Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 12: Thế Sự Vô Thường Cảnh Còn Người Mất


Bạn đang đọc Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo – Chương 12: Thế Sự Vô Thường Cảnh Còn Người Mất


Khi nghe những gì mà Đường Duy nói, Bạc Dạ bật cười!
“Con có ý gì?”
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Duy: “Con vốn là con trai của bố, có cần bố đưa con đi kiểm tra DNA không? Bố nuôi con trai của mình, còn cần phải thủ tục sao?”
Đường Duy nhìn vào khuôn mặt của Bạc Dạ.

Hai bố con một lớn một nhỏ như cùng một khuôn đúc ra vậy.

Chỉ là ngũ quan của Bạc Dạ sâu sắc và tinh tế, còn Đường Duy lại có khí chất dịu dàng, giống như cảm giác mà Đường Thi đem đến cho người khác.

Cậu bé nhẹ nhàng nói: “Cậu Bạc, nếu cháu nhớ không lầm, chú và mẹ cháu đã ly hôn từ năm năm trước rồi.

Còn cháu, được sinh ra sau khi hai người đã ly hôn, cho nên quyền nuôi dưỡng tự nhiên là nằm trong tay mẹ cháu.

Nếu như chú muốn nuôi cháu, chú phải thương lượng với mẹ chái về quyền nuôi dưỡng.”
Đôi đồng tử của Bạc Dạ co cúm lại, như thể không tin được và lặp lại câu hỏi: “Con nói cái gì?”
Một đứa trẻ năm tuổi, tại sao lại có thể lanh lợi như vậy?
Đường Duy cứ nhìn anh như vậy, dường như đang tỏ ra thờ ơ trước sự ngạc nhiên của anh, cuối cùng cậu mới từ từ hạ giọng xuống và nói: “Cậu Bạc, nếu như cháu không phải con trai chú…mà là mẹ cháu và người khác, chú có đối xử với cháu như vậy không?”
Trái tim Bạc Dạ khẽ thắt lại, một sự cáu kỉnh vô cớ lướt qua trái tim anh.

Nếu như đứa trẻ này không phải con anh, anh có hao tâm phí sức mà đưa nó về nhà không? Nhưng…khi nghĩ đến việc Đường Thi có con với người đàn ông khác, anh không có cách nào kiềm chế được lửa giận trong người….!
Như thể trong ấn tượng của anh, Đường Thi luôn vây quanh anh và vĩnh viễn chỉ có thể sinh con của anh.

Những người đàn ông khác dám động vào cô, chính là tìm đường chết!

Đường Duy nhìn biểu cảm này của Bạc Dạ, đột nhiên bật cười, tiếng cười của cậu bé giòn như ngọc, nhưng lại mang theo một sự chế giễu giống như kim đâm.

“Cậu Bạc, chú sẽ không bao giờ hiểu được chúng cháu đã sống thế nào suốt năm năm qua, cho nên cháu cũng không thể gần gũi với chú.”
Đường Duy ngẩng đầu lên nhìn Bạc Dạ, khoảnh khắc đó, Bạc Dạ có cảm giác như hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua trái tim anh.

Một đứa trẻ năm tuổi lại có khả năng làm tổn thương anh đến vậy.

Cậu nói: “Cậu Bạc, cháu là động lực duy nhất để mẹ sống trên thế giới này, không có cháu, mẹ sẽ chết.”
Không có Đường Duy, Đường Thi sẽ chết.

****
Tám giờ tối sau khi Đường Thi trang điểm xong liền đi đến địa chỉ mà Bạc Dạ báo cho cô – cửa lớn mago.

Người phục vụ vừa nhìn thấy liền đến chào đón: “Chào cô….”
Đường Thi đặc biệt làm tóc, trang điểm lại và xịt nước hoa.

Cô mặc một chiếc váy phù hợp với tiệc rượu và đi đôi giày cao gót, khí chất sang trọng và thanh lịch.

Cô đứng ở đó, mái tóc bị gió thổi tung lên, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, đây là sản phẩm thủ công của Đường Dịch, chỉ có duy nhất một sợi trên thế giới.

Cô chỉ đứng ở đó và không ai dám bước đến.

Khí chất đó quá kiêu ngạo, giống như một cô chủ của một gia đình quan chức nào đó.


Khuôn mặt cô khẽ rủ xuống, đôi lông mi dài, đôi môi đỏ mọng và sống mũi cao đã làm nổi bật góc nghiêng tinh tế của khuôn mặt cô, khiến mọi người đều cảm thấy quen thuộc.

Nhưng không ai có thể nhớ ra cô là ai.

Có lẽ ở thành phố không đêm này có quá nhiều người giàu có và những cô gái đẹp nổi tiếng, cho nên mọi người chỉ cảm thấy cô quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp cô ở đâu.

Một khuôn mặt đẹp như vậy, nếu lần sau bạn gặp lại, nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Không ai biết rằng cô chính là cô nhủ nhà họ Đường năm đó.

Cô đã ngồi tù năm năm, cắt đứt nửa ngón tay, sau khi bị hủy hoại sự trong sạch và kiêu hãnh một đời cô lại tái sinh một lần nữa.

Bạc Dạ lái xe đến bãi đậu xe ở mago.

Khi anh bước lên liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Những người uống say đang lắc đầu đi qua, họ vừa đi vừa nói: “Chết tiệt, có nhìn thấy người đẹp đứng ở cửa kia không, đúng là cực phẩm! Khí chất đó, ngoại hình đó, chậc chậc!”
Người anh em bên cạnh anh ta nói: “Đừng nghĩ nữa, anh không động được vào người phụ nữ như thế này đâu, làm tài xế cho người ta còn chấp nhận được.”
“Haha, làm tài xế là tôi vui rồi! Tôi sẽ làm miễn phí cho cô ấy!”
Đôi lông mày của Bạc Dạ bắt đầu cau lại, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, anh thấy Đường Thi đang đứng ở đó với một khí chất lạnh lùng, trên khuôn mặt xinh đẹp là sự hờ hững và xa cách.

Khi nhìn thấy anh, trong mắt cô lướt qua một tia hoảng loạn.


Bạc Dạ cứ đứng nhìn như vậy.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, dưới lớp quần âu sạch sẽ chỉnh tề là đôi chân dài giẫm lên một đôi Balenciaga.

Một tay cầm chìa khóa xe, một tay cầm áo khoác, một khuôn mặt đẹp trai bất cần với hai chiếc khuyên tai kim cương ở trên tai tương ứng với đôi mắt đen lấp lánh như sao của anh.

Anh đứng ở đó, cao lớn mà mạnh mẽ kiên cường, khiến người đi đường phải ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh sinh ra đã có một hào quang như vậy, có thể khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến anh.

Một khuôn mặt đẹp trai với ngũ quan tinh tế, khí chất sâu thẳm và điềm tĩnh, khiến cho tất cả phụ nữ đều bị say mê và muốn nhào vào vòng tay anh một cách điên cuồng.

Người ta nói rằng Bạc Dạ là người tình trong mộng của phụ nữ ở thành phố không đêm này, vì vậy khi anh kết hôn với Đường Thi năm năm trước, những người phụ nữ ở thành phố này đều thất tình.

Họ chờ đợi để xem kịch hay.

Năm năm sau, Đường Thi bị anh đích thân tống vào tù, không biết có bao nhiêu người huýt sáo ăn mừng sau lưng họ.

Bạc Dạ hoàn hảo từ mọi khía cạnh.

Từ gia thế, nguồn tài chính, đến quyền lực.

Nhưng chỉ đối với tình yêu, anh chưa bao giờ dành cho Đường Thi một sự bố thí nào.

Đường Thi cảm thấy bản thân rất bi thương.

Người đàn ông này không thuộc về cô, nhưng cô cho rằng mạnh mẽ giữ chặt anh thì có thể làm anh cảm động.


Cô giả ngốc năm năm và chịu tội năm năm—mười năm, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng cô và Bạc Dạ không thể đến với nhau, cái giá của việc hiểu được những đạo lý này chính là thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát.

Bạc Dạ và Đường Thi đứng ở cửa, họ nhìn nhau qua đám đông, dường như nhìn xuyên qua khuôn mặt của những người lạ, họ hồi tưởng lại quá khứ, một cái nhìn là cả một đời.

Anh vẫn là tình yêu trong trái tim cô, cô vẫn là cô gái trong mắt anh.

Thời gian như thoi đưa, thế sự khôn lường.

Sao họ có thể đi đến bước đường như ngày hôm nay? Rốt cuộc là….ai đã giở trò sau lưng họ?
Đường Thi kết thúc những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, cô ngước lên nhìn Bạc Dạ đang đi từng bước đến bên cạnh mình, ánh hào quang của người đàn ông nổi bật vô cùng, anh lấn át tất cả những người đi đường, cho đến khi đứng trước mặt cô.

Khi khuôn mặt hoàn hảo đó đến gần mình, Đường Thi buồn bã nhận ra rằng, trong lòng cô không hề có một tia rung động nào.

Bạc Dạ, anh có biết từ khi còn trẻ đến bây giờ, tôi đã yêu anh suốt mười năm và chịu đựng đau khổ của một nửa cuộc đời?
Cô liếc nhìn anh rồi thu lại tầm mắt, Bạc Dạ nói một cách thản nhiên bên cạnh cô: “Đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu, chắc 10 phút.”
Đường Thi mỉm cười, tao nhã đến nỗi khiến người ta không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng chính dáng vẻ này của cô đã khiến Bạc Dạ cảm thấy xa lạ.

Trước đây cô luôn dịu dàng và hào phóng, trong mắt luôn mang theo rất nhiều tình cảm.

Nhưng bây giờ đôi mắt đó giống như một hố đen đã mục nát, năm đó sự kiêu hãnh của cô rơi vào đó, bị nhân chìm và biến thành hư vô.

Trong lòng Bạc Dạ cảm thấy run rẩy, nhưng anh cố gắng kìm chế và nói: “Lên đi, đi với tôi.”
Nói xong anh liền đưa tay nhấn công tắc thang máy, khoảnh khắc anh mở cửa ra, ngoài bọn họ ra không có ai dám chạy đến đi cùng bọn họ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.