Đọc truyện Thú Thế Chi Tế Thế An Dân – Chương 5: Dự trữ lương thực
Lúc này vừa bước qua thời điểm nóng nhất trong năm. Yến Hằng đi đến bình nguyên nhìn một chút khoai lang cùng bắp. Nơi trồng dây khoai lang phần lớn đã bị cỏ dại rậm rạp che lấp, bắp thì còn đỡ tí, thoạt nhìn sắp đến lúc thu hoạch rồi.
Xây phòng xong vài ngày, Yến Hằng đã đến nhổ cỏ đến mấy lần. Cho nên Yến Hằng phải mất một ngày làm cỏ cho đất trồng khoai lang, thoạt nhìn tổng thể sinh trưởng cũng không tệ lắm, thừa dịp đại tuyết còn chưa đổ xuống, đến tháng sau, cũng kém không nhiều. Bất quá Yến Hằng vốn cũng không tính đào bọn chúng ra.
Nhưng không biết vì cái gì, trực giác cho hắn biết mình ắt sẽ dùng đến mấy thứ này. Cho nên quyết định thu hoạch hết toàn bộ, dù sao cũng không dễ dàng hư được.
Yến Hằng mất hai ngày mới thu xong bắp về nhà, đặt lên đài đá trong sân.
Lại đến hồ chứa nước làm muối một chuyến, thu muối trở về, cộng thêm mấy lần trước, Yến Hằng đã có hai vại muối đầy, hắn nghĩ thế cũng đủ rồi, cũng không tiếp dục dẫn nước biển vào hồ nữa.
Hoàn tất mấy việc này, Yến Hằng cảm thấy đã tới lúc nên vào rừng một chuyến, đổ đầy 2 bình nước cho vào không gian, lấy súng trường Mauser xuống, kiểm tra lại súng lục cùng dao găm trên người, trừ lúc ngủ, bình thường trên cơ bản đều không rời thân. Phía trước dùng đến làm nồi – nón sắt cũng cài chặt lên đầu, một phen trang bị hoàn chỉnh, Yến Hằng cảm giác chính mình lại biến thành đoàn trưởng trên chiến trường năm xưa.
Cài chốt cửa chắc chắn, tường rào quanh nhà, đây là Yến Hằng tranh thủ sáng cùng tối mỗi ngày xây nên, trước mắt chỉ mới hoàn thành gần một nửa. Xuyên qua bụi gai, Yến Hằng tiến vào khu rừng bên trái.
Mùa khô trong rừng phá lệ oi bức, Yến Hằng cẩn thận xuyên qua từng bụi cây, mục tiêu của hắn hôm nay chính là heo rừng, Yến Hằng cực kỳ thích ăn thịt khô cùng chân giò hun khói, heo rừng là lựa chọn tốt nhất. Yến Hằng đi rất lâu, rốt cuộc tại một chỗ trũng phát hiện bóng dáng của nó, con heo này so với con lần trước Yến Hằng giết còn nhỏ hơn một chút, nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp đối đầu, chỉ có thể nhân lúc nó chưa kịp phát hiện, hắn trực tiếp lên đạn súng trường, một tiếng ‘Phằng’ lớn vang lên, đạn ghim thẳng vào hốc mắt heo rừng, nó lập tức loạng choạng ngã rầm xuống đất không động đậy.
Yến Hằng thu heo rừng vào không gian, theo trí nhớ đi đến chỗ có cây hạch đào, lòng ngẫm bây giờ hạch đào cũng chín, vừa đến nơi, quả nhiên hạch đào chín rụng đầy đất, Yến Hằng thu không ít hạch đào, hạch đào được mệnh danh là quả trường thọ, chứa đựng dinh dưỡng vô cùng phong phú, là một loại quả Yến Hằng khá thích ăn, Yến Hằng đi tiếp một đoạn lại dừng thu chút hạt dẻ, bất ngờ phát hiện một ít ớt dại.
Vừa chuyển mắt, Yến Hằng thấy một cây nho dạng cổ thụ lớn, nho chín bên trên đã bị chim chóc hoặc ăn hoặc phá hư không ít, Yến Hằng nhanh chóng trích một phần quả lành lặn vào không gian, ước chừng có đến 30 cân, Yến Hằng tính toán để ăn từ từ.
Nơi này đã gần tiếp cận trung tâm rừng rậm, Yến Hằng không dám tiến thêm nữa, đang muốn lui ra bên ngoài, đột nhiên từ trong lùm cây bên cạnh nhào ra một con sư tử, Yến Hằng vội vàng lách nhanh qua bên hông, hung hiểm tránh thoát đòn tấn công của sư tử kia, nhưng nó kịp phanh lại chân sau, xoay người nhào qua định cấm răng nanh nhọn hoắt vào người Yến Hằng, Yến Hằng vội vàng rút ra súng lục bên hông, đang muốn nổ súng, nó ấy mà nhanh như thiểm điện chặn ngang mặt hắn, thân thể Yến Hằng lách nhẹ sang bên cạnh, giữa lúc đó, súng trên tay đã bị nó đụng văng ra.
Mất đi súng, đồng nghĩa với việc mất đi thể mạnh, Yến Hằng lúc này đành phải cầm lấy rìu, trực diện giằng co với sư tử, cả người Yến Hằng liên tục toát mồ hôi lạnh. Hắn không biết hôm nay mình khó có thể thoát thân rồi.
Song phương giằng co trên mặt đất, Yến Hằng đang đợi, đợi đối phương ra tay trước, như vậy mới có khả năng bắt lấy sơ hở đánh lại.
“Gràooo”, quả nhiên sư tử kia động trước. Chỉ thấy nó lại một lần nữa vồ về phía hắn, Yến Hằng tại nháy mắt tránh thoát, chém thẳng rìu bén ngót trong tay vào người sư tử, mắt thấy lưỡi rìu vạch nhẹ lên thân sư tử, máu trên người nó phun mạnh ra, nhưng mà mùi màu này ngược lại càng chọc nó điên cuồng hơn, sư tử kia một lần lại một lần nhào vào người Yến Hằng không biết mệt với ý đồ muốn cắn đứt cổ hắn, tuy rằng hắn đều có thể hiểm hiểm tránh thoát, chỉ là trên cánh tay bị cào rách không ít.
Sức lực của Yến Hằng cùng sư tử kia đều đã bắt đầu tụt dốc, mắt thấy súng lục nằm trên mặt đất cách mình càng ngày càng gần, hắn không khỏi nắm chặt rìu trong tay, sư tử kia lại một lần nữa vồ tới.
Chính là hiện tại, Yến Hằng lanh lẹ phóng nhanh về phía súng, tay trái chống đỡ, tay phải chụt lấy súng, nghiêng người lăn qua lên nòng nả nhanh mấy phát, nhưng mà này cũng không có tác dụng gì, mấy phát đúng đó chỉ sợ không thể tạo thành thương tổn chí mạng cho sư tử, tranh thủ lúc nó xoay người, trong nháy mắt lên đạn, đối với lần trực diện vồ đến này của nó, hắn bắn mạnh một phát, trúng ngay mi tâm. Trong phút chốc, máu tung tóe khắp nơi, làm cho Yến Hằng ngỡ rằng mình quay về chiến trường cũ.
Thu xác sư tử cất vào không gian, Yến Hằng nhanh chóng rút nhanh về nhà. Trở lại phòng ở, Yến Hằng nhìn nhìn vết thương trên cánh tay trái, may mà lúc ấy hắn trốn mau, cho nên miệng vết thương cũng không sâu, nấu nước ấm rửa sạch miệng vết thương, sau đó đập dập thảo dược hái trên đường về đấp lên. Xé một mảnh vải băng bó lại. Yến Hằng trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lại ra ngoài tiếp rồi.
May mà miệng vết thương không sâu, một ít hoạt động sống bình thường vẫn là có khả năng làm.
Thu hoạch phần bắp và khoai lang cuối cùng, đặt tất cả lên đài đá.
Yến Hằng quyết định làm chút dưa muối, đem chút rau dại tồn trữ lúc trước ra rửa sạch phơi khô, dùng muối một tầng một tầng ướp kỹ rồi cho vào vại đóng chặt nút để chừng một tháng liền được. Dưa muối này, bình thường ăn chung với thịt hầm, đặc biệt mỹ vị. Lại dùng nước muối ngâm ớt dại cùng gừng, còn có tỏi dại từng phát hiện bên bờ suối, mấy thứ này Yến Hằng tổng cộng làm thành một bình lớn đầy ấp, cùng 3 vò nhỏ khác.
Bắp trên đài đá đã khô hoàn toàn, Yến Hằng dùng cả một ngày để tuốt hạt bắp, xong xuôi cũng gom đủ 2 vò lớn.
Làm xong mấy thứ này, vết thương trên tay Yến Hằng đã bắt đầu kết vảy, lúc này chỉ còn không đến 20 ngày nữa là vào mùa tuyết rơi, thời tiết dù vẫn còn nóng bức, nhưng Yến Hằng tất yếu vẫn phải đẩy nhanh tốc độ tồn trữ.
Đợi đến khi thương thế trên tay Yến Hằng lành hẳn thì tường rào cũng đã xây xong, ít nhiều có không gian tồn tại, cho nên cũng không cần hắn phí bao nhiêu khí lực.
Yến Hằng bắt đầu vận chuyển củi khô vào sơn động, hỏa thụ cũng chắt thành một đống lớn, lại tích cóp thêm chút dầu thắp đèn, Yến Hằng lúc nung ngói, cũng chuyên biệt làm vài cái chân đèn, mỗi phòng để một cái, gắn dính cứng vào vách tường, mà nhiêu đây dầu đã đủ hắn dùng qua mùa tuyết rơi này, mặt khác Yến Hằng vào rừng bên cạnh chọn nhánh cây cỡ cán tay của vài loại tạp thụ chặt về, hắn muốn dùng chúng chế ra một ít than củi, chỉ là Yến Hằng chỉ biết sơ lý thuyết, trải qua vài lần thực nghiệm mới chế ra than tương đối hoàn chỉnh. Còn đặc biệt chặt một ít gỗ Thiết thụ về, Yến Hằng nghĩ dù sao vào mùa tuyết trên cơ bản ăn không ngồi rồi, vừa lúc chế chút gia cụ luôn.
Vừa nung than, Yến Hằng vừa làm thịt muối, thịt heo rừng cắt thành từng khối hơi mỏng ướp muối, dùng nhánh cây đằng dựng một dàn cao trên đống lửa than huân khô.
Ở trong sơn động làm vài cái giá giản đơn, đem thịt muối hong khô đặt lên đó. Hắn còn đi săn thêm một ít thỏ hoang, gà rừng, dê rừng các loại, như thế sẽ không phát ngán vì mãi ăn một loại thịt. Lượng thịt heo rừng còn lại đều đặt ở trong không gian. Bởi vì cổ X trực giác không biết tên kia, Yến Hằng trừ đồ ăn chính mình còn cố tình săn không ít con mồi.
Về phần đầu sư tử kia, Yến Hằng không tính toán ăn nó, cho nên chỉ tìm một nơi kín đáo chôn lấp, coi như là sự tôn kính dành cho một đối thủ đi!
Nghĩ đến số lượng hạt bắp tồn trữ ở trong sơn động, Yến Hằng thấy mình nên tạo một cái cối đá dùng để xay xát này nọ.
Yến Hằng từ bên trong rừng rậm tìm đến mấy khối đá hoa cương, dùng búa đục từng chút một vòng tròn lõm có diện tích vừa phải ở cả hai mặt một khối làm đá mài trên, chỉ là vòng tròn mặt trên sâu hơn mấy lần so với mặt dưới, dùng dao găm cẩn thận đục một rãnh tròn hơi nông cho khối làm đá mài dưới, bên cạnh cũng phải đục lỗ gắn tay quay cán gỗ, Yến Hằng dùng Thiết thụ làm tay quay, cuối cùng dùng dao găm len lỏi cẩn thận gắn chặt 2 khối đá mài này, Yến Hằng ở trong sơn động làm một cái bệ đài, lại đặt cối xay đá đơn giản lên đó.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, cũng nghênh mọt trận mưa to cáo biệt những ngày cuối cùng của mùa khô, mưa to tí ta tí tách liên tục kéo dài cả một đêm, sông nhỏ ngoài nhà bắt đầu có nước, phần nào vơi bớt khô cằn, may mà nơi nguồn sông nhỏ vẫn luôn có nước chảy, Yến Hằng phát hiện sông nhỏ khô cằn không có quá nhiều xác chết cá tôm, hắn suy đoán đại khái dưới sông ắt hẳn có mạch nước ngầm. Quả nhiên mưa to một chút, trong sông nhỏ xuất hiện vài đàn cá.
Trên bình nguyên đã từng mảnh từng mảnh khô vàng, lá khoai lang đã khô héo, Yến Hằng đào một ít ra, bởi vì không có đào hầm tồn khoai lang, cho nên đành phải bỏ hết vào không gian.
Theo kế hoạch, Yến Hằng cắt mấy bó lớn cỏ tranh, đây cũng là tài liệu dùng để nhóm lửa. Sau đó, kéo bè trúc Yến Hằng đi ra bờ biển, tảo tía trên đá ngầm đã tích lũy một tầng rất dày, Yến Hằng dễ dàng góp nhặt một đống lớn, Yến Hằng tính toán dùng chúng chế một ít bột ngọt thô cùng vại loại gia vị khác. Trên đá ngầm, Hải Hồng mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy vài con, Yến Hằng phí sức nại một đống nhỏ, đồ sống gì đó là không thể bỏ vào không gian, chỉ chờ trở về trước rọng đến sau tuyết rơi bỏ vào trong băng tồn trữ, trong mùa đông hẳn có thể ăn nên làm ra.
Mưa to tại trên bình nguyên hình thành vô số dòng suối nhỏ, Yến Hằng tính toán mùa xuân năm sau ở trong này đào thêm một ao nước, nuôi chút cá tôm, nơi này Thú Nhân phần lớn trên người đều mọc lông dài, tựa như mèo chó hiện thế vậy, đều không thích nước thậm chí có người còn ghét bỏ mùi tanh của cá, suy nghĩ một chút lúc bọn họ cá nướng đều không muốn đi bắt cá, vậy có thể ăn sao? Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không có thói quen ăn cá.
Đi xuống bè trúc, Yến Hằng bị dây leo giữa đường hung hăng bắt giò té uỵch một cú, định thần nhìn lại. Thì ra là một loại thực vật có tên nhận đằng, loại thực vật này tựa như tên của nó, cực kỳ cứng cỏi dẻo dai, sau khi ngâm qua nước có thể treo được một vật nặng cả trăm cân mà không bị đứt, chính yếu là loại dây này đủ nhỏ, chỉ bằng một nửa dây điện mà thôi, này chẳng phải là vật liệu thích hợp dùng làm lưới cá cực tốt sao, nhưng Yến Hằng cũng không biết tạo lưới đánh cá làm thế nào. Nhưng loại nhận đằng này cũng có thể dùng làm dây nhợ, nghĩ đến đây, Yến Hằng quyết đoán dùng Thiết thụ làm một thanh gậy dài 3m, chế thành cần câu đơn giản.
Có nghĩa là dây mây mềm dẻo
Yến Hằng lấy ra một vại sành trong không gian, giun đất nơi này cũng như dự kiến khá là khủng, Yến Hằng nhìn thấy chỉ cảm thấy ghê tởm, cho nên hắn quyết định lấy một ít nội tạng động vật, neo bè trúc dừng giữa sông, buông xuống cần câu, đại khái là cá nơi này chưa từng bị người câu qua như thế, cho nên rất dễ dàng bị câu lên con một, cá này cùng trắm cỏ hiện thế không khắc mấy, trong trí nhớ hắn cũng từng nếm qua, chỉ là nó cư nhiên dài gần 60 cm, thiếu chút nữa giật đứt dây nhợ, lấy tay nhắc đến, ước lượng đại khái có hơn 50 cân.
Lại câu thêm mấu con nữa, Yến Hằng liền dừng tay, mấy con này toàn cỡ 50 – 60 cân, Yến Hằng suy đoán đại khái vì nơi này không có người nào biết ăn cá, cho nên cá mới có thể lớn đến thế, nhiều cá như vậy vại sành không chứa được, Yến Hằng chỉ để lại hai con, còn lại đều được xử lý tại chỗ bỏ vào không gian.
Trở lại nhà, Yến Hằng kiểm kê đồ ăn tồn trữ một hồi, phát hiện đã vượt xa lượng tiêu thụ một người trong mùa mùa tuyết rơi này, liền không đi ra ngoài nữa, chỉ an tâm chờ đợi mùa tuyết rơi đến.
Hết chương 5