Đọc truyện Thú Sủng – Chương 57: Nhất tiễn tam điêu
Nhan Tử Kì nói xong làm mọi người có chút sửng sốt, sắc mặt Luân Ất lúng túng, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Duy Tư, nhìn Duy Tư nhã nhặn nhưng sức lực cũng không nhỏ, giãy hết nửa ngày cũng không vùng ra được chút nào.
Lan Nô Tu Đốn vốn định nhếch môi tà ác nhìn một màn thú vị này, nhưng sau khi Nhan Tử Kì mở miệng y mới ý thức được người này thân mình xích lõa, sẽ làm bẩn ánh mắt tiểu tử kia, vì thế nhìn Duy Tư phất tay, lúc này Duy Tư mới buông Luân Ất ra.
Lan Nô Tu Đốn tìm một cái ghế dài ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh để Nhan Tử Kì đi qua ngồi, sau đó chờ Luân Ất luống cuống tay chân mặc xong quần áo mới mở miệng: “Lập tức thu thập đồ đạc quay về Nạp Tây.”
Vừa nghe thấy chủ tử bảo hắn quay về, Luân Ất thiếu chút nữa khóc không nổi, không chút chí khí bùm một tiếng quỳ trước mặt Lan Nô Tu Đốn, nức nở nói: “Chủ tử, ta không thể trở về, Nạp Tây có rất nhiều người muốn mạng ta, trở về chính là chịu chết a!”
Lan Nô Tu Đốn nghe hắn nói xong, nhíu mày nâng một chân hung hăng giẫm lên vai Luân Ất, thoáng dùng lực, nhếch môi cười lạnh nói: “Không đi cũng được, bây giờ ta không ngại đạp chết ngươi.”
“Chủ tử tha mạng!” Luân Ất lần này thực sự òa khóc.
Lan Nô Tu Đốn thưởng thức đối phương khóc lóc một hồi, phát hiện càng xem càng chán rốt cục mở miệng nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta nói ngươi sẽ không chết.”
Lời cam đoan này Luân Ất cũng từng nghe Lam Đặc nói qua, Lam Đặc chính là quản gia Lan gia nhưng hắn cũng không tin tưởng 100%, nhưng lúc này từ chính miệng Lan Nô Tu Đốn liền giống như một tấm miễn tử kim bài, giống như thuốc an thần, mây đen lập tức thối lui, quang mang ngàn dặm.
Luân Ất lau lau mặt, cười thật tươi, vội vàng đứng dậy nói: “Chủ tử, ta lập tức đi thu thập đồ đạc.”
Lan Nô Tu Đốn sắc mặt không chút thay đổi gật đầu, Duy Tư đứng bên cạnh nhắc nhở y tới trung tâm phi thuyền sẽ có người trực tiếp đưa hắn về Nạp Tây.
Nhan Tử Kì từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem diễn, chính là biểu tình có chút rầu rĩ, chỉ thấy hắn nâng tay che ngực thở dài một hơi.
Lan Nô Tu Đốn nâng tay nhu nhu đầu hắn, ghé bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: xảy ra chuyện gì?
Nhan Tử Kì lắc đầu, hắn chính là bị hoảng sợ, vừa rồi bộ dáng Lan Nô Tu Đốn vô cùng hung ác một cước giẫm lên Luân Ất làm nội tâm hắn hơi chấn động một chút, đoạn thời gian gần đây ở chung với dã thú đại thúc thật sự rất hòa hợp, dã thú đại thúc dung túng hắn hô to gọi nhỏ, nơi nơi sủng hắn để hắn quên đi thú nhân thật sự rất nguy hiểm.
“Đi thôi.” Lan Nô Tu Đốn một tay kéo Nhan Tử Kì tới, y nghĩ tiểu tử này có lẽ không thích hoàn cảnh nơi này nên bộ dáng mới buồn bực như vậy, vì thế muốn nhanh chóng đưa hắn ly khai.
Lúc Duy Tư biết Lan Nô Tu Đốn muốn lập tức rời khỏi tinh cầu lam, cả người liền bơ phờ, bám dính phía sau bọn họ cằn nhằn không ngớt: “Đường ca, ngươi khó mới có dịp tới, ở lại thêm vài ngày đi, ném ta một mình ở nơi này, các ngươi không cảm thấy áy náy sao?”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt quan sát một chút: “Ta cảm thấy ngươi vui đến quên cả trời đất thì có.”
“Đường ca ngươi này tuyệt đối là oan uổng! Ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, sống một ngày bằng một năm, không có lúc nào là không chờ đợi đến khi được gặp lại người nhà……..” Duy Tư đau thương nói.
Nhan Tử Kì trừng mắt, đồng tình nhìn Duy Tư, cảm khái nói: “Duy Tư, ngươi thật sự là hiếu tử!”
Duy Tư nghe hắn khích lệ, sắc mặc đỏ lên, lập tức bỏ qua một bên không nhìn bọn hắn.
Chỉ nghe thấy Lan Nô Tu Đốn hừ một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Quả thật là đại hiếu tử, lần trước hiếm có dịp về nhà liền làm phụ thân tức giận đến mức vào viện nằm hai tuần.”
Nhan Tử Kì há to miệng nhìn Duy Tư, anh ngửa đầu nhìn trời: “Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, không nên nhắc lại.”
“Duy Tư, ngươi như vậy là không đúng, cổ nhân có câu: tử dục dưỡng nhi thân bất tại – con muốn nuôi mà cha mẹ không còn sống, đó là chuyện vô cùng bi thương, ngươi phải nhân lúc cha mẹ còn sống hảo hảo hiếu thuận với bọn họ mới đúng!”
Tuy biết Nhan Tử Kì có hảo tâm an ủi anh, nhưng mà nói tới chuyện sống chết nghe sao có chút không được tự nhiên? !
Lan Nô Tu Đốn hiểu tiểu tử đang chỉ dạy, mỉm cười gật đầu nói với Duy Tư: “Nếu không, ngươi theo chúng ta trở về đi.”
Nhan Tử Kì nghĩ Duy Tư nghe thấy được Lan Nô Tu Đốn cho phép trở về nhất định sẽ rất cao hứng, nhưng thực thế không như hắn tưởng, Duy Tư vừa nghe Lan Nô Tu Đốn nói xong, sắc mặt lập tức trắng xanh, cười gượng hai tiếng, vỗ vỗ đầu mình nói: “Ai nha, ta quên mất buổi chiều còn việc rất quan trọng phải làm, các ngươi mau lên phi thuyền đi, chậm trễ sẽ không tốt.” Duy Tư vừa nói chuyện vừa giúp bọn họ đi lên phi thuyền.
“Đường ca có rảnh thì thường xuyên ghé chơi a, ta có thể cung cấp miễn phí dụng cụ cùng yêu sách trên giường……….”
Lan Nô Tu Đốn và Nhan Tử Kì bị đẩy lên phi thuyền thần tình hắc tuyến, nhìn thú nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn kia, rất ăn ý quăng ánh mắt khinh bỉ cho anh.
“Kỳ thật anh ta không muốn quay về Nạp Tây đúng không?” Nhan Tử Kì ngộ ra hỏi Lan Nô Tu Đốn.
Dã thú đại thúc gật đầu: “Thế lực của Duy Tư bên này so với vương của tinh cầu lam còn lớn hơn, nếu quay về Nạp Tây bọn thúc thúc chỉ biết ép buộc hắn kết hôn……”
Nhan Tử Kì hiểu ra gật gật đầu, Duy Tư nói anh là người phóng túng, nơi này quả thực rất thích hợp, chính là……..Nhan Tử Kì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, quay đầu lại hỏi dã thú đại thúc: “Gia tộc các ngươi cũng đặt chân vào kinh doanh tình dục? !”
Dã thú đại thúc thần tình hắc tuyến: “Duy Tư quản lý chính là cửa hàng lớn nhất ở tinh cầu lam.”
“Ách……” Nhan Tử Kì xấu hổ cười: “Là bán đồ chơi tình dục sao?”
Dã thú đại thúc nhướng mày: “Là cửa hàng bách hóa, đồ chơi tình dục chưa nghe nói tới.”
“Cửa hàng bách hóa?” Hóa ra là mở cửa hàng bách hóa a!
“Đúng vậy, vì thế thu hồi ý tưởng lung tung trong óc ngươi đi!”
Này không thể trách hắn suy nghĩ lung tung a, dù là ai khi tới một nơi không thuần khiết như vậy, nếu không phải có dã thú đại thúc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn quả thật cũng không dám cam đoan mình có thể khống chế được.
Phi thuyền cất cánh rời khỏi tinh cầu lam, Nhan Tử Kì hỏi Lan Nô Tu Đốn có phải muốn trở về hay không, đáp án chính là không, Nhan Tử Kì cũng không hỏi tiếp nữa, chính là nhớ lại mục đích bọn họ tới tìm người, không khỏi hỏi: “Lam Đặc tìm Luân Ất là vì lão cha sao?”
Lan Nô Tu Đốn gật đầu, sau đó ôm lấy hắn đi về phía phòng ngủ trong phi thuyền.
“Lão cha sinh bệnh sao?” Hắn nhớ rõ thời điểm nói chuyện về Luân Ất, có nghe nói y thuật của hắn rất cao siêu.
“Xem là vậy đi.” Lan Nô Tu Đốn hiện tại muốn làm nhất là đem Nhan Tử Kì áp lên giường hảo hảo làm vài lần, những chuyện không liên quan tới giường sự, y thật sự lười giải thích, chỉ nói: “Trở về ngươi sẽ biết.”
“Hiện tại không thể nói sao?” Nhan Tử Kì chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Lười nói.” Dã thú đại thúc lãnh khốc trả lời.
“Có chuyện gì làm ngươi không lười đâu?” Nhan Tử Kì không phục hỏi.
“Làm ngươi!” Dã thú đại thúc quyết đoán trả lời, vô cùng mạnh mẽ………
Đoạn thời gian dài tiếp theo, Lan Nô Tu Đốn mang Nhan Tử Kì dạo chơi từ phía đông tới phía tây, lúc ở trên phi thuyền thì tận tình lăn lộn trên giường, bởi vì trước đó Nhan Tử Kì không cẩn thận nhắc tới đồ chơi tình dục, làm dã thú đại thúc chợt nhớ lại mớ đồ vật mua trên mạng lúc còn ở địa cầu, vì thế vô cùng hứng thú lôi ra gây sức ép cho Nhan Tử Kì, làm hắn khổ nói không nổi.
Hai người cứ bận bịu rồi lại nhàn nhã như vậy qua một đoạn thời gian, có đôi khi Lan Nô Tu Đốn sẽ dẫn hắn đi ngắm cảnh ở những tinh cầu thanh khiết không có sinh mệnh tồn tại, bất quá phần lớn đều là đi thị sát những tinh cầu có doanh nghiệp của Lan gia đang kinh doanh, gặp một số quản lý sản nghiệp không phải tâm phúc, y sẽ ở lại một vài ngày, lúc rời đi, chức quản lý đã đổi thành người tâm phúc.
Vì thế, Nhan Tử Kì tỉnh ngộ.
“Đại thúc, kỳ thật ngươi dẫn ta đi du ngoạn chính là lớp vỏ ngụy trang đi! Mục đích thật sự là quét sạch kẻ thù bên ngoài đúng không.”
Dã thú đại thúc một tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy Nhan Tử Kì hỏi vậy lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, không tồi, qua nhiều ngày như vậy rốt cuộc tiểu tử này cũng phát hiện ra, thật không dễ dàng a! Quả nhiên là người y coi trọng, ngay cả khi trì trộn cũng đáng yêu như vậy.
Vì thế lại kéo Nhan Tử Kì vào trong ngực, nhiệt tình gặm cắn một trận.
Đối với hành vi thỉnh thoảng lại điên cuồng của dã thú đại thúc, Nhan Tử Kì đã tập thành thói quen, chờ đại thúc gặm xong, bình tĩnh kéo tay áo đại thúc lau nước miếng trên mặt mình, tiếp tục nói: “Ngươi như vậy là lợi dụng ta!”
Đại thúc lắc đầu: “Chỉnh đốn cấp dưới là một trong những nguyên nhân, đem ngươi đi du ngoạn là nguyên nhân chính, còn có một nguyên nhân nhỏ là muốn tránh cuộc phân tranh bên Nạp Tây, không nhìn thấy sẽ yên tịnh.”
“Phân tranh?” Nhan Tử Kì lo lắng nhìn y.
Khóe miệng Lan Nô Tu Đốn câu lên, mỉm cười xoa đầu hắn: “Chỉ là chút ân oán của ta với một số trưởng lão tách khỏi gia tộc. Đừng lo lắng.”
“Ta tưởng ở Nạp Tây ngươi là quyền uy tuyệt đối, hóa ra còn có người phản đối a.”
“Ta thấy biểu tình của ngươi sao giống đang vui sướng khi thấy người gặp họa a?” Dã thú đại thúc híp mắt nhìn hắn.
“Không phải, ta chỉ là cảm thấy mới lạ.”
“Đại thụ cường tráng tươi tốt cũng không thể tránh khỏi có mấy con sâu trên người!” Dã thú đại thúc khiêu mi, không quan tâm nói.
Nhan Tử Kì gật đầu, tỏ vẻ hiểu được: “Một tiễn trúng ba nơi, ngươi thật xảo quyệt!”
“Cám ơn khích lệ.”
Lúc này bọn họ đang ngồi trên một khí cầu nhỏ, dã thú đại thúc nói dẫn hắn đi nhìn thác nước, bơi lội, tắm nắng, hành trình như vậy làm Nhan Tử Kì tràn ngập nhiệt tình, rất nhanh sau đó liền bỏ mặc mấy chuyện tiễn hay gì gì đó quăng qua sau đầu.
“Ngươi nói thác nước kia chảy ngược lên trời?” Nhan Tử Kì kinh ngạc hỏi Lan Nô Tu Đốn.
“Đúng vậy, ngươi hỏi vấn đề này ba lần rồi.” Lan Nô Tu Đốn nghiêm túc nhắc nhở hắn.
“Ba lần thì sao? Ngươi thiếu kiên nhẫn.” Nhan Tử Kì nhếch mắt nhìn y.
Chỉ thấy dã thú đại thúc mím môi, giống như biết phục thiện mà trả lời: “Hỏi ba lần thật sự quá ít, ta không ngại ngươi hỏi thêm vài lần.”
Nhìn thấy người trước mắt bình tĩnh nói dối như vậy, Nhan Tử Kì thật sự muốn cởi giày ra quăng vào mặt y, chờ dấu giày in trên mặt xong xem y còn có thể bảo trì bình tĩnh nữa không.
Khí cầu rất nhanh bay tới ngoại vi thác nước, xa xa nhìn lên, quả thật giống như những thác nước bình thường, nhưng khi Nhan Tử Kì theo Lan Nô Tu Đốn xuống khí cầu, chạy tới gần hơn mới phát hiện nước thật sự là chảy ngược lên trên! Không khỏi kinh ngạc oa oa kêu to: “Chuyện này rốt cuộc là sao a!”
“Nhân tố từ trường.” Dã thú đại thúc rốt cuộc hảo tâm giải đáp nghi vấn của hắn.
Chờ tới khi tới gần thác nước, Nhan Tử Kì mới phát hiện ra, nơi này không chỉ có bọn họ tới ngắm cảnh, trong thác nước đã sớm chật ních đủ loại hình dáng sinh vật ngoại tinh.
Lan Nô Tu Đốn tránh đi các loại sinh vật, lôi kéo Nhan Tử Kì đi về hướng có ít người, Nhan Tử Kì cố quay đầu lại nhìn thác nước, không ngờ vô ý giẫm phải người bên cạnh, tiếng kêu quỷ dị lập tức vang lên, tiếp đó nghe thấy tiếng ai đó giận dữ: “Đáng chết, ngươi dặm lên đuôi ta!”
Nhan Tử Kì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái gì đó thấp bé có diện mạo như một con khỉ giậm chân hướng hắn rống giận.
“Thật có lỗi, ta thực không thấy.” Nhan Tử Kì nhìn thấy động vật kia, toàn thân một màu xanh biếc, giống hệt đám cây cỏ bên cạnh, khó trách hắn không chú ý tới.
“Xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì còn cần quân đội làm gì!” Vật nhỏ tiếp tục giậm chân.
Nhan Tử Kì cảm thấy những lời này thực quen tai, trước kia ở địa cầu hình như rất lưu hành những lời này, hóa ra phổ biến toàn vũ trụ a.
Nhan Tử Kì cảm thấy người này có chút quá đáng, đang định nói vài câu đã bị Lan Nô Tu Đốn cản lại, chỉ nghe thấy y hỏi: “Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?”
Y vừa nói ra bên cạnh lập tức có người ồn ào: “Giải quyết bằng vũ lực, vũ lực…….”
Nhan Tử Kì nhíu mày, đang định mở miệng phân tích lợi và hại của việc dùng vũ lực giải quyết vấn đề, còn muốn liệt kê ra vài vụ án để thuyết minh vũ lực hoàn toàn không thể giải quyết mọi thứ.
Không đợi hắn suy nghĩ xong, dã thú đại thúc đã nhanh chóng sải bước tới, chỉ thấy y nâng chân lên, hung ác dặm một phát về hướng người lùn.
Mọi người chỉ nghe ‘bẹp’ một tiếng, người lùn kia bị dặm dẹp lép trên mặt đất, nhìn thấy người lùn trong nháy mắt biến thành bánh piza, Nhan Tử Kì há mồm trợn mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn.
Chỉ thấy dã thú khoái trá hướng hắn cười cười: “Không có việc gì, bọn họ rất nhanh có thể khôi phục nguyên trạng.”
Nhan Tử Kì ngơ ngác gật đầu, nửa ngày mới ‘nga’ một tiếng.