Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo

Chương 2


Bạn đang đọc Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo – Chương 2

_Reng…reng…reng
Tiếng chuông bào hiệu giờ giải lao vang lên,tôi nhanh chóng sắp xếp tập vở đứng lên chào cô rồi nhanh chóng lôi hai con bạn xuống canteen.
-Này ăn gì giờ.-tôi ngẫm nghĩ nhìn cái “menu” của canteen
-Mình đang giảm cân nên chỉ uống sữa.-nhỏ bạn tôi đáp
-Này Soo Jin sao cậu cứ giảm cân thế,ăn đi mà.-tôi lắc lắc tay
-No.-Soo Jin lắc đầu chắc nịch
-Hứ không chơi giới cậu tớ đi chơi với Ji Ki.-tôi hờn giận
-Vậy thôi ấy không muốn chơi thì tôi đi kiếm bàn ngồi đây.-Soo Jin giả lơ quay đi,nhưng tôi biết nhỏ không phải nói thật,bạn bè bào năm tôi hiểu,nhỏ nghe nói trường Yonsei là trường toàn nam sinh đẹp trai hàng đầu nên mới quyết tâm giảm cân và làm đẹp đó thôi
-Này Ji Ki ăn gì không?-tôi hỏi
-Mình định ăn sandwich.-Ji Ki nhỏ nhẹ đáp
-Ừ mình ăn sushi với bánh ngọt thêm ly misutgaru.-tôi khoái chí nói
-Ăn gì như heo thế?-Ji Ki chẳng tiếc gì tặng tôi câu nói làm tôi tụt cả hứng
-Hứ cậu với Soo Jin giống hệt,tớ đi mua đồ ăn đây.-tôi lại hờn giận bước lại quầy lấy thức ăn đã “định” sẵn
Bưng khay thức ăn trên tay tôi bước vào bàn chỗ mà Ji Ki và Soo Jin đã ngồi sẵn,đạt xuống tôi bắt tay vào ăn thỏa thích,phải,trước tiên phải làm no cái bụng mới được.
-Này cậu ăn như thế không sợ mập à.
-Soo Jin hỏi
-Không.-tôi vừa ăn “ngấu nghiến” vừa đáp
-Haizzz…Soo Jin ơi là Soo Jin,bộ cậu quên Je Jae ăn một lần là như heo sao mà còn hỏi.-Ji Ki thở dài

-Ê…ậu ết với ớ ây iờ (cậu chết với tớ bây giờ).-tôi lườm lườm
-Ok,ok mình im.-Ji Ki cầm miếng sandwich ăn đánh lảng
-Ááaa…đẹp trai quá
-Anh ơi em yêu anh.
-Đẹp quá đi
Tiếng hò hét của đám con gái vang lên khắp canteen,ầm ĩ nhức cả đầu,tôi vừa ăn mà vừa bịt tai lại trong khi đó hai con bạn thì lo nhìn về phía xa xăm nào đó thả hồn theo gió với mây.Thấy bất thường,tôi nhìn theo ánh bắt của hai con bạn.OMG tôi thầm than trời trách đất,cái tên ôn thần tôi gặp lúc nãy đây mà,sao hắn lại có mặt ở đây chứ,tôi cố ăn nhanh với tốc độ ánh sáng,nắm tay hai con bạn lôi kéo
-Lẹ về lớp.-tôi giục
-Đẹp quá.-Ji Ki đáp trặc lắc câu nói của tôi
-Anh ấy đẹp trai ghê,cứ như thiên thần vậy.-lại tới lược Soo Jin
-Ax…hai cô nương,làm ơn cho em sống sót với,nhanh về lớp giùm em đi.-tôi “quì lạy” hai con bạn ở đây thêm tôi có nước xuống hố chơi
-Không thích mình muốn ngắm anh ấy.-Soo Jin thẳng thừng đẩy tay tôi
-Này đồ thấy trai bỏ bạn,hỏi lần cuối hai cậu đi không?-tôi bức đầu bực dọc trong người
-Không.-hai đứa trả lời lại
-Hai cậu…-tôi tức chẳng nói thành lời Không thể bỏ hai nhỏ này được tôi đành “ngoan ngoãn” ngồi xuống mặc dù trong lòng đang rất bức xúc
-Anh Hyun Woo,em yêu anh.
-Anh Hyun Woo anh đẹp trai quá. -Aaaa em yêu anh.
Lại hò hét,tôi tức đến sôi máu,sao tên này cứ ám tôi chứ,nhịn hết nổi tôi nện cho cái bàn một cái
_Rầm
-Các người không biết lịch sự à,canteen chứ có phải cái chợ đâu.-tôi bực tức hét lên phía mấy đứa con gái
-Mày là nhỏ nào,hay là muốn anh Hyun Woo để ý đến nên cố tình gây sự chú ý,mày mơ đi con nhỏ xấu xí kia.-nhỏ con gái trong nhóm giọng khỉnh nói lại
-Xấu xí?-tôi đờ người,máu trong người cứ thế trôi lên tận đỉnh đầu,tôi ghét nhất ai chạm vào nỗi đau của tôi.Dù gì tôi cũng xinh chứ bộ (ọe tự tin gớm)
Không phải tự tin mà thật,tôi có mái tóc dài màu nâu nhạt,đôi mắt xanh biển to tròn,đôi môi đỏ thêm khuôn mặt tròn trịa trông tôi cũng xinh chứ kém gì.
-Tôi xấu vậy cô là gì?Trái bí ngô phải không?-tôi cười khẩy đáp
-Mày…con nhỏ láo toét.-cô ta tức xì khói
-Tôi láo đấy,còn cô thì hơn gì tôi,ban ngày ban mặt đi vây lấy con trai không biết nhục hả?-tôi ăn miếng trả lại
-Mày….
-Con nhỏ kia mày là ai mà nói với Eun Hee như vậy,mày chẳng là gì cả.-nhỏ khác lên tiếng tiếp lời
-Nói không lại nên kêu đồng bọn giúp à,Eun Hee.-tôi cười khẩy đáp
-Bỏ đi Je Jae.-Soo Jin bên cạnh tôi khuề khuề
-Phải bỏ đi.-Ji Ki cũng khuyên
-Không thích ai biểu nó nói tớ xấu chi.-tôi tức giận nói

-Cô xấu thì nói xấu chẳng lẽ nói đẹp-tên ôn thần mà tôi ghét nhất xuất hiên lên tiếng lạnh lùng
-Chuyện này chẳng liên quan tới anh.-tôi gườm gườm
-Nhưng tôi là hội trưởng ở đây.-anh lạnh lùng đáp
-Kệ anh.-tôi mặc
-Nhưng tôi không kệ được.
-Nhiều chuyện,chỉ lo chuyện của thiên hạ
-Đỡ hơn tối ngày gây chú ý
-Anh…anh nói ai hả?
-Không phải sao?Hồi nãy thì đi trễ để tôi giúp bây giờ gây chuyện để tôi chú ý,cô quá tầm thường-anh lạnh lùng cười khỉnh
-Anh…tên xấu xa…tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ Nói là làm tôi quơ lấy ly misutgaru của tôi đang uống dở dang tạt thẳng vào mặt tên đó,tôi để ly xuống phủi phủi tay.
-Thế nào ngon không?-tôi cười đắc ý
-Con nhỏ kia,mày chán sống hả?-Eun Hee hét lên
-Phải đấy.-tôi vênh mặt vì tôi chưa hề hay rằng mình sắp gặp nạn lớn
-Anh Hyun Woo anh không sao chứ?-nhỏ khác tới hỏi thăm
-Tránh ra.-anh ta gằn giọng,từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế này,nếu anh không đòi lại thì chẳng là Shin Hyun Woo nữa
_Bốp
Tôi choáng váng cả người vì bị một cú tát váng lên mặt,cũng may nhờ có Soo Jin và Ji Ki đỡ nếu không tôi đã té mất rồi,nhìn lại người vừa tát mình,là người con gái xinh đẹp kênh kiệu.Mái tóc hơi ngã vàng của cô ta bay lào xòa trong gió,đôi mắt tím long lanh sáng rực,đôi môi nhếch lên nụ cười vô vị,cô ta nói
-Em à,chị nói cho em biết sau này đừng dại khờ đụng vào Hyun Woo vì nếu không không những cậu ấy mà chị cũng không bỏ qua.-người con gái mỉm cười độc ác nói
-Chị là ai mà tát tôi.-tôi tức giận nói
-Chị với tư cách là bạn gái của Hyun Woo được không?-chị ta nói
-Kim Hye Rim cô đang nói nhảm gì thế?-tên Hyun Woo tức điên tiếc người
-Anh sao vậy chứ em đang giúp anh mà.-Hye Rim nũng nịu
-Tự tôi giải quyết.-anh giật phắt tay mình ra

-Cô….-anh chỉ tay về phía tôi
-Từ nay về sao tôi cấm ai chơi với con nhỏ này,nếu tôi thấy thì…..
_Xoảng
Chiếc ly trên tay anh ta vỡ ra từng miếng vụn -Sẽ như chiếc ly này sống không yên chết chẳng xong,rõ chưa?-anh ta gằn giọng
-Rõ thưa anh Hyun Woo.-cả đám người trong canteen răm rắp nói
Anh quay người đi không quên tặng tôi cái liếc đến rách cả mắt,tôi đang trong tình thế chẳng biết trời trăng mây gió gì hết,anh ta nói thế là ý gì
-Je Jae à cậu không sao chứ?-Soo Jin lắc mạnh người tôi
-Sao cậu chơi dại thế?Anh ta là Shin Hyun Woo con trai của tập đoàn Dae Yeon nổi tiếng nhất nước Đại Hàn Dân Quốc cũng là cậu chủ trong trường Yonsei này đó-Soo Jin lo lắng nói
-Anh ta là ai chứ?Mình mặc.-tôi vẫn thao thao bất tuyệt cho mình làm đúng
-Cậu đó,có biết anh ta như thế nào không?Nghe nói ai chạm đến anh ta đều có kết cục rất thảm,nghe nói một anh nam sinh năm ba nói anh ấy chỉ mới năm hai mà láo vô tình anh ấy nghe được thế là trong vòng một đêm gia đình anh nam sinh đó phá sản.-Ji Ki kể cho tôi nghe “tiểu sử” hoành tráng của tên đó
-Hắn ta lợi hại thế sao?-tôi bắt đầu kiêng dè hỏi
-Đương nhiên,thế lực của tập đoàn Dae Yeon cậu cũng biết mà,chạm vào anh ta cậu chết chắc-Ji Ki lại khuyên
-Mình biết nhưng hắn ta quá đáng trước chứ bộ,canteen là nơi anh ta ra oai sao?-tôi càng bất mãn hơn
-Thôi lên lớp đi.-Ji Ki nói khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên
-Ừ.-tôi gật đầu lên lớp
Có lẽ hết ngày hôm sau tôi sẽ gặp nhiều điều còn “may mắn” hơn hôm nay nữa.Chạy chiếc xe về nhà,tôi thất thỉu bước lên phòng,hôm nay tâm trạng tôi không vui tí nào,lấy quyển nhật kí ra tôi mân mê viết vào đó những gì mình muốn nói.
-Khi nào em mới gặp lại anh đây?-tôi nằm phịch xuống giường nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.