe lời…từ trên nhảy xuống.
Mị Song nào có thể bỏ qua cơ hội này!
Nàng vừa giải quyết xong một con Lang Nha, mãnh liệt nuốt một giỏ thuốc, liền giơ tên về phía Thu Thiên, bắn hai cái.
Coi như nàng treo, cùng lắm thì ăn nhiều viên hồn phách sống lại lập tức sống lại, nhất định phải hung hăng giết Thu Thiên mấy lần!!
Thu Thiên giật mình, nhảy xuống liền hối hận, đây không phải là đưa đao về phía mình?
Quả nhiên, chỉ thấy mũi tên trong tay Mị Song sáng lên, người màu tím nhỏ xíu trên màn hình lập tức gục tại chỗ.
“Ha ha ha ha ha! Chết chết!” Trong gian tiệm Internet, một thiếu nữ kích động liền có chút vặn vẹo.
Nàng nhìn chăm chăm bóng dáng màu tím té xuống đất trên màn ảnh, vui mừng đập tay, cũng không đoái hoài bên cạnh có người công kích mình.
Đầu tiên Thu Thiên sững sờ, sau đó nhíu mày một cái, Tây Hồ này, đột nhiên nói mọt câu như vậy, nàng liền nhảy xuống. Này không, cắt.
Nàng uổng công dẫn nhiều quái tới như vậy, sớm biết như thế, vừa rồi trực tiếp không chạy, để cô gái này giết còn chưa tính.
Thu Thiên đang buồn bực nghĩ, lại đột nhiên mở to mắt.
Bởi vì, nàng thấy một nam tử áo xanh điều khiển ngựa trắng đột nhiên nhảy ra từ trong bụi rậm, tựa như khoác vô vàn hào quang, từ trên trời giáng xuống.
Sau đó, hệ thống ra khung nhỏ nhắc nhở nàng chấp nhận sống lại hay không. Thu Thiên vội vàng nhấn chấp nhận, nhìn thấy một vầng sáng màu bạc vẩy trên người mình, người màu tím nhỏ xíu đứng lên.
Đồng thời, hắn lập tức tiêu sái tung người nhảy lên, phe phẩy cây quạt, đi đến thẳng hướng Mị Song!
Sức lực Mị Song vừa ăn thuốc đã phát kĩ năng, loay hoay đầu đầy mồ hôi, căn bản không phát hiện ra Tây Hồ, nhưng đợi nàng phát hiện cũng đã muộn.
Bởi vì một hào quang màu trắng bạc cực kì nhanh chóng và bén nhọn phát ra từ cây quạt trên tay Tây Hồ, đâm thẳng vào Mị Song, một giây sau, tia sáng xuyên qua lồng ngực nàng ta, xa xa vẫn còn vài tia sáng.
Thu lại ánh sáng, hoàng y nữ tử theo tiếng ngã xuống đất, cùng ngã với nàng còn có vài con Lang Nha gần nàng nhất.
Mà để cho Thu Thiên cảm thấy khiếp sợ là, bên người Mị Song vẫn còn vài phần trang bị còn lại tỏa sáng lấp lánh???
Chẳng lẽ…Đây chính là người chơi bị cướp trang bị trong truyền thuyết?
Thần kì a…Nàng chơi trò chơi tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy người chơi bị giết tuôn ra trang bị. Hợp với hình ảnh hắn ra sân kia, cảm giác này, nên nói thế nào đây? Dường như…có chút đẹp trai a…
Mặt Thu Thiên không khỏi nóng lên.
Tây Hồ: “Thu Thiên, tới nhặt tảng bị.”
Tây Hồ lại thúc giục nàng: “Mau!”
Thu Thiên hồi hồn, vội vàng nhảy đến bên cạnh Mị Song, dùng sức ấn vào tự động nhặt, lập tức thấy trên màn hình nhắc nhở:
[Chúc mừng bạn nhặt được một dây chuyền Bích ngọc tuyết ảnh la sa trụy]
Lại là dây chuyền!! Liếc nhìn thuộc tính thật nhanh, thêm 10% tốc độ di chuyển! Còn thêm 5% đòn nghiêm trọng! Đồ tốt, tuyệt đối là đồ tốt!
Nam tử áo xanh làm một kĩ năng quạt gió màu bạc, lại đánh ngã không ít sói. Hắn quay đầu nhìn Thu Thiên, hỏi nàng: “Nhặt xong chưa?”
Thu Thiên gật đầu với Tây Hồ một cái, sau đó Tây Hồ phát ra lời mời nàng cùng cưỡi.
Ấn đồng ý, thiếu nữ áo tím ngồi lên ngựa trắng, hai người ngồi trên lưng ngựa đi
mất.
Rốt cuộc để lại Mị Song nhìn bóng dáng xứng đôi của hai người kia, giận đến nỗi không nói nên lời.
Hắn vậy mà giết nàng! Hơn nữa còn để nàng bị cướp trang bị!
Để cho nàng tức giận là con hồ ly tinh đó cư nhiên lấy đi dây chuyền mình tốn không ít tiền mua được!!
Giọng điệu này, nàng thế nào cũng nuốt không trôi!
“Tây Hồ, ngươi sẽ phải hối hận!” Thiếu nữ vừa rồi còn đập tay ăn mừng trong tiệm nét, trên mặt vì căm hận mà vặn vẹo, rõ ràng là cô gái như hoa lại làm cho người ta không nỡ nhìn.
Đả kích nhất vẫn còn ở phía sau, vì nàng vừa định giúp bang phái khiến bang chúng lại không nể tình dùng sức giết lại thấy có người nói trên kênh thế giới:
“Người bang Tử Thần cũng rút lui rồi. La Hán đường và Lưu Quang thắng!!!”