Bạn đang đọc Thủ Phụ Sủng Thê – Chương 97: Ngọt Ngào Hằng Ngày 1
Biên giới Vân Nam, Phủ Thổ ty Đoạn thị.
Lại nói đã qua một tháng kể từ sau khi Trấn Nam vương Lục Chi Quân ở thuộc địa chư hầu, đã làm cho toàn bộ Tứ đại Thổ ty của biên giới Vân Nam vui vẻ phục tùng, quy thuận dưới sự thống trị của hắn.
Bởi vì bốn phía biên giới Vân Nam được bao vây bởi nhiều tiểu quốc, lần này đến thuộc địa chư hầu, hoàng đế đã phân bổ ba mươi vạn binh tinh nhuệ cho phủ Vân Nam.
Mà thê tử của Trấn Nam vương, cũng là trưởng công chúa đương triều, lại đưa ra yêu cầu phái thêm mười vạn đại quân, đóng quân ở biên cương biên giới phía nam với ca ca ruột của mình.
Sau khi hoàng đế đáp ứng yêu cầu của trưởng công chúa, quân đội trong tay Trấn Nam vương đã đạt tới hơn bốn mươi vạn binh lính, mà hắn vừa đến thuộc địa của chư hầu không lâu, liền bắt đầu chiêu binh mãi mã, chinh phạt gần năm vạn thanh niên bản địa, làm lực lượng dự bị cho quân đội.
Người ta nói chỉ khi nắm giữ được binh quyền thì mới có thể nắm vững chính quyền.
Lục Chi Quân không chỉ có quân đội khổng lồ và tinh nhuệ, mà còn đang triển khai ban hành rất nhiều kế sách mới mang lại lợi ích cho dân chúng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đã được dân chúng ở biên giới Vân Nam ủng hộ và yêu mến.
Thổ ty Đoạn Hồng, cùng với Na Diễm, một gia chủ của bộ tộc nhà giàu có vọng tộc khác ở Vân Nam, khi nói đến thủ đoạn chính trị và tài năng xuất sắc của Lục Chi Quân, Na Diễm không khỏi liên tục tán thưởng hắn.
Đoạn Hồng nói: “Nói thật, tài năng của Trấn Nam vương xuất sắc so với hoàng đế đương thời rất nhiều, năm đó nếu không phải hắn cưới trưởng công chúa, nói không chừng sẽ soán ngôi đăng cơ đấy, làm sao cam lòng làm một vương gia chư hầu chứ?”
Na Diễm cầm chén rượu, nhấp một ngụm, cảm khái nói: “Aiiii, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ta nghe nói, trưởng công chúa điện hạ đó chính là một đại mỹ nhân có nhan sắc tuyệt trần, sau khi đến thuộc địa chư hầu, Trấn Nam vương đó đương nhiên rất ít khi cho nàng ra khỏi vương phủ, cũng rất quý nàng.”
Đoạn Hồng chậc chậc một tiếng: “Nhưng ta nghe nói, trưởng công chúa điện hạ hình như là một phụ nhân hung dữ, Trấn Nam vương trông có vẻ cường thế thế thôi, có lẽ vẫn là một người sợ vợ.”
Na Diễm lắc đầu, trả lời: “Trước đây, phu nhân ta đến vương phủ bái lạy trưởng công chúa điện hạ, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, nàng nói trưởng công chúa là một nữ tử rất ôn hòa, không ra vẻ ta đây gì khi ở trước mặt phu nhân Thổ ty khác.”
“Không phải.”
Đoạn Hồng rót thêm rượu vào chén rượu rỗng bên cạnh tay Na Diễm, nói tiếp: “Con dao dịu dàng này mới là đáng sợ nhất, đao kiếm đều phải cắt da thịt người.
Ngươi nói thử xem, nếu như trưởng công chúa không hung dữ, vậy sao Trấn Nam vương điện hạ đã ngoài ba mươi mấy tuổi đầu rồi ngay cả một thị thiếp cũng không có?”
Na Diễm dùng con đao nhỏ bằng bạc tinh xảo cắt một miếng thịt dê đã được nướng đến thơm ngát, sau khi cho vào miệng, nhai vài miếng, rồi nói: “Nhưng nào có phò mã của công chúa vương triều nào mà dám nạp thiếp thất chứ? Thân là công chúa, không nuôi trai lơ đã là tốt rồi.
Không phải một muội muội khác của Hoàng đế đang nuôi bốn, năm mỹ nam da mịn thịt mềm trong phủ công chúa sao?”
Đoạn Hồng cười nhạo một tiếng, không để tâm nói: “Trấn Nam vương đó có thể so với phò mã tầm thường sao?”
Na Diễm ừ một tiếng thật dài.
“Cũng đúng, nhưng ta nghe nói, có Thổ ty khác đã từng cố tình lấy lòng Giang trưởng sử bên cạnh Trấn Nam vương, mà cố tình chọn mấy mỹ nhân, hỏi Giang trưởng sử Trấn Nam vương có muốn nạp không, lúc ấy đã bị Giang trưởng sử từ chối.
Hắn nói, vương gia bọn họ sẽ không nạp mỹ cơ mỹ thiếp.”
Đoạn Hồng ái chà một tiếng, làm ra một bộ dáng tự tin vạn sự đều hiểu rõ trong lòng.
Hắn nói: “Đã là nam nhân, đã đưa mấy mỹ nhân sắc nước hương trời, sao lại không nhận chứ? Có rất nhiều tiểu mỹ nhân ở Vân Nam phía đông có làn da trắng nõn, ngũ quan so với nữ tử Trung Nguyên nội địa còn sâu hơn và thanh tú hơn, chúng ta đã tốn thời gian rất nhiều để đi tìm đi, chọn cho Trấn Nam vương bốn mỹ nhân hàng đầu rồi đưa qua.”
“Sau đó, ra lệnh cho thợ thủ công đóng mấy cái rương khổng lồ, tạo vài lỗ hổng thông khí ở bốn phía, giấu những mỹ nhân này trong rương, rồi đưa cùng với hơn mười rương trân bảo còn lại đến Trấn Nam vương phủ.
Đảm bảo Trấn Nam vương điện hạ này rất cao hứng cho coi!”
Na Diễm cảm thấy đề nghị của Đoạn Hồng rất hay, nên cùng hắn uống thêm chén rượu, hai người nói chuyện vui vẻ hồi lâu.
Năm ngày sau.
Trấn Nam vương phủ, Huyền Vũ điện.
Giống như Cấm Thành của kinh thành, Lục Chi Quân yêu cầu tất cả hạ thần của nước Vân Nam phải đại triều bốn lần mỗi tháng, thời gian còn lại, nếu có việc quan trọng, đều sẽ triệu một mình hạ thần đến yết kiến.
Sau khi triều hội kết thúc, hơn trăm hạ thần của các nước chư hầu rời khỏi đại điện.
Lục Chi Quân đang ngồi trên đầu, mặc trang phục cửu chương màu đen, trên vương miện che tai có ngọc châu treo lơ lửng, ngọc châu trên chuỗi chín hạt châu có năm màu đỏ, trắng, xanh, vàng, đen.
Sau khi Lục Chi Quân đứng dậy, khẽ đụng vào hạt châu trước trán, phát ra âm thành thánh thót.
Nam nhân cao lớn, khí chất uy nghiêm điềm đạm, trên người mang theo uy nghiêm của một bậc đế vương.
Bởi vì khí chất của Lục Chi Quân quá cường thế, thường sẽ khiến người ta bỏ qua thực tế hắn là một nam tử chín chắn, cực kỳ đẹp trai.
Thậm chí có một số hạ thần nước chư hầu trước khi chưa nhìn thấy Lục Chi Quân, còn tưởng rằng diện mạo của hắn sẽ cực kỳ dữ tợn và đáng sợ, giống như Tu La, Diêm Vương ở địa ngục.
Sau khi làm chư hầu, Lục Chi Quân phong Giang Trác làm Tả trưởng sử của vương phủ, còn Giang Phong được phong làm Hữu trưởng sử.
Sau khi triều hội kết thúc, Lục Chi Quân chuẩn bị đi đến biên giới để kiểm tra phòng thủ.
Tuy nhiên, xá nhân bước vào điện thông báo, nói: “Điện hạ, gia chủ của Đoàn thị phái người đến tặng lễ vật, ngài có muốn đích thân đi xem không ạ?”
Hàng lông mày lạnh lùng của Lục Chi Quân nhẹ nhàng nhíu lại một chút.
Giang Phong ở một bên khó hiểu nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên Đoạn Hồng đột nhiên tặng lễ vật chi?”
Lục Chi Quân lạnh nhạt nói: “Đi xem một chút.”
Các thái giám đã mang hơn mười rương gỗ lim do Đoạn Hồng sai người đưa tới, đến bên ngoài Huyền Vũ điện, Giang Phong lại thấy, trong những rương này, có bốn rương gỗ lim đặc biệt lớn, lớn đến mức có thể vừa hai người.
Sau khi Lục Chi Quân liếc hắn ta một cái, Giang Phong lập tức hiểu ra.
Người hầu ở một bên cũng nắm chặt chuôi đao, bảo vệ sự an toàn của Lục Chi Quân bất cứ lúc nào.
Khi vài người hầu tiến lên trước dùng đao mở bốn rương gỗ lim ra, rồi nhanh chóng rút chuôi đao ra, làm động tác phòng vệ.
Tuy nhiên, bọn họ lại thấy người bên trong đi ra đúng là bốn mỹ nhân sống sờ sờ.
Tóc các nàng đều giống nhau, mặc váy dài bó eo màu hoa anh đào của địa phương, họ đội một sợi nối liền với ngân lặc tử[1] hoa và lá, làn da trắng nõn xinh đẹp, rất có phong tình của người nước khác.
Lục Chi Quân nhíu chặt mày, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đám người hầu nhất thời luống cuống.
Đúng lúc này, một mỹ nhân cầm đầu mở cửa rương gỗ lim ra, rồi đi chân trần đi ra từ bên trong.
Sau khi nàng làm ra hành động này, ba mỹ nhân còn lại đều đi ra từ trong rương gỗ lim.
Sau khi bốn người tụ tập bên ngoài điện, theo yêu cầu trước đó của Đoạn Hồng và Na Diễm, họ chuẩn bị ca múa nhiệt tình trước mặt Trấn Nam vương điện hạ chín chắn và đẹp trai, sau đó hát cho hắn vài khúc sơn ca của bộ tộc các nàng.
Sau khi mấy mỹ nhân nắm tay nhau dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chuẩn bị hát sơn ca thì sắc mặt Lục Chi Quân đã âm trầm đến tột cùng.
Giang Phong không biết cục diện trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, hắn ta cất cao giọng ra lệnh nói với người hầu xung quanh: “Bắt hết thích khách này lại!”
Thích khách?
Mỹ nhân cầm đầu nhìn thấy những người hầu không thèm thương hoa tiếc ngọc mà xông tới, không khỏi sợ đến mức hoa dung thất sắc[2], nàng vội vàng giải thích: “Điện hạ! Chúng ta không phải thích khách… Chúng ta là do gia chủ Đoạn Hồng tặng cho ngài… Làm lễ vật…”
[2] Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Giang Phong lúc này mới hiểu tâm tư của Đoạn Hồng.
Tên Thổ ty này thật sự có không ít thủ đoạn.
Tuy nhiên, hắn tự cho là mình đã lấy lòng được rồi, nhưng đã chọc giận vương gia của bọn họ.
Quả nhiên, khuôn mặt Lục Chi Quân cực kỳ lạnh lùng, sau khi lớn tiếng sai người đưa những nữ tử này về Đoạn phủ, rồi ra lệnh cho Giang Phong: “Việc này không được cho trưởng công chúa biết.”
“Vâng.”
Giang Phong trả lời, lại biết việc này thật sự không thể nói với trưởng công chúa.
Trận này trưởng công chúa đang cùng Vương gia nháo không được tự nhiên, việc này nếu bị trưởng công chúa biết được, sẽ làm ảnh hưởng đến thai khí, đến lúc đó nếu Lục Chi Quân tức giận, mấy người bọn họ ở đây, tất cả đều tiêu đời.
Sau khi bốn mỹ nhân được đưa về Đoạn phủ, một trong nhưng mỹ nhân còn nói với Đoạn Hồng về chuyện đã xảy ra bên ngoài Huyền Vũ điện.
Lúc Đoạn Hồng nghe, hắn đang nhấm nháp nước trà.
Khi nghe thấy Lục Chi Quân không cho trưởng sử dưới tay hắn nhắc đến việc này với trưởng công chúa, hắn hoảng hốt thậm chí còn bị sặc nước miếng.
Đoạn Hồng ho khan vài tiếng, vẫn khó có thể tin hỏi: “Lời ngươi nói là thật sao? Trấn Nam vương hắn thật sự nói những lời này sao?”
Mỹ nhân bất đắc dĩ gật đầu.
Đoạn Hồng cũng bất lực thở dài.
“Được rồi, trưởng công chúa điện hạ này hung dữ như vậy…Thật sự là không thể tưởng tượng được Trấn Nam vương điện hạ này lại sợ vợ như thế…”
Ban đầu, Hoàng đế muốn xây dựng phủ cho trưởng công chúa ở Vân Nam quốc, nhưng dù sao Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cũng đã là phu thê, nếu thật sự làm vậy thì phải chạy hai chỗ Trấn Nam vương phủ và phủ trưởng công chúa.
Lục Chi Quân đã sai người vì Thẩm Nguyên mà xây dựng một đại điện cao quý rộng lớn có chín gian ở vương phủ, trong điện này thậm chí còn đào một cái hồ nước có thể tắm rửa.
Mà điện có hồ nước được thiết kế rất tài tình, mái che phía trên và ba bức tường có thể tháo rời, nếu trời có tuyết, Thẩm Nguyên có thể hưởng thụ bồn tắm suối nước trong tuyết.
Tháng thai của Thẩm Nguyên đã đến bảy tháng, người đã trở nên đẫy đà hơn một chút, nhưng vẫn là loại có xương có thịt, làn da như tuyết càng ngày càng trở nên mịn màng, mềm mại.
Sau khi ngâm mình trong suối nước một lát, khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Nguyên đã phủ một lớp màu hồng nhạt, bởi vì mang thai mệt mỏi nên trên mặt cũng nhuộm chút lười biếng.
Nhóm tỳ nữ đỡ Thẩm Nguyên bước ra từ trong hồ nước, đầu tiên họ dùng khăn lau người cẩn thận cho nàng, rồi mặc một bộ áo lót màu tím nhạt cho nàng.
Bước cuối cùng là dùng khăn lau khô tóc cho Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên nửa nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi, cho đến khi nhìn thấy trên mặt đất có một bóng người quen thuộc và thẳng tắp, mới lên tinh thần chút.
Bóng người của nam nhân cùng hơi thở ấm áp gỗ mun của cây tùng bao trùm lấy thân thể yếu ớt của nàng.
Thân hình cao lớn của hắn phủ sau lưng nàng, đang lặng lẽ lau tóc đen cho nàng.
Những tỳ nữ còn lại đều lui ra ngoài, Thẩm Nguyên có thể nghe thấy âm thanh thanh thúy của hạt châu khẽ chạm vào nhau trước trán hắn, cùng tiếng hít thở trong trẻo của hai người.
“Sao chàng lại vào lặng lẽ như vậy?”
Giọng điệu của Thẩm Nguyên không quá dịu dàng, nhưng trong lòng vẫn còn lửa giận.
Không có lý do gì khác để tức giận với Lục Chi Quân trong những ngày qua, mà là vì cơ thể.
Sau khi triệu chứng bệnh tim của Thẩm Nguyên biến mất, hắn không còn cẩn thận như trước nữa, lúc ở kinh thành thì chưa có chuyện gì, nhưng trên đường từ kinh thành đến Vân Nam quốc, cơ thể vẫn có triệu chứng khó chịu.
Tuy rằng sau khi đến biên giới Vân Nam, thân thể của Thẩm Nguyên nhanh chóng được cải thiện, nhưng Lục Chi Quân vẫn vô cùng lo lắng về vấn đề này.
Từ sau khi vào biên giới Vân Nam, Thẩm Nguyên chưa từng ra khỏi cung điện quý phái và khổng lồ này, tỳ nữ bên dưới cũng coi nàng như đồ sứ, cẩn thận đến mức nàng nhìn không vừa mắt.
Chỉ có khi Lục Chi Quân ở đây, nàng mới có thể đi dạo trong hoa viên ở vương phủ.
Tính tình của Thẩm Nguyên ít nhiều không thích bị gò bó, mặc dù Lục Chi Quân từng hứa với nàng, sau khi nàng bình an sinh đứa con này, nàng có thể làm cái gì thì làm.
Nhưng cả ngày bị hắn nhốt sủng trong thế giới này, Thẩm Nguyên ít nhiều cũng trở nên hay giận dỗi.
Thấy nam nhân lại im lặng như vậy, Thẩm Nguyên càng tức giận, liền cong khuỷu tay về phía sau, muốn đấm hắn mạnh một cái.
Lục Chi Quân thậm chí còn không trốn, khi ném chiếc khăn xuống nền đất hơi ẩm ướt, liền khép ngón cái và ngón trỏ lại, dùng những đầu ngón tay hơi mang theo ý trừng phạt nhéo vành tai của thê tử sau khi bị nước nóng làm ấm, nó càng lúc càng mềm nhũn.
Hắn nhéo nhẹ nơi đó một cách lưu luyến.
Thẩm Nguyên a a một tiếng, cơ thể bỗng dưng cứng đờ.
Lục Chi Quân thuận thế vây lấy trước người mỹ nhân dịu dàng và yếu đuối, bàn tay to thấy rõ xương ngón tay cũng nhẹ nhàng đặt trên bụng Thẩm Nguyên rồi khép lại, giọng nói rất trầm thấp, bất đắc dĩ nói bên tai nàng: “Trưởng công chúa điện hạ thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo.”