Bạn đang đọc Thủ Tài Nữ – Chương 10
Chiếc đồng hồ quả lắc cổ điển đánh sáu tiếng chuông, cửa phòng 2002 bật mở.
Hai thành viên đội đột nhập đã trở về, người nam mặt trắng bệch như vừa thấy ma, người nữ mặt tái xanh như vừa chết đuối.
Thảo My rối rít hết mang nước cho người này, lại quạt lấy quạt để cho người kia.
Cả hai người cứ ngồi thừ ra, chẳng buồn nói năng gì.
– Vậy… tớ có thể hỏi mọi chuyện ra sao không?
Thụy Miên vừa lắc đầu: “Không có gì nhiều”, Công Hạ đã chặn lại bằng cái xua tay: “Giờ về thôi. Ở lại cũng không giải quyết được gì”.
Trao đổi cái nhìn với nhau một cách kín đáo, hai cô gái đứng dậy theo sau đội trưởng Vovinam.
– A, khoan đã – Thụy Miên hốt hoảng kêu lên trong khi Thảo My giương hai mắt nhìn chằm chằm người phía trước, mồm ngáp ngáp vì không biết nên chọn cách cười nào cho phù hợp – Anh dùng cái này đi.
Thụy Miên cởi áo khoác thể thao đưa cho Công Hạ khiến anh kinh ngạc: “Anh không lạnh, em mặc vào”.
– Anh không lạnh nhưng biết đâu tim anh lạnh thì sao – Thảo My dài giọng.
Công Hạ nheo mắt nhìn điệu bộ của hai cô gái, sực nhớ ra tình trạng bi thương của mình, khuôn mặt đang trắng bỗng đổi sang màu hệt như thứ “nội thất” đang lấp ló phía sau.
Anh vội túm lấy chiếc áo Thụy Miên đưa, buộc vào ngang hông. Nom lại vô cùng phong độ.
Đoạn, anh quay lại nói:
– Chuyện hôm nay cảm ơn hai người đã giúp đỡ. Tiền anh sẽ trả lại cho các em sau. Giờ anh về ký túc trước để bàn giao việc cho đội phó. Có thời gian sẽ xin hậu tạ chu đáo.
Chưa đầy hai giây sau, Công Hạ đã mất hút.
– Thế nào? – Thảo My quay sang bạn – Giờ tớ chở cậu về nhà hả?
– Ừ.
Vừa định xuống lễ tân trả phòng, điện thoại trong túi quần của Thụy Miên lại réo ầm ĩ. Cô lật đật mở máy, thất kinh khi nhìn vào màn hình.
Trên nền xanh mờ mờ hiện lên dòng chữ đen rất lớn: “Đại Dâm Tặc đang gọi…”
– Ai vậy? – Thảo My tròn mắt.
Thụy Miên lắc đầu, lấy mu bàn tay chấm chấm mồ hôi. Điện thoại cô mới dùng, chỉ có số của vài người, sao lại có tên đại dâm tặc nào bay vào đây?
Thái độ bồn chồn, băn khoăn của Thụy Miên khiến Thảo My có một hiểu lầm cực kỳ tai hại. Đó là: có một tên xyz nào đó đã từng quấy rối Thụy Miên nên mới bị cô nàng lưu tên là Đại Dâm Tặc một cách đầy khinh bỉ như vậy.
– Không muốn nghe điện của hắn à?
– Không… – Thụy Miên căng thẳng vô cùng. Cô định nói “Không biết ai nữa” nhưng đang mải nghĩ nên chỉ kịp bật ra tiếng đầu.
Mấy hồi chuông nữa dồn dập kéo tới.
– Sao đây? – Cô hết nhìn chiếc máy bé xíu trong tay, lại ngước lên Thảo My cầu cứu.
– Để mình. – Thảo My thấy vẻ khổ sở đó lại tưởng bạn mình đang khiếp hãi, quyết định ra tay nghĩa hiệp. Cô cầm lấy điện thoại của bạn, hiên ngang ấn nút nghe.
Đầu bên kia vừa “A lô…”, cô nàng liền nhanh nhảu chặn họng: “Lô lô cái bô. Gọi cái gì?”
Đối phương ngừng lại mất hai giây, có vẻ như thấy người nghe máy không phải người mình định tìm nên hơi bối rối. Sau lại nói: “Có phải máy của Thụy Miên?”
“Miên Miên sang Miến Điện mà tìm. Máy của bà đây. Muốn gì hả thằng đại dâm tặc kia? Khôn hồn thì đừng có làm phiền bà nữa, bà xẻo ột nhát thành thái giám thì chớ có thắc mắc vì sao mất quyền làm phụ huynh…”
Đại Dâm Tặc sợ quá im bặt. Có vẻ biết đã đụng phải thú dữ, chờ cho Thảo My rủa xả đã đời, đến lúc mệt quá nghỉ lấy hơi mới lạnh lẽo nói: “Bảo Vũ Thụy Miên khôn hồn thì mang đầu về chịu tội. Đừng để tôi phải đi tìm”.
Thảo My giật thót người, thấy làn hơi lạnh từ đầu bên kia truyền tới tận lỗ tai mình có vẻ quen quen:
– Anh… Bá Dương…?
Thụy Miên đứng bên cạnh liền quay phắt sang, tóc tai dựng ngược, mồm há to đến nỗi nhét được cả nắm tay vào: “Bá Dương ư?”
Cha mẹ ơi, cái quái gì thế? Tại sao hoàng tử Châu Dư ngạo mạn, oai phong lại biến thành Đại Dâm Tặc hở trời?
Phải cố gắng lắm Thảo My mới giữ cho chiếc điện thoại không tuột tay rơi xuống đất.
Làm sao đây, lần đầu tiên nghe điện thoại của hoàng tử băng giá lại ném cho anh ta cả một xô những dâm tặc với thái giám. Đã thế, lại còn đòi… xẻo của anh ta nữa!!!
Nhỏ Thụy Miên này, sao bao nhiêu tên đẹp đẽ không đặt, lại đặt cho hoàng tử cái tên biến thái ghê rợn như vậy?
– Vĩnh Thụy Bá Dương… xin lỗi, xin lỗi, em không biết là anh gọi. Nhất định em sẽ đưa Thụy Miên về ngay, về luôn, về khẩn trương tức khắc đây.
Đầu bên kia thả hai tiếng thản nhiên, sắc lạnh như hai lưỡi kéo, cắt đứt toàn bộ dây thần kinh của kẻ khác: “Cảm ơn”.
Nói xong ngắt máy.
Thảo My rầu rĩ quay sang hỏi:
– Có cần viết di chúc không?
Đáp lại là bộ mặt còn thê thảm hơn:
– Giờ viết cũng không kịp đâu.
Chiều tối mùa xuân gió mát trăng thanh, chiếc xe máy cong đuôi nổ phành phạch, vít ga đua hết tốc lực về biệt thự nhà Vĩnh Thụy để “trả hàng”.
Cứ nghĩ rằng Bá Dương sẽ chờ sẵn ở cửa với chiếc thòng lọng trên tay, nào ngờ, Thụy Miên vừa thò mặt về, chị Ngân đã vội vàng đưa cô về phòng ngay tắp lự.
– Phu nhân Khả Liên đã tới rồi. – Giọng chị có phần e dè – Cậu Bá Dương dặn tôi phải giữ tiểu thư trong phòng, tốt nhất không nên để phu nhân nhìn thấy.
– Đến rồi sao? – Thụy Miên ngước nhìn đồng hồ – Bà ấy tới có chuyện gì vậy?
Chị Ngân làm giúp việc ở nhà Vĩnh Thụy đã mười mấy năm, chuyện nội bộ trong nhà chị nắm khá rõ. Chị lại rất quý mến Thụy Miên nên chờ cho cô thay đồ xong liền kể:
– Phu nhân Khả Liên tới vì chuyện của cô đấy. Mấy hôm nay có nhiều vụ thủ tài nữ bị tấn công quá. Có lẽ, bà ấy định đưa cô về Hương Sơn.
Thụy Miên nhảy dựng lên khi nghe hai tiếng “Hương Sơn”:
– Tại sao? Tôi không về vùng đó đâu.
– Bà ấy nói là lo cho sự an nguy của cô, sợ kẻ xấu sẽ *** hại thủ tài nữ để triệt đường tài lộc nhà Vĩnh Thụy.
Vùng núi Hương Sơn là nơi phát tích dòng họ Vĩnh Thụy. Hiện nay ở đó vẫn còn nhà thờ tổ, quần thể dinh thự cùng nhiều người họ hàng của ông chủ Bá Thanh. Nhà Vĩnh Thụy sở hữu cả một vùng đồi núi khá rộng, sâu, cách xa đường quốc lộ. Mỗi năm ít nhất hai lần, ông chủ cùng Bá Dương về đó thắp hương và họp gia đình.
Nếu bị đưa về Hương Sơn, cả đời Thụy Miên coi như bị giam *** giữa rừng, muốn nói chuyện chắc chỉ có khỉ đồng ý kết bạn mà thôi.
Bộ dạng cô thiểu não hơn cả lúc mang đầu về nộp cho Bá Dương vừa nãy: “Tôi không muốn về đó đâu… Tôi sợ lắm.”
Ở đây tuy suốt ngày nơm nớp lo nhìn mặt Bá Dương mà hành động nhưng dù sao vẫn được đi học, được tự do vui chơi, tốt gấp trăm nghìn lần lên núi, nơi chẳng có ai coi cô là con người.
Họ nhất định đều giống phu nhân Khả Liên, chỉ đối xử với cô như với một kẻ không có quyền công dân mà thôi.
Nhưng cô đâu thể chạy ra phòng khách mà lớn tiếng phản đối được. Dù có hăng hái tuyệt thực hay biểu tình đi chăng nữa, chỉ cần ông chủ Bá Thanh gật đầu, người ta sẽ đưa cô đi ngay.
Mọi vết tích của học sinh Vũ Thụy Miên trong trường Châu Dư sẽ bị xóa sạch như chưa từng tồn tại.
Mới nghĩ tới đó mà tim cô đã sợ đến thắt lại, hai chân như phát cuồng, muốn phá tung cửa phòng mà bỏ chạy.
May thay, người muốn động thủ không chỉ có mình Thụy Miên.
Trong căn phòng khách sang trọng, Bá Dương cũng đang phải kiềm chế dữ lắm mới không lật tung cả cái bàn lên.
Phu nhân Khả Liên mái tóc vấn cao, ngồi nghiêm nghị cuối chiếc bàn bầu dục. Kéo lại vạt khăn nhung khoác hờ bên ngoài chiếc áo dài gấm thêu hoa thủ công, bà từ tốn nhấp một ngụm trà, mi mắt lim dim giấu đi con ngươi đen sẫm đang nhanh nhạy đưa đi đưa lại.
Ngồi đối diện ở đầu bàn bên này là ông chủ Bá Thanh với vẻ điềm nhiên, tĩnh tại.
Giữa hai người bọn họ là Bá Dương và Mã Phương, một người đang cực kỳ căng thẳng, người kia lại nhoay nhoáy thử hết loại bánh này tới loại bánh khác bày trên bàn.
Xét tình thế, ngoài Mã Phương đang tận hưởng cảm giác đi picnic, còn lại tất cả đều trang nghiêm, sắc mặt không biến đổi để che giấu những toan tính trong đầu.
Phu nhân Khả Liên có chất giọng hơi nặng, kết hợp với cách nói chậm rãi, nhấn trọng tâm càng làm tôn lên khí chất quý phái, uy thế quyền lực của bà.
– Các vị cao niên đã quyết định rồi. Thủ tài nữ cần phải chuyên tâm phụng sự cho gia tộc. Không thể chấp nhận được việc cô ta cứ nhởn nhơ, muốn đi đâu thì đi như thế này.
Ông chủ Bá Thanh mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện:
– Các vị cao niên quyết hay là phu nhân quyết?
– Ai cũng vậy thôi – Phu nhân mặt không biến sắc – Trong tình thế rối ren hiện tại, thủ tài nữ cần phải được đảm bảo an toàn.
– Bá Thanh tôi không đủ khả năng đảm bảo an toàn ột cô bé con hay sao?
Phu nhân Khả Liên cười nhạt:
– Tôi không nghi ngờ khả năng của ngài. Nhưng ngài còn bận trăm công nghìn việc, nay đi nước này, mai đi nước khác. Việc cỏn con này cứ để tôi lo.
Ông chủ không nói tiếp, Bá Dương liền lên tiếng:
– Con có thể chăm lo cho cô ấy.
Mấy lời đó làm phu nhân phải đặt tách trà trên tay xuống đĩa, khiến một tiếng “cạch” nho nhỏ phát ra.
Khi một phụ nữ nho nhã, quý phái như phu nhân Khả Liên đặt chén phát ra tiếng động, đó là dấu hiệu của sự không hài lòng.
Bà sắc sảo nói:
– Bá Dương, cậu có ngăn chặn được việc thủ tài nữ nhà họ Đinh bị hủy hoại không, dù cậu có mặt ở ngay đó? Nếu hôm nay người bị hủy hoại là thủ tài nữ nhà ta, cậu có biết tất cả chúng ta sẽ lãnh nhận hậu quả như thế nào không?
Đòn công kích trực diện của phu nhân khiến quai hàm Bá Dương đanh lại.
Vừa ở trên núi xuống mà bà ta đã nắm bắt mọi thứ rõ như lòng bàn tay rồi.
Mạng lưới của bà ta thật không đơn giản.
Mã Phương thấy cậu em sa sầm sắc mặt, liền xoa dịu:
– Có gì đâu. Thêm vài vệ sĩ nữa là được thôi. Con bé cũng chỉ loanh quanh từ nhà đến trường thôi mà.
Một ánh mắt sắc bén bắn về phía Mã Phương:
– Im miệng. Chưa đến lượt con nói.
Mã Phương nhún vai, nhét thêm miếng bánh trứng nhện nữa để khóa miệng lại.
– Nói tóm lại – Phu nhân Khả Liên đã muốn kết thúc tranh cãi – Ngay ngày mai, tôi sẽ đưa thủ tài nữ về Hương Sơn.
Ông chủ Bá Thanh thở dài: “Tôi hiểu rồi”.
Nhưng cậu con trai duy nhất của ông không cam chịu dễ dàng thế. Anh dứt khoát nói:
– Con không đồng ý để Thụy Miên đi. Cô ấy chẳng có gì để làm ở chốn rừng núi ấy cả. Ngày mai, Thụy Miên vẫn đi học bình thường.
Phu nhân Khả Liên lập tức quắc mắt:
– Cậu dám không tuân theo ý các vị cao niên? Quá xấc xược! – Bà gần như đứng bật dậy – Dù cậu có là người thừa kế thứ nhất cũng không thể tự quyết định việc này.
Bá Dương cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào phu nhân đầy thách thức:
– Tại sao không? Vũ Thụy Miên sẽ ở đây. Không ai có quyền đưa cô ấy đi nếu cô ấy không muốn.
– Cậu… – Mặt phu nhân không còn giữ được chút bình thản, quý phái nào nữa mà chỉ còn một màu đỏ lan tỏa – Cô ta chỉ là thủ tài nữ, không có quyền muốn hay không muốn bất cứ thứ gì.
Nói gì chứ, người đàn bà này xưa nay chưa từng có chút tôn trọng nào với bất cứ ai. Đem Thụy Miên giao cho bà ta khác nào giao trứng cho ác.
Bá Dương cười nhạt:
– Ngay cả việc đó phu nhân cũng không thể quyết định được đâu.
– Vĩnh Thụy Bá Dương! – Xem ra trận đấu này phu nhân Khả Liên quyết giành phần thắng – Thật không biết phép tắc trên dưới. Loại người này có thể thừa kế được vinh quang của gia tộc ư? Dám chống đối ta… Cậu… Muốn hại chết người nhà Vĩnh Thụy như mẹ cậu đã từng làm ư? Ta biết ngay mà… cái dòng máu dơ bẩn đó… sẽ hại chết cả gia tộc này mới chịu yên!!!
Một tiếng gầm dữ dội cắt đứt tràng mạt sát đang xoe xóe tuôn ra:
– Chị dâu!!!
Ông chủ Bá Thanh trừng trừng đôi mắt dữ tợn khủng khiếp, áp đảo khí thế lấn lướt của phu nhân Khả Liên.
Tất cả đều nín bặt, không dám ho he một lời trước cơn giận dữ kinh thiên động địa của ông. Ngay cả Mã Phương vô can cũng không dám nhai bánh nữa.
– Đừng bao giờ. – Ông chủ chiếu tia nhìn đe dọa vào người phụ nữ đối diện, nhấn mạnh từng chữ một – Đừng bao giờ nói những lời đó một lần nữa. Dù thế nào, tôi cũng là người đứng đầu cái dòng họ này. Và Bá Dương là người thừa kế thứ nhất của tôi. Nó đã muốn thế thì thuận theo ý nó.
Người phụ nữ vừa bị “lật ghế” nhất thời giật mình, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và uy thế. Bà kéo lại vạt khăn choàng nhung, giọng nói như có hàng trăm mũi kim châm:
– Được… Nếu ông chủ Vĩnh Thụy đã nói vậy. Khi thủ tài nữ bị hủy hoại, ông biết phải làm gì rồi đấy. Dù có thực hiện nghi lễ tha thứ cho cô ta, quyền tiếp quản của ông và con trai vẫn sẽ bị tước bỏ. Lúc đó, việc làm chủ dòng họ này cũng như toàn bộ gia sản sẽ do Vĩnh Thụy Mã Phương đảm nhiệm.
Mã Phương đang mon men quay lại với mấy chiếc bánh liền mắc nghẹn khi nghe đến tên mình. Ho sụ sù mấy cái liền, anh nhăn nhó:
– Giờ đến lượt con nói rồi chứ? Con ở lại đây, coi như giám sát thủ tài nữ được không?
Phu nhân lườm Mã Phương một cái tới cháy xém mặt mũi. Đoạn, quay rót rời đi, không quên đe dọa:
– Thủ phạm vẫn chưa bị bắt. Ông chủ nên cho người canh chừng thủ tài nữ từ bây giờ thì hơn.
Hai cha con Bá Thanh không có động thái gì là tiễn khách, chỉ có Mã Phương vội vàng nói với theo:
– Con đã về đúng hạn rồi. Phu nhân chớ cắt đầu con quạ cưng của con đó.