Bạn đang đọc Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo – Chương 6
Ra về tôi đạp xe đi,nhưng luôn có cảm giác như thể có người theo dõi mình,ngó ngang ngó dọc chẳng thấy “bóng ma” nào nhưng tại sao tôi thấy khó chịu thế,có cảm giác như ai đó đi theo mình,chẳng lẽ là trộm hay là mấy tên đi “cưỡng hiếp” con gái.Nghĩ đến đây tôi liều mạng chạy,chạy hết mức có thể ấy chứ.
Nhưng tôi lại chực nhớ thằng em quí tử bảo tôi mua kem thế là đanh ghé vào tiệm kem mà mua “cả bao” dành cho tháng trời luôn.Chạy xe đi,tôi lại có cái cảm giác ấy,ai theo dõi tôi ư?Cũng đúng tôi xinh quá mà haha (~.~).Tấp xe vào nhà tôi lao ngay chạy vào,đóng cửa cái rầm,quăng đại “bao kem” vào tủ lạnh tôi chạy ngay lên phòng mặc ẹ tôi đang muốn hỏi tôi việc gì.
Trong khi đó ở bên ngoài nhà tôi,một tên áo đen sau khi thấy tôi vào nhà hắn lấy điện thoại ra alo cho ai đó mà gọi là “cậu chủ”.
-Alo,cậu chủ tôi đã tìm ra nhà của cô ta rồi.-hắn nói
[…Tốt,cứ điều tra hết cho tôi,tất cả người trong nhà cô ta…]-một giọng nói lạnh lùng vang lên phía đầu dây bên kia
-Vâng tôi biết rồi ạ.-hắn kính cẩn đáp
[…Nhớ đừng để con nhỏ nhà quê đó phát hiện,nếu không đừng trách tôi…]-người đầu dây đe dọa rồi cúp máy ngang
-Không biết ai mà thiếu gia quan tâm thế nhỉ?-hắn tò mò khó hiểu
Sau khi chạy trốn cái kẻ “nặc danh” kia,tôi phóng nhanh lên phòng ngay,có lẽ chỉ là tôi tự nghĩ thế thôi không có gì đâu,chắc thế.Mưa bắt đầu rơi.Tôi ngước nhìn bên ngoài từng hạt từng hạt một rơi xuống,những lúc mưa thế này tôi nhớ đến “anh ấy”,ngày chúng tôi gặp cũng vào một ngày mưa như thế này.
-Em nhớ anh lắm Kang Dong Hwa.-tôi thầm nói
_Cốc…cốc…cốc
-Heo,bà Park kêu xuống ăn cơm kìa.-thằng em tôi đứng ngoài nói
-Ra ngay. Tôi đáp rồi quẹt đi vài giọt nước mắt trên khóe mắt,nở một nụ cười rồi mới bước ra
Ba mẹ và em tôi đều biết rõ những ngày mưa thế này tôi hay buồn nên lúc nào cũng cố chọc tôi vui và hay làm món canh rong biển mà tôi thích,bởi lẽ họ cũng biết anh Dong Hwa.
-Bà Park hôm nay làm canh rong biển con thích nhất sao?-tôi cười nói
-Bà Park thấy lâu rồi chưa làm canh rong biển nên hôm nay làm.-mẹ tôi đáp
-Có cả kimbap với cơm trộn nữa,yêu bà Park ghê.-tôi ngồi vào bàn nói
-Có cả kim chi củ cải nữa đó.-thằng em tôi phóng ra ngồi nói
-Ax….chị không hiểu mày sao lại thích ăn kim chi thế?-tôi trề môi
-Cái này em mới hỏi ấy,chị là người hàn lại nhưng lại không thích kim chi trong nhà chỉ có chị là thế thôi,nhiều lúc em nghĩ chị có phải con ruột của ba mẹ không nữa.-Je Bin thở dài đáp
-Haha…chị mày mà là con “ghẻ” thì mày là con nuôi đấy.-tôi cười trêu như không có gì vụ này tôi nghe nó nói riết quen luôn
-Cũng phải,bà mà là con ghẻ thì tôi là con nuôi,mà thôi mua kem chưa?-nó hỏi ngang
-Rồi anh hai em mua cả “tấn” ấy anh ăn cho cố vào rồi bị đau họng đừng la em.-tôi đáp
-Hồi đó tới giờ em ăn cả bao mà có bị đâu trong khi chị ăn mới có ba cây đã than lạnh cả người.-nó trả treo
-Ừ tao vậy đó thế thì đừng ai ăn kem nha.-tôi chống nạnh
-Thôi mà cô Park em đang rất muốn ăn đó.-nó nhìn tôi baby “vô số tội” -Hai đứa này giỡn hoài ăn đi món canh rong biển xong rồi nà.-mẹ tôi bưng bát canh ra nói
-Vâng,mời bà Park,ông Park ăn cơm.-tôi và nó đồng thanh rồi “cắm đầu” ăn
-Dạo này làm ăn sao rồi mình?-mẹ tôi vừa ăn vừa hỏi ba tôi
-Cũng không khá là mấy,công ty dạo này không được thuận lợi.-ba tôi sầu não nói
-Vậy mình tính sao?-mẹ tôi hỏi tiếp
-Không biết,nếu hợp tác với tập đoàn Dae Yeon thì tốt biết bao nhiêu.-ba tôi thở dài
“Tập đoàn Dae Yeon không phải của tên Shin Hyun Woo sao?Đáng ghét lúc nào cũng là hắn hết,ước gì được băm dằm hắn ra” tôi tức giận suy nghĩ trút vào món kimbap trên bàn
-Je Jae con bị sao vậy?-mẹ tôi hỏi -Không có chỉ là kimbap hơi cứng.-tôi nói đại
-Kimbap mà cứng sao?Con ấm đầu à.-mẹ tôi lo lắng hỏi
-Không có sao cả thôi ba mẹ ăn đi đừng lo cho con.-tôi cười xuề xòa đánh trống lảng
-Ừ.-ba tôi gật đầu
Qủa thật nhìn ba tôi dạo này tiều tụy hẳn,chắc lí dolà lúc nãy,tôi ước gì bây giờ có cây dao tôi sẽ xé hắn làm trăm mảnh,hắn tưỡng công ty lớn thì ăn hiếp ba tôi sao,bất công quá.Shin Hyun Woo anh chết với tôi.Trong khi đó Hyun Woo không ngừng ắc xì vì có ai nhắc ^^
Zing Blog