Đọc truyện Thư Sinh Họ Hàn – Chương 12: Quá Khứ Chỉ Là Nhất Niệm
“Đức nhi…~~”.
“A..!!~”.
“phốc.!!~”. Nam tử lê từng bước lung lay người không đứng vững, xung quanh hắn hắc y nhân toàn bộ bị giết,kẻ thì bị thống khổ đào tim kẻ thì bị cường lực xé thành mảnh nhỏ tu la huyết vũ thấm nhuộm quang cảnh, người hắn đã thấm đẫm huyết Âm Sát Trùng không ngừng ăn đi huyết nhục của hắn từng miếng ngoạm xuống, Hàn Thiên Hữu vẫn không quên gắng gượng bước về phía con trai hắn vị trí từng bước từng bước khoảng cách ba thước mà đối với hắn như xa cả vạn dặm…
“ Thiên Hữu huynh thương thế ngươi quá nặng..~~”. Một trung niên nam tử phía sau Hàn Thiên Hữu lo lắng nói, hắn vất xuống một hắc y nhân, chầm chậm lại gần…
“đa tạ Ngạn huynh, ta không sao..~”. Hàn Thiên Hữu giờ đã hơi tàn sắp hết, hắn muốn lại gần con mình lần cuối cùng, chân vẫn nặng trĩu từng bước….
Thiếu niên trọng thương khóe miệng huyết chưa khô, lấy hắn Hoàng Lôi Cảnh đúng là chịu chết hành vi, không phải Băng Lôi Tuyệt Mạch Thể quá bá đạo thì hắn đã chết từ lâu rồi, Hoàng Lôi cùng Huyền Lôi khoảng cách tựa trên trời và dưới đất, hắn đã bị đánh gãy tay trái chân phải bị gãy chỉ còn cũng từng phút kéo thân thể trọng thương của mình, …
“phụ thân..~~”.
“không, phụ thân đằng sau..~~!!!”. Hắn bỗng chốc giật mình, trong mắt hắn hiện ra nam tử phía sau Hàn Thiên Hữu bỗng đưa một đao, đâm xuyên trái tim Hàn Thiên Hữu,..
“A..A..!!~”.
“tại sao ngươi..~~”. Hàn Thiên Hữu thống khổ ngã xuống cả người co rút, hắn thống khổ quay lại nhìn nam tử kia tức giận nói, dần dần mất đi sinh cơ hai mắt hắn vẫn nhìn thiếu niên tay vươn ra với tới miệng lẩm bẩm âm thanh rất nhẹ rồi cứ thế nhắm mắt..
“Đức nhi, phụ thân có lỗi với ngươi..~~”.
“Phụ thân..~~!!”. Thiếu niên ngửa đầu thống khổ hét vang tận trời cao.
“ầm ầm..~~!!”. Trên trời lôi vân ngang dọc như thương xót thay…
“ta lấy đạo tâm thề, ngươi Lý Ngạn sẽ phải nhận vô tận sự trả thù của ta, cả gia tộc ngươi cũng thế, tuyệt không ai chạy thoát..AAA!!~~”. Thiếu niên thống khổ hét lớn, hai mắt hắn huyết dần dần chảy ra ướt hết hai má hắn nhìn nam tử kia cắn răng phun ra từng chữ, lại nhìn phụ thân thi thể bị Âm Sát Trùng gặm không còn gì…
“phốc..~~!!”.
Hàn Đức bỗng phun ra ngụm huyết, nhìn Phong Bảo trước mặt cỗ không rõ sát khí từ tim hắn xông ra, hắn chầm chậm mở ra hai mắt bên mắt trái giờ mà hắc đã là Hoàng Sắc thi thoảng có tia lửa điện, bên mắt phải u lam lạnh lẽo tận tim gan, tâm ý của hắn bỗng hóa thành ngập trời lệ khí cùng sát khí đều khiến sinh linh khiếp sợ…
Thành Chủ Phủ, trong phòng tu luyện bế quan tĩnh thần Nguyễn Bá Nham bỗng nhiên giật mình khiếp sợ, hắn cảm thấy rung động từ trong linh hồn mà đến sát ý khiến linh hồn củ hắn đều phải run rẩy, trong đời hắn giết người vô số mới lên được vị trí Thành Chủ nhưng bây giờ hắn đều phải sợ hãi như từ trong chốn tu la huyết trì gào khóc oán hồn…
“sát ý thật mạnh..!~~”. Nguyễn Bá Nham thổn thức không thôi thầm ghi trong lòng khí tức này..
Lý Gia Phủ đại sảnh.
“choang..!!~”. Âm thanh thanh thúy vang lên, chén trà từ tay nam tử kia đột nhiên rơi xuống kinh sợ không thôi..
“phụ thân ngươi không khỏe sao..??”. Bên cạnh hoàng y thiếu nữ, kinh sợ tiến lại hỏi han.
“không sao..`”.
“thật đáng sợ sát ý..`~”. Lý Ngạn từ trong kinh sợ phục hồi lại, hắn cảm thấy khí tức quen thuộc, không khỏi nhớ đến ngày đó lời thề của Hàn Đức cho chấn nhiếp, thở dài hỏi Lý Thu Hoài.
“Hàn Đức chết rồi sao..?~”.
“phụ thân, lấy hắn phế nhân thân thể làm sao từ Tuyệt Lôi Lĩnh cao cả ngàn trượng rơi mà không chết..~~”. Lý Thu Hoài cũng ngạc nhiên kì lạ nhìn Lý Ngạn không khỏi trả lời.
“con cho người điều tra chắc chắn phải trừ cỏ tận gốc..~~”. Lão hồ ly Lý Ngạn thâm trầm một hơi nói với Lý Thu Hoài, sát ý trong ánh mắt cười lạnh.
“vâng, phụ thân..~”. Lý Thu Hoài lui ra trong lòng thầm nghĩ phế vật như Hàn Đức làm sao còn sống được, nàng giờ đã có Lôi Mạch của hắn tui vi tinh tiến coi như hắn chết cũng có ý nghĩa…
Triệu thị phủ.
Một lão giả đang ngồi trên ghế, hưởng thụ thiếu nữ phía sau lưng đấm bóp, hắn bỗng chốc giật mình khiếp sợ lẩm bẩm.
“thật mạnh mẽ sát ý..~~”.
“gia gia, ngươi làm sao vậy..~~”. Thiếu nữ phía sau bộ dáng cực kỳ đáng yêu, nàng mặc một bộ bạch y như tiểu thiên sứ làm lòng người đều phải động lòng, không hiểu nhìn Triệu Vô Trọng nói.
“không có gì..~~”.
“Ngân nhi gần đây ngươi tu luyện thế nào nhanh chóng vào Hoàng Lôi Ngũ Trọng Thiên chưa..?”. Triệu Vô Trọng biết cháu gái mình chưa thể cảm nhận được thiên địa biến chuyển, lấy hắn Huyền Lôi Cảnh cũng chỉ là góc của tảng băng chìm mà thôi, cháu gái hắn tên Triệu Lam Ngân xếp hạng thứ tư thiên kiêu trong bảng thiên kiêu Uông Ninh Thành, Lý Mục Hiên cũng chỉ xếp hạng cận đội sổ, lần này Ưng Điển hắn muốn cháu gái hắn dành được tư cách nhập học Lôi Cung Học Viện,
“mấy ngày nữa, chúng ta cùng năm đại gia tộc còn lại tổ chức săn bắn trong Tuyệt Vọng Lâm, con phải cẩn thận nhớ chưa nếu không ổn lập tức dùng miếng này Ngọc Giản truyền âm cho ta..~~”. Triệu Vô Trọng cả đời may mắn được một vị Luyện Khí Sư cho hắn một miếng Ngọc Giản nhưng chỉ là cấp thấp trong cấp thấp Ngọc Giản chỉ chuyền âm được trong bán kính ba dặm hơn nữa chỉ dùng được một lần, nhưng hắn đã coi là vô cùng quý giá rồi.
Hàn Đức không để ý phóng thích ra trong lòng phóng thích ra thiên đại hận oán khí mà hắn dồn nén bấy lâu, hắn xoa xoa thân cây Phong Bảo trầm mặc lẩm bẩm…
“thời gian trường hà cũng chỉ là cuốn sách để viết lên chính mình ký ức để khỏi quên đi..~~.”
“ngươi là Băng lão, hảo to gan giám đánh trọng thương công tử nhà ta.~”. Vài tên mặc Lý Gia y phục đột nhiên lao ra chặn đường Hàn Đức, vẻ mặt vẫn cao ngạo như thường lệ, một tên dáng vẻ trung niên nhân chính là người từng truy đuổi Hàn Đức Lý Phủ quản gia Lý A Tam, bước chầm chậm ra lập tức đám gia đinh lui lại hắn nhìn Hàn Đức âm thanh uy hiếp nói.
“ngươi thật to gan dám đánh thiếu gia nhà ta trọng thương, còn gì để nói..~~”.
“Lý Mục Hiên cược thua thì thôi còn tìm ta nói chuyện, ngươi cũng phải cảm ơn ta lúc đó không lấy mạng chó của hắn đấy…”. Hàn Đức nhìn đối diện Lý A Tam không nhanh không chậm nói, mặc dù mọi người nói sâu không lường được Huyền Lôi Cảnh, nhưng hắn thể hồ quán đỉnh tâm trí nhất quán, Huyền Lôi Cảnh nhỏ nhoi còn chưa đủ để dọa hắn, bản thân bước vào Đà Chủ Cảnh cường giả Quang Minh Ma Thuật Sĩ Huyền Lôi Cảnh cũng có chút kiến hôi không bằng,
“ngươi muốn chết,ta hôm nay phải đoạn ngươi tứ để trả thù cho thiếu gia..~~”. Lý A Tam có chút nổi nóng, nửa tháng nay hắn một mực truy tìm Hàn Đức ở khắp các ngõ ngách nhưng không thấy Hàn Đức cái bóng,hắn qua tình báo ước đoán Hàn Đức là Huyền Lôi Cảnh cường giả nên mượn thăm dò hư thực nói rồi khí thế tăng lên khiến gia đinh bên cạnh đều ngã lăn ra đất ….
“ngươi chưa đủ tư cách cùng ta nói chuyện..?.”
“Lý Ngạn đến đây còn chưa được huống chi ngươi..~~~”. Hàn Đức nhất thời không áp chế nổi sát khí, Đà Chủ Cảnh thần thức tràn ra cuồng bạo đến từ linh hồn áp chế khiến Lý A Tam có chút khô khốc miệng lưỡi, hắn biết mình chọc phải tổ ong nhưng không thể rút lui được, Hàn Đức tức giận Lý Ngạn giết phụ thân hắn, đào hắn Lôi Mạch khiến hắn sống giở chết giở ngày tháng, bây giờ con chuột nhắt Lý Phủ cũng đến sinh uy ngươi nghĩ ai nhịn được,năm đó không phải lời hứa với lão sư tuyệt đối không thi triển Quang Minh Ma Pháp, hắn bị ám toán giam lại thực lực Lý Ngạn không sống đến hôm nay, tuy hắn thần thức bị trọng thương nhưng từng là Đà Chủ Cảnh Ma Pháp Sư khí tức đều khiến Thiên Lôi Cảnh phải chạy Huyền Lôi Cảnh lại là thá gì…gà chó không bằng…
“ngươi..~~”. Lý A Tam vừa tiến hai bước đột nhiên ngã quỵ xuống, thở dốc liên tục mồ hôi đầm đìa, hắn cảm thấy lồng ngực mình đau đớn như muốn nổ tung, hắn muốn vận dụng Huyền Lôi lực lượng nhưng như từ Tiên Thiên áp chế khiến hắn thực lực bị giam lại,hắn khí thế gấp rút như sắp tan…
“quản gia..~~”. Đám gia đinh phía sau kinh hãi thất sắc, nhìn Hàn Đức người này chỉ vào khí tức có thể khiến Lý A Tam Huyền Lôi Thất Trọng Thiên cường giả không thể chống đỡ, luống cuống cả lên…
“tiền bối, vãn bối có mắt không tròng mong tiền bối tha thứ..~~”. Một âm thanh vang lên thu hút lại sự chú ý, không ai khác chính là kẻ thù của Hàn Đức không chết không thôi Lý Ngạn, hắn thực chất vẫn luôn quan sát phía sau nhưng thấy vỏn vẹn khí thế của Lý A Tam bị nhẹ nhàng gạt bỏ còn bị trấn áp như sâu kiến, vội vàng tiến đến hòa giải…
“ngươi là Lý Ngạn..~~”. Hàn Đức âm thanh trầm giọng, khí thế tựa thái sơn áp đỉnh khiến Lý A Tam phải nhận ít nhiều đau khổ, tuy hắn giả hổ ăn thịt trư nhưng cũng có chừng mực khi chưa hắn chưa nắm chắc diệt sát đối phương thì chưa ra tay đây là nguyên tắc của Hàn Đức, nhịn xuống trong lòng ngập trời oán khí bấy lâu nay, hắn tâm liệm Quang Minh Thần Cầu Chúc Ma Pháp áp chế lại hỏa khí cùng ác khí, vẻ ngoài bình thản nhưng bên trong lại là ngập trời ác niệm…
“vâng, vãn bối là Lý Ngạn lần này là do khuyển tử có mắt không tròng đắc tội tiền bối..~~”. Lý Ngạn cũng toát mồ hôi không kém, nguyên bản Huyền Lôi Cửu Trọng Thiên như hắn đều cảm thấy nguy cơ trí mạng, hắn không muốn đắc tội với một vị Trận Sư mà có thể đã là Địa Lôi Cảnh hoặc cao hơn nữa cường giả.
“ngươi tốt nhất dạy bảo lại Lý Mục Hiên, không chuốc phải họa diệt môn cũng đừng trách..~”. Hàn Đức quay lưng đi không thèm ngó ngàng gì đến bọn họ, chỉ để lại câu lạnh nhạt khiến Lý Ngạn đều phải giật mình.
“gia chủ, ngươi làm sao vậy..?~~”. Lý A Tam thở ra đại hơi đứng dậy, nhìn Lý Ngạn toát cả mồ hôi đầy mặt không khỏi hỏi han.
“sao tên nghịch tử kia lại chọc phải sát tinh vậy..~”.
“ta về phải đánh chết hắn..~~”.
Lý Ngạn tức giận nhớ đến hắn nuông chiều thành hư hỏng Lý Mục Hiên giận tái mặt nghiến răng nói.
“gia chủ, ngươi cũng không đánh lại hắn..~~”. Lý A Tam sững người hỏi.
“tên đó quá nguy hiểm, ngươi thông báo với trên dưới Lý Gia tuyệt đối không đi trêu chọc người này, không ta sẽ trục xuất khỏi gia tộc..~~”. Lý Ngạn âm thầm thở dài nhìn đằng sau Lý A Tam nói.
“vâng, gia chủ..`~”. Lý A Tam biết đụng phải cường địch, lập tức quay đầu rời đi.
Hắn đi dần dần vô định hình ngẩng đầu lên nhìn tòa hùng vĩ phủ đệ kia thực ra lại quay trở lại Hoàng Hải Lâu Khách, lúc trước hắn dùng thân phận Mạc Á Tư tiến vào lần này lại là tôn kính Trận Sư quả thật thiên đại chớ trêu, lúc hắn vừa tiến vào đại sảnh, một bóng người bước chậm rãi đi ra ăn mặc tơ lụa thượng hạng đầu hơi bạc mái tóc búi cao, khuôn mặt góc cạnh nhỏ hai hàng lông mày thì kéo dài cụp xuống, đôi ria mép cá trê khẽ cong lên tôn vinh ánh mắt tham lam, đầy dục vọng của hắn, nhìn Hàn Đức và nói.
“ngươi là Hoàng Hải Lâu Khách cung kính tân Trận Sư..~~”. Hắn dĩ nhiên không ai khác ngoài tên tự xưng Trận Sư Từ Bá Đạt, hắn mới từ Thành Chủ Phủ trở về lập tức nghe tin Mộng Nguyệt mời tới một tân Trận Sư hắn lập tức bạo cơn thịnh nộ, chưa kịp tra dõ thông tin kiêu ngạo tìm Hàn Đức.
“đúng vậy, ngươi là Từ Bá Đạt..~”. Hàn Đức bảy phần đoán ra, không khỏi cười nói, Từ Bá Đạt ngang nhiên tìm hắn gây chuyện quả thật quá coi thường hắn.
“không sai,..~~”. Từ Bá Đạt quen thói hống hách, có chút tài mọn liền coi mình là thổ hào thật trớ trêu.
“vậy Trận Sư đại nhân tìm ta có việc gì..~”. Hàn Đức bộ dáng vờ như không hỏi nói.
“ta muốn biết ngươi có tài cán gì mà xưng Trận Sư hay chỉ là tên lừa đảo..~~”. Từ Bá Đạt cười lạnh nhìn Hàn Đức như một thằng hề nói khí thế mạnh mẽ muốn nhục mạ Hàn Đức.
“lão thất phu kia, chỉ là một tên Trận Sư chưa vào đến Nhập Môn Cảnh còn dám đứng trước mặt ta khua môi múa mép, ngươi nghĩ mặt ngươi to lắm sao, lão thất phu kia..~”. Hàn Đức khinh thường hắn đều gặp qua phẩm chất cao giai Trận Sư đều phải nể mặt hắn ba phần, chưa vào Nhập Môn Cảnh như Từ Bá Đạt dám (1huênh hoang)trước mặt hắn quả thật điếc không sợ súng.
P/s: mình là Hàn Thiếu Gia trời bão mưa không ngừng tuy chăm chỉ viết, cũng mỏi cả tay, nhưng mãi chưa đuổi được chương trong lòng thầm cố gắng, cảm ơn bác Amigo6996 đã thả nguyệt phiếu, mọi ý kiến cứ bình luận dưới sách mình rất hoan nghênh để có động lực tốt hơn mong mọi người ưu ái ủng hộ.
1) Huênh hoang: khoe khoang, kiêu ngạo.