Bạn đang đọc Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo – Chương 22
-Tôi rất muốn xem anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của tôi nhưng anh cứ xuất hiện trước mắt tôi thì sao tôi quên được vì vậy sau này mong anh hãy tránh xa tôi ra.-tôi lạnh lùng đáp
-Nếu em nói vậy thì anh sẽ tránh xa cuộc sống cảu em ra nhưng…nếu sau này em muốn quay lại thì bất cứ lúc nào anh cũng dang rộng cánh tay chờ em.
Anh Dong Hwa mỉm cười rồi quay người bước đi,khuôn mặt rơi vài giọt lệ không ngờ hai năm qua em vẫn cố chấp như thế thà làm đau cả hai chứ không chấp nhận anh lại anh còn nhớ sau khi cầu xin tôi thì về nhà sốt hai ngày đêm anh tuyệt vọng đến mức muốn chết đi cho xong vì lí do đó ba mẹ anh chuyển anh đến trường Yonsei học,anh rất bực anh đang muốn giải thích mà lại thế này cũng lúc đó Soo Jin điện cho anh nói hết mọi chuyện anh muốn chạy ngay đến nhưng không thể vì anh đang bệnh thêm phần ba mẹ anh không muốn anh gặp lại kể từ đó ngày nào anh cũng mong gặp lại để cả hai có thể quay lại như xưa nhưng…
-Em xin lỗi….em…thật sự xin lỗi anh.-tôi khóc nấc lên,tôi không muốn nhưng vì tôi đã hiểu nhầm còn la mắng anh ấy,tôi không đủ tư cách để nói tiếng yêu với anh nữa
-Đừng đợi em…em là cô gái xấu xa…đừng đợi.
Tôi không muốn anh ấy phải vì tôi đau hơn nữa,hai năm trước là tôi sai là tôi đã hiểu nhầm anh nên tôi không có tư cách yêu anh lần thứ hai,tôi đã từng nói sẽ quên anh nhưng vẫn cứ mong gặp lại anh ấy và tôi cũng chọn vào trường Yonsei chỉ mong gặp anh,tôi thật xấu xa đúng không?Nói quên anh sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi cuộc đời tôi vậy mà lại mong gặp lại đã thế còn chọn vào trường Yonsei nữa chứ,giờ gặp lại anh tôi lại nói những lời cay đắng,tôi thật đáng chết mà
-Đừng nhớ em…cũng đừng yêu em nữa…em không xứng.-tôi ngồi dựa vào gốc cây gục mặt vào hai chân mà khóc
-Em đừng khóc nữa anh sẽ đau đó.-giọng nói nào đó vang lên
Tôi khẽ ngước nhìn hơi kinh ngạc sao anh còn ở đây chứ,chẳng lẽ anh không đi,sao lại….
-Anh…-tôi thốt chẳng nên lời
-Em đừng khóc,em khóc anh cũng đau lắm.-anh Dong Hwa khẽ mỉm cười quẹt vài giọt nước mắt lăn dài trên má tôi
-Anh nói gì thế…tôi khóc khi nào chứ.-tôi hất tay anh ra
-Em đừng làm vậy nữa…đùng ép bản thân nữa…anh xin em đó.-anh Dong Hwa ôm chặt tôi lại
-Anh làm gì thế…buông ra.-tôi giãy giụa