Bạn đang đọc Thủ Phụ Sủng Thê – Chương 69: Chuyên Khắc Hắn
Lời trách cứ như mong đợi đã không xảy đến, nghe Lục Chi Quân hỏi vô cùng ôn hòa, thân thể yếu ớt của Thẩm Nguyên khó có thể thả lỏng, an phận ngồi trong ngực nam nhân, không cố gắng tránh hắn nữa.
Khi Lục Chi Quân đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, Thẩm Nguyên nghẹn hỏi: “Quan nhân… Có phải ngài không muốn thiếp thân mở thư viện nữa không?”
Dứt lời nàng cũng ngước mắt lên, mang theo tìm tòi quan sát vẻ mặt của nam nhân một phen.
Tuy tướng mạo của Lục Chi Quân đẹp trai tuyệt vời, nhưng vì ngũ quan và đường nét trên mặt quá lạnh lùng nên có vẻ cả người rất lãnh đạm bạc tình, khóe miệng lạnh lẽo lúc không cười cũng hơi rủ xuống, làm cho người ta có một cảm giác áp bách không giận tự uy.
Hắn im lặng một lúc, mới thấp giọng hỏi ngược lại: “Thẩm Nguyên, nàng cảm thấy mình có bao nhiêu cơ thể?”
Thẩm Nguyên cụp mắt xuống, đáp lại: “Chỉ có một…”
Lục Chi Quân lại hỏi: “Vậy thì nàng không biết rõ rồi, trong mấy tháng nay, nàng đã làm được bao nhiêu chuyện cùng một lúc rồi?”
Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân đang vòng vo với nàng, liền chọn im lặng thay vì đáp lại, nhưng nam nhân đột nhiên nắm chặt tay trái đeo vòng bạc của nàng, lạnh nhạt thúc giục lần nữa: “Trả lời ta.”
Thẩm Nguyên cắn môi dưới, cuối cùng không tình nguyện hỏi ngược lại: “Quan nhân có thể làm tốt nhiều chuyện cùng một lúc, vì sao thiếp thân không thể làm tốt nhiều chuyện cùng một lúc chứ?”
Lục Chi Quân đưa bàn tay lên trán nàng, lòng bàn tay hơi to cũng phủ lên từng tấc da mềm mại đó.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn vẫn còn hơi nóng, cơn sốt cao của Thẩm Nguyên vẫn chưa hết hẳn, bởi vậy Lục Chi Quân nhíu mày, nói: “Thế mà nàng còn so đo với ta à?”
Lời này quá kiêu ngạo rồi đấy.
Cảm xúc vừa mới nguôi ngoai của Thẩm Nguyên cũng vì vậy mà lại nổi sóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cũng lộ ra vẻ hơi dỗi, liền làm bộ muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân không khó chịu với nàng, sau khi hoàn toàn khống chế mỹ nhân trong vòng tay mình xong, bất đắc dĩ giải thích với nàng: “Những gì ta nói không phải như nàng nghĩ đâu.”
Thẩm Nguyên cắn răng bạc hỏi: “Quan nhân có ý gì?”
“Thể chất của ta không giống người ngoài, từ khi sinh ra hình như chưa từng bị bệnh bao giờ, không nói đến việc nàng so đo với ta, cho dù là người khỏe mạnh, cũng không có khả năng giống như ta, ngay cả bị cảm và sốt cao cũng chưa từng mắc bệnh.”
Khi Lục Chi Quân nói điều này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, trong lời nói không pha trộn bất kỳ sự tự mãn nào, chỉ thản nhiên nói một sự thật về hắn cho Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên không thể được tin mở to hai mắt, bởi vì kinh ngạc nên không hờn dỗi gì với nam nhân nữa.
Sau khi Lục Chi Quân ôm nàng vào lòng lần nữa, Thẩm Nguyên tựa trán vào vai hắn, yếu ớt nói: “Thiếp thân thật sự rất hâm mộ với quan nhân…”
Ngoài miệng nói hâm mộ nhưng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nọ lại nắm chặt con kỳ lân to lớn trước áo hắn, chỉ có khuôn mặt phù dung của nàng còn chôn trong ngực hắn, nên Lục Chi Quân không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của nàng.
Hắn cười khẽ một tiếng vì hành động lúc này của Thẩm Nguyên, bất lực hỏi: “Thẩm Nguyên, nàng đang hâm mộ với ta sao? Sao ta cứ cảm thấy nàng đang ghen tị với ta thế?”
Năm ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh của Thẩm Nguyên dần dần buông lỏng, buông tha cho con kỳ lân to lớn trước áo hắn, sau đó ngập ngừng trả lời: “Thiếp thân không dám.”
Lục Chi Quân sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói ôn hòa nói: “Thân thể nàng yếu như vậy, nếu cơ thể ta cũng giống nàng, vậy ai có thể chăm sóc cho nàng đây?”
Hạt mưa ngoài cửa sổ giống như trân châu rơi trên đĩa ngọc, khi rơi trên nền đá xanh, thỉnh thoảng phát ra âm thanh thanh thúy giòn tan.
Tí tách, tí tách.
Thẩm Nguyên nghe những lời ấm áp của Lục Chi Quân, tâm trạng như bị lay động từng chút một bởi những hạt mưa không ngừng đó.
Khi còn nhỏ ở Dương Châu, hầu như mỗi lần nàng bị bệnh, nàng đều tự mình nằm trên giường Bạt Bộ chịu trận.
Mặc dù Đường Vũ Lâm có lòng chăm sóc cho nàng, nhưng ngại chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nên không thể đến gần người nàng được.
Ngoài ra còn có rất nhiều đứa nhỏ được nuôi dưới gối của cữu mẫu nên La thị không quan tâm nhiều đến Thẩm Nguyên.
Cho nên Thẩm Nguyên từ nhỏ đã hiểu ra một chân lý, nàng không được dễ mắc bệnh, bị bệnh không chỉ phải uống thuốc đắng, mà còn phải tự mình chịu đựng đau đớn.
Cho đến bây giờ, mọi thứ đã rất khác.
Tuy nói hiện tại nàng đã trở nên yếu ớt vì bệnh tật của mình, còn hờn dỗi với Lục Chi Quân, nhưng hắn chẳng những không so đo với nàng, ngược lại cực kỳ kiên nhẫn bao dung nàng.
Thẩm Nguyên nghĩ đến đây, cũng cảm thấy hơi xấu hổ, ngoài miệng mặc dù không nhận sai, nhưng lại thay đổi một phương thức khác, tỏ ra mềm yếu với nam nhân.
Nàng nhẹ nhàng dụi trán lên vai của nam nhân như một con mèo, lại nghe thấy Lục Chi Quân nói: “Sau khi nàng khỏi bệnh xong, muốn làm cái gì cũng được, ta không so đo tính toán với nàng, nàng không cần lo lắng quá nhiều như vậy.”
Thẩm Nguyên mềm mại nói một tiếng ừm.
“Nàng đã có Sóc ca nhi rồi, đã làm mẫu thân rồi, không thể lúc nào cũng khóc sướt mướt như vậy được, cứ tiếp tục như thế, bệnh của nàng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”
Thẩm Nguyên nghe hắn nhắc đến nhi tử, liền ngửa đầu nhìn hắn, thuận thế dịu dàng nói: “Quan nhân ngài làm phụ thân của Sóc ca nhi, cũng phải làm gương cho con đấy, tối thiểu phải trung thực đối đãi với người khác, không được lừa gạt người khác đâu.”
Lời này đương nhiên là có ý.
Lục Chi Quân biết rõ Thẩm Nguyên đang ám chỉ hắn đang giấu diếm thân phận với nàng, nên giả vờ bình tĩnh nhẹ nhàng gõ lên trán nàng, “Đang nói chuyện của nàng, đột nhiên kéo ta vào làm gì.”
Kiếp này hắn không có yêu cầu gì với nhi tử Lục Sóc Hi này, cũng không hy vọng bé thành tài, chỉ cần đừng giống kiếp trước, thích lấy da người làm đèn lồng, chọn nữ nhân của mình đem đi nấu thịt ăn đã là đủ rồi.
Cho dù bé tầm thường một chút thì Lục Chi Quân cũng chấp nhận.
Đang nghĩ như vậy, Lục Chi Quân cúi đầu lại thấy, Thẩm Nguyên yếu ớt nằm trên vai hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi hắn hôn lên đỉnh tóc nàng, liền cẩn thận ôm nàng trở lại bên trong giường.
***
Vĩnh An Hầu phủ, Linh Lung Hiên.
Thẩm Hàm và Lưu thị ngồi ở hai bên giường La Hán, sau khi nha hoàn cẩn thận tháo băng quấn trên tay nàng ra, Thẩm Hàm liền lập tức nâng bàn tay bị bỏng trước đó lên, vừa lật lên lật xuống, vừa cẩn thận đánh giá.
Lưu thị nhìn bàn tay của nữ nhi đã khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, chậc chậc nói: “Bàn tay của Hàm tỷ nhi chúng ta, thật có thể nói là bàn tay ngọc mảnh mai đấy.”
Thẩm Hàm thở dài, trả lời: “Không thể không nói, thuốc mỡ do Quốc công phủ phái người đưa tới, thật sự rất hữu dụng.”
“Đừng than thở mà.”
Lưu thị trấn an nữ nhi, lại nói: “Con nhìn xem, con hy sinh như thế, trưởng tỷ con sẽ không gây trở ngại nhiều như vậy nữa đâu.
Lúc này, chúng ta đưa bái thiếp qua, không phải nàng sẽ nhận ngay sao? Sau khi khỏi bệnh, con nên thỉnh cầu với nàng rằng muốn đến gặp Sóc ca nhi.
Đến ngày đó, con phải ăn mặc thật đẹp, khi đến chỗ trưởng tỷ con, cũng đừng đi tay không.
Đúng lúc nương phái người mua một ít nhân sâm thượng hạng, con cứ cầm chúng đi thăm trưởng tỷ con đi.”
Vẻ mặt Thẩm Hàm lộ ra một chút sốt ruột: “Nhưng con không thấy Thẩm Nguyên cảm kích gì với con cả, lỡ như nó không cảm kích thì sao.”
Lưu thị ai một tiếng, kiên nhẫn nhắc nhở nữ nhi: “Chuyện này không nên nóng vội, làm sao có thể làm một lần mà thành công khiến nó có cảm tình với con được? Dù sao cũng phải làm vài lần chứ, thế thì trưởng tỷ con mới có thể hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng với con.”
Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu có một muội muội để so sánh.
Lưu thị vẫn đang tính toán, sau đó sẽ kích động quan hệ giữa Thẩm Nguyên và Thẩm Du, vậy thì Thẩm Nguyên có thể so sánh giữa hai muội muội này.
So sánh hai bên như vậy, Thẩm Nguyên có thể nhìn thấy Thẩm Hàm tốt như thế nào.
Dù sao nàng không có người thân hay bằng hữu ở trong kinh thành, nhà mẹ đẻ ít nhất cũng là chỗ dựa vững chắc.
Mặt trận vẫn còn dài, chờ Thẩm Hàm thâm nhập vào bên trong công phủ, mới có thể nhân cơ hội phát hiện hiềm khích giữa hai phu thê Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên, thuận thế châm ngòi thì mọi chuyện sẽ thành công hơn phân nửa.
Đương nhiên, Thẩm Hàm hiện tại chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt là được.
Nghĩ đến đây, Lưu thị dặn dò Thẩm Hàm: “Đừng quên đi thăm Sóc ca nhi, nương nói với con sớm một chút, tương lai Lục Sóc Hi sẽ gọi con là nương đấy.”
Vừa dứt lời, bên ngoài hiên có một gã sai vặt đến thông báo, cất tiếng cung kính nói với hai vị chủ tử trong phòng: “Chủ mẫu, Tam tiểu thư, Ngũ di nương nàng sắp sinh.”
Gương mặt của Lưu thị đông cứng lại, hỏi: “Nói cho lão gia chưa?”
Gã sai vặt trả lời: “Lão gia đang trên đường trở về Hầu phủ rồi ạ.”
Lưu thị vẫn luôn oán hận về việc A Hành bò lên giường, nhưng khi nàng ta sắp sinh, Thẩm Hoằng Lượng đã nhiều lần đánh đập và uy hiếp bà nên Lưu thị không dám có chủ ý gì với hài tử của A Hành.
Chỉ có điều việc A Hành mang thai đứa nhỏ quá nhanh như vậy, khiến Lưu thị cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khi A Hành còn chưa qua cửa, Tam di nương và Tứ di nương đã không ít lần được Thẩm Hoằng Lượng sủng hạnh, hai thiếp thất này hiện giờ cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất để sinh con, nhưng chỉ có Tứ di nương mười ba năm trước đã sinh một thứ nữ Thẩm Mộc cho Thẩm Hoằng Lượng.
Sau đó, Hầu phủ không còn đứa trẻ nào được ra đời.
May mắn của A Hành này tốt thật.
Lưu thị thân là chủ mẫu, tất nhiên phải ra ngoài phòng sinh để kiểm tra tình trạng sinh con của A Hành, chờ sau khi Thẩm Hoằng Lượng về phủ, bà có thể đạt được danh tiếng hiền hậu trước mặt ông.
Sau khi Lưu thị đi rồi, Thẩm Hàm cũng trở lại viện của mình.
Nàng vừa vào phòng, liền xua lui nha hoàn hầu hạ bên trong, lập tức lấy ra một hộp gỗ khảm trai ở trong tủ vật quý, sau khi siết chặt vật bên trong vào lòng bàn tay, rồi cơ thể nhỏ nhắn của nàng trông thật cô đơn nằm một bên trên bàn Bát Tiên.
Nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của mẫu thân, Thẩm Hàm thầm nghĩ, nàng tất nhiên chả có tình cảm gì với nhi tử của Thẩm Nguyên cả.
Nhưng con của Thẩm Nguyên, đồng thời cũng là con của Lục Chi Quân.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Hàm liền có cảm giác chờ mong với chuyện sắp gặp Lục Sóc Hi.
Trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng cao lớn và rắn chắc của Lục Chi Quân.
Nàng thật sự hy vọng, lần này sau khi vào công phủ, có thể có cơ hội nhìn thấy hắn.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hàm từ từ mở lòng bàn tay ra.
Vật nằm trong lòng bàn tay là một chiếc tua rua màu xanh chàm, được các quan viên hay đeo khi lên triều.
Bất kể phẩm giai như thế nào, chiếc tua rua của các quan viên đều không khác nhau, phụ thân của Thẩm Hoằng Lượng cũng có một cái tương tự.
Mà chiếc tua rua này lại là của Lục Chi Quân.
Là hắn trong lúc vô tình đã làm rơi trên nền đá xanh mà chưa nhận ra, sau khi nàng nhìn thấy trong yến tiệc, đã lặng lẽ nhặt lên.
Năm đó, Thẩm Hàm mới mười hai tuổi, biểu tỷ Khấu thị của Lưu thị còn sống, nàng và mẫu thân đi công phủ dự yến tiệc, chính là lúc đó nàng lần đầu tiên nhìn thấy Quốc công mới vừa kế thừa tước vị, cũng là Thủ phụ Lục Chi Quân của vương triều này.
Từ lần gặp đầu kia, Thẩm Hàm liền hạ quyết tâm, người nàng muốn gả tương lai nhất định phải là Lục Chi Quân.
Cho dù Thẩm Hàm biết rõ khi đó tuổi của nàng còn nhỏ, Lục Chi Quân cũng rất có thể sẽ có gia thất trước khi nàng cập kê, nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách trở thành nữ nhân của hắn.
Thẩm Hàm không được lòng phụ thân mình là Thẩm Hoằng Lượng, ông luôn thiên vị một nữ nhi khác của hắn, Thẩm Du.
Cho nên, đôi khi Thẩm Hàm không phân biệt rõ rốt cuộc nàng có tình cảm với một nam nhân chín chắn và cường thế như Lục Chi Quân không, hay chỉ là tình yêu của nữ tử đối với nam tử.
Nhưng chấp niệm của nàng đối với hắn là có thật.
Thậm chí sau khi tỷ tỷ Thẩm Nguyên gả cho hắn, chấp niệm và dục vọng chiếm hữu của Thẩm Hàm đối với Lục Chi Quân cũng càng ngày càng sâu hơn.
Thẩm Nguyên vốn là phải gả cho Lục Kham, cho dù nàng không gả cho Lục Kham thì cũng phải trở về Dương Châu gả cho biểu ca của nàng chứ.
Nhưng dựa vào cái gì mà nàng ta lại dùng thủ đoạn đê tiện của mình cướp đi nam nhân mà nàng đã coi trọng từ trước rồi chứ?
Thẩm Hàm lẩm bẩm nói: “Tỷ phu… Lục Chi Quân…”
Nàng siết chiếc tua rua trong tay chặt hơn, trong đôi mắt hạnh đột nhiên lộ ra một chút kiên định, lại cất tiếng gọi: “Quý Khanh.”
Suy nghĩ trong lòng Thẩm Hàm càng lúc càng kiên quyết.
Nếu không phải Thẩm Nguyên không biết xấu hổ đi câu dẫn Lục Chi Quân, dám ném khăn tay trong bữa tiệc trước mặt nàng, khiến hắn chú ý, nói không chừng nàng và Thẩm Nguyên có thể làm tỷ muội có quan hệ rất tốt.
Nhưng Thẩm Nguyên lại cướp người của nàng.
Cho nên, tất cả những gì nàng sẽ làm tương lai với Thẩm Nguyên đều rất xứng đáng, sau này Thẩm Nguyên cũng không có quyền hận nàng, cướp đi trượng phu của nàng.
***
Hồ phủ.
Viên Sâm đã in xong mười vạn quan tiền giấy Đại Kỳ trước, rồi thừa dịp trong bóng đêm, tránh tai mắt đem toàn bộ tiền giấy lên xe lừa, vận chuyển vào cửa sau của phủ Hồ Luân.
Gã sai vặt trong phủ cầm đèn đêm, Viên Sâm gật đầu khom lưng nói ở trước mặt Hồ Luân: “Đại nhân, hạ quan đã dựa theo yêu cầu của ngài, vận chuyển mười vạn quan tiền giấy này đến.”
Hồ Luân vuốt chòm râu, rồi tự tay mở một rương gỗ lim, sau khi lấy ra một xấp tiền tiền giấy màu lam gạch, liền tham lam ngửi ngửi mùi mực tươi trên đó.
Hắn thầm nghĩ, tiểu tử Chung Lăng này rốt cuộc cũng là tâm tính của con vợ kế mà thôi, mang tâm tư muốn cả nhà bò lên trên.
Muốn vào nội các ngồi ở vị trí cao, cũng muốn giẫm dưới chân tất cả những người trước đây khinh thường hắn ta.
Hắn ta nào biết đâu là điều thiết thực nhất?
Những thứ trước mắt này mới là thiết thực nhất nè.
Tiểu tử Chung Lăng này có mắt quá nông, Hồ Luân hắn sẽ không thèm để ý chức vị cao thấp của quan viên làm gì.
Chỉ nghĩ gom góp đủ tiền, liền từ chức về quê, xây một căn nhà xa hoa, rồi mua thêm mấy thanh quan[1] xinh đẹp, trẻ trung, thanh thoát sống cuộc sống phú quý của hắn.
[1] Thanh quan: Nhưng nữ tử chỉ bán nghệ, không bán sắc ở trong thanh lâu.
Bằng cách này, chẳng phải tốt hơn là ở trên quan trường, đấu tới đấu lui với những lão nhân với tâm tư quỷ dị đó sao?
Trong lòng Hồ Luân đã tính toán như ý, rồi đặt xấp tiền giấy Đại Kỳ vào rương gỗ lim.
***
Hôm sau, lâm triều.
Như mọi khi, Hồ Luân đứng trong hàng văn thần, hắn cầm lá bài trong tay, đang nghe ngóng khi nào đại thái giám Tiểu Lộc Tử mới hô bãi triều.
Sau khi một đám quan viên thường xuyên bẩm báo triều vụ với Lục Chi Quân và tiểu hoàng đế xong, Vương Ngự Sử đầu đội giải trĩ bẩm báo với hoàng đế: “Thần có việc quan trọng muốn tấu!”
Sắc mặt tiểu hoàng đế tái nhợt ho khan vài tiếng, trả lời: “Vương khanh mời nói.”
Hồ Luân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Ngự Sử, nhưng những gì Vương Ngự Sử nói tiếp theo khiến đôi mắt của Hồ Luân đột nhiên chợt mở to ——
“Thần muốn buộc tội Tả thị lang Hồ Luân của Hộ bộ, in riêng tiền giấy, tham ô nhận hối lộ!”
Sắc mặt của Hồ Luân lập tức trở nên trắng bệch.
Sao Vương Ngự Sử biết chuyện hắn in riêng tiền giấy chứ?
Việc này lẽ ra chỉ có hắn và tuần quan Viên Sâm biết thôi mà, chẳng lẽ là mấy tên bị ép lao động in tiền kia sao?
Điều này cũng không thể.
Viên Sâm đã lén tự mình in tiền giấy, trước khi làm việc này cho hắn, nhất định đã tìm hiểu kỹ những chi tiết và nhược điểm của mấy tên lao động kia rồi, những gì hắn đã làm với những tên lao động kia cũng giống như những chuyện hắn ta làm, không hơn không kém là việc ăn chặn.
Hồ Luân đỡ mũ ô sa bị lệch, cao giọng phản bác: “Ngươi ngậm máu phun người, ngươi có chứng cứ nào không?”
Hắn mong rằng Viên Sâm nhất định sẽ không khai hắn, bởi vì hắn cũng có nhược điểm của hắn ta trong tay.
Hoàng đế nhìn Vương Ngự Sử, chỉ nghe hắn ta nói: “Bệ hạ, tuần quan Viên Sâm của Thông bảo hội sao có thể làm chứng cho vi thần!”
Trong lòng Hồ Luân chấn động, khuôn mặt Chung Lăng cũng lộ ra một chút vẻ băn khoăn.
Hồ Luân lén lút làm những thủ đoạn này mà hắn lại không biết gì, nhưng nếu chuyện in riêng tiền giấy này là thật, vậy một khi Hồ Luân bị quan binh áp giải vào Đại lý tự, rất có thể sẽ khai chuyện hắn đã cấu kết với hắn ta, để cho hắn ta lợi dụng quyền lực của mình, cho thí sinh sửa hộ tịch trong khoa cử.
Ngoài ra, hắn còn hối lộ các quan lại nhỏ trong trường thi, chuyện để bọn họ đổi hồ sơ cũng sẽ được công khai.
Trước trán Chung Lăng đã chảy ra mồ hôi lạnh, quay đầu lại thấy, Viên tuần quan của quan bát phẩm đi về phía tiểu hoàng đế, sau khi hắn quỳ trên mặt đất, liền lớn tiếng nói: “Thần có thể làm chứng cho Vương Ngự Sử, Hồ Luân hắn đã từng lấy tính mạng già trẻ cả nhà của vi thần để uy hiếp, ép vi thần in riêng mười vạn quan tiền giấy cho hắn! Thần vì muốn để lại chứng cứ nên đã giả vờ đáp ứng yêu cầu in tiền cho Hồ Luân.
Hiện tại mười vạn quan tiền giấy này hẳn là còn đang cất giấu trong hầm trong phủ Hồ Luân, đây chính là vật chứng không thể thay đổi được nữa!”
Trên thực tế, mười vạn quan tiền giấy kia không phải là được in riêng, chỉ có một vạn quan tiền giấy tạm thời bị Hồ Luân chiếm đoạt từ trong tiền giấy sắp phát hành đến Dư Hàng, còn lại đều bị Viên Sâm đổi thành những đồng xu hỏng.
Sau khi hắn khai báo những chuyện này xong, liền thỉnh cầu tiểu hoàng đế, có thể niệm tình hắn vì đã bắt được tên tham quan Hồ Luân này mà cho hắn một bản án nhẹ.
Tiểu hoàng đế nhìn sư phụ Lục Chi Quân của mình, thấy hắn chỉ lạnh lùng gật đầu, liền lập tức hạ chỉ nói: “Áp giải Hộ bộ Tả thị lang Hồ Vĩ và tuần quan ty Viên Sâm của Thông bảo hội sao đến Đại lý tự, Đại lý tự khanh Thích Hiến ở đâu?”
Thích Hiến bước về phía trước, cung kính nói: “Thần ở đây.”
Tiểu hoàng đế ra lệnh nói: “Trẫm lệnh cho ngươi tự mình xét xử vụ án này, không nên bỏ qua những người liên quan đến chuyện này.”
Thích Hiến chắp tay trả lời: “Thần lĩnh chỉ.”
Hai chân Hồ Luân đã sợ tới mức run rẩy, hắn không ngừng nháy mắt với Viên Sâm, muốn biết rõ vì sao hắn ta lại làm vậy.
Cũng muốn hỏi hắn ta, chẳng lẽ không sợ hắn nói chuyện hắn ta in riêng tiền giấy ra sao?
Thì thấy sắc mặt của Viên Sâm bình tĩnh lạ thường, ngược lại ánh mắt kiên định nhìn về phía nam nhân tuấn tú ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư kế bên long ỷ.
Hồ Luân khẽ há miệng, khi bị một đám người hầu của hoàng gia kéo ra ngoài đại điện, cũng theo tầm mắt vừa nãy của Viên Sâm, nhìn về phía Lục Chi Quân.
Thì thấy vị Thủ phụ đại nhân này dừng tầm mắt trên người hắn, phá lệ lãnh đạm, thậm chí là sắc bén.
Thân thể của Hồ Luân bỗng dưng cứng đờ, trong lòng đột nhiên hiện lên một cơn ớn lạnh.
Từ khoảnh khắc Chung Lăng đột nhiên cầu xin hắn quở trách Viên Sâm, tất cả hướng đi đều trở nên không bình thường.
Đúng lúc này, khi Hồ Luân sắp bị kéo ra khỏi điện thì thấy Tiểu Lộc Tử nói tan triều.
Sau đó, Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu đã đi tới bên cạnh Chung Lăng, còn dùng tay trái đeo ngọc ban chỉ xoa xoa bả vai hắn.
Trong lòng Hồ Luân ngay lập tức ngập tràn hận thù.
Được rồi, hóa ra tất cả đều do tiểu tử Chung Lăng hại hắn.
Để có thể vào nội các, cái tên khốn nạn Chung Lăng này đã sớm nịnh bợ Cao Hạc Châu và Lục Chi Quân, còn đặt bẫy chờ hắn đến.
Vốn dĩ Hồ Luân vẫn còn băn khoăn không biết có nên giấu giếm chuyện Chung Lăng thay đổi hộ tịch hay không, thế thì hắn có thể giảm bớt vài tội.
Hiện giờ xem ra, cho dù trong tay tiểu tử Chung Lăng này thật sự không dính vào bất kỳ sự vu khống nào thì Hồ Luân hắn sẽ là chủ biên, phải vạch tội hắn ta mấy quyển trước mặt Đại lý tự khanh mới được!
***
Cái gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng yến ở phía sau.
Sau khi Hồ Luân bị bắt vào ngục, Cao Hạc Châu không khỏi trêu chọc Lục Chi Quân vài câu, còn nói cả thiên hạ này chắc chắn sẽ không có ai là khắc tinh của hắn.
Ban đêm, Lục Chi Quân đến viện của Thẩm Nguyên, khi hắn nhìn thấy mỹ nhân yếu đuối ngồi nghiêng trên giường, mới cảm thấy cao Hạc Châu nói không đúng.
Ngay bây giờ, cô bé trong màn che chính là người chuyên khắc hắn.
Mùa mưa sắp qua, thân thể Thẩm Nguyên gần đây đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn theo đề nghị của Trần viện sứ, nghỉ ngơi mấy ngày ở công phủ, không đi thư viện.
Kể từ đó đến nay, Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên đã dành thời gian ở riêng cho nhau nhiều hơn trước.
Lúc này hắn mới biết được, hóa ra đằng sau một nữ nhi gia xinh đẹp là phải làm việc quần quật.
Vì thế, Lục Chi Quân biết những chai lọ, hộp trên bàn trang điểm của Thẩm Nguyên được dùng để làm gì.
Thẩm Nguyên dịu dàng nói cho hắn biết, sau khi gội đầu xong, nàng không chỉ dùng dầu hoa nhài để thoa lên tóc, mà còn phải dùng các loại dược liệu như mộc tê (dầu olive) và linh lăng hương[1] lên ngọn tóc.
[1] Từ gốc “零陵香”, mình không biết cây này là gì hết, nếu ai biết thì giúp mình nha.
Mình thấy cây này còn dùng để chữa bệnh nữa hay sao á
Nàng còn từng nói thầm với hắn, cái gì gọi là công thức làm đẹp bằng ngọc bích, cái gì gọi là mặt nạ bảy loại bột[1].
Lục Chi Quân nghe xong mới biết, thì ra mái tóc dài đen nhánh và mềm mại của Thẩm Nguyên, cùng làn da mịn màng như tuyết đầu mùa không thể tách rời khỏi sự chăm chút bảo dưỡng của nàng.
Lúc hắn im lặng vào phòng, Thẩm Nguyên không lập tức nhận thấy Lục Chi Quân đã đến.
Nàng lại đến nguyệt sự, bụng dưới có hơi trướng đau, liền muốn Cho Lục Chi Quân nhanh chóng trở về, để làm ấm bụng cho nàng.
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên đột nhiên phát hiện sợi dây áo yếm buộc sau gáy hơi lỏng lẻo.
Nàng vừa định gọi Bích Ngô đến buộc lại cho nàng thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân trên màn giường.
Lục Chi Quân ngồi ngay ngắn bên cạnh giường, sau khi Thẩm Nguyên phát hiện hắn đã trở về, liền xoay người lại, dùng đôi mắt dịu dàng như nước liếc hắn một cái.
Lập tức xoay người lại, rồi vén mái tóc đen xõa tung của mình lên phía trước.
Bàn tay to đeo ngọc ban chỉ của Lục Chi Quân buông lỏng xuống đầu gối, thấy Thẩm Nguyên làm hành động này, đôi mắt sâu thẳm bỗng dưng ảm đạm đi.
Tầm mắt cũng di chuyển xuống trên tấm lưng đẹp đẽ mà trắng nõn của nàng, sau đó dừng lại ở eo nhỏ trắng trẻo không thể nắm chặt.
Thẩm Nguyên không hề phát hiện khí tức nguy hiểm trong đôi mắt của Lục Chi Quân, còn nhẹ giọng năn nỉ: “Quan nhân, ngài mau giúp thiếp thân thắt dây áo yếm chặt hơn một chút, nó sắp rớt xuống rồi.”