Thủ Tài Nữ

Chương 14


Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 14


Đinh Hán đến tiệm cà phê lúc 11 giờ 25, trước giờ hẹn năm phút. Ông ta xưng tên và được một nữ nhân viên mặc trang phục truyền thống mời vào căn phòng cuối hành lang. Vĩnh Thụy Bá Dương chưa xuất hiện nên Đinh Hán dành thời gian ít ỏi của mình để nhìn ngắm căn phòng.
Không hổ là đại thiếu gia nhà Vĩnh Thụy, ngay cả việc thưởng thức đồ uống cũng tinh tế hơn người. Cậu ta đã đặt sẵn căn phòng đẹp nhất tiệm, bàn ghế đều làm từ gỗ pơ – mu thơm ngát. Trong phòng còn thiết kế một hòn non bộ với cây si đá dáng “Phi long thăng thiên” tuyệt đẹp.
Đinh Hán không rành về các loại trà, ông ta không cần xem thực đơn mà chọn ngay cà phê đen. Đối mặt với người nhà Vĩnh Thụy cần rất nhiều sự tỉnh táo. Tuy Vĩnh Thụy Bá Dương vẫn còn là một học sinh trung học nhưng “con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh”, khí thế áp đảo của cậu ta không thể xem thường.
Đinh Hán kinh doanh bất động sản và có một vài khoản đầu tư cổ phiếu. Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, ông đã nghe danh Vĩnh Thụy Bá Dương không ít.
Cậu ta chơi cổ phiếu từ khi còn là học sinh tiểu học. Đến trung học, cậu ta bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh nhà hàng của gia đình. Trong vỏn vẹn ba năm, Vĩnh Thụy Bá Dương đã mở rộng được chuỗi nhà hàng vốn có, lại mở thêm một hệ thống nhà hàng cao cấp dành riêng cho giới sành ăn, thu được lợi nhuận không nhỏ. Ba năm tiếp theo, cậu ta lại tiếp tục gặt hái thành công trên con đường kinh doanh. Đó là tạo dựng được một thương hiệu bán lẻ, phá vỡ sự chiếm lĩnh độc quyền nhiều năm của những đối thủ nước ngoài để giành được thị phần nội địa.
Dù có tiềm lực của gia đình hậu thuẫn, nhưng tạo ra được kỳ tích như thế, nếu không phải Vĩnh Thụy Bá Dương thì khó có ai làm được.
Đinh Hán suy nghĩ khá nhiều khi nhận lời mời ăn tối của Vĩnh Thụy Bá Dương. Nhìn vợ và con gái tíu tít sửa soạn, ông có chút nghi ngờ. Con gái nuôi của ông hình thức ưa nhìn, tính nết thùy mị. Thế nhưng chừng đó làm sao đủ để thu hút sự chú ý của cậu chủ Vĩnh Thụy? Quanh cậu ta lúc nào cũng có cả dàn mỹ nhân xinh đẹp, từ người mẫu, ca sĩ, diễn viên cho tới cả hoa khôi, hoa hậu… Vì cớ gì mà cậu ta lại để mắt tới Diệu Thu, người luôn bị đám đông đẩy ra xa cậu nhất?
Chợt, Đinh Hán nảy ra một ý nghĩ…
Nhà Vĩnh Thụy hùng mạnh đã xây dựng một đế chế qua nhiều đời. Chiến tranh, loạn lạc ở xứ này trăm năm lại có một lần, nhưng dòng họ Vĩnh Thụy vẫn vững mạnh, sóng gió không dời đổi. Điều thần kỳ như thế… điều thần kỳ như thế chỉ có trong truyền thuyết.
Hoặc…, dạ dày Đinh Hán cuộn lên, mồ hôi bắt đầu rỉ ra từ mười đầu ngón tay đang co dần lại, truyền thuyết ấy… bí mật ấy… thứ mà ông đang nuôi dưỡng…
Nó thật sự tồn tại?
Không phải chỉ là mấy lời dụ dỗ vu vơ của tên thầy mo xứ Mường. Điều đó… thật sự đang diễn ra? Sức mạnh ấy…
Cửa phòng đột ngột mở ra. Đinh Hán hốt hoảng đứng bật dậy.
Vĩnh Thụy Bá Dương bước vào, phong thái ung dung, nho nhã khiến Đinh Hán bình tĩnh lại, giọt mồ hôi trên trán cũng lén lút lẩn vào tóc mai.
– Để ông đợi lâu, ông chủ Đinh – Bá Dương lịch thiệp nói.
– Không có gì, tôi đến hơi sớm. – Đinh Hán liếc nhìn chiếc đồ khung gỗ treo trên tường. Vừa đúng 11 giờ 30.
Người thanh niên mặc vest đen đi cùng Bá Dương nhanh nhẹn đặt lên bàn hai giỏ mây lớn rồi cáo lui, từ đầu tới cuối tuyệt nhiên không phát ra âm thanh nào. Thân thủ phi phàm. Có vệ sĩ như thế, cậu ta quả không hề đơn giản, Đinh Hán kín đáo đánh giá.
– Những thứ này là…

– Đây là quà gửi cho Thu – Bá Dương điềm tĩnh nói – Nhờ ông chủ Đinh mang về cho cô ấy.
Đinh Hán đáp:
– Cậu Bá Dương thật biết quan tâm tới người khác.
Nhớ lại chuyện hôm qua. Đinh Hán không hề thấy Bá Dương có chút gì kinh hãi hay ngạc nhiên khi chứng kiến con gái ông bị hủy hoại. Cậu ta thậm chí còn bế con bé, bất chấp máu mủ của nó dính đầy áo và bốc mùi tanh nồng. Sáng nay, chính cậu ta còn đề nghị được chăm sóc cho con bé, lại còn sẵn sàng trợ cấp chi phí thuốc men.
Lúc ấy ông còn có chút cảm động, nhưng giờ nghĩ lại, nếu nhà Vĩnh Thụy cũng nuôi dưỡng một thủ tài nữ thì thái độ bình tĩnh của Bá Dương cũng không quá khó hiểu.
– Đây là những loại thuốc tốt nhất, có loại chống nhiễm trùng, có loại thuốc bổ. Tôi không hiểu biết nhiều về y học nên cứ loại nào tốt thì lấy thôi. Còn đây là trái cây, là những loại tươi ngon nhất vừa mang về từ trang trại của nhà Vĩnh Thụy.
– Cậu Bá Dương – Đinh Hán mạo hiểm đi nước cờ đầu tiên – Những thứ này con gái tôi đều không dùng được.
Bá Dương ngạc nhiên:
– Tại sao?
Chuyện gì đây? Cậu ta nhìn thế nào cũng đều giống như đang lo lắng cho bạn gái. Còn mang những thứ ngon nhất, tốt nhất tới nữa. Chẳng lẽ cậu ta không hề biết gì về thủ tài nữ thật?
– Con bé không ăn được nhiều thứ.
Đinh Hán nhấp một ngụm cà phê, kín đáo quan sát vẻ mặt đăm chiêu của người đối diện qua vành ly.
– À, tôi quên mất. Lần trước ăn tối cô ấy cũng nói như vậy. Xin lỗi ông chủ Đinh. Nhưng dù sao người ốm cũng cần bồi bổ. Hoa quả không ăn được thì ép lấy nước. Tôi không muốn Thu mất đi sức khỏe của mình.
– Cảm ơn cậu.
– Còn nữa, tôi đã liên hệ với giám đốc bệnh viện thành phố. Ông ấy sẽ đích thân điều trị cho Thu. Chiều nay hãy đưa cô ấy tới bệnh viện.
Không có sai sót nào. Đinh Hán bồn chồn nắm chặt hai bàn tay. Vậy rốt cuộc cậu ta có biết sự thật hay không?
– Cậu Bá Dương, làm phiền cậu quá. Nhưng tối nay chúng tôi sẽ về nhà. Về đề nghị trợ cấp của cậu, tôi xin từ chối. Hai người chỉ mới quen biết nhau chưa lâu, tình cảm chưa có gì tiến triển. Giờ làm sao tôi có thể để con bé làm phiền cậu thêm nữa. Cậu cũng không có trách nhiệm với gia đình chúng tôi.
– Sao ông có thể nói như thế? – Bá Dương bực mình đáp – Đúng là tôi và Thu quen biết chưa lâu, nhưng mọi việc tiến triển thế nào, không phải người trong cuộc thì không thể biết rõ. Còn khoản trợ cấp đó có thể coi là bồi thường. Thu bị nạn trong trường Châu Dư, nhà Vĩnh Thụy tôi không thể vô can. Chúng tôi sẽ xử lý bộ phận bảo vệ và cả các y tá, bác sĩ kém cỏi đó. Mong ông hiểu cho, chuyện này không ai muốn cả…
Đinh Hán chưng hửng. Thì ra là như vậy. Cậu ta lo sợ trường của gia đình sẽ mang tiếng xấu nên mới tìm mọi cách để bồi thường. Nói vậy, chẳng lẽ điều ông vừa nghĩ tới khi nãy là sai. Cũng có thể lắm, vì không có căn cứ. Đinh Hán tự trách mình, người như ông mà lại để xảy ra chuyện đó, để ột suy nghĩ ủy mị, hoang đường dắt mũi. Nhưng, kỳ lạ thay, một phần nào đó trong thâm tâm ông vẫn cố bám lấy suy nghĩ ấy. Đinh Hán quyết định đi nước cuối cùng:

– Tôi thấy cậu không có vẻ gì sợ hãi khi tiếp xúc với con bé trong tình trạng như vậy.
– Vì tôi đã từng chứng kiến chuyện này rồi.
Đinh Hán kinh ngạc chồm cả nửa thân trên về phía trước: “Thật sao?”
Bá Dương thở dài:
– Một người làm cũ ở trang trại gia đình tôi từng ăn phải măng độc. Khắp người ông ấy nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy kinh khủng. Sau đó, những vết đỏ lan ra khắp người nhưng ông ta không chịu đi gặp bác sĩ. Đến chiều ông ta vào rừng hái lá tắm, không biết chạm vào thứ cây gì mà nổi đầy mụn nước. Mụn nước vỡ ra, nước chảy tới đâu lại thành mụn mới tới đó. Mãi lúc ấy ông ta mới chịu đến bệnh viện.
– Vậy ư? – Dù đã cố giấu nhưng giọng nói Đinh Hán vẫn thể hiện sự thất vọng.
Bá Dương gật đầu, vẻ mặt giãn ra nhẹ nhõm:
– Ông đừng lo, tôi đảm bảo sẽ lo cho Thu.
Ly cà phê của Đinh Hán đã vơi quá nửa. Người phục vụ vẫn chưa mang đồ uống cho Bá Dương. Vậy là cậu ta sẽ đi ngay nên không gọi gì. Ông nhớ lại tối qua, khi vừa cùng vợ trở về khách sạn, Mỹ Nhân đã thông báo có tiểu thư nhà Vĩnh Thụy tới thăm, còn mang theo hoa của anh trai gửi tặng nữa. Vĩnh Thụy Bá Thanh không có con gái, cô gái đó có thể chính là cô em họ ở nhờ mà Diệu Thu đã nói. Như vậy quả là cậu ta quan tâm tới con gái ông thật.
Nhà ngươi thật hồ đồ! Ông chỉ muốn tự cốc vào đầu mình. Cơ hội tốt thế này mà lại suýt bị mấy suy nghĩ vớ vẩn làm lỡ mất. Con người danh giá như thế muốn với tới đã khó, giờ người ta tình nguyện làm thân mà mình lại ruồng rẫy thì đâu có được.
Đinh Hán đang định tìm cách nối lại chiếc cầu tài lộc mình vừa chặt đứt thì điện thoại của Bá Dương vang lên.
– Xin lỗi, tôi nghe điện một chút – Bá Dương đưa máy lên tai – Tôi đây.
Đầu dây bên kia, Thụy Miên vô cùng sốt ruột:
– Anh đang ở đâu vậy? Lớp cao cấp tan học rồi mà.
Bá Dương sững người lại. Lần đầu tiên anh nghe cô nói qua điện thoại, lại là cô chủ động gọi cho anh. Giọng của cô thường ngày ấp úng, rụt rè, nghe qua máy càng thêm yếu ớt, lại phảng phất chút nũng nịu, ngọt ngào trẻ thơ sát bên tai khiến anh bần thần.
– Bá Dương?
– À, tôi đang ở ngoài.
– Hả? Vậy bữa trưa…?

– Chịu khó đợi một chút. Tôi xong việc rồi. – Đột nhiên giọng anh êm ái hẳn. – Chúng ta đã hẹn cùng ăn trưa mà.
Nét mặt dễ chịu của Bá Dương không lọt qua mắt Đinh Hán. Anh thừa biết ông ta đang dỏng tai cố hóng hớt được chút thông tin nên càng tỏ ra dịu dàng hơn nữa.
– Vậy tôi đợi anh ở nhà ăn nhé. – Thụy Miên thở dài.
– Được, à khoan đã. Lấy giúp tôi cơm hộp trong tủ đồ trên lớp. Ngăn ngoài cùng, tầng ba, phía sát cửa sổ. Tôi sẽ gửi mã số khóa tủ cho em.
– Hở?
Thụy Miên đần mặt. Bá Dương hôm nay ăn nhầm thứ gì vậy? Nói năng thật kì cục, lại còn bảo cô đi lấy đồ giúp nữa.
– Thế nhé.
Bá Dương ngắt máy, đoạn lại nhìn Đinh Hán:
– Lẽ ra phải mời ông ăn trưa, nhưng rất xin lỗi… Tôi có hẹn mất rồi.
– Không sao. – Đinh Hán cười cười – Cậu Bá Dương lúc nào cũng bận rộn. Hẹn ăn trưa cùng đối tác ư?
– À không – Bá Dương vui vẻ đáp, anh hơi ngạc nhiên khi nhận ra mình không cần phải cố tình phô diễn niềm vui, bởi lúc này anh đang thấy vui thật sự. Một cảm giác êm ái, dịu dàng đơn thuần và thêm chút bồn chồn, háo hức. – Cô ấy chỉ dùng bữa cùng tôi thôi.
Anh đứng dậy khiến Đinh Hán giật mình, chợt nhớ ra mình sắp tuột tay khỏi chiếc vây của con cá lớn.
– Cậu Bá Dương, còn chuyện khi nãy…
Bá Dương đứng thẳng người, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái: “Xin tùy ý ông chủ Đinh”.
Nói đùa sao? Cậu ta có lúc nào thiếu phụ nữ vây quanh, bớt chút thời gian quan tâm tới con gái ông chẳng phải rất đáng mừng ư? Huống hồ Diệu Thu bây giờ coi như bỏ đi. Có tha thứ cho con bé, bắt nó chết thì tài lộc cũng rời bỏ ông mà chạy sang chỗ cậu em vốn mù tịt chuyện làm ăn buôn bán. Chi bằng chọn cách giải thoát cho con bé bằng cực hình 100 ngày rồi nhờ nó mà kiếm chút tiền của từ cái kho vàng này thì hơn. Dẫu sau này ông không kinh doanh nữa thì cũng vẫn đầy đủ mọi bề. Hơn nữa, Vĩnh Thụy Bá Dương là con trai duy nhất trong nhà, sau này sẽ kế thừa cả sản nghiệp huy hoàng, đồ sộ. Bố vợ của cậu ta chắc chắn sẽ là “bố vợ siêu cấp”. Không đi đâu mà thiệt.
Nghĩ vậy, Đinh Hán liền đon đả:
– Cậu Bá Dương quả là có lòng. Gia đình tôi vô cùng cảm kích. Vậy Diệu Thu xin giao cho cậu. Tôi tin cậu sẽ đối xử tốt với nó.
– Tất nhiên rồi, ông chủ Đinh.
– Tuy nhiên, hiện giờ tôi còn nhiều công việc ở nhà. Hẹn cậu khi nào sắp xếp xong mọi việc, tôi sẽ đích thân đưa con gái trở lại đây được không?
Bá Dương cau mày:
– Cô ấy bệnh nặng làm sao đi lại được? Chữa sớm ngày nào, tốt ngày đó.
Rồi anh buông thêm một câu: “Còn nếu ông nhất quyết như vậy thì tôi sẽ liên hệ với bệnh viện tốt nhất trong đó để điều trị luôn. Không nên bắt Thu quay trở ra đây chữa bệnh nữa”.

Vừa nghe tới đó, Đinh Hán đã hốt hoảng:
– Không, không. Cậu Bá Dương, cậu hiểu nhầm ý tôi rồi. Là thế này, gia đình tôi có người làm thuốc Đông y rất mát tay. Con bé Diệu Thu thể trạng vốn khác người, chữa bằng Tây y không phù hợp. Tôi hẹn với cậu, đúng ngày này bốn tháng nữa, đích thân tôi sẽ đưa con gái khỏe mạnh đến tận cửa nhà Vĩnh Thụy.
Bốn tháng ư? Thời gian vừa khéo. Bá Dương khẽ nhếch mép đắc thắng.
– Thôi được. Vậy tôi sẽ thường xuyên liên lạc với cô ấy để thăm hỏi tình hình.
– Cảm ơn cậu.
– Còn mấy thứ này – Bá Dương liếc về phía bàn nước – Tôi sẽ bảo người mang tới tận khách sạn ấy người phụ nữ của ông. Ông chủ Đinh thật là tốt phước, dễ làm người khác ghen tị.
Đinh Hán đã trút được gánh nặng, sảng khoái cười lớn trước mấy lời nói đùa của Bá Dương.
– Không dám phiền cậu. Tôi sẽ tự mang về.
Hai người bước ra ngoài. Mặt trời ban trưa chói chang trên đỉnh đầu đến nỗi dường như thấy mùa hè ấm áp đang cựa mình đâu đây.
Tài xế Nghiêm đã chờ sẵn ở cửa với chiếc xe màu đen lịch lãm. Bá Dương nghiêng người ngồi vào xe, thần thái trở lại vẻ thâm trầm cố hữu. Đinh Hán đứng nhìn cửa kính đen từ từ kéo lên, trong lòng hân hoan như người sắp vỡ nợ bỗng trúng số độc đắc. Thiên hạ có ai tài ba được như ông, con cá chết sắp bốc mùi lại đổi được cả mấy chục lượng vàng? Vậy mà thiên hạ cứ đồn thổi tài kinh doanh của Vĩnh Thụy Bá Dương xuất chúng lắm, từ đất thó tìm được vàng thau. Xem ra cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn si tình mà thôi. Chỉ có điều, sự vững vàng, kiên định của cậu ta đúng là không thể xem thường.
– Cậu chủ – Tài xế Nghiêm lên tiếng – Tôi đã sắp xếp người trong miền nam xong rồi. Cậu có cần gì nữa không?
– Rất tốt. – Bá Dương ngả người ra sau, thấy bên tai lại thoang thoảng giọng nói yếu ớt, nũng nịu khiến anh nhớ đến nao lòng – Giờ tôi chỉ cần bữa trưa của mình.
– Vâng, thưa cậu chủ.
Chiếc xe phóng vút đi dưới ánh nắng. Tài xế Nghiêm khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm của Bá Dương qua kính chiếu hậu, trong bụng rất mừng rỡ. Đã lâu rồi anh chưa thấy cậu chủ vui như vậy. Lời đồn đại của thiên hạ quả không sai, đại thiếu gia nhà Vĩnh Thụy liệu việc như thần, lúc nào cũng đi trước người ta năm mươi bước.
– À, anh Nghiêm.
– Vâng, thưa cậu?
– Cuối tuần hãy tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà hàng Hoàng Hải nhé.
– Nhưng… tôi phải đưa ông chủ đi công tác.
– Việc đó đã giao cho tài xế khác rồi. Cứ nghỉ hai ngày cuối tuần đi.
– Vâng, cảm ơn cậu chủ. – Lục Nghiêm cảm động vô cùng. Cậu chủ không những nhớ sinh nhật anh mà còn hào phóng tặng hẳn một bữa tiệc tại nhà hàng của gia đình nữa.
Lời đồn đại còn thiếu rồi. Cậu chủ Bá Dương tuy mặt lạnh nhưng trái tim thì vô cùng nhân hậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.