Thú Thần Tu Tiên I

Chương 550: Cực Bắc đại lục.


Bạn đang đọc Thú Thần Tu Tiên I – Chương 550: Cực Bắc đại lục.


Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
—–oo0oo—–
Chương 560: Cực Bắc đại lục.
Nhóm dịch: Lãng Khách

Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 — 4vn.eu
Sưu Tầm By kinhcan — 4vn.eu
Cực Bắc đại lục còn gọi là Băng Phong đại lục, nơi đó băng tuyết bao trùm quanh năm, xứng với cái tên thế giới băng tuyết, tự nhiên cực có lợi cho Bạch Như Ngọc tu luyện công pháp thuộc tính băng. Tuy rằng đại chiến không lâu trước mà tu sĩ Cực Bắc có địch ý với tu sĩ Thần Châu đại lục, nhưng bọn họ cũng tổn thất không ít tu sĩ trong đại chiến, Long Tiêu Diêu không cho rằng tu sĩ Cực Bắc có thể uy hiếp được tới hắn.
Cực Bắc đại lục cách sườn bắc Tuyết Nguyên Sâm Lâm mấy vạn dặm, đối với hai người Long Tiêu Diêu thì không tính là gì. Hiện giờ Bạch Như Ngọc cũng là đại tu sĩ cấp năm, tốc độ phi hành tự nhiên không thành vấn đề. Chỉ là lần này hai người đi ra ngoài không có chuyện gì gấp phải làm ngay, hai người chậm rãi đi tới, mười mấy ngày sau mới tiến vào Cực Bắc đại lục.
Long Tiêu Diêu cùng Bạch Như Ngọc tiến vào Cực Bắc đại lục cũng không gặp chuyện phiền phức gì, bọn họ trực tiếp bay vào sâu trong Cực Bắc đại lục. Tuy rằng đại lục khác biệt, nhưng phường thị Vương gia cũng có cửa hàng chi nhánh ở Cực Bắc đại lục. Hắn đi phường thị Vương gia mua một quyển bản đồ, đương nhiên cũng bao gồm bản đồ Cực Bắc đại lục, lúc này mục tiêu của hắn chính là thành thị tu tiên lớn nhất Cực Bắc đại lục: Băng Nguyên Thành.
Băng Nguyên Thành là trung tâm tu tiên Cực Bắc đại lục, tọa lạc ở trên sông băng, chiếm gần trăm dặm. Cực Bắc đại lục vốn hoang vắng, còn người phàm thì không thể sinh tồn ở khu vực sông băng, người tu tiên tự nhiên có thể tùy ý rào đất xây thành.

Trong Băng Nguyên Thành có gần mười vạn người tu tiên, quyền sở hữu Băng Nguyên Thành thuộc Huyền Âm Phái, cũng không phải là môn phái Quỷ tu, mà là một môn phái tổng hợp. Chẳng những có Đạo tu, Quỷ tu, còn có Nho tu cùng Phật tu, có thể coi là nồi lẩu thập cẩm, xứng đáng là đại phái đứng đầu Cực Bắc đại lục.
Nguyên nhân quan trọng nhất phải chọn Băng Nguyên Thành chính là vì bên dưới có một cái linh mạch hùng hồn xuyên qua toàn thành. Ở vị trí trung tâm thành trì, linh mạch hình thành một cái Băng Tuyền Nhãn, không ngừng phun ra linh khí thuộc tính băng, hơn nữa linh khí ngưng thực gần như thành nước. Huyền Âm Phái vây quanh nơi đó đặt thành cấm địa xây dựng động phủ trung tâm, cung cấp cho đại tu sĩ môn phái sử dụng tu luyện, cũng làm cho Huyền Âm Phái có được rất nhiều cao thủ.
Lần trước giới tu tiên hai đại lục đại chiến, Huyền Âm Phái cũng không chính thức tham gia, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ dùng thân phận cá nhân tham dự trận đại chiến, trong đó còn có ba đại tu sĩ ngã xuống. Bởi vì Huyền Âm Phái không chịu vứt bỏ Băng Nguyên Thành mà đi xâm chiếm Tuyết Nguyên Sâm Lâm, nhưng có đại tu sĩ tử trận, đương nhiên cũng rất phẫn nộ. Nhưng Huyền Âm Phái sẽ không vì báo thù mà dốc sức xua quân, người tu tiên gần như sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi lộc.
Cũng không phải ở trong Băng Nguyên Thành thì đều là tu sĩ Huyền Âm Phái, trong đó quá nửa là các tu sĩ môn phái nhỏ, gia tộc cùng đông đảo tán tu. Băng Nguyên Thành thần kỳ nhất chính là chỗ Băng Tuyền Nhãn kia, trong đó chẳng những ẩn chứa thiên địa pháp tắc hệ băng thủy, còn là thánh địa tu luyện của tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính băng thủy.
Đương nhiên, Huyền Âm Phái phong tỏa với bên ngoài, đó là tài nguyên quý giá nhất của tu sĩ Huyền Âm Phái. Chính vì bọn họ nắm giữ tài nguyên này, đại tu sĩ Cực Bắc đại lục tu luyện công pháp thuộc tính băng thủy hoặc là đầu nhập vào Huyền Âm Phái, hoặc là thành lập liên hệ đặc thù với Huyền Âm Phái, làm cho Huyền Âm Phái có được đông đúc nhân tài cùng tài nguyên nhân mạch hùng mạnh, có thể bảo trì địa vị đứng đầu đại lục trong thời gian dài.

Long Tiêu Diêu cũng từ Kỳ văn lục của phường thị Vương gia xem được những ghi chép liên quan tới Băng Tuyền Nhãn, mới quyết định cùng Bạch Như Ngọc đi Cực Bắc đại lục. Bởi vì Bạch Như Ngọc có số lượng lớn đan dược đỉnh cấp do hắn luyện chế phụ trợ, tăng lên chân nguyên không thành vấn đề, cản trở Bạch Như Ngọc tăng lên tu vi chủ yếu là lĩnh ngộ đạo cảnh.
Bạch Như Ngọc lĩnh ngộ ba loại đạo cảnh, trong đó dễ tăng lên nhất chính là pháp tắc thuộc tính băng liên quan tới công pháp hệ băng của nàng tu luyện. Nếu Long Tiêu Diêu thật sự đi tìm con đường phi thăng rời khỏi nhân giới, tuy rằng có thể lưu lại cho nàng đủ số đan dược, nhưng lĩnh ngộ đạo cảnh hoàn toàn dựa vào chính nàng, đến lúc đó một mình nàng đi Cực Bắc đại lục cũng hết sức nguy hiểm.
Hai người Long Tiêu Diêu bình an đi đến Băng Nguyên Thành, cũng không phải vì tu sĩ Cực Bắc đại lục thân thiện, mà là bởi hai người bày ra tu vi làm đám trộm cướp không dám đánh chủ ý tới bọn họ. Long Tiêu Diêu cũng không hiển lộ toàn bộ tu vi kinh thế hãi tục, mà chỉ biểu hiện đại tu sĩ cấp bảy, nhưng cũng là đại tu sĩ hậu kỳ, nào có ai to gan dám trêu chọc.
Tiến vào Băng Nguyên Thành phải giao phí vào thành, nhưng mà đó chỉ là với tu sĩ cấp thấp, tu sĩ cấp cao từ Nguyên Anh Kỳ trở lên đã không cần phải trả phí gì. Chung quy là tu sĩ cấp cao, ở giới này cũng xem như là cao thủ, môn phái tu tiên nào CŨNG sẽ tìm cách lôi kéo.
Sau khi tiến vào Băng Nguyên Thành, Long Tiêu Diêu dẫn Bạch Như Ngọc dạo một vòng quanh phường thị, từ miệng đám dẫn mối biết được Huyền Âm Phái hạn chế Băng Tuyền Nhãn, còn nhặt mót được hai khối tài liệu hệ băng, liền cùng Bạch Như Ngọc trực tiếp đi Quản Lý Điện của Huyền Âm Phái ở Băng Nguyên Thành.
Trong Băng Nguyên Thành không có người phàm cư ngụ, dù là con cháu đại tu sĩ Huyền Âm Phái, nếu không có linh căn không thể tu luyện thì cũng phải bị đưa ra khỏi Băng Nguyên Thành. Dựa theo điều lệ quản lý của Băng Nguyên Thành, trừ khi là đội tu sĩ quản lý Huyền Âm Phái, bất cứ kẻ nào cũng không thể phi hành ở Băng Nguyên Thành.
Long Tiêu Diêu cũng không muốn khiêu chiến Huyền Âm Phái, tuy rằng hiện giờ hắn tự tin có thực lực này, nhưng cũng không muốn chọc phiền phức. Tay phải của hắn nhẹ nhàng vòng quanh eo nhỏ của Bạch Như Ngọc, cất bước đi tới trước. Hắn bước đi rất tùy ý, tựa như đang tản bộ nhàn nhã, mỗi lần nhấc chân nhìn như chỉ mới nửa thước, nhưng đặt chân xuống thì đã đi xa trăm thước, đúng là thần thông súc địa thành thốn.

Long Tiêu Diêu trực tiếp dẫn Bạch Như Ngọc đi vào Quản Lý Điện, thủ vệ nơi đó là đệ tử Trúc Cơ Kỳ, thủ lĩnh cũng chỉ là Kim Đan Kỳ, hai người gần như không cần phóng ra uy áp gì, những người đó đã cung kính khép nép mời hai người vào phòng Điện chủ Quản Lý Điện. Điện chủ Quản Lý Điện kia cũng chỉ mới Nguyên Anh Kỳ, tuy rằng không thể nhìn ra tu vi cụ thể của hai người, nhưng cũng biết hai người đều là đại tu sĩ, lúc này cung kính hỏi nhu cầu của hai người.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không cần nói nhiều lời với Điện chủ này, nói thẳng muốn ở gần Băng Tuyền Nhãn tìm hiểu một thời gian. Huyền Âm Phái đương nhiên không có tiền lệ mở ra Băng Tuyền Nhãn với tu sĩ xa lạ, nhưng nếu phát hiện hai người Long Tiêu Diêu đều là đại tu sĩ, tên Điện chủ này cũng không dám đắc tội, chỉ là mời hai người chờ một ngày, hắn đi hồi báo lên cao tầng Huyền Âm Phái.
Một ngày sau, một vị đại tu sĩ Huyền Âm Phái đi khách sạn phụ thuộc Quản Lý Điện gặp hai người Long Tiêu Diêu. Nhưng người này cũng chỉ là đại tu sĩ cấp hai, nhìn đến thực lực bí hiểm của hai người liền kinh hoảng. Huyền Âm Phái cũng không định tùy tiện mở ra Băng Tuyền Nhãn, nhưng khi đại tu sĩ này thấy được hai người liền không dám đưa ra yêu cầu gì.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu không muốn ỷ thế hiếp người, nhưng mà không muốn trì hoãn quá lâu, vì thế không khách khí nói với đại tu sĩ Huyền Âm Phái này chỉ chờ nhiều nhất một ngày, đến lúc đó yêu cầu Huyền Âm Phái đưa ra câu trả lời cuối cùng.
—o0o—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.