Thu Thiên Mau Đến Đây

Chương 14: Mạnh Lệnh Công


Bạn đang đọc Thu Thiên Mau Đến Đây: Chương 14: Mạnh Lệnh Công


Chẳng lẽ, câu đối thoại của tiểu tiên kia chính là lời dẫn của nhiệm vụ này, mà nhảy vực chính là mấu chốt để khởi động ẩn tàng nhiệm vụ này?
Thu Thiên hết ý kiến, nhiệm vụ này muốn vợ chồng người chơi nhàm chán đến một nơi như thế này nhảy núi? Hơn nữa phải đúng giờ Thân trong trò chơi, cũng chính là từ 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều.
Cho dù thiếu một điều kiện cũng không được, không trách được vẫn không có người chơi nào nhận được nhiệm vụ này.
Người thiết kế ra Ẩn Tàng Nhiệm Vụ này thật sự rất rất rất rất rất BT rồi.
Suy nghĩ của Thu Thiên chính là như vậy, bảng đá đột nhiên lại sáng lên, ngay sau đó trong màn hình xuất hiện lão nhân lục tuần đầu tóc bạc phơ một tay chống gậy.
Mạnh lệnh công: “Thời gian trôi qua, thay đổi khôn lường, lão đã chờ ở đây hơn 900 năm, hôm nay rốt cuộc gặp được người sống, chẳng lẽ hai vị chính người mà liên tiểu tiên giao phó Thần Tiên Quyến Lữ?”
Trong trò chơi không đợi Tây Hồ và Thu Thiên trả lời, hình ảnh tự tiếp tục nhảy.

Mạnh lệnh công nước mắt rơi xuống ngẩng đầu nhìn trời: “Quả nhiên là hai vị, quả nhiên quả nhiên! Hai vị chính là hai người phàm có duyên được Liên Tiểu Tiên dẫn dắt sử dụng sợi dây duyên phận!”
Sau đó lại là một đoạn đối thoại dài, đại khái nội dung không khác gì so với những lời vừa rồi Liên tiểu tiên vừa nói, muốn Tây Hồ và Thu Thiên giúp họ sửa chữa đoạn nhân duyên kia.
Điều duy nhất khác đó là, cấp nhiều manh mối hơn so với Liên Tiểu tiên, Mạnh lệnh công muốn bọn họ ra bên ngoài Vọng Nguyệt Thành đến thôn phía tây tìm một người, mà người này, mà người này sẽ chỉ dẫn cho bọn họ biết cách làm thế nào tìm được hai người phàm kia ở Vọng Nguyệt Thành.
Sau khi nói xong, Mạnh lệnh công có ý chỉ vào phương hướng vách núi đen: “Những gì hai vị lúc nãy nhìn thấy, chính là Vọng Tích Nhai chín trăm năm trước, chỉ cần hai vị nhảy xuống vực sẽ trở lại Vọng Nguyệt Thành chín trăm năm trước.”
Chỉ thấy luồng ánh sáng, Mạnh lệnh công đã biến mất không còn thấy nữa, dấu chấm hỏi trên tảng đã cũng không còn tồn tại nữa.
Chỉ có phía dưới màn hình xuất hiện một hàng chữ nhỏ: [ Âm thanh của Mạnh Lệnh công dần đi xa: “Hai vị không thể tiết lộ nơi này cho hắn, Lão ở đây chờ tin tốt của hai vị.”]
Một nhiệm vụ về chuyện xưa có cấp bậc màu cam, dĩ nhiên sẽ không chỉ là nhiệm vụ tìm người đơn giản như vậy.
Nếu như nói Liên Tiểu Tiên đã tiết lộ nhiệm vụ mở màn, còn Mạnh Lệnh Công lại là mắt xích đầu tiên để dẫn dắt Tây Hồ và Thu Thiên mở ra trò chơi này.
Thu Thiên lại mở thanh nhiệm vụ ra, phát hiện nội dung nhiệm vụ vừa mới nhận đúng thật là nhiều hơn một hàng chữ.
Tìm kiếm Vương Ngũ: Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Lệnh công, xuyên qua thời không trở lại Vọng Nguyệt Thành hơn 900 năm trước, tên thôn ở phía tây tìm Vương Ngũ, hỏi thăm vị trí của Tiếu Tịch và Nhậm Quân.
Thu Thiên đem nội dung nhiệm vụ mở ra một lần nữa, gửi cho Tây Hồ: “Ngươi xem một chút, có gợi ý gì không?”
Tây Hồ nhìn một chút, trả lời: “Có.”
Hơn nữa phía sau nhiệm vụ còn có một khung nhắc nhở màu hồng, bên trong rõ ràng viết: nhiệm vụ vợ chồng.

Thu Thiên thở dài nói: “Thì ra nhiệm vụ này nhận bằng cách này.”
Tây Hồ cười cười: “Đúng thật là ngoài ý muốn.”
Lúc vừa rồi lúc Mạnh Tiểu Tiên hiện thân thật sự rất chấn động, ngay cả lúc Mạnh Lệnh Công xuất hiện cũng rất nổi bật.
Mà “Vọng Tịch nhai” lại càng thêm đẹp khiến cho người ta lưu luyến quên về, khác hẳn với lúc bọn họ lúc vào trò chơi Vọng Tịch nhai lúc đó vắng vẻ buồn bã.
Mạnh Lệnh công muốn bọn họ xuyên không về chín trăm năm trước, muốn bọn họ tìm hai người phàm này về: Tiếu Tịch và Nhậm Quân.
Theo như suy luận này, vị trí bọn họ hiện tại cũng không phải chín trăm năm sau của Vọng Nguyệt Thành, mà là chín trăm năm trước của Vọng Nguyệt Thành.
Nói như vậy, Tiếu Tịch và Nhậm Quân chính là. . . Nam Nữ Chủ trong cậu chuyện tình xưa được trang web chính thức của trò chơi giới thiệu!
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Trong trò chơi xuyên không, chuyện này mặc dù không biết có bao nhiêu thần kỳ, nhưng lại rất phù hợp với câu chuyện xưa đau khổ triền miên, làm cho người ta không khỏi cảm thán.

Đã như vậy, thì có thể làm tiếp nhiệm vụ tìm người rồi.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Thu Thiên hỏi “Chúng ta có phải cần nhảy núi tiếp mới có thể trở lại Niệm Hồ được?”
Tây Hồ gật đầu: “Có lẽ là như vậy.” Giả thiết nhắc nhở không sai, có thể trở về Niệm hồ sau đó lại dùng Truyền Tống Phù trở về thành.
Hai người trên màn ảnh trầm mặc một hồi rồi không hẹn mà cùng xoay người chạy về hướng vách đá.
Hai người chạy đến vách đá, lần nữa nắm tay nhau nhảy xuống vực.
Hình ảnh vẫn như lần đầu tiên nhảy núi không có gì khác nhau, mấy giây đi qua, trên màn hình hai người lại về bên cạnh Niệm hồ yên lặng, tĩnh mịch.
Quả nhiên, sau khi sử dụng truyền tống phù, cảnh tượng lập tức chuyển đến bên trong điểm truyền tống của Vọng Nguyệt Thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.