– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Phong Nhã Tụng chi chủ a Phong Nhã Tụng chi chủ, bao nhiêu người cung kính ngươi như thần. Có thể có bao nhiêu người cam đảm hỏi một câu, thần này của ngươi, rốt cuộc có tâm hay không!”
“Không nhiều cũng không ít, chỉ có một mình ngươi. Chỉ có một mình ngươi cũng đủ rồi.”
…
Vòm trời sáng rõ, cách đó không xa truyền đế tiếng bật hơi của mũi ngựa.
Quý Độc Chước từ trong đống rơm ngẩng đầu lên, lão Đao sớm đã lĩnh một đội nhân mã chờ sẵn bên ngoài. Hắn ngáp một cái, liếc mắt nhìn thấy hắc y của Giang Ngạc trong đám người, có tật giật mình, trên mặt hiếm thấy lộ ra khó xử, quay đầu đi.
Ba người ở trong nhà xay bột đổ nát chải đầu sửa sang y phục, cùng bước ra ngoài.
Lão Đao phân phó thuộc hạ nâng kiệu đi đến trước mặt Quý Độc Chước: “Lâu chủ, tân lâu bên kia đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ân, chúng ta đi qua đi.”
Quý Độc Chước gật gật đầu, vừa mới kéo mành kiệu ra, liền bị Giang Ngạc một tay nắm lấy dây cương. Quý Độc Chước nhìn y một cái, chú ý đến hắc y trên người nam nhân này có nhàn nhạt hơi nước, hắn sững sờ, một câu nói nhất thời nghẹn nơi cổ họng… Cuối thu trời lạnh sương dày, chẳng lẽ ngươi lại một đêm không ngủ?
Không giống đêm trước phẫn nộ, lúc này Giang Ngạc nét mặt vô cùng bình tĩnh, y thậm chí còn dùng giọng nói bình thường mang theo chút hài hước cùng lạnh nhạt hỏi: “Quý lâu chủ, thứ ta muốn lâu chủ đã tưởng tượng rõ ràng?”
“Ngươi muốn là thân phận thực sự của lão đầu ngày đó mắt thấy Giang Lưu Thủy rơi xuống thiên hãm.” Quý Độc Chước bình tĩnh nhìn gương mặt cương nghị của nam nhân, “Nhưng, tất cả tư liệu hiện tại đều không ở trong tay ta, ngươi trước tiên không nên gấp gáp, đợi đến được Phong Nhã Tụng, ta tự nhiên đích thân cung kính dâng lên cho ngươi.”
“Lâu chủ, ngươi nói, ta sẽ tin trí nhớ của ngươi thực sự kém đến nỗi ngay cả cái này cũng không nhớ sao?”
Quý Độc Chước xem như không có gì xòe tay ra: “Ngươi nếu không tin ta cũng không có biện pháp.”
“Nói thật hay, ta nên biết ngươi là tính nết này.” Giang Ngạc hai tay ôm quyền, hướng mọi người làm điệu bộ “mời”, “Giang Ngạc được Phong Nhã Tụng chiếu cố tận ba năm, tại đây bái biệt. Chư vị, nếu có duyên, giang hồ tái kiến đi.” Y nói xong, trở mình lên một con ngựa gần nhất, hai chân khẽ kẹp, đầu không quay lại dứt khoát mà đi.
Nhiếp Bình Trọng thấy hai người này trở mặt còn nhanh hơn giở sách, suy nghĩ đến những việc xấu của lâu chủ nhà mình ngày trước, trong lòng biết nếu bọn họ thực sự phân ly, cuộc sống của mình chỉ e không không tốt đẹp gì. Bèn làm như thở dài, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Quý Độc Chước, khuỷu tay thúc thúc hắn: “Lâu chủ, ngươi không đuổi theo sao?”
Quý Độc Chước khó hiểu liếc hắn một cái: “Người muốn đi liền đi, ta dựa vào cái gì mà đuổi theo?”
Nhiếp Bình Trọng bị hắn chèn ép không nói được lời nào, vẻ mặt thương tâm, liếc phu nhân của mình một cái xin giúp đỡ.
Thiệp Giang một tay cầm cung phiến, che nửa má đào, cười có thâm ý khác: “Lâu chủ nói đúng a. Phong Nhã Tụng chúng ta nuôi y ba năm, giờ nói đi liền đi. Người như vậy sao, không cần cũng được. Lâu chủ a, chúng ta nên lên đường thôi.”
Một câu chắn mất đường lui, Quý Độc Chước hừ một tiếng. Nhưng tất thảy là tự mình biến khéo thành vụng, thể diện ở trên, tự nhiên không thể phát tác, chỉ có thể đen mặt phân phó thuộc hạ mở đường.
Tục ngữ nói rất hay, bất thị bất báo, thời hậu vị đáo (không phải là không báo, mà là thời cơ chưa đến).
Quý Độc Chước trước đây nô dịch mọi người lúc này mới chân chính nếm trải mùi vị tự mình tác ngược. Thiệp Giang mỹ nhân hướng về phía bốn gã phu kiệu mỉm cười, bốn đại hán dưới chân lập tức như bay hướng về phía Đông mà đi, nhuyễn kiệu từ trên xuống dưới lắc lư như sàng gạo. Vốn chưa dùng cơm sáng, Quý Độc Chước ngồi trong kiệu, cảm thấy dịch vị của mình cũng bị lắc ra. Hắn đang cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, mành kiệu nhẹ nhàng bị vén lên, Thiệp Giang cưỡi ngựa đỡ một chồng văn kiện, như đi trên đất bằng từ trên lưng ngựa phi như bay giẫm vào mành kiệu tròng trành. Một hồi động tác này tiêu sái mà không mất đi vũ mị, khiến Quý Độc Chước hâm mộ muốn chết.
Thiệp Giang nhẹ nhàng thả xuống một chồng văn kiện cao hơn đầu người, trong nhuyễn kiệu tức khắc bị nhét đến ngay cả một chỗ để chân cũng không có. Nữ tử mỹ lệ nhướng một đôi mắt hồ mị, từ trong tay áo lấy ra một cái bàn tính nhỏ bằng vàng, ngón tay thanh mảnh gảy nhẹ, bàn tính lách cách ngân vang: “Lâu chủ, ngươi đốt lâu tổng cộng lãng phí ba mươi vạn lượng, xây lâu mới lại chi thêm tám mươi vạn lượng. Nửa tháng nay, toàn lâu từ trên xuống dưới cùng ngươi diễn kịch, chiếu theo tiến độ bình thường, thiếu tiếp khoảng sáu mươi cửa hàng, ước chừng mười vạn lượng…”
Phiến tử trong tay Quý Độc Chước ngưng lại: “Có, có nhiều như vậy sao?”
“Còn có tiền công của toàn bộ huynh đệ khoảng mười vạn lượng.” Thiệp Giang vắt ngang bàn tính bằng vàng, dùng mặt bàn tính khều cằm Quý Độc Chước nói, “Lâu chủ, Phong Nhã Tụng từ trên xuống dưới không phải ăn không khí là có thể no bụng, mời lâu chủ trong vòng mười ngày kiếm số tiền này về cho ta.”
Quý Độc Chước dùng phiến tử đẩy bàn tính của Thiệp Giang ra, xòe hai tay, có chút vô lại nói: “Làm sao có thể…”
“Không thể sao?”
“Tuyệt đối không có khả năng.”
Thiệp Giang xách vạt váy của mình, giầy đỏ tươi một cước đạp lên trên chỗ ngồi của nhuyễn kiệu, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.
Năm ngón tay phải thon dài sơn đỏ cào nhẹ lên xà kiệu, thanh xà làm bằng sắt tinh chế kia chớp mắt rơi xuống từng lớp bột mịn.
Quý Độc Chước vươn tay nhặt lên một quyển văn kiện, vô cùng chính nghĩa nói: “Tuy rằng tuyệt đối không có khả năng, nhưng nghĩ Quý Độc Chước ta từ nhỏ đã ưa thách thức giới hạn a.”
Thiệp Giang thẹn thùng cười, năm ngón tay co lại, bụi sắt chớp mắt không còn, đào hoa phiến nhẹ nhàng lướt qua, mặt phiến hồng sắc làm nổi bật một đôi mị nhãn: “Vậy Phong trưởng lão liền yên lặng đợi tin tốt lành của lâu chủ.”
Cuối cùng cũng chờ được nữ nhân nhà mình so với nữ hoàng còn nóng nảy hơn kia xuống kiệu, Quý Độc Chước lục lọi từng quyển văn kiện. Giấy trắng mực đen, viết đều là các loại tội ác của hắn trong nửa tháng nay. Càng xem, không nhịn được lưng càng ngứa ngáy.
Thiên a.
Ta, ta, chẳng lẽ viết kịch bản kém thế sao?
Chẳng trách lại bị Giang Ngạc nhìn thấu.
Từng hồi sắp xếp này vừa khớp như thế, ngay cả thuyết thư1 cũng sẽ không giả đến mức này… Nói đi nói lại, đều là bản thân quá mềm lòng, không nỡ để người kia chịu tổn thương. Kịch bản không một chút ngược làm sao có thể khiến người kia cảm động đây?
Nếu như, ngay từ đầu liền ba ngày một phiên giày vò năm ngày một lần phun máu, lại đến khao khát nói chưa ngừng thầm yêu, tiết mục như vậy coi như có thể sẽ càng động lòng người hơn một chút đi?
Quý Độc Chước càng nghĩ càng tự trách mình, không nhịn được buông văn kiện trong tay xuống.
Trong mật đạo người kia níu lấy tay mình, bằng lòng sống chết có nhau, kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, phá lâu, diễn kịch, uống thuốc độc, đều đã hi sinh đến mức này rồi, chẳng lẽ Quý Độc Chước hắn chịu làm chuyện buôn bán lỗ lã?!
“Phạch” một tiếng.
Quý Độc Chước khép lại văn kiện.
“Khốn nạn.”
Thiệp Giang cưỡi trên lưng ngựa móng tay sơn đỏ liếc nhìn nhuyễn kiệu một cái. Quả nhiên không phụ mong mỏi của nàng, lâu chủ nhà nàng đột nhiên xốc mành kiệu, cũng không quan tâm mọi người kinh hô, trực tiếp từ trong kiệu nhảy ra ngoài, không nói hai lời, đen mặt đoạt lấy một con ngựa nhắm hướng Giang Ngạc rời đi mà đuổi theo.
“Có chút con người a, chẳng những da mặt dày, miệng lại còn ngoan cố.”
Nhìn khói bụi dần dần biến mấy ở phương xa, Thiệp Giang không mặn không nhạt rút ra kết luận này.
Lúc đuổi theo Giang Ngạc, y đang uống rượu trong một tửu quán cách ba mươi dặm. Lá cờ “tửu” màu xanh lam theo gió tung bay, y một thân hắc phục bán tựa vào bên cửa sổ, bất động thanh sắc nhìn mình.
Ánh mắt điềm tĩnh kia, tựa hồ hết thảy trong lòng đều sớm hiểu rõ.
Quý Độc Chước trong lòng khẽ động, lại có chút mùi vị chua xót. Hắn xuống ngựa, một tay xách bầu rượu của người kia tặng cho mình, thoắt cái đến trước mặt y.
Mắt Giang Ngạc cũng không hề nâng lên, lãnh đạm hỏi: “Công tử, ta biết ngươi sao?”
“Trước kia có thể không biết, sau này chắc chắn biết.” Quý Độc Chước da mặt dày ngồi xuống trước mặt y, đặt bầu rượu trong tay lên trên bàn, “Vị đại hiệp này a, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt chính là có duyên, không bằng duyên càng thêm duyên, cùng nhau uống một hồi tửu duyên thế nào?”
“Công tử nhân trung long phượng, chắc hẳn muốn cùng ngươi kết duyên, tất có chút chi phí.” Giang Ngạc nhìn bầu rượu kia một cái. Trong thâm sơn, từng đao khoét thịt hồ lô, từng đao khắc thành một cái bầu, lúc đó vậy mà chỉ nghĩ… hắn thích uống rượu. Y thở dài một tiếng, “Nếu như biết giá của công tử chính là phải tự ngã trên mặt đất, để người ta đạp qua dẫm lại. Không biết cũng được.”
Quý Độc Chước bị y nói đến nghẹn họng, gượng cười cầm bầu rượu thay y rót rượu.
Giang Ngạc liếc mắt nhìn hắn, tay khẽ duỗi, “cạch” một tiếng đánh rơi bầu rượu trong tay hắn. Hiếm thấy không ngại rượu đổ, hồ lô xoay vòng vòng trên đất, Quý Độc Chước nhìn đôi tay trống rỗng, ngơ ngẩn cả người.
“Chúng ta đại trượng phu, chén rượu nhỏ thế này, quả thực quá tính nữ nhân.”
Giang Ngạc đứng dậy, bước nhanh đến trước quỹ đài2 của tửu quán. Y vốn ăn mặc theo kiểu của người giang hồ, lúc này lại cùng thanh y công tử kia ngầm tranh chấp, tư thế này, hơn phân nửa là muốn đánh nhau.
Chưởng quỹ vốn là người hiểu chuyện, bèn sớm trốn dưới bàn.
Giang Ngạc mỉm cười, một tay xách chưởng quỹ đang run lẩy bẩy, kề bên tai lão nói vài câu, chưởng quỷ kia mắt sáng lên, không thể tin được nhìn Quý Độc Chước. Giang Ngạc gật gật đầu, quen tay từ trong quỹ đài chọn ra bốn vò rượu lớn, kêu chưởng quỹ khiêng đến chỗ ngồi.
Chưởng quỹ cẩn thận đặt rượu xuống, nhịn không được lại lén lút nhìn Quý Độc Chước một cái, trong lòng gào thét muốn mở miệng, đợi đến lúc Giang Ngạc đẩy lão ra, lão mới chậm chạp lui xuống.
Giang Ngạc thuận tay xách vò rượu cao hơn nửa người lên, không mảy may bất ngờ nhìn gương mặt hiếm thấy có chút khó coi của Quý Độc Chước. Phiến tử bạch sắc khẽ đong đưa, gương mặt kẻ nào đó đau khổ: “Ngươi thật đúng là không chịu lưu lại cho ta chút hình tượng trước mặt thuộc hạ.”
“Lâu chủ từng có hai chữ ‘hình tượng’ sao?” Giang Ngạc dịu dàng xoa xoa vò rượu, phủi đi lớp bùn đỏ bên ngoài, hơi rượu nóng rát phả thẳng vào mặt, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến lòng người rạo rực, “Phong Nhã Tụng chi chủ Phong hỏa hí chư hầu, chỉ e sớm đã thành một đoạn giang hồ giai thoại, chẳng lẽ người đương sự còn sợ bị người ta chê cười?”
Chuyện không phải kể như thế đi?…
Quý Độc Chước chú ý đến ánh mắt vô cùng kỳ quái của lão bản tửu điếm chốc chốc lại liếc qua, lần đầu cảm thấy cái cảm giác gọi là “như ngồi trên bàn chông”. Nói thật, hắn không sợ bị thuộc hạ nhà mình chê cười, hắn sợ là… lấy tính cách của đại hiệp nào đó, bộ dạng tiếu lý tàng đao3 như vậy phỏng chừng là phẫn nộ sắp sửa đổ xuống.
“Cạch” một tiếng, vò rượu bị đập xuống bàn.
Giang Ngạc ấn miệng vò, ánh mắt lạnh lùng ghim chặt vào Quý Độc Chước: “Là nam nhân, thì cùng ta cạn một vò này.”
Cái gọi là rượu cồn, chính là một loại rượu mạnh đặc sản của vùng Quan Đông, vào miệng mãnh liệt như đao, chảy xuống trong lòng nóng rát như lửa. Hảo nam nhi bản tính sảng khoái, giang hồ lang bạt khắp nơi, khổ nhạc bi hoan cũng chẳng qua một hồi ngưỡng thiên trường khiếu, thích hợp nhất là loại liệt tửu này.
Hai người bọn họ đều là tửu trung hào khách, giờ phút này cũng không dùng chén, mỗi người một vò, trực tiếp đổ thẳng vào trong miệng.
Mắt thấy Phong Nhã Tụng chi chủ trước nay luôn khoe khoang văn nhã vậy mà không để ý hình tượng như thế, uống đến rượu chảy xuống hai gò má, chưởng quỹ sờ sờ cái cổ của mình.
Nếu như bị thượng cấp đỉnh đỉnh đỉnh của đỉnh Nhiếp đại nhân biết bản thân nhìn thấy bộ dạng hành vi phóng đãng như vậy của lâu chủ… Không thể nói được, lão chỉ cảm thấy cái đầu trên cổ mình bị cắt mất thì có chút không thỏa đáng.
Trong vò không đổ được ra một giọt rượu nữa, Giang Ngạc thuận tay nện vò rượu lên tường, khói bụi bay ra, vách tường trắng như tuyết chớp mắt có thêm một lỗ thủng cao hơn nửa người.
Gió lạnh buốt lùa vào, thổi xuyên qua y phục hai người.
Ánh mắt y nhìn thẳng vào Quý Độc Chước: “Ngươi có biết không, ta nếu như muốn chạy, ngươi nhất định đuổi không kịp ta.”
“Ta biết.”
“Ngươi lại biết hay không, ta hiện tại thực sự muốn một kiếm đâm xuyên ngươi, mổ tấm da kia của ngươi ra xem, đến tột cùng bên trong là lòng gan dạ sắt dạng nào.”
“Ta cũng biết.”
“Ha hả,” Giang Ngạc cười lạnh một tiếng, đảo tay nhấc trường kiếm, “Phong Nhã Tụng chi chủ a Phong Nhã Tụng chi chủ, bao nhiêu người cung kính ngươi như thần. Có thể có bao nhiêu người cam đảm hỏi một câu, thần này của ngươi, rốt cuộc có tâm hay không!”
Quý Độc Chước khom người, nhặt hồ lô rượu trước đó Giang Ngạc đánh rơi trên mặt đất lên: “Không nhiều cũng không ít, chỉ có một mình ngươi. Chỉ có một mình ngươi cũng đủ rồi.”
Giang Ngạc lắc lắc đầu, lại nhấc lên một vò rượu, phủi bùn phong, lại không vội uống, chỉ khoác hai tay lên miệng vò, nhìn Quý Độc Chước: “Ngươi biết ta vì sao lại ở đây chờ ngươi không?”
“Vì sao?”
“Ta cưỡi ngựa đi về phương Nam, bóng đêm đổ xuống, mới tìm thấy một gian tửu quán nghỉ trọ, vừa ngẩng đầu liền phát hiện tửu quán này là cơ nghiệp của Phong Nhã Tụng của ngươi.” Trong mắt y dần dần toát ra một loại bi ai nhàn nhạt, “Ta mới phát hiện, giang hồ này tuy rằng rất lớn, thế lực của Phong Nhã Tụng lại càng lớn hơn. Ta nếu muốn chạy khỏi ngươi…”
“Ngươi chạy không thoát.” Quý Độc Chước gần như tự phụ nói.
“Ta nếu muốn trốn khỏi ngươi, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày a.” Giang Ngạc cười khổ một tiếng, “Loại chuyện phí sức không thu được kết quả này, Giang Ngạc từ trước đến nay khinh thường làm.”
Vò rượu khẽ giơ lên: “Vì một câu khinh thường làm này của ngươi, Quý Độc Chước dứt khoát kính ngươi.” Hắn ừng ực uống cạn liệt tửu, cũng học động tác của Giang Ngạc nện vò rượu lên tường, chỉ là không có nội lực, vách tường kia gần như châm biếm không hề sứt mẻ. Quý Độc Chước ngẩn người, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài: “Trăm năm sử sách mặc hắn ưu, nghìn năm cố sự biếng quay đầu, vạn hộc tiêu tận biết mấy sầu. Trường kiếm mới, cố nhân cũ, thiếu niên ai khiến bạc đầu. Cùng một đêm tàn rượu, khoái ý thù nhi nữ, không say không nghỉ!” (Hình như đây là một bài hát hay bài thơ nào đó nhưng ta tìm không ra bản dịch thơ nên ta chém đại a ~ (_._!!)
.
Chú:
1. Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ
2. Quỹ đài: quầy hàng
3. Tiếu lý tàng đao: nham hiểm, khẩu phật tâm xà