Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 105: Bá Tổng X Mỹ Nhân Nghèo Túng 1


Bạn đang đọc Thủ Phụ Sủng Thê – Chương 105: Bá Tổng X Mỹ Nhân Nghèo Túng 1


Tần Dao đẩy cửa lớn trong suốt ra, đi tới sân thượng ngoài trời tầng ba của tòa nhà dạy học của học viện mỹ thuật, nhìn thấy cánh tay trái của Thẩm Nguyên đang cầm bảng vẽ bằng gỗ, sắc mặt ngưng trọng nói chuyện điện thoại với người khác.
Mái tóc xoăn đen dày như rong biển của Thẩm Nguyên được buộc thành đuôi ngựa một cách ngẫu hứng.
Từ góc độ của Tần Dao, chỉ cảm thấy cổ của cô thon dài, làn da trắng nõn, nét mặt rất tinh xảo.
Chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt khoác bên ngoài chiếc áo thun trắng tinh của cô, chiếc quần jean màu xanh đậm làm tôn lên đôi chân đẹp của Thẩm Nguyên vừa dài vừa thẳng, cô đứng đó, dáng người mảnh mai mà không mất đi sự cân đối.
Mặc dù Thẩm Nguyên ăn mặc rất bình thường, nhưng cũng không che được vẻ đẹp mỹ nhân của cô, tướng mạo của cô không tính là diễm lệ, nhưng khi càng nhìn càng không dằn lòng được vẻ hấp dẫn của mỹ nữ này.
Tần Dao có thể nghe thấy một chút tức giận từ giọng nói luôn dịu dàng của Thẩm Nguyên.
“Lúc trước là do tôi quá xúc động, chuyện ly hôn tôi đã suy nghĩ vô số lần rồi, về phần số tiền nợ anh ta, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng trả lại cho anh ta sau.

Anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa…”
Cuộc nói chuyện với đối phương rõ ràng còn chưa kết thúc, nhưng Thẩm Nguyên lại nóng lòng ấn nút kết thúc cuộc gọi màu đỏ.
Sau khi tiếng bíp lạnh lùng vang lên.
Tần Dao ôm bảng vẽ đi tới trước người Thẩm Nguyên, giống như tìm tòi hỏi: “Nguyên Nguyên… Cậu đang gọi điện anh… Chồng à?”
Thẩm Nguyên gật gật đầu, thu lại vẻ sầu não trên lông mày, cố gắng mỉm cười với Tần Dao.
Cô học chuyên ngành sơn dầu nhưng trên người lại luôn có nét đẹp đậm chất cổ điển đậm chất thôn quê của mỹ nhân.
Tóc như mực, da trắng hơn tuyết.
Tần Dao nhìn vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc của Thẩm Nguyên, hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui.
Chẳng mấy chốc, trên mặt Tần Dao lại lộ ra vẻ tươi tắn, nhiệt tình: “Sắp lên lớp rồi, chúng ta trở về lớp học trước thôi.”
Thẩm Nguyên ừ một tiếng.
Tiếng chuông điện thoại di động của Tần Dao đúng lúc vang lên, sau khi cô ta nghe điện thoại xong, tốc độ đi về phía tòa nhà dạy học cũng nhanh hơn một chút.
Thẩm Nguyên không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng khi đi về phía trước như bình thường, lại đột nhiên ngửi được một mùi sơn nồng nặc.
Ngay lập tức, một lượng lớn sơn đỏ tươi văng xuống từ ngọn tóc của cô.
Cả người Thẩm Nguyên dính đầy mùi sơn dầu hăng, cô còn chưa kịp phản ứng lại sau chuyện ngoài ý muốn này, liền nghe một tiếng “Bộp ——”.
Một vật thể không xác định rơi từ trên cao xuống, trùng hợp đập vào gáy cô.
Ban đầu, chỗ đó đã bị thương, bác sĩ đã từng dặn dò Thẩm Nguyên, cuộc sống sau này nhất định phải cẩn thận, bởi vì trong não đã hình thành cục máu đông, ca phẫu thuật có nhiều rủi ro.
Bởi vì trên người cô bị sơn mài, Thẩm Nguyên thậm chí không thể mở mắt, cô chịu đựng cơn đau dữ dội sau đầu và nghiêng người về phía trước.
Thẩm Nguyên có thể nghe thấy Tần Dao thê lương hô: “A! Mau lên mọi người! Có người bị cái gì va phải !!!”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Thẩm Nguyên đã nhìn lại cuộc đời mình trong phút ngắn ngủi ——
Trước khi cha cô phá sản, cô được coi là một thiên kim nhà giàu đáng ngưỡng mộ.
Gia đình làm kinh tế công nghiệp, thương hiệu muối biển do cha điều hành được biết đến rộng rãi ở khu vực Giang Nam, các bạn cùng trang lứa của Thẩm Nguyên hầu như đều lớn lên bằng muối của thương hiệu này.
Trình độ văn hóa của cha Thẩm Nguyên cũng không cao, sau khi làm giàu ở tuổi trung niên, ông là một người giàu có nhưng lại bị giới thượng lưu ở thành phố S khinh thường.


Cha luôn bị người ta giễu cợt, tất nhiên là không muốn con gái cũng bị người ta giễu cợt.
Sau khi mẹ Thẩm Nguyên qua đời, ông dứt khoát cưới một giáo viên mỹ thuật có tiếng ở địa phương, từ nhỏ đã đào tạo Thẩm Nguyên thành một nghệ sĩ.
Gia đình rõ ràng không đạt đến đẳng cấp đó, nhưng cha cô đã nuôi nấng Thẩm Nguyên đến năm cô mười tám tuổi như một công chúa thanh tú.
Thẩm Nguyên theo học trường quốc tế với học phí gần 200.000 nhân dân tệ[1] một năm.
[1] 200.000 nhân dân tệ: 694,968,558 VND ≈ 695,000,000 VND
Đưa đón bằng ô tô hạng sang, mua sắm những món đồ hiệu mới nhất của các thương hiệu hạng sang lớn mà không cần xem giá đều là thói quen hàng ngày của cô.
Ông Thẩm quả thật đã nuôi dạy Thẩm Nguyên trở thành một cô con gái nhà giàu không ăn pháo hoa của nhân gian này.

Thời trung học Thẩm Nguyên đã thực sự không chịu thua kém với ông, lấy được offer chuyên ngành sơn dầu của học viện nghệ thuật Rhode Island[2].
[2] The Rhode Island School of Design (RISD /ˈrɪzdiː/, phát âm là “Riz-D”) là một trường nghệ thuật và thiết kế tư nhân ở Providence, Rhode Island.

Trường được thành lập như một tổ chức giáo dục vào năm 1877 bởi Helen Adelia Rowe Metcalf, người đã tìm cách tăng khả năng tiếp cận giáo dục thiết kế cho phụ nữ.

Ngày nay, RISD cung cấp các chương trình cấp bằng cử nhân và thạc sĩ trên 19 chuyên ngành và tuyển sinh khoảng 2.000 sinh viên đại học và 500 sinh viên sau đại học.

Bảo tàng Trường Thiết kế Rhode Island — nơi lưu giữ các bộ sưu tập nghệ thuật và thiết kế của trường — là một trong những bảo tàng nghệ thuật đại học lớn nhất ở Hoa Kỳ.

(theo wikipedia)
Trường cao đẳng nghệ thuật này là trường nghệ thuật hiếm hoi ở Hoa Kỳ, cần phải cung cấp điểm SAT, nội dung giảng dạy của trường quốc tế khác với các trường bình thường, Thẩm Nguyên đã kiểm tra TOEFL đến 110 điểm, SAT đạt hơn 1500 điểm ở trường trung học.
Hơn nữa, cô còn thực hiện rất nhiều việc tốt và phúc lợi công ích, với năng khiếu hội họa tuyệt vời của mình, cô có thể nộp đơn vào bất kỳ trường học nào mà cô muốn ứng tuyển.
Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ thuận lợi tiến hành như vậy.
Khi Thẩm Nguyên học đến năm hai ở Mỹ, nhà máy muối có vấn đề, rất nhiều người vì ăn muối do nhà máy muối sản xuất mà phải nhập viện.
Chuyện này ồn ào rất lớn, thậm chí còn xuất hiện trên bản tin.
Người cha trong cuộc tấn công của dân mạng, đột nhiên xuất huyết não qua đời.
Chỉ trong vài ngày, gia đình đã thay đổi đáng kể.
Mẹ kế và ông Thẩm không có con, sau khi gia đình nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, bà đã chuyển một số tài sản còn sót lại và biến mất khỏi thành phố S kể từ đó.
Thẩm Nguyên còn có một đứa em trai cùng mẹ, còn đang học trung học cơ sở.
Em trai gọi điện cho cô, hy vọng cô không bị gián đoạn việc học, thằng bé tạm thời được nuôi dưỡng ở nhà người thân, còn nói cho Thẩm Nguyên biết, bé sống rất tốt, không nên nhớ đến tình trạng của bé.
Thẩm Nguyên dựa vào những công việc lặt vặt, sơn tường cho một số quán bar, quán cà phê, miễn cưỡng duy trì chi phí thường ngày.
Công việc sơn tường không những vất vả, đối với phụ nữ mà nói cũng rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ rơi khỏi thang, rất dễ bị gãy xương, nhưng sau khi Thẩm Nguyên nhận việc từ những chủ cửa hàng người Hoa, thu nhập lại rất phong phú.
Nhưng vận may của Thẩm Nguyên lại không tốt.
Trong khi sơn tường cho một quán bar, cô đã ngã khỏi thang và mất ý thức tại chỗ, sau đó được ông chủ người Trung Quốc đưa đến bệnh viện.

Chi phí y tế ở Mỹ rất đắt đỏ, tất cả tiền tiết kiệm trong tay Thẩm Nguyên đều đập vào bệnh viện không nói, còn nợ bạn cùng phòng hơn năm ngàn đô la.
Con người dù cứng cỏi, mạnh mẽ đến đâu cũng phải cúi đầu trước số phận nghiệt ngã.
Thẩm Nguyên bỏ học, mượn tiền người thân mua vé máy bay về nước, trước ánh mắt vừa thổn thức vừa đồng tình của các bạn cùng lớp trong căn hộ, cô thất thần kéo vali lên máy bay trở về nhà.
Mặc dù nói tiếng Anh lưu loát, nhưng sau khi Thẩm Nguyên về nước, chỉ có bằng trung học, bản thân học chuyên ngành cũng không phải là chuyên ngành thiết kế quá nóng, mà là tranh sơn dầu cổ điển.
Bởi vì không có bằng cấp, cho nên hầu hết công việc mà Thẩm Nguyên có thể tìm được là làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, hoặc người bán hàng ở cửa hàng quần áo.
Kỳ thật dựa vào kỹ năng của bản thân cô, vẽ tranh mô phỏng cao cấp sẽ kiếm tiền rất nhanh, trên thị trường đang thịnh hành không những bức tranh giả chất lượng cao của có van Gogh hoặc Monet, mà còn có một số tranh giả của họa sĩ mới cũng rất phổ biến trên thị trường.
Nhưng Thẩm Nguyên cũng có sự cố chấp của mình.
Cô có nghèo đến đâu cũng phải có lòng tự trọng.
Lòng tự trọng của một họa sĩ là không thể kiếm tiền bằng cách mô phỏng bức tranh của người khác.
Vì thế sau khi về nước, Thẩm Nguyên tiếp tục công việc vẽ và sơn tường cho chủ cửa hàng, lương theo giờ của nhân viên làm cửa hàng tiện lợi vào ban đêm cao hơn, nên cô làm việc ban đêm từ tám giờ tối đến hai giờ sáng.
Sau khi trả hết số tiền nợ cho người thân và bạn cùng phòng, chỗ của em trai lại xảy ra vấn đề.
Nếu cha không qua đời, em trai sẽ đi học cùng trường quốc tế với Thẩm Nguyên.
Một người họ hàng của gia đình nhà họ Thẩm đã tìm cho bé một trường trung học cơ sở, tính tình của Thẩm Đàm vốn có chút thô bạo, đánh nhau với côn đồ ở ngoài trường, tình cờ bị lãnh đạo trường nhìn thấy.
Thành tích của Thẩm Đàm ở trường cũng không tốt, là học sinh kém trong mắt giáo viên, hơn nữa ẩu đả đánh nhau với người khác như vậy, ban giám hiệu nhà trường đề xuất đuổi ra khỏi trường cũng không quá đáng.
Nhưng khi Thẩm Nguyên đích thân đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng trường trung học cơ sở này lại tính toán một hai với cô.
Ý của ông ta chính là lấy ra hai mươi vạn (694,968,558.00), thì sẽ giữ lại học bạ của đứa em cô, sau khi thông báo phê bình thì vẫn đi học như thường lệ.
“Nếu như không lấy ra được…”
Ánh mắt của hiệu trưởng khinh bỉ nhìn xuống Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên hiểu ý của ông ta, tuy rằng cô rất muốn đứa em trai tiếp tục đi học, nhưng sẽ không vì thế mà bán đứng thân thể mình.
Hai mươi vạn.
Đối với cô trước đây, đó là tiền để mua một chiếc túi.
Đối với hiện tại cô mà nói, cũng là con số thiên văn[3] đè cô đến không thở nổi.
[3] Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.
Ngay cả khi bán quả thận, cô cũng không thể đổi lấy hai mươi vạn.
Họ hàng là những gia đình bình thường, hai mươi vạn tiền tiết kiệm thì có, nhưng họ có thể nuôi em trai của mình cho đến khi trưởng thành, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Thẩm Nguyên không có mặt mũi nào để quan tâm đến việc vay mượn tiền của họ hàng.

Thẩm Đàm nói, ít nhiều mình còn có chút sức lực, không bằng đến nhà máy chuyển gạch, cũng có thể nuôi sống bản thân.
Ngay khi Thẩm Nguyên lựa chọn cúi đầu trước vận mệnh, một người đàn ông xa lạ lại đến cửa hàng tiện lợi nơi cô đang làm việc.
Thành phố S có một ông trùm đầu tư rất khiêm tốn, bối cảnh nổi bật.

Trợ lý bên cạnh anh họ Giang, người ngoài hay gọi hắn là trợ lý đặc biệt Giang.
Trước khi trợ lý đặc biệt Giang đến đây, liền biết được tình hình của Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên không ngạc nhiên về điều này, trước đây cha cô muốn gia nhập cái gọi là giới thượng lưu nổi tiếng này, nhưng ông lại trở thành mục tiêu trêu chọc của những người đó.
Cô là con gái của ông, đương nhiên sẽ bị những người đó nghị luận, sau khi cha cô phá sản, hoàn cảnh bi đát của cô chắc hẳn cũng phải trở thành đề tài bàn tán trong giới đó.
Trợ lý đặc biệt Giang đến thăm, làm cho cuộc sống của Thẩm Nguyên bắt đầu phát triển theo hướng rất MarySu.
Ông chủ đầu tư khiêm tốn này tên là Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên đã từng nghe các chị em plastic trong giới nghị luận về anh, nói mặc dù anh đẹp trai, nhưng đến nay vẫn chưa lập gia đình, cũng không ai nghe thấy bên cạnh anh từng có người phụ nữ nào.
Khi đó, Thẩm Nguyên và các chị em plastic nhất trí cho rằng, Lục Chi Quân không phải là bóng kín, mà chính là bị bất lực trong tình dục.
Hoặc là đã có bạn tình đồng giới, nhưng lại giấu kín người tình thân mật của anh.
Vì vậy, khi trợ lý Giang đề nghị, sẽ thay cô giải quyết chuyện của em trai, nhưng cần phải ký một hợp đồng, trở thành vợ trên danh nghĩa của Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy, Lục Chi Quân chỉ muốn tìm đồ trang trí mà thôi, chẳng qua là muốn giấu sự thật rằng mình là một lão gay.
Cô gái tốt nhà ai mà sẽ lãng phí tuổi trẻ của mình, đi kết hôn với một lão gay không có hứng thú với phụ nữ chứ?
Thẩm Nguyên tự biết, điều kiện của cô khác với những cô gái trẻ trung, nếu Lục Chi Quân thật sự muốn kết hôn, điều kiện của cô cũng rất thích hợp.
Hiện tại, trình độ học vấn của cô không đạt tiêu chuẩn để trở thành bà Lục, tuy nhiên anh vận dụng chút quan hệ thì có thể tùy tiện tìm cho cô một khoa mỹ thuật của đại học nào đó, để cô tiếp tục đi học.
Chuyện của em trai cũng có thể được giải quyết.
Để duy trì hình tượng bình hoa dịu dàng và ngoan ngoãn của bà Lục, Lục Chi Quân sẽ yêu cầu trợ lý trả tiền sinh hoạt mỗi tháng cho cô.
Đây là cơ hội việc làm rất tốt đối với Thẩm Nguyên, cũng là cọng rơm cứu mạng có thể giải quyết vấn đề cấp bách.
Nhưng không lâu sau khi kết hôn, Thẩm Nguyên lại phát hiện, suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Sau khi tiếp xúc mấy lần với Lục Chi Quân dường như là lão gay, liền phát hiện anh là người kiềm chế dục vọng cực mạnh, sau khi trở thành bà Lục trên danh nghĩa, anh lúc nào cũng phải phái người nhìn chằm chằm cô, khống chế mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô.
Mọi hành động của Lục Chi Quân đều khiến Thẩm Nguyên liên tưởng đến những kẻ giết người biến thái nổi tiếng.
Những kẻ cuồng giết người này thường có nhân cách khống chế dục vọng cực mạnh, chúng chuyên tấn công một số cô gái bề ngoài yếu đuối, dễ bắt nạt, những tên biến thái này sẽ giam cầm bọn họ, cuối cùng giết chết bọn họ một cách tàn nhẫn.
Thẩm Nguyên càng ngày càng cảm thấy, Lục Chi Quân có khuynh hướng này.
Nói không chừng chính là vì hắn có quá nhiều tiền, đạt được cái gì cũng quá dễ dàng, nên tâm lý Lục Chi Quân mới dần dần phát triển theo hướng biến thái.
Thẩm Nguyên thường xuyên cảm thấy, vẻ mặt của anh càng bình tĩnh thì cảm xúc biến thái trong lòng càng sâu.
Loại người như Lục Chi Quân có lẽ chỉ có thể tìm thấy một loại khoái cảm nào đó bằng cách kiểm soát và lạm dụng những người phụ nữ tội nghiệp không biết điều đó.
Thẩm Nguyên muốn kịp thời ngăn chặn sự mất mát, dù biết Lục Chi Quân sẽ không đồng ý cắt đứt liên lạc với cô dễ dàng như vậy nhưng mấy tháng trước cô vẫn đệ đơn ly hôn với anh.
Thái độ của người đàn ông đối với việc này quả nhiên cứng rắn.
Chuyện ly hôn cũng đã được kéo dài đến cho đến bây giờ.
Thẩm Nguyên không ngờ rằng mặc dù cô không chết trong tay Lục Chi Quân, nhưng sắp chết dưới vật bị ném từ trên cao xuống.
Điều duy nhất cô không yên lòng chính là đứa em trai ruột của mình.
Dù không dành hết tấm lòng cho con quỷ em trai Thẩm Đàm, nhưng cũng làm tròn trách nhiệm của một người chị.
Cuộc sống sau này của Thẩm Đàm chỉ có thể dựa vào chính bé mà thôi.
Khi nhân viên y tế chạy đến sân thượng ngoài trời của học viện mỹ thuật, suy nghĩ của Thẩm Nguyên cũng đứt quãng tại lúc này.
***
Trung tâm tài chính thành phố S, một tòa nhà văn phòng hạng A.
Phóng viên của tạp chí tài chính vừa bước ra khỏi văn phòng, nhưng không đào được tin tức gì trên người Lục Chi Quân, người đàn ông vẫn khiêm tốn, trước khi phỏng vấn, đã có người gửi những vấn đề tơ hồng mà không thể hỏi cho cô trước.
Lục Chi Quân nhìn xuống toàn bộ cảnh quan trung tâm thành phố trước cửa sổ sát đất.

Những tòa nhà bê tông cốt thép cao chót vót được bao phủ dày đặc, khi đi dạo trong khu vực hoàng kim này, dường như có vài con thú khổng lồ cao lớn đang nhìn chằm chằm, tường thủy tinh lóe ra vầng sáng chói mắt dưới ánh mặt trời chói chang buổi chiều.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục tinh tế, thẳng tắp, dáng người cao lớn.
“Cốc, cốc” hai tiếng.
Phóng viên vừa đi, trợ lý Giang liền gõ cửa.
Sau khi Lục Chi Quân bảo anh ta tiến vào, liền thấy vẻ mặt trợ lý đặc biệt Giang hơi lo lắng.
Gương mặt của anh rất sâu, có khí chất của một người đàn ông trưởng thành, nhưng lại không mất vẻ uy nghiêm, nếu người khác nhìn thấy, rất có cảm giác áp bách.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trợ lý đặc biệt Giang đưa điện thoại của nhà trường cho Lục Chi Quân.
Anh tiếp nhận, một lúc lâu sau mới đặt xuống.
Đầu ngón tay không tự chủ run lên mà không dễ phát hiện trong chốc lát, chợt trầm giọng nói: “Đến bệnh viện.”
***
Vết thương của Thẩm Nguyên rất nghiêm trọng, ở trong phòng ICU ba ngày, mới chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Lai lịch quản lý bệnh viện này cũng là tập đoàn Lục thị, mấy ngày nay khi Thẩm Nguyên hôn mê bất tỉnh, Lục Chi Quân dứt khoát sống ở khu phòng b ệnh đặc biệt của bệnh viện này, y tá thường xuyên nhìn thấy người đàn ông mặc vest xách cặp đi vào.
Những người đàn ông này ở các độ tuổi tác khác nhau, nhìn qua trông giống nhân vật có uy tín.
Bệnh viện tràn ngập mùi hắc của nước khử trùng.
Lục Chi Quân nhíu mày, vừa đi ra từ phòng bệnh, y tá trong phòng bệnh của Thẩm Nguyên liền vui mừng tìm tới anh: “Lục tổng, vợ anh tỉnh rồi.”
***
Lúc Lục Chi Quân chạy tới phòng bệnh, thấy trên cổ của Thẩm Nguyên được băng bó, vì phẫu thuật nên một phần tóc của cô đã được cạo sạch, nhưng mái tóc xoăn của cô vẫn dày như trước.
Cánh môi của Thẩm Nguyên trắng bệch, sắc mặt có chút khó coi, mê man lâu như vậy mới tỉnh lại, cả người cũng có chút mơ hồ.
Lục Chi Quân đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, thấy đôi mắt đẹp của Thẩm Nguyên nhìn về phía anh, tràn ngập vẻ phòng bị.
Thẩm Nguyên tất nhiên có khúc mắc trong lòng với anh.
Nhưng phòng bị thì phòng bị, ánh mắt nhìn hắn trước đây đa phần là cố chấp, bướng bỉnh.
Chuyện cô bị thương do vật gì đó rơi xuống từ trên cao rất kỳ lạ, Lục Chi Quân cũng ngay lập tức bảo ban giám hiệu điều chỉnh camera giám sát, sau khi nam sinh ném điện thoại di động từ tầng tám xuống sân thượng tầng ba đã bị đưa vào đồn cảnh sát, chỉ nói mình vô tình ném nó xuống.
Về phần sơn dầu đổ lên người Thẩm Nguyên, cũng do tâm trạng của hắn không tốt, cảm hứng kém, muốn trút giận nên đã ném chúng xuống dưới lầu, không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nguyên một nữ sinh khác là Tần Dao.
Người ta hay bảo nhau rằng sinh viên trường cao đẳng nghệ thuật, tính khí thường sẽ ngoan ngoãn hơn.
Nữ sinh đi cùng Thẩm Nguyên cũng bị cảnh sát mời đến đồn cảnh sát, lập biên bản, cô ta nói mình hoàn toàn không ngờ Thẩm Nguyên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Nữ sinh đã về nhà an toàn, trong khi nam sinh vẫn đang bị tạm giữ.
Thủ tục pháp lý sẽ mất một thời gian.
Nhưng mặc kệ nam sinh kia có cố ý hay không, đã là người trưởng thành thì hắn sẽ bị trừng phạt tương xứng theo quy định của pháp luật.
Vết thương của Thẩm Nguyên nghiêm trọng như vậy, tòa án phán quyết hắn ngồi tù một đến hai năm cũng coi là nhẹ.
Lục Chi Quân cố tình hạ giọng nói xuống rất thấp, dịu dàng nói với cô: “Đừng sợ, em đã không sao rồi.”
Thẩm Nguy bị người đàn ông xa lạ trước mặt nhìn chằm chằm trong chốc lát, mặc dù rơi vào hoảng loạn cùng ký ức trống rỗng, nhưng cô nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn anh.”
Lục Chi Quân thấy thái độ của Thẩm Nguyên đối với anh dịu dàng như thế, trong lòng dần dần sinh ra nghi ngờ.
Lời nói tiếp theo của Thẩm Nguyên lại khiến khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của Lục Chi Quân, lộ ra vẻ hoảng hốt ——
“Nhưng mà, anh là ai thế?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.