Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 2
Buổi học hôm đó trôi qua vù vù, Thụy Miên vừa thấy mình đứng lên chào giáo viên vào lớp, chớp mắt một cái, giáo viên đã đi ra khỏi lớp từ lúc nào.
Đứng lên ngồi xuống vài lần đã thấy đến giờ gia chánh. Lớp trưởng nói:
– Bạn Thụy Miên, cô giáo nói bạn được miễn giờ này.
– Vâng, cảm ơn…
Thụy Miên hấp tấp gom sách vở tống vào ngăn tủ, lén lút vẫy tay tạm biệt Thảo My rồi chuồn ra cửa sau. Cô băng qua hành lang sáng bóng, những cụm lá non xanh in hình lên sàn đá mát rượi. Thụy Miên ngước lên tòa nhà phía trước, lớp Bá Dương ở đó. Anh hơn cô một tuổi, mùa hè này sẽ tốt nghiệp ra trường. Bá Dương đương nhiên sẽ tiếp tục học ở trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Thành tích học tập của anh quá xuất sắc, gia thế lại vững mạnh. Từ nhỏ Bá Dương đã được hưởng một nền giáo dục đặc biệt, áp dụng riêng cho việc đào tạo con người thập toàn thập mỹ.
Học viện Châu Dư đương nhiên có những lớp 12 thông thường, nhưng Bá Dương theo học ở lớp đặc biệt. Lớp này dành riêng cho những nhân tài xuất sắc, vừa học tập vừa tham gia nghiên cứu khoa học. Sĩ số lớp năm nào cũng không quá mười người, toàn là tinh anh hội tụ.
Thụy Miên thở dài, trông người mà ngẫm đến ta. Anh ta tương lai sẽ thừa kế sản nghiệp nhà Vĩnh Thụy, xuất sắc cũng là đương nhiên. Tuy ở cùng một mái nhà nhưng Thụy Miên và Bá Dương có phần xa cách. Không có chuyện gì lớn thì cũng không cần trao đổi với nhau. Nhiều lúc cô tưới cây dưới vườn, ngước nhìn lên lầu, bắt gặp ánh mắt Bá Dương chiếu xuống. Chưa kịp có phản ứng thì anh đã quay đi, tấm lưng rộng lạnh lẽo như tảng băng. Ở trường cũng vậy, ngoài việc cùng đi cùng về, hai người cũng ít trò chuyện. Bá Dương nhìn thấy cô cũng lờ đi, coi như không thấy. Các bạn học thoạt đầu tưởng họ là một đôi, kiểu Lọ Lem và hoàng tử. Sau thấy thái độ lạnh nhạt của Bá Dương nên tự động chuyển thành “anh em họ”, như vậy việc đi học chung mới có lý. Và việc kém thân mật với nhau cũng có lý. Trong lòng các thiếu nữ Châu Dư, Vĩnh Thụy Bá Dương vẫn là hoàng tử băng giá đáng ngượng mộ nhất trong lịch sử.
Bá Dương dĩ nhiên sinh ra vốn không phải là tảng băng. Chỉ là anh sớm có ý thức tự lập từ bé. Sinh trưởng trong một dòng họ lớn, trở ngại gặp phải cũng ào ào như thác lũ. Nếu không sớm tự nghiêm khắc, tôi luyện bản thân thành cây cao vững chãi thì đã bị dòng lũ cuốn phăng đi rồi. Ví dụ như hiện giờ, anh đang không muốn nghe cái giọng khều khào của thầy giáo giảng môn Lịch sử văn minh thế giới chút nào. Nhưng nếu người thừa kế dòng họ Vĩnh Thụy không đạt điểm tối đa tất cả các tín chỉ thì khó mà được chấp nhận. Thế nên anh ép mình ngồi trong lớp, dù mắt vẫn liếc ra ngoài, nhìn về phía tòa nhà đối diện. Đó là nơi các lớp thông thường học tập. Ngày ngày đưa Thụy Miên tới cửa lớp, anh đều gồng mình chịu đựng cái cảm giác lạc lõng. Anh rất muốn được cùng cô bước qua cánh cửa ấy, hòa vào đám bạn nhí nhố đang hớn hở cười nói, dù có vài câu nghe không được lọt tai cho lắm.
Thụy Miên ngày ngày ở nhà đều rất cô quạnh, ánh mắt lúc nào cũng buồn. Chỉ khi đến lớp, cô mới tươi tỉnh lên chút ít, hai má ửng hồng, rất đáng yêu. Bá Dương siết chặt cây bút trong tay, thủ tài nữ nhà anh, cô ấy quá…
– Vĩnh Thụy Bá Dương, em đang không tập trung!
Bá Dương quay lên bảng, nhận ra vẻ mặt tự ái tràn trề của thầy giáo. Vẻ điềm tĩnh thường ngày lập tức quay về. Anh lễ phép đáp:
– Xin lỗi thầy. Em thấy hơi mệt, chắc vì đêm qua viết bài luận muộn quá.
Thầy giáo vừa nghe đến “bài luận” mặt mũi đã tươi tỉnh hẳn lên.
– Được rồi, có tinh thần học tập thế là tốt, nhưng em nhớ tập trung hơn.
– Vâng, cảm ơn thầy.
Bá Dương ngồi xuống, vô tình lại liếc mắt ra ngoài. Bóng người rụt rè trên nền đá sáng bóng đập vào mắt anh.
– Thưa thầy!
Rõ ràng thầy giáo không hài lòng chút nào.
– Chuyện gì nữa?
– Em xin phép được xuống phòng y tế lấy thuốc cảm.
Nói đến đây liền hắt xì một cái rất to.
Thầy giáo nhìn điệu bộ lừ khừ của Bá Dương, miễn cưỡng gật đầu: “Nhanh lên đấy”.
Bá Dương bước thẳng ra ngoài. Thở ra một hơi khoan khoái, anh đi xuống cầu thang thật nhanh, cố bắt kịp bóng người kia. Thầy giáo thấy thế, lại tưởng Bá Dương khẩn trương vì tiếc từng phút nghe giảng, trong lòng đột nhiên thấy tự mãn: “Các em nên học tập tinh thần ham học của Vĩnh Thụy Bá Dương!”
Đúng là Thụy Miên đang đi trên hành lang, chắc cô biết lớp anh chưa tan nên không dám lên, đành ra ngoài nhà kính ngắm hoa. Bá Dương bước đằng sau, vắt óc nghĩ xem nên nói gì với cô. Thế mà đột nhiên có người lên tiếng tranh phần.
– Vũ Thụy Miên, tôi cứ tưởng cô không tới.
Là Đinh Công Hạ, đội trưởng đội Vovinam. Bá Dương vội nép mình sau cột đá cẩm thạch trắng, tự hỏi nấp nấp trốn trốn trong trường – của – nhà – mình có phải hơi kỳ quặc không.
Thụy Miên bước tới trước, giọng nhẹ bẫng:
– Anh nghĩ tôi sợ quá trốn mất ư?
– Dám hắt nước vào mặt tôi, cô còn biết sợ ư?
Công Hạ cười lớn. Vóc dáng anh không quá cao nhưng thân hình săn chắc, thành quả của việc tập luyện chăm chỉ, lâu dài.
Bá Dương giật mình, cái gì “hắt nước vào mặt”? Thụy Miên nhà anh thường ngày chậm chạp, rụt rè, đâu có gan làm chuyện tày đình như vậy.
Thụy Miên liếc thấy cái bọc lùm lùm sau lưng Công Hạ, bất giác thấy đầu gối mình bắt đầu lẩy bẩy. Đó là thứ vũ khí khủng khiếp gì đây? Côn nhị khúc, tam khúc hay đoản đao? Cô nhích hai bàn chân xa nhau, tạo thành thế đứng vững chãi. Chưa đánh đã quỵ vì run thì thật mất mặt.
– Đội trưởng, hôm đó tôi hơi nóng. Đã thất lễ với anh, mong anh đừng để bụng. Nhưng nói gì thì nói, chính anh là người không biết phải phải trái, không hỏi ai mà ngang nhiên cướp từ miệng của người ta.
Bá Dương nấp phía sau, nghiến răng kèn kẹt. Cái tên Công Hạ này, hắn chán sống rồi chắc? Dám cướp đi nụ hôn đầu của Thụy Miên nhà ta ư??? Không tha thứ được!!!
Bực quá, Bá Dương lù lù xuất hiện, sắc mặt tối om.
– Có chuyện gì ở đây thế?
– Bá Dương… – Thụy Miên giật mình, ấp úng. Hôm đó cô ngủ nướng, Bá Dương gọi mãi không được liền tức giận bỏ đi. Giờ nếu anh biết cô vì miếng ăn mà đánh nhau với tên con trai khác, chắc chắn sẽ ra tay trừng phạt vì làm mất mặt gia đình. – Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi…
Công Hạ con nhà võ, rất thẳng tính, lại đoán định được mức độ sát khí của đối phương rất tài. Nghĩ bụng Vũ Thụy Miên có gan gây sự mà không có gan nhận tội, lại còn lôi kéo cả anh họ ra để thị uy, thật không biết phải trái. Chả trách vừa nãy mới đến đã to mồm.
– Vĩnh Thụy Bá Dương – Công Hạ lớn tiếng – Em họ cậu tuần trước đã hắt nước vào mặt tôi. Tôi phải nói rõ cho cô ta biết đúng sai.
– Đó là tại anh trước… – Thụy Miên vặc lại, mắt vẫn len lén thăm dò thái độ của Bá Dương.
Bá Dương khẽ nhếch khóe môi. Hắt nước ư? Ta đây còn muốn vặt cổ, bẻ chân, dùng đinh ba tấc đóng kín cái mồm thối của mi lại chứ hắt nước có sá gì! Cuối cùng, đành nuốt hận vào bụng, bước lên một bước, lạnh lùng nói:
– Cậu là đàn ông, bị người ta từ chối thì phải biết chấp nhận. Sao lại đòi gây sự đánh người?
– Tôi… – Công Hạ bị uy lực của Bá Dương át vía, nhất thời chưa biết trả lời thế nào. Kỳ thực, anh chỉ định nói rõ việc đã qua, không có ý gì khác. – Đinh Công Hạ này có chết cũng không đánh con gái!
Thụy Miên nép sau tấm lưng lạnh như băng của Bá Dương, thò mặt ra nói:
– Nói dối. Chẳng phải anh bảo không gặp không về còn gì!
Lại còn thế nữa!!! Bá Dương bừng bừng lửa hận. Tên Đinh Công Hạ thật quá quắt! Cái câu sến rện này mà còn dám mở miệng ra nói nữa ư? Muốn đụng tới Thụy Miên nhà ta, nằm mơ mười kiếp nữa đi!
– Đó là do tôi sợ cô nhát gan bỏ chạy như hôm trước đấy! – Công Hạ lè lưỡi trêu tức khiến Thụy Miên trợn mắt, ấp úng.
Bá Dương liếc nhìn “cô em họ” mặt đang ửng hồng, nhất thời thấy khó chịu trong lòng.
– Về lớp đi Thụy Miên. Để anh giải quyết.
Mặt Bá Dương lạnh băng, khóe miệng giật giật.
Chết rồi, anh đang rất giận! Có cho vàng Thụy Miên cũng không dám làm trái lệnh. Lườm đối phương thêm một cái nữa cho bõ tức, cô cun cút đi thẳng một mạch, không dám quay đầu lại.
Công Hạ ngơ ngác, không hiểu sao tình thế lại thành ra như vậy. Rõ ràng người anh muốn gặp là Vũ Thụy Miên, vậy mà giờ lại có Vĩnh Thụy Bá Dương thế mạng.
– Giờ thì nói rõ xem – Bá Dương lãnh đạm ra lệnh – Cậu đắc tội gì với Vũ Thụy Miên?
– Là cô ta đắc tội với tôi mới đúng – Công Hạ nghiêm chỉnh nói – Tôi đã nói sẽ bồi thường, vậy mà cô ta còn không chịu, còn hắt nước vào mặt tôi. Chẳng qua nhìn ngon quá, không kiềm chế được, chỉ lỡ tay lỡ miệng một chút, có gì mà làm ầm ĩ.
Bá Dương tái mặt, gằn từng tiếng một:
– Cậu. Đã. Làm. Gì?
Công Hạ lầm bầm: “Trót uống sữa của cô ta”.
Sấm sét nổ ra trong đầu Bá Dương đùng đùng đoàng đoàng. Ánh mắt lóe lên, Bá Dương vung tay nện thẳng một cú trời giáng vào mặt Công Hạ.
Nhưng mà hụt.
Công Hạ thình lình ngồi xuống, dỡ cái bọc phía sau ra. Sau đó ngẩng lên, không biết mình vừa thoát khỏi một cú tất sát trong gang tấc.
– Cái này… – Công Hạ dí thẳng vào tay đối phương – Là sữa dê tôi lấy từ trang trại. Nói với cô ta rằng, nửa cốc sữa đổi lấy cả một bình sữa, thế là quá hời rồi. Việc cô ta hắt nước vào mặt tôi, coi như trò trẻ con, tôi không chấp. Từ nay tôi và cô ta không ai nợ ai.
– Sao cơ? – Bá Dương ôm bình sữa trong tay, gương mặt tuấn tú méo xệch.
Công Hạ thắt lại miệng túi, khoác lên vai. Đoạn nói:
– Vĩnh Thụy Bá Dương, nghe danh đã lâu, không ngờ cũng có ngày được gặp cậu. Uy lực hiếm có, càng lạnh lùng băng giá càng có sức đè bẹp ý chí của đối phương. Tôi thật khâm phục. Mong rằng có ngày chúng ta được nói chuyện võ nghệ.
Công Hạ càng bày tỏ lòng thán phục, Bá Dương càng muốn vò đầu bứt tai. Cuối cùng đành đưa bàn tay còn lại ra bắt tay Công Hạ theo phản xạ, sau đó ôm bình sữa tròn vo đứng như trời trồng nhìn “fan hâm mộ” rời đi.
Cái quái gì thế này? Anh có cảm giác như mình vừa từ sao Hỏa rơi xuống vậy.
Cậu chủ Vĩnh Thụy Bá Dương, 18 tuổi, tài mạo vẹn toàn, tiếng tăm hiển hách, hoàng tử băng giá trong lòng các thiếu nữ trường Châu Dư. Hôm nay đã bị đánh bại hoàn toàn vì một bình sữa dê.
Vũ Thụy Miên… Vũ Thụy Miên… xem ra tôi không thể nương tay với cô nữa rồi.