Thu Thiên Mau Đến Đây

Chương 16: Tìm Kiếm Vương Ngũ


Bạn đang đọc Thu Thiên Mau Đến Đây: Chương 16: Tìm Kiếm Vương Ngũ


“Hì hì!” Nàng kiểm tra để tránh bản thân mình bị sặc, khóe mắt cong cong mỉm cười nhập số.
Không bao lâu, hệ thống lập tức báo: Quản lý viên XXXX đã chấp nhận bạn gia nhập.
Vào nhóm Q, Thu Thiên nhìn thành viên trong nhóm, đúng như nàng suy nghĩ, chỉ có lão Đại Tiêu sái bốn người bọn họ, hơn nữa hình như tất cả mọi người đều off.
Vừa mới chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, bên góc phải màn máy tính hệ thống QQ phát ra một khung chát, Tây Hồ gửi tin nhắn đến: “Đã trở về? nàng thêm ta làm bạn tốt đi.”
Bàn tay Thu Thiên đặt trên bàn phím bỗng nhiên dừng lại.
Tại sao, lại muốn nàng thêm hắn làm bạn tốt? Loại cảm giác này giống như nàng mong muốn thêm hắn làm bạn tốt vậy, lời này nghe vặn vẹo quá!
Bên này Thu Thiên vẫn không có động tĩnh, Tây Hồ không thể làm gì khác hơn lại đem lời này gửi đến lần thứ hai.
Lúc này, khung chát mới bật ra một hàng chữ.
Thu Thiên: “Ngươi là Phục Cơ à?” kèm theo một biểu cảm chớp mắt, “Ta chưa bao giờ thêm người xa lạ làm bạn tốt một cách bừa bãi cả.”
Người xa lạ? Ở đầu bên kia máy vi tính Tây Hồ đầu tiên là sững sờ, hai giây sau lại bỗng nhiên bật cười, đôi môi đẹp đẽ cũng không nhịn được nhếch lên. Tại sao hắn cảm thấy người nào đó đang nghiến răng nghiến lợi nói những câu này đây.
Ánh mắt hắn sáng lên, rất nhanh trả lời cô: “Chúng ta không phải người xa lạ.” sau đó cũng gửi một biểu cảm chớp mắt “Là vợ chồng.”
Ngay sau đó QQ có một âm thanh vang lên, cửa sổ nhỏ nhắc nhở Tây Hồ muốn thêm bạn là bạn tốt, kèm theo một câu như sau: Phục Cơ thành khẩn muốn thêm Thu Thiên cô nương làm bạn tốt.
Cái gì gọi là ột cái tát, sau đó lại ột quả táo ngọt chính là đây?
Thu Thiên cảm thấy những câu này miêu tả rất đúng hình tượng con người Tây Hồ với trạng thái tâm lý như thế.
Nàng vừa mới cảm giác mình chiếm được một chút thượng phong, hắn lập tức để cho nàng có cảm giác cảm giác này chỉ thuần túy là do nàng tưởng tượng ra mà thôi.
Nàng đang muốn mượn cớ off QQ, cắt đứt những liên quan với người này bên ngoài trò chơi, hắn lập tức gửi đến một câu, giống như một cây đinh đụng trúng bông vải, mềm yếu không có lực.
Bất đắc dĩ trừng mắt, không thể đưa tay đánh người mặt cười, thêm thì cứ thêm thôi.
Vì vậy, bạn nhỏ Tây Hồ cứ như vậy quang minh chính đại chiếm dụng vị trí bạn tốt bên trong QQ của Thu Thiên.
Thêm làm bạn tốt xong, hai người đang nhìn danh sách bạn tốt của mình sáng lên, đồng thời đánh ra một câu: “Tìm Vương Ngũ đi?”
Nói đúng những từ đó một chữ cũng không thiếu?
Thu Thiên hơi sững sờ, lập tức liền lấy lý do vì hai người bọn họ đều chú ý đến nhiệm vụ này như nhau, nên nói câu ta lên trò chơi trước, suy nghĩ một chút lại nòi dò một câu: “Mở QQ bị giật.” Nhân cơ hội đó đóng QQ lại.
Tây Hồ híp mắt lại, nhìn lại câu nói kia một lần nữa, thấy trong trò chơi nhắc nhở Thu Thiên online, lúc này mới tắt cửa sổ chát.
Thu Thiên vừa tiến vào trò chơi, đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Một nam tử nhẹ nhàng ngồi ở trên ngựa, tay nhẹ nhàng đung đưa cây quạ, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.

Nàng cũng không thể nói rõ được đây là cảm giác gì, rõ ràng hình tượng ngọc phiến thư sinh được thiết lập như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy người sau lưng điều khiển nhân vật thư sinh cũng đang nhìn nàng.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một ánh mắt sáng ngời, Thu Thiên vội vàng lắc đầu cười cười, quả nhiên là bị dụng ý khác của mẹ trong bữa ăn tối vừa rồi làm ảnh hưởng.
Nhéo nhéo mặt của mình hơi đau, ngước mặt lên phát hiện Tây Hồ mời nàng cưỡi cùng ngựa, Thu Thiên lập tức nhấn đồng ý, nhanh chóng nhảy lên ngựa trắng.
Trong trò chơi có chức năng tự động tìm kiếm, đương nhiên cũng có thể tìm kiếm NPC trên toàn bộ bản đồ.
Nhưng khi gõ tên Vương Ngũ vào, hệ thế lại nhắc nhở: không tìm được NPC!
Chẳng lẽ là do Ẩn Tàng Nhiệm Vụ, cho nên tên Vương Ngũ đã bị NPC xóa đi rồi?
Hia người ở Vụ Tây Thôn một lúc, dường như đem nửa thôn đi mấy vòng, dọc đường đi gặp thêm mấy NPC nhưng đều không phải là NPC nhiệm vụ.
Nói trắng ra là chỉ vào dấu hỏi lớn, ngươi điểm vào nàng, nàng cũng chỉ biết nói mấy câu nói không quan trọng thôi.
Vì vậy, phía dưới còn có đoạn đối thoại này.
Vương Ma thúc: “Hoan nghênh đã đến vụ tây thôn! Khách quan muốn tới ăn bánh vừng sao? Bánh vừng ở Lý gia chúng ta người trong thôn đều thích ăn, thôn trưởng đã đề chữ tặng ta!” Nói xong, chỉ vào tấm bảng lớn sau lưng, năm chữ to rõ ràng: “Càng ăn càng khỏe mạnh!”
Tây Hồ và Thu Thiên nhìn nhau, cùng…..
Tam đại thẩm: “Ơ ~ đây không phải là người đẹp cùng người yêu tuấn tú đó sao? Các ngươi theo thôn trưởng đi đã về rồi sao?” Mắt nhìn chằm chằm hai người, sau đó đột nhiên vung tấm lụa lên “Người trẻ tuổi, tinh lực dồi dào rất dồi dào.” Hơn nữa còn lặp lại lại hai chữ tràn đầy, lặp đi lặp lại đến mười lần mới không xuất hiện nữa.
Tây Hồ Thu Thiên nhìn nhau, Thu Thiên nhanh chóng quay đầu, đoạn đối thoại này quá bỉ ổi! Qúa bỉ ổi!
Hỉ cô nương: “Ta năm nay mới mười tám, xinh đẹp như hoa, vị công tử kia đến cưới ta hả?” ánh mắt chớp chớp về phía Tây Hồ, xấu hổ uốn éo thân thể “Người ta, người ta không chịu nổi đâu đó!~~ người ta muốn để thôn trưởng chủ trì công đạo.”
Tây Hồ cười ha ha, Thu Thiên khinh bỉ liếc hắn một cái, hừ, nam nhân mặt dày này!
Nhưng Thu Thiên lại không ngờ được lúc nàng trừng mắt liếc, ở trong mắt người xem lại càng giống như ám chỉ ghen.
Người nào đó tâm trạng không khỏi rất tốt cong khóe miệng lên.
Trên đường gặp một NPC cực phẩm như vậy, thời gian lại trôi qua không ít.
Bước đi, đi đến một dàn doa bìm bìm, thật vất vả mới thấy một Tiểu Đồng tóc buộc thành hai bím tóc lớn, đang nằm sấp trên đất chơi bùn.
Thấy Tây Hồ và Thu Thiên dắt ngựa đi về phía hắn, Tiểu Đồng lập tức đứng lên, bàn tay nhỏ bé lấm bẩn vẫy vẫy chạy về phía bọn họ.
“Phụ thân nói rồi, trong thôn chúng ta không có người nào tên Vương Ngũ! Hắn không không ở sau núi!”
Tây Hồ và Thu Thiên liếc nhau một cái, rốt cuộc cũng nhắc tới Vương Ngũ! !
Nhưng Tiểu Đồng kia vừa nói xong, không đợi người khác phản ứng lại, bản thân lại quay đầu chạy về tiếp tục không xem ai ra gì chơi bùn.
Thu Thiên liếc mắt nhìn Tây Hồ, phát hiện vẻ mặt hắn cũng hắc tuyến nhìn Tiểu Đồng.

Hai người không thể làm gì khác hơn là giục ngựa đi một lúc, dần dần đi tới một con đường hơi trống trải, bên đường có một tấm bảng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, viết hai chữ: phía sau núi.
Đường núi không dễ đi, độ dốc cao, đúng lúc này, đột nhiên từ một bụi cỏ ven đường có một người đi ra, nhìn về phía bọn họ sau đó lại trở về.
Mặc dù hơi bất ngờ ở nơi này lại có một người bỗng nhiên đi ra, nhưng Thu Thiên vẫn nhanh mắt nhìn thấy tên trên đầu hắn, thôn trưởng.
Không chừng thôn trưởng sẽ biết Vương Ngũ ở chỗ nào?
Hai vội vàng vội vàng đi theo, lại phát hiện thôn trưởng nghiêng đầu nhìn bọn họ một chút, mỉm cười ngoắc ngoắc tay với bọn họ: “Hoan nghênh đã đến với vụ tây thôn, tại hạ là thôn trưởng. Nói đến vụ tây thôn chúng ra, thức ăn ngon nhất chính là bánh vừng của Lý gia, hai vị nhất đinh sẽ mua chứ? Nếu như không ngại, cho tại hạ một cây, tại hạ cùng hai vị vừa ăn bánh vừng, vừa mang hai người đi dạo chơi vụ tây thôn.”
Mấy lần đều lặp đi lặp lại vẫn là những lời này, Thu Thiên cảm thấy hơi thất vọng, người thôn trưởng này tại sao vừa gặp đã đòi bọn họ bánh vừng.
“Đi thôi” Tây Hồ vỗ ngựa bạch “Chúng ta tiếp tục.”
Vì vậy lại quay lại chỗ cũ, lại gặp Lý Ma thúc, xuất phát từ tò mò, Thu Thiên vẫn nhấn vào hắn một cái.
Lần này nội dung đối thoại lại khác hoàn toàn với lần trước.
Lý bánh vừng: “Thế nào, các ngươi đã tìm được thôn trưởng? Mau đưa bánh vừng cho hắn đi!”
Nàng nhìn Tây Hồ, rõ ràng là Tây Hồ cũng nhấn vào Lý Ma thúc, và thấy được đoạn đối thoại này.
Tây Hồ trầm mặc chốc lát, hỏi Thu Thiên một câu: “Nàng có phát hiện không, lúc vừa rồi nhưng NPC khác đều nhắc đến một người.”
Một người?
Thu Thiên suy nghĩ một chút, viết chữ: “Ngươi nói là. . . Thôn trưởng?” một nam nhân trung niên muốn ăn bánh vừng.
“Đúng.” Tây Hồ gật đầu. Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Tiểu Đồng nhắc đến cái tên Vương Ngũ, nhưng lại không có đoạn sau, hơn nữa phía sau núi quả thật không có Vương Ngũ.
Hắn trầm ngâm nói: “Nhưng vấn đề là, nếu như Vương Ngũ không tồn tại, vậy tại sao Tiểu Đồng lại biết hắn không ở sau núi?”
Đợi đã nào…! Phía sau núi. . . Phía sau núi. . .
Thu Thiên cắn môi dưới, chân mày nhíu lạị đánh ra một hàng chữ, đột nhiên cảm thấy có một ý niệm miêu tả sinh động, mà, rất có thể chính là điểm mấu chốt liên quan đến nhiệm vụ tìm kiếm Vương Ngũ. Nhưng cuối cùng là cái gì?
Lúc nàng đang suy nghĩ, chàng trai nào đó cũng đang nhìn màn hình, nhanh chóng nhớ lại tất cả hình ảnh vừa xảy ra lúc nãy.
Chốc lát sua, trong lòng hắn đã có cân nhắc.
Dường như là đồng thời, trên canh tán gẫu đồng thời xuất hiện hai hàng chữ.
Thu Thiên: “Chẳng lẽ thôn trưởng chính là Vương Ngũ?”
Tây Hồ: “Vương Ngũ là thôn trưởng.”

Không chỉ có Thu Thiên sững sờ, ngay cả người con trai nào đó, bàn tay hắn vừa đáng xong chữ đang muốn lấy cái cốc bên cạnh, lại duỗi thân trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím trong màn hình.
Đồng thời trong nháy mắt, Thu Thiên cũng kinh ngạc nhìn màn ảnh, chỉ cảm thấy lúc này nàng và Tây Hồ ăn ý vô cùng.
Nếu như nói lúc nãy trên QQ hai người đồng thời đánh ra câu nói kia, Thu Thiên cảm thấy lời nói có chút xấu hổ, lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một con sâu cứ nhúc nhích nhúc nhích.
Khi Nàng vẫn đang còn kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh trên màn hình thì Tây Hồ đã mua xong bánh vừng, lần nữa giục ngựa trở lại phía sau núi nơi lúc nãy đã gặp trưởng thôn.
Tây Hồ: “Đi thôi, đi thử xem một chút.”
Lần này thôn trưởng vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ ra mặt, hai mắt cón bắn ra trái tim màu hồng, ngay tức khắc lôi kéo lấy Thu Thiên.
Thôn trưởng: “Thật tốt quá, bánh vừng! bánh vừng này ăn rất ngon! Sau khi nhai xong một miếng, cảm giác lỗ chân lông cả người cũng được mở ra, lại cảm thấy cả người giống như đang thoải mái chạy ở Vụ tây thôn.”
Ước chừng mấy giây sau, thôn trưởng lại bắt đầu cảm thán, lúc này mới màn hình hơi tối, trong màn hình đúng lúc xuất hiện một hàng chữ.
Thôn trưởng: “Cám ơn hai vị, để cho ta tìm về được tâm tình của mình khi ăn loại bánh vừng này, có gì cần Vương Ngũ ta giúp, xin cứ việc nói!”
Quả nhiên! ! !
Mùa thu không khỏi chắp tay trước ngực, vui mừng nhìn màn hình vi tính, nàng và Tây Hồ đã suy đoán đúng.
Chỉ thấy thôn trưởng lại dài dòng nói mấy câu, hình ảnh lại khôi phục giống như bình thường, Thu Thiên vội mở ra thanh nhiệm vụ, nhìn thấy trên đó viết: “Đã tìm được Vương Ngũ, đáp ứng yêu cầu của Vương Ngũ, Diệt Yêu cho vụ tây thôn.”
Diệt Yêu? ánh mắt Thu Thiên sáng lên; nhiệm vụ cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi rồi.
Trên đường gặp một NPC cực phẩm như vậy, thời gian lại trôi qua không ít.
Bước đi, đi đến một dàn doa bìm bìm, thật vất vả mới thấy một Tiểu Đồng tóc buộc thành hai bím tóc lớn, đang nằm sấp trên đất chơi bùn.
Thấy Tây Hồ và Thu Thiên dắt ngựa đi về phía hắn, Tiểu Đồng lập tức đứng lên, bàn tay nhỏ bé lấm bẩn vẫy vẫy chạy về phía bọn họ.
“Phụ thân nói rồi, trong thôn chúng ta không có người nào tên Vương Ngũ! Hắn không không ở sau núi!”
Tây Hồ và Thu Thiên liếc nhau một cái, rốt cuộc cũng nhắc tới Vương Ngũ! !
Nhưng Tiểu Đồng kia vừa nói xong, không đợi người khác phản ứng lại, bản thân lại quay đầu chạy về tiếp tục không xem ai ra gì chơi bùn.
Thu Thiên liếc mắt nhìn Tây Hồ, phát hiện vẻ mặt hắn cũng hắc tuyến nhìn Tiểu Đồng.
Hai người không thể làm gì khác hơn là giục ngựa đi một lúc, dần dần đi tới một con đường hơi trống trải, bên đường có một tấm bảng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, viết hai chữ: phía sau núi.
Đường núi không dễ đi, độ dốc cao, đúng lúc này, đột nhiên từ một bụi cỏ ven đường có một người đi ra, nhìn về phía bọn họ sau đó lại trở về.
Mặc dù hơi bất ngờ ở nơi này lại có một người bỗng nhiên đi ra, nhưng Thu Thiên vẫn nhanh mắt nhìn thấy tên trên đầu hắn, thôn trưởng.
Không chừng thôn trưởng sẽ biết Vương Ngũ ở chỗ nào?
Hai vội vàng vội vàng đi theo, lại phát hiện thôn trưởng nghiêng đầu nhìn bọn họ một chút, mỉm cười ngoắc ngoắc tay với bọn họ: “Hoan nghênh đã đến với vụ tây thôn, tại hạ là thôn trưởng. Nói đến vụ tây thôn chúng ra, thức ăn ngon nhất chính là bánh vừng của Lý gia, hai vị nhất đinh sẽ mua chứ? Nếu như không ngại, cho tại hạ một cây, tại hạ cùng hai vị vừa ăn bánh vừng, vừa mang hai người đi dạo chơi vụ tây thôn.”
Mấy lần đều lặp đi lặp lại vẫn là những lời này, Thu Thiên cảm thấy hơi thất vọng, người thôn trưởng này tại sao vừa gặp đã đòi bọn họ bánh vừng.
“Đi thôi” Tây Hồ vỗ ngựa bạch “Chúng ta tiếp tục.”
Vì vậy lại quay lại chỗ cũ, lại gặp Lý Ma thúc, xuất phát từ tò mò, Thu Thiên vẫn nhấn vào hắn một cái.

Lần này nội dung đối thoại lại khác hoàn toàn với lần trước.
Lý bánh vừng: “Thế nào, các ngươi đã tìm được thôn trưởng? Mau đưa bánh vừng cho hắn đi!”
Nàng nhìn Tây Hồ, rõ ràng là Tây Hồ cũng nhấn vào Lý Ma thúc, và thấy được đoạn đối thoại này.
Tây Hồ trầm mặc chốc lát, hỏi Thu Thiên một câu: “Nàng có phát hiện không, lúc vừa rồi nhưng NPC khác đều nhắc đến một người.”
Một người?
Thu Thiên suy nghĩ một chút, viết chữ: “Ngươi nói là. . . Thôn trưởng?” một nam nhân trung niên muốn ăn bánh vừng.
“Đúng.” Tây Hồ gật đầu. Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Tiểu Đồng nhắc đến cái tên Vương Ngũ, nhưng lại không có đoạn sau, hơn nữa phía sau núi quả thật không có Vương Ngũ.
Hắn trầm ngâm nói: “Nhưng vấn đề là, nếu như Vương Ngũ không tồn tại, vậy tại sao Tiểu Đồng lại biết hắn không ở sau núi?”
Đợi đã nào…! Phía sau núi. . . Phía sau núi. . .
Thu Thiên cắn môi dưới, chân mày nhíu lạị đánh ra một hàng chữ, đột nhiên cảm thấy có một ý niệm miêu tả sinh động, mà, rất có thể chính là điểm mấu chốt liên quan đến nhiệm vụ tìm kiếm Vương Ngũ. Nhưng cuối cùng là cái gì?
Lúc nàng đang suy nghĩ, chàng trai nào đó cũng đang nhìn màn hình, nhanh chóng nhớ lại tất cả hình ảnh vừa xảy ra lúc nãy.
Chốc lát sua, trong lòng hắn đã có cân nhắc.
Dường như là đồng thời, trên canh tán gẫu đồng thời xuất hiện hai hàng chữ.
Thu Thiên: “Chẳng lẽ thôn trưởng chính là Vương Ngũ?”
Tây Hồ: “Vương Ngũ là thôn trưởng.”
Không chỉ có Thu Thiên sững sờ, ngay cả người con trai nào đó, bàn tay hắn vừa đáng xong chữ đang muốn lấy cái cốc bên cạnh, lại duỗi thân trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím trong màn hình.
Đồng thời trong nháy mắt, Thu Thiên cũng kinh ngạc nhìn màn ảnh, chỉ cảm thấy lúc này nàng và Tây Hồ ăn ý vô cùng.
Nếu như nói lúc nãy trên QQ hai người đồng thời đánh ra câu nói kia, Thu Thiên cảm thấy lời nói có chút xấu hổ, lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một con sâu cứ nhúc nhích nhúc nhích.
Khi Nàng vẫn đang còn kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh trên màn hình thì Tây Hồ đã mua xong bánh vừng, lần nữa giục ngựa trở lại phía sau núi nơi lúc nãy đã gặp trưởng thôn.
Tây Hồ: “Đi thôi, đi thử xem một chút.”
Lần này thôn trưởng vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ ra mặt, hai mắt cón bắn ra trái tim màu hồng, ngay tức khắc lôi kéo lấy Thu Thiên.
Thôn trưởng: “Thật tốt quá, bánh vừng! bánh vừng này ăn rất ngon! Sau khi nhai xong một miếng, cảm giác lỗ chân lông cả người cũng được mở ra, lại cảm thấy cả người giống như đang thoải mái chạy ở Vụ tây thôn.”
Ước chừng mấy giây sau, thôn trưởng lại bắt đầu cảm thán, lúc này mới màn hình hơi tối, trong màn hình đúng lúc xuất hiện một hàng chữ.
Thôn trưởng: “Cám ơn hai vị, để cho ta tìm về được tâm tình của mình khi ăn loại bánh vừng này, có gì cần Vương Ngũ ta giúp, xin cứ việc nói!”
Quả nhiên! ! !
Mùa thu không khỏi chắp tay trước ngực, vui mừng nhìn màn hình vi tính, nàng và Tây Hồ đã suy đoán đúng.
Chỉ thấy thôn trưởng lại dài dòng nói mấy câu, hình ảnh lại khôi phục giống như bình thường, Thu Thiên vội mở ra thanh nhiệm vụ, nhìn thấy trên đó viết: “Đã tìm được Vương Ngũ, đáp ứng yêu cầu của Vương Ngũ, Diệt Yêu cho vụ tây thôn.”
Diệt Yêu? ánh mắt Thu Thiên sáng lên; nhiệm vụ cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.