Thú Sủng

Chương 62: Nùng tình mật ý


Đọc truyện Thú Sủng – Chương 62: Nùng tình mật ý

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng trôi qua thực chậm, kỳ thật liên lạc với trang viên Lan gia cũng chưa qua lâu nhưng Nhan Tử Kì cảm thấy một giây trôi qua như một năm, hận không thể có phép thuật di chuyển trong chớp mắt có thể ngay lập tức quay về trang viên.

Đột nhiên một tiếng chim kêu truyền tới, tiếp đó là một bóng đen xẹt ngang che lấp mặt trời, Nhan Tử Kì ngẩng đầu, dực thú trắng quen thuộc làm trái tim Nhan Tử Kì nhanh chóng hạ xuống.

Tái Á nhanh chóng đáp xuống, không đợi nó đáp vững một bóng dáng cao lớn trên lưng Tái Á đã nhảy xuống, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, không chờ Nhan Tử Kì phản ứng đã bị người kia ôm vào vòng tay ấm áp quen thuộc.

“Đại thúc.” Vừa hô lên một tiếng, hốc mắt Nhan Tử Kì liền cay xè, hít một hơi thật sâu, cố gắng chớp mắt không để nước mắt tràn ra.

Mặt Lan Nô Tu Đốn không chút biểu tình nâng hắn lên, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, xác định tiểu tử này hoàn hảo không bị thương tổn gì mới ấn một nụ hôn dài lên trán hắn.

“Về nhà.” Âm thanh của dã thú đại thúc có chút khàn khàn nhẹ nhàng nói.

Nhan Tử Kì gật gật đầu, hướng y nhẹ nhàng mỉm cười thật tươi.

Lan Nô Tu Đốn trầm mặc ôm hắn ngồi trên lưng Tái Á.

Dực thú phấn khởi kêu to một tiếng, vỗ cánh vọt lên bầu trời, mấy ngày nay nó bị nghẹn đến thê thảm, bởi vì tâm tình của Lan Nô Tu Đốn quá tệ luôn triệu hồi Phổ Tư, khó có dịp được chủ nhân phóng xuất, nó có thể không vui sướng sao.

Gió mát gào thét bên tai, Nhan Tử Kì lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân, nguyên bản nam nhân đang trầm mặt nhìn phía trước tựa hồ cũng cảm ứng được ánh mắt của hắn, cúi đầu để ánh mắt giao nhau.

Bị đôi mắt thâm thúy kia nhìn, Nhan Tử Kì cảm thấy ý nghĩ mình nóng lên, đột nhiên tiến tới hôn lên môi đối phương, hơi thở quen thuộc làm hắn có chút choáng váng.

Vốn chỉ là một nụ hôn nhạt như chuồn chuồn lướt nước lại như châm lên một ngòi nổ, chỉ thấy Lan Nô Tu Đốn dùng sức ôm chặt hắn, nụ hôn mãnh liệt lập tức ập tới.

Nhan Tử Kì bị ép ngưỡng cổ, há miệng thừa nhận tác cầu khẩn thiết của Lan Nô Tu Đốn.

Sau một hồi hai người mới thở hổn hển buông nhau ra, Nhan Tử Kì cúi đầu thì thấy một bàn tay của dã thú đại thúc đã muốn vói vào bên trong vạt áo hắn.

Mặt đỏ lên, Nhan Tử Kì trợn mắt trừng Lan Nô Tu Đốn, dã thú đại thúc ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng rụt tay trở về, nghĩ thầm, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa y đã cưỡng ép hắn trên lưng Tái Á.

Tái Á ở trên không trang viên lượn một vòng, cũng không đáp xuống nơi mọi người đang tụ tập ở tiền viện mà trực tiếp đáp xuống tiểu viện trong trạch chủ.

Lam Đặc nhìn thấy chủ tử đón người trực tiếp mang về phòng mình, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, đối với mọi người đang tụ tập trong sân phất tay nói: “Giải tán, đứng đây làm gì.”

Lan Nô Triết ôm tiểu béo, nhếch môi cười: “Thực bá đạo, không để người ta nhìn một chút.”


Lam Đặc nhìn cậu một cái xoay người trở về ốc.

Lan Nô Triết vỗ vỗ thí thí phì đô đô của tiểu béo: “Ai, như vầy là không được xem diễn rồi, bảo bối chúng ta về phòng thôi.”

Nhan Tử Kì một đường bị ôm thẳng về phòng Lan Nô Tu Đốn, chờ khi vừa tiến vào cửa, Nhan Tử Kì lập tức hóa thành tiểu lão hổ, từ trên người dã thú đại thúc nhảy xuống sau đó nhào tới xé quần áo của y.

Dã thú đại thúc thoáng sửng sốt, lập tức ngầm hiểu muốn giúp Nhan Tử Kì xé quần áo của mình, Nhan Tử Kì trừng mắt liếc y, gấp gáp nói: “Ta làm.”

Tuy động tác Nhan Tử Kì không tính là chậm nhưng dã thú đại thúc vẫn khinh bỉ hành động vụng về của hắn, tự mình ra tay sau đó lại bế đứng hắn lên đi thẳng vào phòng tắm.

Đá văng cửa phòng, dã thú đại thúc ba bước chỉ cần bước hai bước, trực tiếp xém người vào bồn tắm đã chứa đầy nước, chính mình cũng nhanh chóng nhảy vào.

Nhớ nhung quá độ làm cho tất cả động tác đều trở nên gấp gáp không thể nhịn được, Nhan Tử Kì thậm chí không chờ dã thú đại thúc giúp mình khuếch trương, hai chân đã quấn lấy thắt lưng tráng kiện của dã thú đại thúc, lắc lắc mông ma xát.

Dã thú đại thúc vốn đã không thể nhịn, lúc này bị tiểu tử kia cứ va chạm như vậy chỉ cảm thấy có hàng tấn thuốc nổ đang bùng nổ trong đầu mình, nháy mắt biến lí trí y thành tro bụi.

Dạo đầu a, khuếch trương a, tất cả đều là phù du, phải dũng mãnh to lớn mới là vương đạo.

Vì thế nương theo ôn thủy bắt đầu khởi động, dã thú đại thúc đẩy thắt lưng một cái trong chớp mắt đưa tiểu dã thú dưới thân đâm thẳng vào trong cơ thể Nhan Tử Kì.

Nhan Tử Kì cảm nhận một trận xé rách đau đớn từ phía dưới truyền đến, làm hắn không chịu được mà khẽ rên thành tiếng, nhưng dù đau đớn nhưng cũng đau đến an tâm, hắn rốt cục lại có thể nằm trong ngực nam nhân này.

“Tiểu tử………..” Lan Nô Tu Đốn vừa dùng sức va chạm vừa ghé vào bên tai hắn trầm thấp thở dài.

Chờ hai người thu thập sạch sẽ nằm trên giường đã là chuyện rất lâu sau đó, Nhan Tử Kì nằm sấp trên giường, để dã thú đại thúc giúp hắn xoa thắt lưng, lực đạo có lúc mạnh có lúc nhẹ làm hắn được mát xa vô cùng thoải mái, nhưng cũng cảm thấy thực mất mặt cuối cùng vùi đầu mình vào trong gối.

Lan Nô Tu Đốn biết tiểu tử thẹn thùng, cũng không vạch trần hắn, chính là khống chế lực mạnh yếu trên tay, ấn ấn xuống.

“Đại thúc.” Nhan Tử Kì buồn bực nói: “Đại thúc ta đói bụng, muốn ăn thịt.” Mấy ngày nay cứ phải ăn trái cây, miệng cũng sắp biến thành mỏ chim rồi.

Lan Nô Tu Đốn nhếch môi cười nhẹ, đứng dậy đi ra cửa, mới đi được một nửa đã bị Nhan Tử Kì gọi lại: “Này.”

“Còn muốn cái gì?” Dã thú đại thúc trở lại hỏi hắn.


“Dù sao thì ngươi cũng mặc quần áo vào đi!” Nhan Tử Kì rống giận.

Dã thú đại thúc cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể mình, thiêu mi nói: “Chờ chút nữa còn làm, mặc rồi lại cởi rất phiền toái.”

Phiền toái muội ngươi, ý ngươi là muốn để bộ dáng này cho người khác xem sao, cuồng khỏa thân! ! !

Dã thú đại thúc không hổ là dã thú, quả thực cứ lỏa thân như vậy mở cửa gọi ngươi đưa đồ ăn tới, nghe thấy Nhan Tử Kì nằm trên giường xúc động muốn chết đi, y thích mất mặt là chuyện của y, việc gì còn kéo hắn vào cùng mất mặt a a a!

Chờ Nhan Tử Kì quấn sàn đan ăn uống no đủ xong, dã thú đại thúc lập tức nhào tới chuẩn bị xé sàn đan trên người hắn làm Nhan Tử Kì sợ tới mức liên tục lui về phía góc giường: “Ngươi đừng lại đây a, vừa rồi rõ ràng đã làm!”

“Vừa rồi là ngươi chủ động.” Dã thú đại thúc cười vô cùng ôn nhu, nhưng lời nói lại làm người ta tức chết.

Nhan Tử Kì trợn trắng mắt, làm chuyện này, ai chủ động có gì khác nhau!

“Đừng nha, ta mới vừa ăn no.”

“Ngươi ăn no ta vẫn còn đói!” Dã thú đại thúc nhíu mi nhìn hắn.

Nhan Tử Kì chậm rãi đi tới bên người dã thú đại thúc, vươn tay sờ mặt y, đau lòng nói: “Đại thúc, mấy ngày nay ngươi không ăn cơm phải không, gầy như vậy!”

Lan Nô Tu Đốn ra vẻ thành thật gật đầu: “Nếu biết ta gầy còn không mau uy ta ăn no.” Nói xong lại nhào lên người hắn.

Nhan Tử Kì nằm trên giường xoay tới xoay lui không chịu phối hợp, dã thú đại thúc bị hắn nháo loạn chỉ có thể bắt lấy hai tay hắn cố định trên đỉnh đầu, cúi xuống nhìn hắn.

Hai tay Nhan Tử Kì bị cố định, mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, toát ra mị hoặc không thể dùng ngôn từ để giải thích, chỉ thấy hắn gập một chân, dùng bàn chân cọ xát tiểu dã thú của đại thúc, tiểu dã thú nguyên bản đã ngẩng đầu dưới sự ma sát của lòng bàn chân, càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm xúc mạnh mẽ bắn ra bốn phía……

Vì thế, tình ái mãnh liệt một lần nữa bùng dậy đốt cháy hai người.

Chờ Nhan Tử Kì có thể đi ra khỏi cửa đã là sáng sớm hôm sau, trải qua chuyện ngoài ý muốn lần này, Nhan Tử Kì đột nhiên phát hiện ra thái độ của mọi người trong trang viên Lan gia đối với hắn có chuyển biến rất lớn, rõ ràng hơn chính là thái độ đối với hắn đều rất cẩn thận, chỉ còn kém là xem hắn như thần thánh mà cung kính.

Nhan Tử Kì ngáp dài, từ trạch chủ đến tiền sảnh, dọc đường  ai gặp  cũng cúi đầu khom lưng, tình huống như vậy làm cả người hắn không được tự nhiên.


Chờ sau khi đi vào đại sảnh, nhìn thấy Lam Đặc liền vội vàng nhào tới: “Lam quản gia, đây là có chuyện gì a!”

Lam Đặc nhìn đầu sỏ làm mọi người hoảng sợ, khó hiểu hỏi: “Cái gì có chuyện a?”

“Vì cái gì bộ dáng mọi người dường như rất sợ ta.”

Lam Đặc gật đầu: “Ngươi nhận ra? Bọn họ sợ ngươi, ta cũng sợ ngươi!”

“Vì cái gì a!” Nhan Tử Kì không hiểu.

“Bởi vì ngươi có cách làm cho chủ tử trong nháy mắt biến thành ác ma tính tình tàn bạo, lại có biện pháp làm chủ tử trong nháy mắt biến thành đại miêu ôn nhu, năng lực ngươi lớn như vậy mọi người có thể không sợ ngươi sao!” Lam Đặc làm hết phận sự của mình giải đáp nghi hoặc của hắn: “Hơn nữa, trải qua chuyện này tất cả mọi người đều xác nhận được một chuyện, ngươi là một nửa mà chủ tử đã nhận định, đó tương đương một nửa chủ tử, mọi người sợ ngươi là chuyện bình thường, ngươi không cần vì chuyện này mà cảm thấy rối rắm.”

“Ta cũng không phải người vô cảm, có thể không rối rắm sao!” Nhan Tử Kì chán nản nói, bất quá uể oải thì uể oải, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, hắn lập tức biến uể oải thành động lực, xắn tay áo dồn sức ăn.

Lam Đặc nhìn bộ dáng thoải mái mãn nguyện của hắn, thuận miệng nhẹ giọng hỏi: “Người bắt ngươi không có làm khó dễ ngươi đi.”

Nhan Tử Kì một miệng đầy thịt, nghe Lam Đặc hỏi chuyện này vội vàng lắc đầu, lập tức nhớ tới chuyện Niên Vân, nhất thời mất khẩu vị, đem thịt bỏ qua một bên nói: “Lam quản gia, người bắt ta đi, các ngươi sẽ truy cứu sao?”

Lam Đặc khẽ cau mày, gật gật đầu nói: “Chủ tử sẽ không bỏ qua.”

“Chính là…….” Nhan Tử Kì khó xử, Lý Đức là Nạp Tây Vương, còn là cháu ruột của Lan Nô Tu Đốn, nếu truy cứu hai bên đều sẽ chịu thương tổn.

Lam Đặc nhìn bộ dáng do dự của Nhan Tử Kì, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là lần này chủ tử thật sự tức giận, cho dù đối phương là Nạp Tây Vương, việc này phỏng chừng cũng khó mà bỏ qua.”

Nhan Tử Kì im lặng, tuy rằng hắn hiểu được Lý Đức cũng thực đáng giận, thậm chí còn chuẩn bị đưa hắn tới vương quốc hoang vu quỷ quái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không kịp phát sinh, chính mình cũng hoàn hảo ngồi ở đây, nếu dã thú đại thúc vì hắn mà đối nghịch với người nhà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất khó chịu.

“Tiểu Kì, ngươi có thể tìm lời lẽ thích hợp khuyên nhủ chủ tử, y sẽ nghe lời ngươi, đừng để y đuổi tận giết tuyệt là được.” Lam Đặc thấy hắn khó xử, cũng giúp đỡ đưa ra chủ ý.

Nhan Tử Kì gật gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, chính là Niên Vân, một mình sinh tồn trong thế giới thú nhân không biết có gặp nguy hiểm hay không.

Khi nói chuyện, Lan Nô Triết ôm tiểu béo mập mạp đi ra, nhìn thấy tiểu béo Nhan Tử Kì vội vàng tiến tới niết tay bé: “Tiểu béo, đã lâu không gặp.”

Tiểu béo không nói được, chỉ có thể hướng hắn nhếch miệng cười.

Lan Nô Triết đặt tiểu béo lên ghế, cũng mỉm cười hướng Nhan Từ Kì nói: “Hoan nghênh trở về.”

Nhan Tử Kì gãi đầu, cười đáp lại: “Cám ơn.”

“Ngươi đã trở lại, ngày tháng dầu sôi lửa bỏng của chúng ta cũng chấm dứt.” Lan Nô Triết cảm khái nói.


Lam Đặc trợn trắng mắt, thản nhiên nói: “Người bị nước sôi lửa bỏng hình như là ta đi!” Làm vật hi sinh tiến vào trạch chủ, hình như chỉ có mỗi mình ông!

Lan Nô Triết nhợt nhạt cười: “Nhìn thấy ngươi cực khổ như vậy, ta cũng cảm động lây nha.”

Bên này đang cười nói, Lan Nô Tu Đốn thình lình xuất hiện trước cửa, vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Nhan Tử Kì vừa hỏi: “Cái gì nước sôi lửa bỏng?”

Nhan Tử Kì lập tức hóa thân thành tiểu nương tử hiền lương thục đức, chịu khó gắp thức ăn vào chén cho y, còn không quên trả lời: “Bọn họ nói tính tình của ngươi làm bọn họ rơi vào nước sôi lửa bỏng a.”

Hai người kia bị Nhan Tử Kì tự nhiên bán đứng như vậy, tức giận nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Nhan Tử Kì ân cần hỏi thăm n lần.

Khí tức của Lan Nô Tu Đốn khác hẳn cấp bậc với bọn họ, chỉ thấy ánh mắt sắc như dao của y bắn qua, Lam Đặc cùng Lan Nô Triết trong nháy mắt bị áp bức.

“Ta ăn no rồi……” Lam quản gia ném dao nĩa nhanh chân bỏ chạy.

“Ta cũng ăn no, các ngươi chậm rãi dùng!” Lan Nô Triết ôm lấy tiểu béo nhanh chóng chạy đi.

Vì thế một bàn ăn to như vậy chỉ còn Lan Nô Tu Đốn và Nhan Tử Kì mắt to trừng mắt nhỏ.

Sát khí của dã thú đại thúc trong mắt người khác chính là dao găm, nhưng khi nhìn tới Nhan Tử Kì lại ôn nhu như nước, ôn nhu đủ để dìm chết người ta, Lan Nô Triết đi chậm một bước nhưng cũng vừa vặn nhìn thấy phụ thân thay đổi như hai người khác nhau, hai chân lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa ôm tiểu béo cùng nhau nhào đầu về trước.

Nhìn vào ánh mắt đại thúc, Nhan Tử Kì quả nhiên bị chết chìm, chỉ thấy hắn liếm đôi môi khô khốc một chút, ngưỡng mặt lên hôn hai bên má đại thúc, sau đó lại ghé vào bên tai y nói: “Mỗi ngày tỉnh giấc liền nhìn thấy ngươi, thật tốt.”

Nghe thấy lời nói ôn nhu của hắn, dã thú đại thúc nhất thời không thể nhịn cúi đầu hung găng gặm lấy cái miệng của hắn.

Một giờ sau, Lam Đặc hoàn thành công việc của mình đi ra, liếc mắt nhìn thấy hai người kia vẫn còn ngồi trên bàn ăn, không khỏi hung hăng chà xát cánh tay mình, con mẹ nó thực lãnh a a a a………..

Tiểu người hầu ủy ủy khuất khuất đi tới trước mặt Lam quản gia: “Lam quản gia, đồ ăn đều lạnh rồi có cần vào đem xuống hay đổi một ít không.”

Lam quản gia liếc mắt nhìn đôi cẩu nam kia, hỏi tiểu người hầu:”Ngươi dám đi vào dọn sao?”

Tiểu người hầu mãnh liệt lắc đầu: “Không dám.”

“Thật là quan tâm tới làm gì, đừng để ý bọn họ.”

Lam quản gia lắc đầu, xoay người ly khai.

Chói, rất chói, thật sự là chói quá, chói đến mù mắt!

Tình huống ngọt đến phát ớn như vậy làm cho đám người độc thân bọn họ quả thực không thể chịu nỗi a a a a………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.