Bạn đang đọc Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo – Chương 123. Thử thách (1 2 3)
Ngày hôm sau chỉ mới 4h sáng Je Jae đã thức dậy. Vươn vai lấy tinh thần 1 cái, bước xuống giường đi vào nhà tắm VSCN. Vệ sinh xong, không tha cho cái người lười biếng nằm trên giường, đi đến tóc chăn lên, dùng chân đá nhẹ vào người anh
-Dậy đi.
-Em không ngủ thì để cho anh ngủ đi.-Hyun Woo lấy gối úp lên mặt mình
-Dậy mau đi, đưa em đến nhà anh.-cô leo lên giường giựt chiếc gối ra, kéo anh lên nhưng vừa buông ra anh đã nằm dài trên giường lại
-Tối qua vận động đến sáng mới ngủ, sao sáng em còn thức sớm hay vậy?Cho anh ngủ đi.
-Bây giờ anh lại đổ lỗi cho em sao? Hồi tối em có nói rồi là ai hét lên: Nếu tối nay không cho anh, anh sẽ không cho em đến nhà gặp ông hả?
-Là anh. Nhưng em cũng cho anh ngủ chứ? Một lát là anh đi làm rồi.
-Anh không thức thì em bắt anh thức. Hỏi lần cuối, thức không?
-Không. Anh ngủ.
-Được, là anh nói đó.
Cô xoa xoa 2 tay, ánh mắt gian tà nhìn anh, phải dùng chiêu cũ thôi.
Cô mạnh bạo cầm tay anh lên, cắn mạnh vào đó và đương nhiên tiếp đó là tiếng la thất thanh của anh.
-Áaa… em lại cắn anh… anh thức… anh thức, mau nhả ra đi.-anh cuối cùng cũng xin hàng, lúc nào cô cũng cắn anh, cắn cắn riết tay anh cũng in hằn dấu răng của cô
-Ngoan lắm, đi rửa mặt thay đồ đi.-cô thỏa mãn buông ra, sau đó xuống giường đi ra ngoài
-Aiss… em đúng là giỏi chọc anh mà.-anh khó chịu, sau đó đi vào nhà tắm
Hyun Woo ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà bếp, trên bàn cũng đã dọn sẵn thức ăn.
-Mới 4h mấy sáng đã bắt thức dậy, em cho dù muốn cưới anh cũng không cần làm nghiêm trọng lên chứ.
-Anh thôi ở đó nằm mơ đi.-cô lườm anh sau đó cũng ngồi vào bàn
-Đây là hiện thực anh đâu có nằm mơ.-anh thản nhiên đáp 1 câu xanh rờn
-Anh còn trả lời thì ngay cả cầu xin em cũng không đồng ý cưới.
-Anh nói rồi, em không cưới em không ai cưới em, sợ đến lúc đó em là người cầu xin anh cưới em.
-Shin Hyun Woo, sáng sớm anh đã muốn bị đánh rồi đúng không?Em cũng không ngại mà làm giang hồ 1 lần đâu.-cô nghiến răng nghiến lợi
-Em chuyển nghề làm giang hồ từ lúc nào thế? Đang làm luật sư tốt lắm mà.-anh giả ngu
-Bác Min, dọn phần ăn sáng của Hyun Woo xuống đi. Cháu nghĩ anh ấy không muốn ăn đâu.-cô nhìn bác Min nói
Bác Min đi đến dọn hết phần ăn sáng của Hyun Woo, bác Min cư nhiên không nghe lời anh
Hiểu được ý nghĩ của anh, bác Min nhẹ đáp
-Thiếu gia nói, từ nay về sau tôi phải nghe lời của cô Je Jae, nên tôi không dám cãi lời cô ấy.
-Tôi từng nói sao?
-Bây giờ ý anh là sao?
-À, nhớ rồi, anh có nói.-anh nhớ hình như anh có nói vậy, biết vậy lúc đó anh không nói cho rồi, bản anh anh thiệt thôi chứ ai
-Nhớ là tốt rồi. Em ăn xong rồi, chở em đến nhà anh gặp ông đi.-cô ăn xong lấy khăn lau lau miệng mình nói
-Em không phải nhẫn tâm như vậy chứ, bắt anh dậy từ 4h sáng, vậy mà không cho anh ăn sáng.-anh bất mãn
-Bây giờ anh muốn sao đây???Không chở thì em tự đi.-cô cầm túi xách đứng dậy
-Anh nói chơi, để anh đi lấy xe.-anh vội đuổi theo cô sau đó vào gara lấy xe
Còn chưa đến 5h cô đã đến Shin gia, người làm ra mở cửa cho cô, trước khi vào anh căn dặn cô nhiều vô kể, chẳng hạn như:
-Nếu ông làm khó em, em không được nhẫn nhịn.
-Em không chịu nổi thì điện anh, anh đến đón em về.
-Ông không thử thách dễ dàng với em đâu, cẩn thận đó.
Cô nghe mà đầu cũng ong ong lên, phải dùng biện pháp mạnh anh mới cam tâm chạy xe đi làm. Người làm nói ông đang đợi cô ở sân tập thể thao Sanđo. Cô nhớ Sanđo là khu tập thể dục, ở đó có sẵn mọi thứ, muốn tập môn gì đều được. Không lẽ sáng sớm ông với cô tập thể dục buổi sáng sao? Cũng tốt, làm luật sư ngồi trong phòng với lên tòa quài vận động tay chân cũng hay.
-Tiểu thư, lão gia còn dặn cô phải đến đó trước 5h15ph, không được đi xe mà phải đi bộ.-người làm bổ sung thêm
-Dạ!??-cô mở to mắt, từ đây đến Sanđo đi xe mất cũng 10ph, vậy mà không cho cô đi xe phải chạy bộ, 15ph làm sao kịp.
-Bây giờ mấy giờ rồi dì?-cô khẩn trương hỏi
-5h đúng rồi.
-Chết rồi, chết rồi.
Cô dùng hết tốc lực để chạy, ai đi đường cũng nhìn, cô không quan tâm, bây giờ mà chạy đến đó không đúng giờ cuộc đời cô coi như tiêu. Cô liều mạng chạy, chạy qua đường xém bị xe tông, cô phải xin lỗi nhiều lần người ta mới chịu bỏ qua. Sau đó lại chạy như điên.
-Hộc hộc…-cô thở hồng hộc, cuối cùng cũng đến nơi, không biết là kịp hay không?
Cô vội chạy vào trong đi đến trước mặt ông anh đang ngồi ở bàn uống trà cùng hai ba người bạn ông, bình tĩnh đáp
-Cháu xin lỗi, cháu đến trễ.-cô cúi đầu nói
-Cũng đúng giờ lắm, từ Shin gia chạy đến đây cũng mất 25ph cô chạy cũng nhanh đó.-đến nhìn cô 1 cái ông cũng không nhìn chỉ lo uống trà
-Cảm ơn Shin lão gia.
-Ai đây???-1 người trạc tuổi ngồi cạnh ông hỏi
-Đừng quan tâm đến cô ta, không quan trọng đâu.
-Cháu tên gì?Hiện đang làm gì?-giá mà cái câu này xuất phát từ ông anh chắc cô nhảy dựng lên vì vui sướng quá, đáng tiếc không phải
-Cháu tên Park Je Jae, hiện là cố vấn luật cho tập đoàn Dae Yeon.
-Thì ra là luật sư, lão Shin, cô bé cũng xinh xắn đó.-mọi người trầm trồ nói
-Cháu có bạn trai chưa?-người vừa lên tiếng họ Hoon, là người bạn già của ông anh
-Dạ!?? Cái đó….-cô gãi gãi đầu, hơi liếc nhìn ông
-Nếu vẫn chưa có thì ta giới thiệu cháu trai ta cho cháu, lão Shin, ông đúng là tốt khi dẫn cố vấn luật Park đến đây.-ông Hoon cười cười nhìn sang ông anh
Thiệt ra ông đâu phải đưa cô đến đây để mọi người tăng bốc, nhưng mà cái đám bạn già này không hiểu tại sao cứ y như đứa cháu trai mình, cứ hết lời ca ngợi. Làm ông tức thêm tức.
-Dạ cháu có bạn trai rồi ạ, cám ơn ý tốt của bác.
Cô vội xua tay, nếu có mặt Shin Hyun Woo chắc chắn anh sẽ đi đến túm cô ông hét lên Có tin tôi làm cháu ông khỏi lấy vợ không? hoặc có thể Nếu ông muốn ngày mai báo đăng công ty nhà ông phá sản thì cứ giới thiệu nghĩ đến 2 cảnh này cô lắc đầu lia lịa.
-Vậy sao, đáng tiếc thật. Mà là ai thế?
-Cô ta có gì tốt mà sao ông cứ hỏi quài thế?-ông anh có ý không hài lòng chau mày, thật giỏi đóng kịch!!!
-Lão Shin sao ông lại nói vậy, tôi thấy cô Park đây vừa xinh đẹp lại tài giỏi, ai mà quen được cô ấy là có phúc lắm, tôi chẳng qua muốn giới thiệu cháu trai mình cho cô ấy thôi, dù sao bạn trai của cô ấy không phải cháu ông.
-Dạ.-cô đúng là không thể cười nổi mà, bạn trai cô rõ ràng là Shin Hyun Woo, cháu trai của ông đây mà Hoon lão gia cứ bắt ép giới thiệu mình cho cháu ông ta, tính hại chết cô à.
-Đừng nói nhiều nữa, đi theo ta.-ông anh hơi tức giận đứng lên bỏ đi một mạch
-Vâng.-cô vội vã chạy theo sau, không quên cúi chào những bạn già của ông
Đi chưa được 5ph ông anh đã dừng trước 1 sân tập quần vợt, cũng tốt lâu rồi cô không tập quần vợt, cô cũng đang muốn chơi đây.
-Shin lão gia, ngài muốn chơi quần vợt, cháu chơi với ngài.-cô tươi cười nói
-Ai nói ta chơi với cô?-ông hơi nhếch mép lên
-Dạ!!?? Chứ không phải…. vậy cháu chơi với ai?-cô ngờ nghệch hỏi
-Qua bên kia đứng.-ông không trả lời câu hỏi của cô mà bảo cô qua sân bên kia
-Dạ.-mặc dù không hiểu nhưng cô vẫn làm theo cầm cây vợt qua sân bên kia ngăn cách bằng 1 tấm lưới
Đến khi ông anh kêu người đem máy đánh banh ra cô mới hiểu, không phải bắt cô đánh với cái máy chứ?
Khóe môi ông lộ ra ý cười, để xem cô ta có chịu được không? Trong đây có 100 trái banh, ông còn vặn mức Cao, tương đương bắn ra liên tục không ngừng, đến cả cao thủ quần vợt chỉ chịu được 20 trái thôi, cô ta là luật sư, chịu đổi bắt quá 10 trái. Chịu không nổi thì đến lúc đó ông lại có cớ không cho cô ta bước vào Shin gia.
-Shin lão gia… cháu phải đánh với cái máy này sao?-cô bắt đầu sợ hãi, cô có thể thấy ông vặn chế độ Cao, bắn ra liên tục, cô là 1 người bình thường làm sao đánh lại nó, có khi còn ăn banh?
-Đúng vậy, đánh cho ta, không được chạy ra khỏi sân.
-Nhưng….
Còn chưa đợi cô nói thêm, ông đã nhấn nút cho bắt đầu, banh liên tục phát ra, cô chỉ là dạng biết chơi thôi chứ không cho nên không ngoài dự đoán của ông, chưa đến 10 trái cô đã bị banh đánh vào người thay vì cô đánh vào banh (tội cho chị Je Jae)
-Ui… Ah….-liên tục ăn banh làm cô không thể đánh trả, chỉ có thể né nhưng mà banh cứ bay đến cô, trúng vào cả cơ thể cô, đau đến mức cô muốn trào nước mắt ra ngoài
Cô không ngờ ông lại dùng cách này mà đối xử với mình, trong lòng không khỏi chua xót, cô tự đề cao bản thân mình quá rồi, vậy mà còn tưởng ông dẫn mình tập thể dục sáng.
Do mãi mê suy nghĩ, quên cả né banh, kết quả 1 trái banh bay thẳng đến mặt cô. Binh 1 cái, đầu cô choáng váng, nguyên trái banh phan vô đầu không đau mới lạ. Cứ đà này chắc cô sẽ thân tà ma dại trở về quá.
Không ngoài dự đoán, sau khi 100 trái banh phát ra hết, cả người cô đau nhứt ê ẩm, tay chân, toàn thân đều nhức nhói, sau này cô sẽ không chơi quần vợt nữa, ăn banh quá đủ rồi.
-Shin lão gia, ngài… ngài còn muốn cháu làm gì không?-cô thở gấp hỏi
-Đi thôi.-ông khẽ chau mày, không ngờ cô lại chịu đựng nổi, được thôi, ông sẽ ra tay nặng 1 chút nữa
-Vâng.
Nói thật cô cũng không phải mình đồng da sắt mà không biết chữ đau như thế nào, ăn gần chín mươi mấy trái banh vào mình, bản thân cô đau đến mức muốn khóc, tay chân toàn cơ thể cũng đỏ lên nhưng mà cô không dám than đau, cô sợ công lao của mình chịu đựng sẽ tan thành mây khói.
Zing Blog