Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 16
Theo một cách lịch thiệp và hào hoa, vé mời dự buổi công diễn đầu tiên của vở kịch “Đoạn trường tân thanh” in một dòng chữ nhỏ xinh màu trắng với nội dung yêu cầu khán giả phải mặc lễ phục trang trọng: Veston cho nam và váy dạ hội cho nữ. Sau vở diễn, một bữa tiệc linh đình sẽ diễn ra trong phòng ăn tập thể, nơi đã được bài trí lại cho xứng tầm với những hoạt động phù hoa.
Thụy Miên giơ tấm vé mời lên, há hốc miệng, mắt nhìn chằm chằm suốt hai phút đồng hồ như thể nếu cô đủ cố gắng, cô sẽ nhìn xuyên được qua tấm vé như nhìn xuyên qua lớp màn mỏng manh và thấy được khuôn mặt đang diễn tả sự khó hiểu của Bá Dương phía bên kia.
“Em có gì không hài lòng với chiếc vé à?”, từ sau khi Mã Phương trở về, mối quan hệ của hai người đã có sự cải thiện đáng kể, bắt đầu từ việc chấm dứt sự xưng hô khách sáo.
“Sao anh không nói với em sớm?”, cô trách ngược lại, “Bây giờ thì em biết xoay xở thế nào?”
Vừa nói, Thụy Miên vừa chỉ tay vào dòng chữ yêu cầu trang phục bé xíu. Bá Dương ngẩng lên khỏi tờ báo, thoạt đầu dửng dưng như không có gì, sau mới “à” lên một tiếng.
“Em không nghĩ là mình cũng có vé”, cô phụng phịu.
Bá Dương càng cau mày: “Em thừa biết họ tặng anh một đôi mà”.
Nói thế là ý gì chứ, muốn khoe khoang với cô à? Cô mới là người phải vất vả làm việc mà người ta lại tặng vé cho anh chỉ vì anh có mặt ở đó. Còn việc anh đi với ai, có cho vàng cô cũng không dám thắc mắc.
Bá Dương mặc kệ Thụy Miên cứ thở dài thườn thượt, lạnh lùng quay lại với những dòng tin, bảng biểu cùng vô vàn các con số khô khốc. Vào một sáng đẹp trời như sáng nay, anh chỉ muốn lười biếng tận hưởng hương thơm của tách cà phê và tự làm mình vui bằng cách ngắm cô đi lại trong phòng ăn, khóe miệng còn đọng mấy giọt sữa ngọt ngào.
Nhưng dường như có điều gì đó không ổn trên thị trường chứng khoán. Vẫn là những giao dịch, tăng giảm giá cổ phiếu như mọi ngày, nhưng không hiểu sao khi đối chiếu với tình hình thời sự, linh cảm của anh có chút gờn gợn.
“Chẳng lẽ phân tích của mình sai lầm?”, Bá Dương lẩm bẩm trong đầu. Một vài mã cổ phiếu lẹt đẹt cả tháng qua chợt tăng giá đột biến, trong khi vài mã khác đang trên đà đi lên lại đột ngột rớt thảm hại.
Thụy Miên thấy khuôn mặt Bá Dương lạnh tanh, biết ý không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đi ra phía cửa sổ.
Phòng ăn nhỏ của nhà Vĩnh Thụy có cửa mở ra vườn, mỗi sáng, cùng với ánh nắng, hương thơm hoa cỏ tràn vào trong phòng, quẩn quanh bên chân bàn mát dịu. Đó là lý do vì sao cô từ chối bữa sáng được dọn trong phòng ăn lớn xa hoa nhưng trơ trọi mà thích tự phục vụ nhu cầu bản thân trong căn phòng này, yên ắng theo cách rất dịu dàng.
Nhưng sự yên lặng chỉ kéo dài hai phút. Vào giây đầu tiên của phút thứ ba, tiếng chân vang dội trong hành lang báo hiệu sự xuất hiện của Mã Phương.
“Chào buổi sáng, em gái yêu dấu”, Mã Phương hớn hở xộc vào, tóc tai vẫn còn chưa vào nếp.
“Chào anh”, Thụy Miên đáp lại, “Có bánh mì và cơm trứng.”
“Cho anh cơm”, Mã Phương líu lo, “Cơm thơm, cơm dẻo, cơm nóng hổi ấy”.
Một suất ăn đúng như yêu cầu được mang tới. Mã Phương nhanh nhẹn xúc một thìa, vừa ăn vừa cười tít mắt.
“Em gái, chiều nay đi chơi với anh không?”
Thụy Miên cảnh giác: “Đi đâu?”
“Mua sắm vài thứ, nhưng trước hết là một bộ vest mới. Em cũng phải chuẩn bị cho tối mai chứ. Anh sẽ chọn cho em những thứ tuyệt vời nhất”
Chủ đề tiệc tùng lại bắt đầu. Bá Dương nhìn hai người tíu tít chuyện trò, bực bội chen vào một câu:
“Với gu thẩm mỹ của anh, chỉ cần đúng một phút để biến người khác thành vẹt Nam Mỹ”.
Mã Phương nhảy dựng lên: “Đừng có coi thường anh.” Nói xong lại chợt nghĩ ra điều gì đó liền nở nụ cười hiểm ác:
– Biết rồi, là em ghen tị vì không được rủ đi chơi chứ gì. Không sao Bá Dương, anh sẽ đưa em đi cùng.
– Không cần – Bá Dương đáp cộc lốc.
Mã Phương càng cười hì hì:
– Thôi nào, đừng tự ái thế, đã ai giành quyền trả tiền với em đâu. Em cứ việc ga – lăng quẹt thẻ thoải mái.
Bá Dương đủng đỉnh cười khẩy:
– Tiền của em có thể cho anh tiêu phung tiêu phí được sao?
Dường như sự mỉa mai hoàn toàn vô dụng trong việc tác động tới lớp da mặt của Mã Phương.
– Oh no no – Anh vung vẩy ngón tay một cách thuần thục – Không phải mua cho anh mà là cho em gái xinh đẹp của chúng ta. Chẳng lẽ em định để người khác cười vào mũi vì không lo được cho em gái đáng yêu này một bộ cánh đi xem kịch ư?
Mấy lời đó làm Bá Dương cứng họng. Anh liếc nhìn Thụy Miên, lúc này đang rất lúng túng:
– Mã Phương… em cũng có quần áo rồi… Không nên lãng phí… Hơn nữa, nếu tới dự tiệc chiêu đãi mới cần váy đẹp…
– Nói gì thế – Bá Dương cộc cằn ngắt lời – Cô đi xem kịch cùng tôi, định bôi bác hình ảnh của tôi ư?
Thụy Miên chột dạ, co rúm người lại trước sự phật ý của anh. Cách xưng hô… lại quay về như trước rồi. Có phải cô đã trót vui mừng quá sớm?
– Nói hay lắm, vậy chiều nay học xong, chúng ta sẽ cùng đi – Chỉ có Mã Phương là tươi tắn ra mặt – Giờ anh phải đi lấy mấy thứ.
Vừa nói xong đã bay vù mất dạng, bỏ lại bầu không khí không lấy gì làm dễ chịu phía sau.
Thụy Miên đứng chôn chân dưới ánh nắng hắt vào vòm cửa, mãi mới ấp úng:
– Xin lỗi… Tôi không có ý… ý đó…
Bá Dương thở hắt ra, ánh nhìn sắc sảo lướt từ đầu đến chân người đứng trước mặt. Cô đang quá sợ hãi, cằm gục xuống, đôi môi hé mở hơi run run. Ngay cả những lọn tóc thường ngày bướng bỉnh cũng rung lên nhè nhẹ như những sợi tơ yếu ớt. Anh gấp tờ báo lại, lãnh đạm nói giữa những tiếng loạt xoạt như muốn bóp nghẹt tim người khác:
– Tôi chỉ không muốn Mã Phương hay bất cứ ai khác có cớ cười nhạo sự thiếu chỉn chu của mình. Đồ đạc của cô sẽ được chuẩn bị đầy đủ. Nhưng cô hãy nhớ, tôi chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đối xử với cô như em gái.
Mấy tiếng cuối cùng như lưỡi dao bén ngọt cứa vào sự tự tin ít ỏi của Thụy Miên. Cơn đau quặn lên ở đâu đó trong lồng ngực, khiến đôi chân cô run rẩy đến nỗi, nếu không bám tay vào bậu cửa, cô sẽ ngã sụp xuống.
Cô không có chung dòng máu cao quý với anh, cũng không chung tầng lớp, đẳng cấp. Lại càng không giống về thân phận. Cô chỉ là đứa trẻ mồ côi nhếch nhác được người ta nhặt về, không phải vì tình thương mà vì tham vọng và nỗi sợ hãi của chính họ.
Thủ tài nữ, nói nghe hay lắm, nhưng thực chất chỉ là một kẻ bị giam cầm bởi những quy định, lời nguyền và cả trách nhiệm vô hình nặng nề. Chua xót làm sao khi cô không hề tin vào thần linh, ma quỷ, cũng không thừa nhận sức mạnh ma thuật, bùa chú hay bất cứ sự trấn yểm tâm linh nào, nhưng cô vẫn phải ở đây, tồn tại như một tấm bùa, thậm chí còn phiền phức hơn cả một mảnh giấy với những hình vẽ loằng ngằng.
Cô chỉ là một nô lệ tinh thần.
Buổi học sáng trôi đi như cực hình. Mãi tới giờ nghỉ trưa, Thụy Miên mới dứt khỏi tâm trạng hụt hẫng khi thấy bóng Công Hạ ngoài cửa lớp. Thảo My huých tay vào mạng sườn bạn, trao một ánh mắt tò mò chọc ghẹo rồi chạy biến đi.
Thụy Miên theo Công Hạ đi ra khu rừng thưa sau trường, nơi có ít người lui tới. Đến dưới gốc cây bằng lăng đang trổ hoa tím biếc như chiếc ô bông xù rực rỡ – kỳ quan thứ sáu của học viện Châu Dư, anh dừng lại, nhìn cô đầy ẩn ý.
– Em có quan hệ như thế nào với Vĩnh Thụy Bá Dương? – Anh đột ngột lên tiếng.
Cô giật mình, ánh mắt ngập tràn hoang mang. Công Hạ vẫn kiên nhẫn chờ dù câu trả lời chỉ là tiếng gió vi vu.
– Anh thật sự muốn biết điều đó ư? – Thụy Miên lí nhí lảng tránh.
Cô không biết nên nói dối cách nào. Mọi người trước giờ đều tự mặc định cho cô một thân phận nào đó, nhưng không ai dám trực tiếp hỏi cô như thế này.
Một vạt nắng rực rỡ bất ngờ soi vào vai Công Hạ nhưng anh không có ý định di chuyển vị trí. Dù xung quanh hoàn toàn vắng lặng, anh vẫn hạ thấp giọng giống như một tiếng thì thầm đầy thận trọng:
– Em không phải là em họ của cậu ta đúng không?
Thụy Miên chớp chớp mắt rồi khẽ gật đầu, nhanh tới mức nếu không phải là người thường xuyên tập luyện mắt để bắt được đòn tấn công nhanh như chớp của đối phương thì khó mà nhận ra.
Anh chờ thêm một lúc không thấy cô nói gì, bèn tiếp tục:
– Cách ăn uống của em rất giống với chị Thu. Và cả những hiểu biết về chuyện… chuyện bí ẩn đó. Anh thực sự muốn biết, liệu em có giống như chị ấy? Tức là…
Thụy Miên thấy họng cứng lại, giống như bị đá chẹn ngang, đau rát hết sức. Cô không muốn chuyện này bị rêu rao khắp nơi, nhà Vĩnh Thụy lại càng không. Lúc trước, cô đã suy nghĩ rất nhiều khi tiết lộ thân phận của Diệu Thu với Công Hạ và Thảo My bởi cô lo cho chị ấy. Dường như Thảo My vô tâm vô tính không để ý, nhưng Công Hạ thì khác, anh quan sát cô kỹ hơn thường ngày.
– Anh không nên tìm hiểu những chuyện này – Thụy Miên lặng lẽ nói – Không có ích lợi gì…
– Không. – Công Hạ dứt khoát đáp lại, ánh mắt nảy lửa – Chị gái của anh đã phải chịu những điều không đáng phải chịu. Thủ tài nữ là cái quái gì? Tại sao lại bắt một người phải ép xác vì danh lợi cho cả một dòng họ? Nếu anh biết sớm hơn… không, nếu anh quan tâm tới chị ấy hơn thì anh đã tìm cách đưa chị ấy trở về nhà an toàn. Sẽ không ai phải chịu đựng nỗi đau đó. Còn thứ lợi lộc chết tiệt kia, kẻ nào muốn thì phải tự đi kiếm lấy. Mang tính mạng của một người khác ra đổi lấy tài lộc ình là một việc làm bất nhân, cực kỳ dã man, vô nhân tính. Thụy Miên, anh thật sự căm ghét việc này, anh không muốn có thêm người nào khác phải chịu đựng thứ mê tín quái gở đó. Đừng hy sinh bản thân mình, cuộc đời mình cho tham vọng vô nhân đạo của người khác…
Thụy Miên cúi gằm mặt, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình thêm nữa. Người ta chỉ luôn nhắc nhở cô không được làm việc này, không được ăn cái kia. Mỗi mùa trôi qua lại có một người đàn bà tới, mang theo những dụng cụ kim loại lạnh ngắt khám xét cơ thể cô, mặc kệ nỗi ê chề, nhục nhã bao phủ cô từ đỉnh đầu tới từng ngón chân.
Những nhu cầu cá nhân cô chưa kịp hỏi thì đã có người mang tới đầy đủ. Họ phục vụ cô một cách lặng lẽ, âm thầm như thực hiện một thứ nghĩa vụ khô khan… Chưa một ai trong dòng họ Vĩnh Thụy hỏi xem cô cảm thấy như thế nào, cô thích gì. Với họ, cô chỉ là một cái bóng lẽo đẽo, vật vờ đâu đó trên hành lang dài lặng ngắt.
Không huyết thống.
Không tình thương.
Không cảm thông.
Họ nuôi cô đều đặn như tra dầu ột chiếc khóa sắt lớn, khóa tịt mọi lỗ hổng, khe hở khiến tài sản của họ bị thất thoát.
Cô không phải người thân của họ, đúng như Vĩnh Thụy Bá Dương đã nói: “Tôi chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đối xử với cô như em gái”.
Cô không phải là một phần của gia đình này. Mà họ sở hữu cô.
– Thụy Miên… đừng khóc – Bàn tay thô ráp của Công Hạ đưa lên, vừa kịp đón lấy một giọt nước long lanh vô tình rơi xuống.
Cô lắc đầu, không đáp. Thế là anh hiểu.
– Sẽ có cách đưa em rời khỏi đó – Công Hạ dịu dàng nói.
Thụy Miên lại lắc đầu lần nữa, giọng nói yếu ớt hòa vào tiếng lá cây xào xạc:
– Không có cách gì hết. Một khi đã ngồi trên chiếc ghế đó, đội chiếc khăn đó và ăn những thứ để trước mặt thì vĩnh viễn không thể quay trở lại.
Hai vai cô âm thầm rung lên. Công Hạ thình lình kéo sát cô vào lòng, ngọt ngào vỗ về. Anh không nói gì hết, cứ để cô giấu mặt vào cổ áo anh dưới ánh nắng chan hòa. Một vài cánh bằng lăng tím biếc tung mình vào cơn gió, đậu lại trên tóc hai người. Ôm Thụy Miên yếu ớt trong tay, Công Hạ chợt nảy lên một cảm xúc mơ hồ dịu ngọt. Anh chưa từng thấy mình mạnh mẽ đến thế, giống như cây tùng, cây bách tự tin cản bão táp mưa sa ột cánh chim nhỏ trú chân.
– Sẽ có cách thôi – Giọng Công Hạ rung rung trong thanh quản – Chúng ta sẽ tìm được một cách nào đó.
Những ngón tay to lớn của anh vuốt nhẹ tóc cô, mang theo thứ hơi ấm yên ổn lan tỏa dần trong từng khoảnh khắc. Không khí ấm áp men theo dải cỏ xanh non, chạy dài mãi… cho tới khi bị làn hơi lạnh nuốt chửng.
Cách cây bằng lăng xinh đẹp không quá năm mét, Vĩnh Thụy Bá Dương đang đứng khoanh tay, nhìn chằm chằm về phía hai người bằng đôi mắt tối om.
Công Hạ nhận ra sự xuất hiện không mong đợi của Bá Dương liền nhẹ nhàng đẩy Thụy Miên khỏi cổ áo hoen ướt của mình. Cô ngơ ngác nhìn anh, thấy ánh mắt anh đang ném về phía sau lưng mình liền lật đật quay lại, sững người chết lặng.
Bá Dương đang đứng đó, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo cùng cực.
– Bá… Dương…? – Cô lắp bắp, hoàn toàn kinh ngạc vì nỗi sợ hãi vô lý của mình. Cô không cần sợ anh, cô đâu có làm gì sai.
– Đi về.
Bá Dương phun ra một câu nặng trịch, nén cả cơn giận đang quay cuồng như bão tố trong lòng.
Thụy Miên vội bước đi theo thói quen, nhưng Công Hạ đã chụp lấy tay cô. Anh công khai ném ánh mắt thách thức cho đối phương:
– Chúng tôi chưa nói chuyện xong.
Cơn giận bùng lên trên mặt Bá Dương. Anh hùng hổ tiến lại:
– Theo mắt tôi thấy thì cậu đang có hành vi thiếu đứng đắn với cô ta. Thụy Miên không có chuyện gì cần nói với cậu cả.
Vừa nói, anh vừa kéo phắt tay cô đi.
– Làm sao cậu dám chắc như thế? – Công Hạ khích bác.
Bá Dương quay phắt lại, tiến sát đến trước mặt Công Hạ. Anh cao hơn Công Hạ khoảng sáu, bảy phân, đứng gần nhau càng khiến rèm mi của Bá Dương hạ xuống một cách đầy uy quyền. Anh gằn từng tiếng:
– Đó. Là. Điều. Chắc. Chắn.
Đáp lại là một thái độ vững vàng được trui rèn qua nhiều năm tỉ thí trận mạc của đội trưởng đội Vovinam:
– Cậu lấy tư cách gì để khẳng định điều đó?
Mặt Bá Dương trắng bệch, dường như anh không thể kiềm chế thêm nữa nếu Thụy Miên không hoảng hốt kéo áo anh lại:
– Đừng gây sự ở đây…
Cô thật sự giận anh, và giận cả chính mình. Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?
Công Hạ không hề nao núng khi đối đầu với Bá Dương. Anh bước lui lại, không phải vì sợ mà để duy trì một khoảng cách nhất định với đối thủ. Nhìn hai người bọn họ hệt như hai con hổ sắp lao vào cuộc chiến, ánh mắt gườm gườm nhìn đối phương đe dọa.
Thụy Miên hoang mang hết nhìn người này tới nhìn người kia. Bá Dương thường ngày điềm đạm, lạnh lùng, việc gì cũng chỉ cần một lời nói là dàn xếp ổn thỏa, tại sao lại phừng phừng lửa giận xông vào người khác? Cả Công Hạ nữa, dường như anh ta không thể kìm chế được thái độ căm ghét, khinh bỉ chĩa vào Bá Dương, như thể chính gã ngạo mạn này là người gây ra tai nạn cho Diệu Thu.
Bọn họ không ai thèm đếm xỉa gì tới Thụy Miên mà chỉ tập trung vào đối phương với cơn giận ngút trời.
Đúng gây phút cuộc ẩu đả sắp nổ ra, Lý Gia Khánh đột ngột xuất hiện, réo rắt gọi Công Hạ. Dường như đội Vovinam có người nào đó bị thương trong lúc luyện tập.
Không còn cách nào khác, Công Hạ đành miễn cưỡng rời đi, sau lưng anh vẫn mờ mờ một luồng hơi nóng.
Còn lại Bá Dương và Thụy Miên đứng trơ trọi dưới cái ô bằng lăng khổng lồ. Cô rụt rè lên tiếng:
– Về… thôi…
Giọng nói của Thụy Miên đánh thức Bá Dương khỏi trạng thái bất động. Anh quắc mắt:
– Cô có chuyện gì với Đinh Công Hạ?
Thụy Miên rúm người lại: “Không… không có gì…”
– Nói mau! – Anh gầm lên, đẩy cô vào dựa sát thân cây xù xì. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt bờ vai đang run rẩy của cô.
Nỗi sợ biến thành những giọt nước ngấp nghé nơi khóe mi. Cô nuốt khan một cách khó nhọc. Anh thật vô lý. Cô không muốn bị đối xử như thế, không muốn bị kiểm soát trong vòng cương tỏa đáng sợ của anh. Gia đình anh có thể sở hữu cô về mặt tinh thần, nhưng anh không thể bức bách cô theo ý của riêng mình. Thụy Miên chua xót nghĩ, đôi môi cô vô thức cong lên:
– Đó là việc riêng của chúng tôi. Anh không có quyền can thiệp.
Lời nói như châm thêm cơn giận của Bá Dương. Khuôn mặt anh tối sầm, hai bàn tay càng siết chặt vai cô hơn tới mức các đầu khớp trắng bệch. Anh ép thân mình sát vào cô, từ từ nhưng mạnh mẽ, khiến cô nhăn mặt vì đau. Một bàn tay anh luồn ra sau, bóp lấy eo cô và giật về phía mình. Bàn tay còn lại lùa vào mớ tóc xổ tung trong gió, thô bạo kéo những lọn tóc bướng bỉnh.
Thụy Miên sợ đến phát khóc. Cô ghét bàn tay này. Tóc cô đau đớn và eo cô bỏng rát.
– Cô muốn như thế này phải không? – Khóe miệng anh nhếch lên, giọng nói thấm đẫm sự nguy hiểm không thể cưỡng lại.
– Không… – Cô nức nở.
Bá Dương kề sát đôi môi mềm mại của anh vào vành tai cô, giọng nói thầm thì như quỷ dữ mê hoặc lòng người trước khi xuống tay đoạt đi linh hồn họ:
– Cô thèm khát đàn ông đến thế sao? Nói với tôi, tôi sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của cô.
– Không… – Giọng Thụy Miên vỡ òa. Cô hét lên – Anh ấy đối với tôi rất dịu dàng. Anh ấy vuốt tóc tôi chứ không kéo mạnh như anh. Anh ấy ôm lấy tôi chứ không nghiền nát tôi như anh. Anh ấy nghĩ cho tôi, quan tâm tới tôi chứ không lạnh lùng, thô bạo như anh. Tôi ghét anh. Tôi căm ghét anh!
Những tiếng hét điên cuồng khiến Bá Dương sững người. Anh đờ đẫn nhìn cô, khuôn mặt bé nhỏ đang nhòe nhoẹt nước. Giọng anh nghèn nghẹt, nói một cách khó nhọc:
– Em… ghét tôi đến thế sao?
Thụy Miên giương ánh mắt oán hận lên, không trả lời. Cô giật mạnh người khỏi vòng tay của tay, lưng lại đập vào thân cây bằng lăng xù xì khiến những cánh hoa tím biếc rơi lả tả.
Anh cúi người xuống cho ánh mắt hai người bằng nhau. Những ngón tay anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. Hơi thở mạnh mẽ phả trên khuôn mặt cô theo từng tiếng trầm khàn:
– Dù sao em cũng thuộc về nhà Vĩnh Thụy, vĩnh viễn. Và tôi sẽ là chủ của cái nhà ấy nay mai. Vì thế hãy nhớ cho kỹ: Em – thuộc – về – tôi.
Anh ấn môi mình vào đôi môi đang run rẩy của cô.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tất cả vạn vật trên thế gian đều biến mất. Chỉ có gió, nắng và những cánh hoa cứ quay cuồng mãi không ngừng.
Hai mắt Thụy Miên trợn lên, cảm nhận rõ máu đang chảy rần rần trong huyết quản.
Trước khi lý trí của cô kịp thoát khỏi thế bị động để điều khiển chân tay mình, Bá Dương đã giật đôi môi đang mím chặt của mình ra.
Anh nở nụ cười u ám: “Phụng sự tôi là nghĩa vụ của em”.
Rồi anh quay đi, vứt cô lại trong bộ dạng thảm hại dưới gốc cây đầy cánh hoa rụng tím ngắt.
Vĩnh Thụy Bá Dương…Cô đau đớn ôm ngực, khóc không thành tiếng… Vĩnh Thụy Bá Dương…Tôi căm hận anh…