Bạn đang đọc Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ – Chương 4
Edit: LyA
Sự thật đã chứng minh Hoa Nội Kiều là một đầu bếp danh xứng với thực.
Tay nghề giỏi, am hiểu nhiều loại nguyên liệu nên mỗi món ăn cô nấu luôn khiến người khác bộc phát tính ham ăn, có thể ăn ba bát cơm một bữa. Hơn nữa cô cũng rất chăm chỉ, bằng chứng là việc nhà bếp rực rỡ hẳn lên chỉ trong thời gian một ngày.
Qua đôi bàn tay khéo léo của cô, nhà bếp đã sáng sủa hơn và không còn một vết bẩn nào, những thứ linh tinh được sắp xếp ngăn nắp vào các ngăn tủ, tủ lạnh cũng được vệ sinh sạch sẽ.
Những đồ ăn quá hạn hay không còn tươi đều bị cô vứt bỏ.
Trong nhà bếp tràn ngập mùi thơm dễ chịu của chanh.
Thực ra nhà bếp này vốn là phòng nghỉ để nhóm nhân viên nòng cốt ăn cơm và nghỉ ngơi. Lúc trước Khuông Huyền Tư đã mua đầy đủ dụng cụ nhưng tất nhiên là chẳng có ai xuống bếp trừ khi cần nước nóng để chế mì ăn liền, bọn họ thậm chí còn không biết cách sử dụng lò vi sóng chứ đừng nói tới nấu cơm.
Bởi vậy đống dụng cụ này đã bị lãng quên từ ngày mua về, đến bây giờ cũng không có ai quan tâm, sau này có Khuông Toàn Cơ đến làm đầu bếp thì vẫn không có gì thay đổi.
Tuy được gọi là đầu bếp nhưng Khuông Toàn Cơ chỉ biết làm vài món ăn gia đình đơn giản. Lúc bị gọi dậy nấu đồ ăn khuya thì cô luôn đặt thức ăn ngoài tiệm vì lười ra khỏi giường.
Đã quen với tính lười biếng của Khuông Toàn Cơ nên với đầu bếp mới này anh cũng không hy vọng nhiều, ai ngờ sự thật lại nằm ngoài dự đoán.
Từ khi phát hiện thói quen làm việc đến khuya của anh, Hoa Nội Kiều cũng bắt đầu điều chỉnh lịch nghỉ ngơi của mình.
Chỉ có ngày đầu tiên là anh phải đánh thức cô, mấy ngày sau đó chưa cần anh nhắc, cô đã tự bưng tới một mâm thức ăn đầy ắp để thỏa mãn cái dạ dày không đáy của anh.
Thậm chí cô còn lo lắng anh làm việc khuya sẽ mệt mỏi nên đã chuẩn bị riêng thức ăn dễ tiêu hóa khiến anh càng ăn càng khỏe.
Anh biết cô có ý kiến với tính tình của mình nhưng cô chưa bao giờ oán giận, càng không vì vậy mà lười biếng, luôn phân rõ công – tư.
Sự quan tâm chăm sóc không thể thấy ở Khuông Toàn Cơ được cô biểu hiện không sót chút nào. Có lẽ đây chính là lý do vì sao nhóm nhân viên ở tầng 9 này trước đây không hề giao tiếp với Khuông Toàn Cơ mà bây giờ lại xoay quanh cô mỗi ngày.
Cô như một làn gió xuân, mỗi khi thổi qua đều khiến người ta cảm thấy ấm áp, tự nguyện thần phục trước bản tính tốt đẹp của cô, ngay cả anh cũng không ngoại lệ.
Ngoài công việc, cô là người đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của anh.
Không biết từ khi nào, anh có thói quen ngồi trong văn phòng tìm kiếm bóng dáng cô, nếu không thấy cô anh sẽ cảm thấy không thoải mái.
Uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, Khuông Huyền Tư không hét lên cũng không gọi điện thoại tìm người mà cầm ly sứ đi tới nhà bếp định tự tay rửa.
Hoa Nội Kiều vốn đang bận rộn thấy anh tự dưng xuất hiện ở nhà bếp liền dừng lại ngay lập tức rồi vội vội vàng vàng chạy tới đỡ lấy cái ly trong tay anh.
“Anh Khuông, anh có rảnh không?”
“Ừm?”, anh miễn cưỡng đáp lại, để mặc cô mang ly đi.
Tuy không hiểu tiếng “ừm” kia của anh nghĩa là gì nhưng thấy anh không có ý định rời đi, cô coi như anh đang rảnh rỗi nên nói ra chuyện đã để trong lòng mấy ngày nay.
“Tôi có vài chuyện muốn thảo luận với anh một chút.”
“Chuyện gì?”, anh hỏi, ánh mắt âm thầm đánh giá kiểu tóc mới của cô.
Mái tóc dài được búi thấp sau gáy, vài lọn tóc rớt xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua rất tao nhã lại thêm mấy phần lười nhác. Chỉ thay đổi ngoại hình một chút mà cả người cô đã toát lên vẻ phong tình thu hút người đối diện.
Anh đút tay vào túi quần, cố gắng khắc chế mong muốn thay cô gạt những lọn tóc kia lên.
“Là phòng khách trên lầu.”, cô đi thẳng vào trọng tâm.
“Phòng khách trên lầu làm sao?”
“Bẩn chết rồi.”, cô vừa nói vừa để cái ly lên kệ, sau đó tiếp tục đánh trứng, “Cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của anh. Nếu anh đồng ý thì ngày mai tôi sẽ dọn dẹp phòng khách.”
Không ngờ cô lại chủ động tăng thêm công việc ình, anh nhìn cô đầy hứng thú.
“Đó không phải việc của cô.”
“Nhưng là mong muốn của tôi.”, cô nghiêm túc nói, sợ anh không thích đồ đạc để không đúng chỗ nên cô còn tốt bụng nói thêm mấy câu, “Tôi sẽ không vứt đồ đạc lung tung đâu. Tôi chỉ muốn quét dọn và sắp xếp lại. Đương nhiên tôi vẫn để mấy thứ đó ở phòng khách, chỉ là thay đổi vị trí chút thôi.”
“Nếu cô muốn vậy thì cứ làm đi.”, Khuông Huyền Tư chẳng tỏ ra lo lắng chút nào mà đồng ý luôn.
Thật ra anh không yêu cầu cao về điều kiện sống, chỉ cần một chỗ có thể ở là đủ nhưng cô đã có ý kiến thì anh chiều theo cô cũng chẳng sao.
Sau vài ngày ở chung anh đã hoàn toàn tin tưởng cô nên không hề để ý việc cô can thiệp vào cuộc sống của mình.
“Mặt khác, tủ lạnh trống rỗng rồi nên tôi định đi siêu thị mua đồ ăn về dự trữ, mất khoảng hai tiếng.”, tuy rất vui mừng trước sự đồng ý của anh nhưng cô vẫn không quên một chuyện quan trọng không kém, “Anh thấy tôi nên cầm hóa đơn về hay lấy tiền mặt trước thì tốt hơn?”
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt chợt lóe lên vài tia sáng khó hiểu.
“Sao cũng được.”
“Vậy à? Thế thì để tôi cầm hóa đơn về, giá cả từng thứ cũng rõ ràng hơn.”, cô gật gật đầu bưng bát trứng tới bệ bếp, đổ vào đó một ít bột mì.
Cứ tưởng chuyện đến đây là xong, nào ngờ Khuông Huyền Tư lại đi theo cô.
Anh khoanh tay đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn từng động tác của cô, hơi thở nóng ấm của anh khiến lông tơ toàn thân cô dựng đứng, ngay cả động tác khuấy bột cũng trở nên cứng ngắc.
A … lẽ nào anh ta đói bụng nên định đứng đây chờ cô nướng xong bánh bích quy?
Không phải thế chứ? Chẳng phải anh ta nhiều việc lắm sao?
Bị sự tồn tại của anh khiến tâm thần không yên, cô đành dừng tay rồi nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, “Anh có việc gì nữa không?’
Thấy cô đã chú ý tới mình, anh mới thả lỏng nét mặt, chầm chậm nói, “Cô định đi như thế nào?”
“Cái gì mà đi như thế nào?”, nhất thời cô không hiểu được ý anh.
“Đi mua đồ ăn như thế nào.”, anh kiên nhẫn nói lại mà không hề quát lên như mọi lần, “Khu này toàn là cao ốc văn phòng, không có siêu thị.”. Nói cách khác, nếu cô muốn đi mua đồ ăn thì phải ngồi xe hoặc đi bộ. Anh biết cô không có xe nên mới hỏi câu ấy.
“À, tôi đã hỏi Đại Hùng rồi, anh ấy sẽ lái xe đưa tôi đi.”, cô mỉm cười trả lời, rất vui vẻ vì nhân viên ở đây ai cũng nhiệt tình.
Vừa nãy lúc cô tìm tình nguyện viên, ai cũng chạy tới xung phong, nếu không phải đúng lúc anh bước vào văn phòng thì chỉ sợ mấy người đó lại cãi nhau ầm ỹ.
“Ai?”, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.
“Đại Hùng …”, phát hiện ra sắc mặt khác thường của anh, cô cẩn thận hỏi, “Không được à?”
“Đương nhiên là không!”
“Tại sao?”
“Cậu ta phải làm việc.”, không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.
“Nhưng Đại Hùng nói vừa mới làm xong rồi nên …”
Anh ngắt lời cô, ánh mắt không vui, “Bản thiết kế của cậu ta có rất nhiều chỗ cần sửa, tôi đang định trả lại đây.”
“Thật à?”, Hoa Nội Kiều ủ rũ, “Được rồi, để tôi nhờ Thẩm Thái vậy, anh ấy nói đã vẽ xong bối cảnh rồi.”
“Cô nhầm rồi.”, Khuông Huyền Tư cắn răng, không hiểu sao chỉ cần nghĩ tới người khác sẽ giúp đỡ cô anh liền không vui, chẳng lẽ cô không thể nhờ người đang đứng trước mặt mình là anh sao? “Cậu ta còn rất nhiều bối cảnh phải vẽ!”, anh tức giận nói, nét mặt cực kỳ hung dữ.
“Á … thế à?”, Hoa Nội Kiều lẩm bẩm. Cô hoàn toàn không hiểu mình chọc giận anh lúc nào, chỉ nghĩ chắc Thẩm Thái làm việc không tốt khiến anh không vui.
Ài, thật ra cũng không thể trách Thẩm Thái được, cả ngày đối mặt với áp lực công việc rồi còn phải làm việc chung một chỗ với ông chủ tâm tình bất định như thế này thì xảy ra sai sót cũng là chuyện thường tình.
Nếu Đại Hùng và Thẩm Thái đã không rảnh thì cô đi tìm người khác vậy.
Lúc trước cô từng nghe nói ở Phòng Nghiên cứu Phát triển này chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn thì sau đó có ngồi chơi xơi nước cũng chẳng sao. Đã thế thì cô phải hỏi lại lần nữa xem có ai bớt chút thời gian giúp mình được không.
Hạ quyết tâm xong, Hoa Nội Kiều liền cầm lấy cây cán bột cán từng cục bột đã vo tròn từ trước, cô dự định nướng một ít bánh bích quy để làm đồ ăn vặt buổi chiều ọi người. Vì làm quá chăm chú nên cô chưa hề phát hiện sắc mặt ngày càng đen của Khuông Huyền Tư đứng bên cạnh.
“Tôi chở cô đi.”, anh bỗng lên tiếng, giọng điệu như đang ra lệnh.
Cô sững sờ dừng tay.
“Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?”
“Tôi chở cô đi mua đồ ăn.”, nhìn nét mặt kinh ngạc của cô, giọng điệu của anh bất giác nặng thêm vài phần, “Khi nào làm xong mấy thứ này thì tới tìm tôi.”. Nói xong, không chờ cô trả lời anh đã nhanh chóng xoay người đi khỏi nhà bếp.
Còn Hoa Nội Kiều vẫn ngây dại đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Anh ta muốn chở cô đi mua đồ ăn?
Anh ta … đi cùng cô?
Cô tâm hoảng ý loạn đưa tay lên sờ má, khẩn trương suy đoán động cơ của anh mà chẳng hề nhớ ra tay mình đang dính đầy bột mì.
Mấy ngày nay, nhìn qua thì thấy hai người đối xử với nhau đúng kiểu “tương kính như tân” nhưng thật ra giữa bọn họ lại tồn tại một “vấn đề” không nhỏ chút nào.
Cô áp dụng câu “trên có chính sách, dưới có đối sách” phải nói là cực kỳ nhuần nhuyễn. Từ khi anh tuyên bố cô chỉ có thể nấu “CƠM” ình, cô tuân thủ quy định này rất nghiêm túc nhưng đám dã thú con vẫn mập mạp hẳn lên nhờ các món không phải cơm.
Cô thừa nhận đây là cô cố ý khiêu khích anh.
Vậy nên từ lúc đó cô đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón lửa giận của anh nhưng cô cứ chờ, chờ hoài, chờ mãi vẫn không thấy anh tới làm khó dễ mình. Sự im lặng của anh khiến cô nghĩ anh ngầm cho phép hành động của mình nhưng mà … chẳng lẽ không phải vậy?
Nói muốn chở cô đi mua đồ ăn, thực ra là muốn tìm cô tính sổ?
Ngẩng khuôn mặt dính đầy bột lên 45 độ, Hoa Nội Kiều căng thẳng nhìn trần nhà, nghĩ đến việc một mình ngồi chung xe với anh suốt cả đoạn đường dài thì trái tim cô liền đập bình bịch như trống.
Tiếng tim đập dồn dập dội vào nơi mẫn cảm nhất trong lòng cô, tâm tình e lệ của thiếu nữ bỗng chốc trào ra khiến khuôn mặt thanh tú đỏ bừng lên.
Quả nhiên Khuông Huyền Tư “nói được làm được” đã đích thân chở cô đi siêu thị.
Trên đường đi, cô ra vẻ thoải mái chờ anh tính sổ nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. Ngoài việc hỏi địa chỉ lúc cô lên xe ra thì chẳng có chút dấu hiệu nào chứng tỏ anh sắp bùng nổ.
Ông chủ lớn yên lặng lái xe, một đầu bếp nho nhỏ như cô cũng không cố gắng nhiệt tình bắt chuyện với người ta làm gì ệt. Dù sao hai người không quen thân, quan trọng hơn là cô không biết nên tán gẫu chuyện gì.
Ngồi cạnh anh đủ khiến cô không thoải mái rồi, thế nên có thể duy trì không khí yên tĩnh tự nhiên này là tốt nhất.
Có điều để tránh không khí yên tĩnh biến thành xấu hổ, cô đành lấy danh sách những thứ cần mua đã viết trước đó ra, cúi đầu suy tư xem còn cần thêm gì nữa không.
May mà lộ trình không dài, vừa đi một chút đã tới nơi.
Đợi anh đỗ xe xong, cô liền mở cửa bước xuống xe, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi bầu không khí nặng nề vừa rồi.
“Anh Khuông, cám ơn anh đã đưa tôi đi. Phiền anh ngồi trên xe chờ tôi 20 phút … à không, 15 phút nữa tôi sẽ quay lại.”, trước khi đóng cửa xe cô cúi đầu nói, đoán anh không thích đi dạo trong siêu thị nên cô quyết định dùng tốc độ nhanh nhất có thể mua đầy đủ hàng hóa, rút ngắn tối đa thời gian chờ cho anh.
Ai ngờ cô vừa đóng cửa xe xong, cầm túi mua hàng chuẩn bị chạy nước rút vào siêu thị thì bên cạnh cô bỗng có thêm một bóng người.
Cúi đầu nhìn kỹ rồi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện ra Khuông Huyền Tư không những đuổi kịp mà còn theo cô vào siêu thị.
“Anh Khuông, sao anh … à …”, Hoa Nội Kiều rất kinh ngạc.
“Cái siêu thị này to thật.”, so với vẻ kinh ngạc của cô thì nhìn Khuông Huyền Tư ung dung hơn nhiều.
Anh nhanh chóng đánh giá không gian và cách bài trí của siêu thị, lúc này mới thấy trong đây quả thật có không ít thứ.
Đồ gia dụng, hoa quả rau dưa tươi các loại, phía bên trái còn có một gian bánh ngọt nhỏ, một số người đang đứng đó lựa bánh mì, hương thơm ngào ngạt của đủ loại bánh bay khắp siêu thị.
“Vì đây là siêu thị trung tâm nên rất rộng lớn.”, cô buột miệng đáp nhưng vừa nói xong liền hoàn hồn, vội vàng nói thêm, “Anh Khuông, thật ra anh không cần vào đây đâu, cứ chờ tôi ở bãi đậu xe là được.”, cùng anh đi mua đồ cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Tôi muốn tới chỗ mát.”, anh lạnh lùng nhìn cô, “Không được à?”
“Đương nhiên là được …”, cô rất muốn nói trên xe có điều hòa cũng mát vậy nhưng anh là ông chủ còn cô chỉ là đầu bếp, cô có thể nói không sao?
Bỏ túi mua hàng vào trong xe đẩy, cô tự nhủ không cần để ý tới anh, coi như ông chủ anh hôm nay tự nhiên muốn mở mang tầm mắt.
Một tay đẩy xe giúp anh, cô nhanh chóng đi tới khu bày rau quả. Tới nơi rồi cô mới biết rau quả hôm nay đều rất tươi ngon, táo đỏ hồng cùng cải thìa xanh mướt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô.
Tuy nhìn sơ thì cái nào cũng tươi mới nhưng cô muốn chọn thứ ngon nhất.
Quả táo to nhưng không nặng, hồng nhưng không thơm – loại; rau xanh mà không tươi, nhiều lỗ sâu – loại. Ngoài hai thứ đó ra còn có cà tím phải chắc và bóng, khoai tây không được có mầm, cà rốt thì chọn củ hơi nhỏ hơi xấu một tí, như thế giá sẽ rẻ hơn.
A, đúng rồi! Hôm nay còn có “Đặc sản hôm nay”, đây mới là thứ quan trọng nhất!
Cô nhớ hôm nay siêu thị có bày một gian hàng bán một mặt hàng đặc biệt, không biết là cái gì đây?
Hoa Nội Kiều ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt linh động tìm kiếm nhân viên siêu thị để hỏi xem “Đặc sản hôm nay” bán thứ gì.
Cô nhìn qua nhìn lại mấy lượt, nhân viên siêu thị thì không tìm được nhưng lại thấy Khuông Huyền Tư mang theo một giỏ xách đầy thịt đang đi tới chỗ cô.
Thịt heo, thịt bò, cá … đủ loại thịt được nhồi nhét bào cái giỏ xách nho nhỏ, thậm chí anh còn lấy thêm một đống thịt hộp.
Trời ạ! Anh ta đi lấy thịt từ khi nào mà nhiều thế kia? Hóa ra anh ta đến đây để ăn cướp à?
“Anh Khuông, anh đang làm gì vậy?”, cô hoảng sợ hỏi, sau đó tận mắt nhìn anh đổ cả giỏ thịt vào xe đẩy.
“Tôi muốn ăn thịt.”, anh bình tĩnh đáp.
Cô trợn mắt nhìn anh.
“Nhiều vậy sao?”
“Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, không đem thịt của tôi chia cho người khác thì tôi chẳng cần mua nhiều thế này!”, anh oán giận trừng lại cô.
Anh không nói không có nghĩa là anh không để ý. Nếu không phải vì thích nhìn cô xuống bếp lại thêm mấy người kia ăn không uống không rồi làm việc càng chăm chỉ hơn thì anh đã trở mặt với cô từ sớm.
“À …”, tự biết mình đuối lý, Hoa Nội Kiều cúi đầu gượng cười nhưng khi nhìn kỹ mấy khay thịt trong xe đẩy, cô lại thốt lên, “A! Đây không phải thịt mới.”
“Cái gì?”
Cô ngẩng đầu giải thích cho anh.
“Khay thịt bắp này vừa trắng vừa không đàn hồi, chắc chắn đã để lâu; khay thịt bò này màu không đỏ, khi ăn sẽ rất dai. Còn con cá Lư này, mắt vẩn đục chứng tỏ không tươi.”, cô vừa nói vừa cầm mấy khay thịt không ngon bỏ lại vào cái giỏ trong tay anh.
Vài giây sau, cái giỏ vốn trống không đã đầy một nửa. Khuông Huyền Tư thấy thế liền nhíu mày, biểu cảm rất khó chịu.
“Này, tôi muốn ăn thịt!”, anh nhắc lại, giọng điệu kìm nén.
“Tôi biết, tôi biết. Còn nữa, tôi họ Hoa, phiền anh gọi tôi là cô Hoa.”, cô mỉm cười trấn an anh nhưng tay vẫn không ngừng bỏ thịt ra khỏi xe đẩy. Bỗng nhiên tay cô bị nắm chặt.
“Á!”
Bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay cô khiến cô không thể động đậy.
Làn da trắng của cô và màu da bánh mật của anh để cạnh nhau càng làm nổi bật sự khác biệt. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập khát khao và chiếm hữu, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Đây là đồ của tôi.”, anh ý vị thâm trường nói, hài lòng nhìn khuôn mặt dần dần đỏ ửng của cô.
“Tôi … tôi biết.”, cô gật gật đầu. Khi anh bỗng nắm lấy tay cô hình như có một luồng điện chạy dọc theo cơ thể khiến cô tê dại.
Trời ơi! Sao anh ta lại dùng ánh mắt này nhìn cô?
Anh ta chắc đang nói về mấy khay thịt nhưng sao cô lại cảm thấy thực ra thứ anh ta muốn … là cô?
Giật mình vì ý nghĩ này, tim Hoa Nội Kiều đập liên hồi như trống, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu.
“Đã biết thì đừng bỏ những thứ tôi muốn ra nữa.”, anh một ý hai lời, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô.
“Nhưng … nhưng mấy khay thịt đó không ngon.”, cô tâm hoảng ý loạn tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh, bàn tay tiếp tục bận rộn lấy thịt không ngon bỏ vào giỏ nhưng vành tai đỏ bừng cùng ngón tay run run đã tố cáo tâm trạng hồi hộp của cô.
Khuông Huyền Tư nở nụ cười thỏa mãn.
“Ăn được là được.”, anh bất cần nói rồi cầm cái giỏ thả vào xe đẩy.
“Đừng!”, Hoa Nội Kiều bị giọng điệu “bụng đói ăn quàng” anh dọa giẫm liền nói, “Tôi giúp anh chọn lại, đừng bỏ mấy thứ đó vào xe đẩy nữa!”. Sợ anh không nghe lời khuyên của mình, cô vội vàng giữ chặt cánh tay anh, quên luôn cả sự xấu hổ trước đó.
Không chỉ là thịt không tươi mà còn không có tí dinh dưỡng nào, rất lãng phí!
“Vậy cô bảo đảm tìm đúng lượng thịt như cũ.”, anh bất động thanh sắc đưa ra điều kiện, không hề nhắc một chữ tới việc cô đang giữ chặt tay mình, hưởng thụ diễm phúc ngoài ý muốn này.
“Được, tôi bảo đảm. Nếu ở đây không tìm được, chúng ta đi siêu thị khác tìm tiếp.”, cô thề thốt đảm bảo, không thấy anh sau khi nghe được từ “chúng ta” liền lộ ra ánh mắt đắc ý.
Để chứng minh mình không nuốt lời, cô nhanh chóng kéo anh tới quầy đông lạnh. Trên đường đi cô còn tiện tay bỏ mấy khay thịt anh lấy vào chỗ cũ.
Đứng trước quầy đông lạnh, cô cấp tốc xem xét, dùng tốc độ nhanh nhất lấy toàn bộ những khay thịt tươi ngon mới đóng gói bỏ vào xe đẩy.
Ba phút sau, nhìn thấy các loại thịt trong quầy đông lạnh đều vơi đi một nửa cô mới thở hắt ra.
“Chừng này đủ rồi chứ?”, cô nhìn anh đầy mong đợi.
Anh gật đầu, không hề có biểu hiện vui vẻ mà ngược lại còn nhăn mày, trừng mắt với cô vì mải lựa thịt mà để mấy đầu ngón tay đỏ hết cả lên.
“Về thôi!”, anh nổi giận đẩy xe, quay đầu đi thẳng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hoa Nội Kiều sửng sốt nhìn anh rồi mới nhớ ra mình nên đuổi theo.
“Từ từ đã anh Khuông, tôi còn chưa mua xong.”, cô giữ chặt đầu kia của xe đẩy, uyển chuyển mời anh dừng bước.
“Cái gì?”, ánh mắt hình viên đạn của anh chiếu thẳng vào mấy ngón tay đỏ bừng của cô, mày nhíu chặt.
“Tôi muốn mua đồ tẩy rửa và vài nhu yếu phẩm nữa.”, cô nói qua loa vì không muốn để anh biết thực ra mình muốn mua nước lau sàn, thuốc diệt gián và thuốc sát trùng nhà cửa.
Theo như cô thấy, với trình độ dơ bẩn của cái phòng khách kia thì phải xịt thuốc một lượt rồi mới có thể dọn dẹp được.
Đầu tiên, cô muốn “sát trùng” tận gốc một lần, sau đó sẽ phân loại đồ đạc, lau dọn, cuối cùng là dùng nước lau sàn loại mạnh nhất để sàn nhà bóng lên mới thôi.
Những việc này không phải bổn phận của mình nhưng cô không quan tâm.
Chỉ cần để mình có thể sống trong môi trường “sạch sẽ an toàn”, cho dù muốn cô lật tung cả tầng lầu lên cô cũng gật đầu đồng ý.
Hoa Nội Kiều kéo xe đẩy lẫn Khuông Huyền Tư tới cạnh khu “Vệ sinh nhà cửa”. Lúc cô đang bỏ mấy chai nước rửa quen dùng vào xe đẩy thì một đoạn đối thoại bất ngờ vang lên liền hấp dẫn sự chú ý của cô …