Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo

Chương 34


Bạn đang đọc Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo – Chương 34

Anh Dong Hwa hôn lên má tôi,bộ mặt tôi có gì để anh hôn lắm sao?Nhưng mà được hôn cũng sướng!!! >.-Vậy được chưa?Coi như anh đền bù rồi nhá!!!Đừng giận nữa nha!
-Anh đúng là gian xảo mà!
-Em như vậy coi như hết giận anh rồi nha!!!
-Ừ!
-Hura!!!Je Jae của anh ngoan nhất!Lát anh chở em về nhà nha!!!
-Ừm!
-Ừ!Vậy em mau nghỉ đi lát anh học thể dục xong sẽ lên tìm em!-anh Dong Hwa đỡ tôi nằm xướng giường

-Anh đi học đi!Em ở đây không sao đâu!
-Ừ!
Nói rồi anh Dong Hwa đi ra khỏi phòng,còn tôi bơ vơ lẻ loi giữa căn phòng y tế rộng lớn này cảm thấy hơi buồn buồn và cô đơn sao ấy???Bất giác khuôn mặt ai đó hiện lên trước mắt tôi,nó mờ ảo sao ấy nhưng mà tôi nhanh xua tan nó,sao tôi lại nghĩ đến anh chứ?Sao lại là anh mà không phải anh Dong Hwa???Chắc bị té đau chân nên thành ra đầu cũng choáng mà gây ảo giác!!!Chắc vậy!!!Mà cũng ngộ đáng lí ra tôi bị thế này lúc nãy tên Hyun Woo ấy phải cười hả hê ấy chứ!Chắc hắn đổi tính chăng?Mà thôi lo ngủ lấy sức rồi hả tính tiếp!
. . . . . . . . . .
-Je Jae!-ai đó gọi tôi lay lay người
-Uhm…ai vậy??-tôi mơ màng hỏi
-Là anh…em tỉnh rồi anh đưa em về!-người đó nói
-Anh Dong Hwa…là anh hả? -……..Ừm……-người đó lúc lâu sau mới trả lời

-Em buồn ngủ quá à!Cho em ngủ lát đi!-tôi mỉm cười nói rồi tiếp túc chìm vào giấc ngủ
-Em cứ ngủ đi!Một lát nữa thôi anh sẽ đưa em đến một nơi!-người đó hôn nhẹ lên trán tôi rồi nhẹ bế tôi đi!
. . . . . . . . . .
Thơm quá!!!Mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng đâu đây!Nhẹ nhàng mà in dấu!Tuy chỉ là cơn gió nhẹ phớt mùi hương ngang qua nhưng cũng đủ thơm rồi!Tại sao lại có mùi hoa oải hương ở đây chứ!Lại còn đang ở mùa thu chuyển sang đông chứ!
Tôi bừng tỉnh giấc bởi những suy nghĩ đó,oải hương giữa đầu đông sao?Chuyện lạ nha!Nhưng mà…..đây là đâu?Tại sao tôi lại ở trong căn phòng này chứ?Đúng rồi!Lúc nãy đang ngủ tôi nghe thấy ai đó gọi tôi,là anh Dong Hwa!Chắc chắn là vậy!Nghĩ thế,tôi lập tức xuống giường đi ra khỏi phòng! Tôi bước xuống cầu thang,đi vào phòng khách chẳng có ai,nhà bếp cũng không,vậy là sao?Anh Dong Hwa đâu rồi mà lại “bỏ” tôi ở đây chứ?Chẳng lẽ ảnh bỏ rơi tôi ở đây sao?
_Cạch
Cánh cửa nhà bật mở,người con trai bước vào,thấy tôi đã tỉnh sau giấc ngủ say,anh mỉm cười dịu dàng,nói:
-Tỉnh rồi à?
-Anh…-tôi cứng đờ họng
Zing Blog


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.