Bạn đang đọc Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ – Chương 1
Edit: LyA
Vô Cực là một công ty chế tác trò chơi.
Nói đúng hơn, Vô Cực là công ty nổi tiếng nhất châu Á trong ngành này.
Bất luận là trò chơi online hay offline thì Vô Cực đều chiếm một nửa thị trường châu Á, luôn dẫn đầu về lượng tiêu thụ hàng năm. Ở Đài Loan, tùy tiện hỏi người đi đường một câu, chẳng ai không biết tới Vô Cực.
Hè năm nay, Vô Cực vừa phá vỡ truyền thống đánh quái thăng cấp của trò chơi, chuyển hướng sang thăng cấp bằng cách giúp quái cải tà quy chính. Giờ lại có tin tức đầu năm sau sẽ phát hành một trò chơi offline về tình yêu đẹp đẽ bi thương.
Vì thiết kế nhân vật của Vô Cực luôn sinh động, tinh mỹ, nội dung lại chẳng khác nào phim ảnh nên dù chưa có quảng cáo chính thức, rất nhiều người chơi đã sôi nổi thảo luận về dung mạo nhân vật chính và tình tiết câu chuyện.
Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, lượng bài viết và thư yêu cầu đã sắp đánh sập trang chủ của Vô Cực.
Để trò chơi hoàn hảo lại phát hành đúng hạn, các thành viên nòng cốt của Vô Cực cũng chính là hai mươi người vào công ty từ những ngày đầu, chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi.
Bọn họ làm ngày làm đêm, từ ngày này sang ngày khác tưởng như sắp tận thế đến nơi.
Tuy còn cả tháng nữa mới đến ngày phát hành, nhưng hai mươi người họ có làm việc điên cuồng đến nỗi ai cũng sắm ình một đôi mắt gấu mèo, chẳng nhận ra bản thân nữa thì vẫn không kịp!
Hôm nay là Noel mà mấy người đáng thương này vẫn không được giải thoát.
Mới sáng sớm mà đã thấy hai mươi nhân viên chăm chỉ làm việc, người làm mô hình, người vẽ bối cảnh, người phối nhạc.
Điều hòa ở bốn góc chạy vù vù, văn phòng yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một tiếng quát như bom nổ.
“Ai vẽ cảnh hai mươi, mau lại đây cho tôi!”, Khuông Huyền Tư ngồi trong phòng hét lên.
Bàn làm việc của anh rất lớn nhưng lại chất đầy bản vẽ mô hình, đồ dùng chuyên môn cộng thêm một bộ máy tính nên chẳng nhìn ra chỗ trống nữa.
Thân hình cao lớn chỉ thấy được một nửa lại khiến người khác không thể không chú ý.
Anh tựa như con sư tử dũng mãnh, khí chất quyết đoán, không giận mà uy nên nhiều lúc làm người đối diện lạnh run.
Bởi vậy anh vừa hét lên, mọi người đã run rẩy, nét mặt thảm thương, đặc biệt là người ngồi gần phòng anh nhất đã nhảy khỏi ghế luôn rồi.
“Em, em, em …”, anh chàng lắp bắp, mãi không nói được một câu.
“Cậu vẽ quái, im lặng ngồi xuống đi!”, Khuông Huyền Tư trừng mắt, vung tay ngăn cậu ta nói tiếp.
“À … dạ.”, anh chàng trợn mắt rồi ngoan ngoãn về chỗ.
“Người vẽ cảnh hai mươi còn không mau lại đây cho tôi!”, không đợi mọi người lên tiếng Khuông Huyền Tư đã quát tiếp.
Đôi mắt lợi hại đảo khắp phòng, anh thầm đếm đến ba, đếm xong vẫn không ai đứng lên, không nói lời nào anh liền cầm lấy dao làm mô hình tùy tiện ném bừa.
“ … Giết người rồi! Có ai không, cứu mạng!”
Cùng lúc dao nhỏ rớt xuống, một bóng dáng cao to đang trốn dưới bàn làm việc vội vàng bò ra.
Thẩm Thái lưng hùm vai gấu bổ nhào về phía góc tường, run rẩy thu người lại, hướng mọi người kêu cứu, đáng tiếc chẳng ai để ý đến anh ta, rất tự giác quay người đi tiếp tục làm việc.
“Còn khóc nữa hả.”, Khuông Huyền Tư hét to hơn, một đêm không ngủ làm cằm anh lún phún râu, cơn giận càng bốc cao: “Câm miệng, lại đây!”
“Em … thanh danh của em rất trong sạch, lão gia ngài có gì từ từ nói, đừng tức giận hại thân.”, Thẩm Thái nháy nháy mắt cho đỡ sợ, vừa nói vừa dùng tốc độ rùa bò đi tới.
“Tôi mặc kệ thanh danh quái quỷ của cậu. Tôi đếm đến ba mà cậu còn chưa tới đây thì đi dạo địa ngục đi!”
“Em đến ngay đây!”, Thẩm Thái hít một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ chạy ngay tới chỗ Khuông Huyền Tư, không chút khí khái nói, “Ông chủ có gì sai bảo ạ?”
Khuông Huyền Tư cũng chẳng có hơi sức đâu mắng cậu ta nữa liền xoay màn hình lại nói, “Rừng trúc này là thế nào?”
Nhìn rừng trúc âm u hoàn mỹ biến hóa khôn lường trên màn hình, Thẩm Thái gãi đầu, hắc hắc cười hai tiếng.
“Em thấy rừng trúc này rất ổn nha.”
“Cậu chắc chắn?”, Khuông Huyền Tư hỏi lại, trên mặt đã xuất hiện dấu hiệu bão tố.
“Em … À …”
“Quá tối!”, quả đúng như dự đoán, tiếng sư tử hống lại lần nữa bạo phát, “Cảnh trước là trời trong mây xanh, vừa vào rừng trúc đã tối đen như mực, mặt trời chết ở đâu rồi? Cậu muốn mọi người nghĩ nữ chính có bệnh quáng gà hả?”
“Bệnh quáng gà … Rất hay, có lẽ do ma pháp của đối phương quá mạnh chăng, ha ha …”, tuy bị hét đến choáng váng đầu óc nhưng Thẩm Thái vẫn không quên già mồm át lẽ phải, đã từng có 3 người bị dọa đến mức phải đi vẽ lại rồi, cho dù chỉ có xíu xiu cơ may anh ta cũng phải cố nói đen thành trắng.
Đáng tiếc, Khuông Huyền Tư chưa bao giờ là người ba phải.
Trong công việc, anh cực kỳ nghiêm khắc! Nghiêm khắc đến mức không chấp nhận một lỗi nhỏ nhặt nào.
Ngón trỏ nhấp chuột vài cái, kéo kéo vài lần, con gấu mèo ở một góc khác được phóng đại rõ ràng.
“Được, vậy cậu giải thích cho tôi sao lại có một con mèo mập ngồi ăn lá trúc?”
“Đó là gấu mèo, nó vốn mập thế mà.”, Thẩm Thái không nhịn được giúp con thú nhỏ kia chứng nhận thân phận, vừa mập vừa tròn thật là đáng yêu nha, không hổ là do ta tạo ra, ha ha.
“Đúng thật.”, Khuông Huyền Tư cười lạnh, “Một con gấu mèo ngồi ăn trong rừng trúc đầy yêu ma quỷ quái, ăn no rồi còn lấy cho bọn quỷ ăn cùng, con gấu mèo này không phải yêu ma thì là ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc.”
Không có logic, đúng là rắm chó không kêu, vẽ tồi tệ thế này mà còn muốn anh giữ lại? Thật đáng chết!
Bị hét đến sắp ngất rồi mà Thẩm Thái vẫn cố biện bạch.
“Vậy … em vẽ lại con gấu mèo này tà ác một tí cho giống đám yêu quái kia?”
“Không cùng giống loài mà nhìn giống nhau được à?”
“Có thể, có thể. Chỉ cần anh đừng bắt em vẽ lại hết là được.”
“Vẽ lại hết!”, Khuông Huyền Tư không chút lưu tình phán án tử hình.
Trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú người thần đều phẫn nộ của ông chủ nhà mình, Thẩm Thái rất muốn chỉ tay vào cái mũi kia mà mắng cho đã nhưng rốt cuộc vẫn là mình sai nên chỉ có thể xoay người khóc trong lặng lẽ, ôm nỗi hận không thể phát tiết quay về làm việc.
“Hi hi, ông chủ à, mô hình lộc yêu em làm xong rồi, anh xem giúp em một chút được không?”, Thẩm Thái vừa đi, Đinh Điềm Nhi lập tức ôm mô hình đứng trước bàn làm việc của Khuông Huyền Tư.
Người cũng như tên, dung mạo ngọt ngào của cô rất xứng với cái tên ngọt như đường.
Đi trên đường, một nụ cười của cô cũng đủ giết chết khối người nhưng ai trong văn phòng cũng biết, Đinh Điềm Nhi chỉ yêu thích mấy cậu bạn nhỏ trong sáng mà thôi.
“Để đó trước đã.”, xoa xoa mi tâm, Khuông Huyền Tư nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Hơn năm mươi tiếng không ngủ, mắt anh khô như hạn hán còn gặp nắng to. Nếu không nghỉ ngơi thì lại phải vào bệnh viện mất.
Cách nghỉ ngơi tốt nhất chính là ăn no rồi ngủ một giấc, cho nên trước tiên phải lấp đầy cái bụng đã.
Khi mở mắt ra, đôi mắt kia lại sáng ngời có thần như trước, chẳng nhìn ra chút mệt mỏi nào, “Mấy giờ rồi?”
“Dạ?”, Đinh Điềm Nhi đang định ra ngoài liền quay đầu lại, nhìn đồng hồ rồi nói, “Chín giờ ba mươi.”
Khuông Huyền Tư lập tức cau mày, “Hơn chín giờ?”, chẳng trách sao anh lại thấy đói đến vậy.
Bình thường anh ăn sáng lúc bảy giờ, mười một giờ là cơm trưa kiểu Trung, sau đó là trà chiều, bữa tối rồi ăn khuya. Từ từ, không phải là hôm qua anh chưa ăn khuya chứ?
Nghĩ đến đây mặt anh càng nhăn hơn. Bàn tay to sờ soạng trong đống mô hình trên bàn, năm giây sau anh cũng tìm thấy cái điện thoại bị vùi lấp dưới mấy bản vẽ.
Cầm ống nghe, anh không do dự nhấn phím gọi nội bộ cho em gái Khuông Tuyền Cơ.
Công việc này tưởng như nhàn nhã lắm nhưng thực ra lại là bể khổ vô biên. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chẳng ngày nào bọn họ không chịu khổ chịu cực.
Mỗi việc lên ý tưởng, vẽ hình, làm mô hình cũng đủ làm bọn họ đuối sức rồi huống chi còn phải thử nghiệm và sửa chữa liên tục, nếu phải đẩy nhanh tiến độ thì đừng nói tới ngủ, cả cơm còn không được ăn.
Bởi thế nên mấy tháng trước anh mới dùng tiền lương cao để dụ dỗ em gái rảnh rỗi nhà mình tới công ty làm đầu bếp.
Thứ nhất là để người có sức ăn khủng khiếp như anh có thể hoàn toàn tập trung vào công việc. Thứ hai là có người mua cơm cho hai mươi nhân viên mẫn cán thường xuyên không được ăn ngủ, chuyện này tuyệt đối là lợi cả đôi đường. Có điều hình như anh đã mong đợi hơi nhiều ở em gái mình thì phải.
Chưa gì đã bỏ việc từ tối qua, da ngứa quá đây mà!
Điện thoại reo hai phút vẫn không ai nhấc máy, Khuông Huyền Tư thấp giọng chửi một tiếng, chuyển sang gọi di động.
Dùng vai giữ điện thoại, Khuông Huyền Tư vừa xem xét mô hình của Đinh Điềm Nhi vừa kiên nhẫn chờ bên kia nghe máy nhưng mấy giây trôi qua vẫn không có ai bắt máy, anh thấy kì lạ nên bỏ mô hình qua một bên.
Linh
~~Tiếng chuông chờ vẫn vang lên đều đặn trong điện thoại.
Linh
~~Bỗng nhiên đằng xa có tiếng chuông vang lên cùng lúc.
Linh
~~Điện thoại lần nữa phát ra tiếng chuông.
Linh
~~Tiếng chuông đằng xa cũng vang lên ngay lúc đó.
Khuông Huyền Tư nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng chuông điện thoại liền phát hiện không biết cửa văn phòng đã mở từ lúc nào, vừa lúc có một cô gái xinh đẹp đang đi vào.
Cô cầm di dộng, ánh mắt trong sáng, vừa nhìn thấy anh liền cười nhẹ, mái tóc đen dài tỏa sáng dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt đen tuyền linh động.
Cô không phải nữ nhân tuyệt sắc nhưng lại khiến anh không dời mắt đi được.
Tích.
Bàn tay nhỏ nhắn nhấn phím nhận cuộc gọi đến.
Hoa Nội Kiều trả lời điện thoại nhưng mắt vẫn nhìn nam nhân đằng xa kia, “Anh Khuông phải không?”
Vất vả lấy lại tinh thần, Khuông Huyền Tư lập tức ý thức được tình huống kỳ lạ trước mắt.
Tòa nhà này là tài sản riêng của anh, tầng trên cùng và tầng 9 này là văn phòng chính, từ trước đến nay đều không cho phép người khác tùy tiện ra vào trừ khi có sự đồng ý của anh. Nếu không làm vậy thì nhân viên tầng dưới sẽ kéo hết lên đây.
Hơn nữa, cần phải có mật mã do anh cấp mới có thể đi vào. Anh đủ tự tin tòa nhà này nước không chảy ra một giọt, ruồi không bay vào một con vì vậy …
Nữ nhân này rốt cuộc là từ đâu chui ra?
“Cô là ai?”, Khuông Huyền Tư ngồi tại chỗ hỏi, mặt không chút biểu cảm.
Tiếng anh không lớn nhưng rất vang nên mọi người trong văn phòng không cần dùng dụng cụ gì cũng nghe rõ mồn một từng chữ, kể cả Hoa Nội Kiều đứng cách xa mười mét.
Trước ánh mắt chằm chằm kia, cô biết ý đứng yên, không bước thêm nữa nhưng lại mở ba lô, lấy ra một bản hợp đồng.
Vẫy vẫy tờ giấy, cô mỉm cười nói vào di động, “Tôi là đầu bếp do cô Khuông mời tới. Một tháng tới đây, việc ăn uống của anh sẽ do tôi phụ trách.”
Hưu~~. Dưới ánh mắt chăm chú của hai mươi người, bản hợp đồng bị vo tròn rồi bay thẳng vào góc phòng.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay gần cô, “Cút!”
“Á … cái gì cơ?”, Hoa Nội Kiều trừng mắt nhìn người không biết đứng ở đây từ lúc nào, giờ cô mới phát hiện ra anh cao lớn cỡ nào.
Anh như một con thú hoang dũng mãnh. Sự tồn tại của anh thôi cũng đủ khiến người khác nơm nớp lo sợ càng không nói tới chuyện đứng gần anh, lại thêm ánh mắt nguy hiểm kia nữa.
Nắm chặt túi trong tay, cô trấn định xua đi hoảng loạn trong lòng, không cho phép mình có biểu hiện thất thố.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe rõ lắm, phiền anh nói lại lần nữa được không?”
“Cút!”, Khuông Huyền Tư cực kỳ không vui, “Hiện tại, ngay lập tức.”, thậm chí anh còn hảo tâm bổ sung thêm thời gian.
Cút?
Cô kinh ngạc nhìn anh, không thể tin được anh nói năng thô lỗ như vậy.
Những lời cô Khuông nói ngày hôm qua hiện lên trong đầu cô. Cô ấy nói anh trai cô ấy – cũng chính là người đàn ông hung dữ trước mặt cô đây – nổi tiếng là một người đàn ông tốt, không những là người hiền lành dễ gần mà tính tình cũng rất tốt, rất dễ ở chung. Hiển nhiên, mấy lời kia chính là nói dối trắng trợn.
Hoa Nội Kiều thừa nhận sự thật không hay ho này, trong lòng thở dài thườn thượt sau đó tiếp tục chiêu bài nụ cười ngọt ngào. Tuy khẩu khí của người đàn ông này tệ đến mức cần được giáo dục lại ngay lập tức nhưng cô quyết định không chấp nhặt với anh ta.
“Nhưng cô Khuông …”
“Không có nhưng.”, anh thô lỗ ngắt lời cô.
“Nhưng còn tiền đặt cọc …”
“Không có nhưng.”
“Vậy …”
“Tôi rất ghét con gái nói nhiều.” anh càng lúc càng tới gần cô, đủ gần để cô thấy rõ ánh mắt bễ nghễ của anh, “Tôi không cần biết cô và Khuông Toàn Cơ giao hẹn cái gì, tất cả những thứ đó chẳng có nghĩa lý gì hết.”
“Cho dù cô Khuông đã trả trước một nửa tiền thù lao?”, sau khi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cô nhanh chóng nói hết câu.
“Đúng!”
Đối với anh, bảo vệ tòa nhà này quan trọng hơn đồng tiền rất nhiều chứ không phải anh coi khinh nó.
Nên biết rằng, doanh thu một năm của Vô Cực có thể đạt hơn một trăm triệu, mà công thần tạo ra lợi nhuận khổng lồ này chính là sự làm việc vất vả của mỗi người trong tòa nhà này. Trong đó, các thành viên ở tầng này là quan trọng nhất.
Hơn tám mươi bàn làm việc này nhìn qua có vẻ giống bãi phế liệu nhưng ai cũng hiểu được một điều, những ý tưởng đã khai thác hay chưa khai thác đều xuất phát từ tầng văn phòng này.
Đối thủ cạnh tranh lẻn vào đây trộm tài liệu mật của công ty đông như kiến, chỉ một tập tài liệu nhỏ bị tiết lộ ra ngoài cũng có thể tạo ra tổn thất không nhỏ.
Cho nên hiện đang ngồi ở đây, hầu hết đều là những người vào Vô Cực từ ngày đầu thành lập, là bạn bè luôn đi theo anh, tư lịch ngắn nhất cũng đã mười năm, đạo đức tuyệt đối có thể tin tưởng được. Còn người mới cũng là đàn em thân thiết của anh ở trường đại học.
Quan điểm của anh là “Dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng” bởi vậy việc tuyển chọn nhân tài cũng rất khắc nghiệt.
Nhưng con bé Khuông Toàn Cơ kia, không được anh đồng ý đã tìm người thay thế vị trí của mình?! Rất đáng ăn đòn!
“Anh chắc chắn?”, Hoa Nội Kiều chớp chớp mắt, không tin được anh lại hào phóng như vậy.
“Nếu mình nói ra tiền đặt cọc của cô Khuông là năm vạn Đài tệ, anh ta có đổi ý hay không nhỉ?”, cô nghiêng đầu suy nghĩ thật kỹ xem mình có nên thành thật nói số tiền đó ra không.
“Cô đi lên đây bằng cách nào?”, anh chỉ quan tâm mỗi vấn đề này.
“Hả?”, Hoa Nội Kiều hoàn hồn, thành thật trả lời, “Cô Khuông dẫn tôi lên đây.”
“Mở cửa bằng cách nào?”
“Dùng một tấm thẻ màu đen, anh đợi chút …”, cô lục lục ba lô rồi nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ, “Vừa nãy lúc ở trong thang máy, cô Khuông đưa cái này cho tôi để tôi tự quẹt thẻ đi vào.”
Trừng mắt nhìn tuyến phòng thủ cuối cùng của Vô Cực, Khuông Huyền Tư trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên nở nụ cười.
Khuôn mặt tuấn tú tươi cười càng mê người hơn, sức quyến rũ đó ngay cả Hoa Nội Kiều cũng không chống đỡ nổi, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng hoàn toàn trái ngược với biểu hiện của mấy người còn lại.
Làm việc ở Vô Cực nhiều năm như vậy, ai chẳng biết Khuông Huyền Tư không thích cười. Mỗi lần anh nở nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng kia chỉ có một ý nghĩa, chính là …
“Khuông Toàn Cơ đang ở đâu?”
Quả nhiên, sắp có người lên đài rồi.
Hai mươi người nghiêm mặt, ào ào thay đổi ngữ điệu rồi làm dấu chữ thập cầu khấn, “Hallelujah, xin Người phù hộ Khuông Toàn Cơ sống lâu trăm tuổi!”
“Ra sân bay rồi.”, cô đỏ mặt trả lời.
“Sân bay?!”
“Cô ấy nói muốn đi Mỹ kết hôn, á … anh không biết sao?”, mặt cô tràn đầy ý cười nhưng thấy nét mặt hung dữ của Khuông Huyền Tư, cô nhanh chóng lui về sau ba bước lớn.
“Chặn Khuông Toàn Cơ lại!”, Khuông Huyền Tư lập tức mở điện thoại hạ lệnh. Hiện tại, nhìn mặt anh rất dã man, giống hệt thổ phỉ chuẩn bị đi cướp của.
Thấy tình huống khác thường, Hoa Nội Kiều liền hiểu được bản thân hình như bị cuốn vào phong ba bão táp mất rồi.
“Đi rồi? Hai phút trước đã lên taxi rồi?”, gào thét nói lại điều mình vừa nghe được, sắc mặt Khuông Huyền Tư đen như đít nồi, bộ dạng của anh như thể muốn giết người ngay lập tức!
Mọi người đều cho rằng tiếng sư tử hống lại sắp truyền xuống nhân gian nên đã bịt chặt hai tai, nhưng mà con người cao lớn kia lại đột nhiên ngã xuống nền nhà.
“Ông chủ!”
Ai cũng giật mình trước tình huống bất ngờ này, kể cả Hoa Nội Kiều đang đứng ngay đó nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Cô yêu cầu mọi người lui lại để anh có thể hít thở, sau đó lấy một bình nước từ trong túi ra, mở nắp bình đưa tới bên miệng anh.
“Anh có sao không? Muốn uống nước không?”, cô quan tâm hỏi han.
Khuông Huyền Tư trả lời bằng hành động đoạt lấy bình nước. Anh không khách sáo uống vội uống vàng, chỉ mấy ngụm mà bình nước đã hết sạch.
“Chết tiệt! Tôi cần đồ ăn.”, bao nhiêu nước cũng chẳng giúp anh lấy lại sức lực.
Anh muốn ăn thịt!
Anh muốn ăn cơm!
Không cần ngon, chỉ cần no bụng là được!
“Sandwich được không?”, bàn tay nhỏ bé của cô lần nữa cho vào trong ba lô lấy ra một hộp nhựa, bên trong đựng một phần sandwich.
Miếng bánh mì được cắt gọn gàng, mỗi mặt đều được nướng cẩn thận nên có màu vàng ươm.
Giữa hai lát bánh mì là đủ các loại rau dưa xanh mơn mởn, nhìn qua có vẻ như mới hái nên còn rất tươi.
Phần sandwich đầy đủ cả hương lẫn màu sắc đẹp mắt khiến tất cả mọi người ở đây chảy nước miếng ào ào.
“Có mỗi rau? Thịt đâu?”, hiển nhiên vẫn có người không biết nhìn “hàng”, anh trừng mắt trách cô.
“Không có thịt, chỉ thế này thôi.”, Hoa Nội Kiều nhìn người đàn ông tính tình tệ hại trước mặt, không tin được đến lúc này rồi mà anh còn kén ăn, “Tình trạng của anh có vẻ không tốt lắm, hẳn là đã lâu chưa ăn gì, nên ăn đồ dễ tiêu hóa một chút thì hơn.”
Khuông Huyền Tư cau mày, dùng ánh mắt khinh thường nhìn phần sandwich chỉ có bánh mì với vài lá rau kia, cực kỳ do dự có nên khuất phục hay không.
Rõ ràng sức lực không còn tí nào nhưng khí thế của anh vẫn như cũ, cho nên chẳng ai dám lại cướp phần sandwich tuy rằng bọn họ rất, rất, rất muốn ăn!
“Ông chủ, nếu anh không ăn, em có thể ăn …”
Ai đó còn chưa kịp nói hết mong muốn thì một bàn tay to đã dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai bốc lấy phần sandwich, nhét hết vào miệng mình.
Phần sandwich giòn giòn ngọt ngọt khiến đôi mày rậm đang nhíu chặt dần giãn ra, đôi mắt thâm thúy hiện lên nét trầm tư.
“Cái này là mua à?”, Khuông Huyền Tư hỏi.
“Tôi tự làm.”
Câu này vừa thốt ra lập tức kinh diễm tứ phương.
Mọi người vốn đang ở trạng thái bình thường, trong nháy mắt đã hóa thân thành dân chạy nạn, dồn dập nắm lấy cánh tay của Hoa Nội Kiều, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhất cầu xin cô.
“Chúng tôi cũng muốn ăn! Làm ơn làm cho chúng tôi ăn đi, lâu lắm rồi chúng tôi chưa được ăn gì!”
“Đúng! Đúng! Chúng tôi sắp chết đói rồi …”
“Tôi …” Hoa Nội Kiều khó xử nhìn mọi người. Tuy cô rất vui nhưng không thể tự tung tự tác đồng ý với bọn họ.
Nhìn về phía Khuông Huyền Tư cô mới phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình. Ánh mắt anh như dao sắc, tựa như có thể nhìn thấu cô.
Chưa bao giờ bị người khác nhìn chăm chú như vậy, tim Hoa Nội Kiều đập loạn, bất an định nhìn sang nơi khác thì tiếng nói trầm thấp truyền vào tai cô:
“Nhà bếp ở phía sau, tôi cho cô một tiếng. Nhớ kỹ, lượng đồ ăn phải nhiều.”