Bạn đang đọc Thủ Phụ Sủng Thê – Chương 102: Ngọt Ngào Hằng Ngày 6
Vừa hỏi xong, Thẩm Nguyên không biết nên đáp lại Lục Chi Quân như thế nào.
Tay phải thấy rõ xương của nam nhân vẫn đang chơi đùa với vành tai của nàng, Thẩm Nguyên bất đắc dĩ dùng bàn tay nhỏ bé đẩy hắn, thầm lặng trả lời: “Vậy Vân tiên sinh không phải cũng là chàng sao, phân biệt rõ ràng làm chi?”
Lời nói dịu dàng của Thẩm Nguyên vừa dứt.
Lục Chi Quân cũng im lặng trong chớp mắt.
Ánh mắt của ắn dần dần trở nên ảm đạm, giọng nói trầm thấp hỏi: “Vậy rốt cuộc nàng thích Vân tiên sinh hay là thích ta?”
Thẩm Nguyên chớp chớp mắt vài cái.
Lại nghe giọng của Lục Chi Quân vẫn hùng hậu và trầm thấp như trước, mang theo từ tính độc đáo của nam nhân trưởng thành, lời nói thốt ra từ giọng nói này có thể sắp đặt triều cục Càn Khôn, nhưng lúc này dường như đang đè nén cảm xúc không rõ nào đó.
Thẩm Nguyên không khỏi oán thầm, Lục Chi Quân rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi, mà vẫn cứ rối rắm mấy chuyện này?
Cho nên, Thẩm Nguyên trả lời qua loa: “Thích hết…”
Lục Chi Quân vẫn không hài lòng với câu trả lời của Thẩm Nguyên, bàn tay rộng lớn xoay vai mảnh mai của nàng, chỉ dùng một tay chống người lên, đột nhiên khuất phục nàng đang tràn đầy kinh ngạc.
Tẩm y màu đen của hắn hở mở một nửa, cơ bắp bên trong săn chắc.
Thẩm Nguyên vừa mới châm chọc Lục Chi Quân giống như một con trâu, thực tế chỉ muốn dùng lời nói để đâm hắn một nhát.
Dáng người như Lục Chi Quân vẫn làm cho Thẩm Nguyên có cảm giác an toàn, hơn nữa chỉ có thân hình cao lớn như hắn mới có thể mặc công phục màu đỏ của văn thần phẳng phiu được.
Nhưng cảm giác an toàn thì cảm giác an toàn.
Sự chênh lệch về kích thước giữa nàng và Lục Chi Quân là quá lớn.
Lúc hắn bắt nạt nàng như bây giờ, trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Mái tóc đen dày của Thẩm Nguyên xõa ra bốn phía, làn da mềm mại trắng như tuyết, xương bả vai mảnh khảnh còn bị môi nam nhân khắc vài vết đỏ loang lổ, giống như một đóa hoa xương vừa bị mưa gió xé nát.
Lục Chi Quân vẫn còn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng với vẻ mặt thâm thúy.
Thẩm Nguyên hít thở một cách yếu ớt, theo bản năng dùng bàn tay nhỏ nhắn phủ lên cái bụng phẳng của mình.
Rồi lại đột nhiên nghĩ đến, bây giờ nàng đã không còn mang thai nữa.
Lúc này, Lục Chi Quân nghiêng người, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của thê tử, lại thấp giọng nói: “Thích ai nhất? Tối nay nhất định phải chọn một người.
”
Thẩm Nguyên hơi đảo mắt.
Lại cảm thấy dựa vào tính tình kỳ quặc của Lục Chi Quân, cho dù nàng chọn Vân tiên sinh hay chọn hắn, Lục Chi Quân đều sẽ mất hứng.
Nhưng Thẩm Nguyên muốn ngủ sớm, ngày mai nàng còn phải đi thư viện còn lại ở Vân Nam với học quan, nên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Người ta thích nhất là Quý Khanh.
”
Vừa nói xong, Lục Chi Quân cũng chồm người tới, chặn môi nàng lại.
Lúc này, Thẩm Nguyên hợp tác một chút, ù ù cạc cạc mở ra một chút khe môi, tạo điều kiện cho nam nhân xâm nhập.
Sau khi Lục Chi Quân buông nàng ra, sự lạnh lùng trong mắt dần dần phai nhạt.
Điều hắn thích nghe nhất chính là Thẩm Nguyên dùng giọng nói mềm mại của nàng, nói bằng tiếng Ngô, giọng điệu lưu luyến gọi hắn là Quý Khanh.
Sau khi Lục Chi Quân muốn hôn lên đôi môi mềm mại của thê tử, Thẩm Nguyên lại nghiêng mặt sang một bên, đôi môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân rơi xuống gò má nàng.
Lục Chi Quân nắm cằm Thẩm Nguyên, xoay mặt nàng lên, ra lệnh nói: “Nguyên nhi, nói lại lời hồi nãy nữa đi.
”
Thẩm Nguyên vốn định dựa vào hắn, nàng cảm thấy nói lại cũng không thành vấn đề.
Nghĩ lại, nàng cảm thấy việc này có chút không công bằng.
Bởi vì Lục Chi Quân rất ít khi bộc lộ cảm xúc chân thật của mình với nàng, vấn đề nói chuyện tình cảm cũng không liên quan gì đến bản thân hắn.
Thẩm Nguyên bị đôi tay đầy sức mạnh của hắn chế ngự, nhưng hai chân trần có thể động đậy, vì vậy đá một cái không nhẹ vào bắp chân của hắn.
Lượng sức lực lớn như vậy, đối với Lục Chi Quân mà nói, chẳng khác nào gãi ngứa.
Lục Chi Quân không khỏi bật cười.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên phát hiện, nàng càng kiêu căng, Lục Chi Quân càng thích, thậm chí có chút hưởng thụ.
“Không nói sao?”
Giọng của Lục Chi Quân hơi trầm xuống lại thúc giục.
Thẩm Nguyên cắn cánh môi dưới, giọng nói uất ức trả lời: “Chàng chưa từng nói thích ta như thế nào, nhưng vẫn cứ bắt ta nói thích chàng… Đây không phải là bắt nạt người khác sao?”
Nàng càng nói, càng cảm thấy tức giận.
Vừa muốn duỗi chân ra, rồi đá vào người hắn một phát báo thù.
“Nguyên nhi.
”
Lúc này, Lục Chi Quân thấp giọng gọi nàng, rồi ôm nàng từ trên mặt giường lên.
Thẩm Nguyên thuận thế nghiêng mặt, úp mặt vào vai nam nhân, hắn cũng dùng bàn tay to vén sợi tóc của nàng ra sau, vết sẹo trên gốc bàn tay của Lục Chi Quân còn nhẹ nhàng cọ qua tai Thẩm Nguyên.
“Nguyên nhi, ta rất thích nàng.
”
Một câu nói đơn giản như vậy vẫn khiến tim Thẩm Nguyên đập nhanh.
Khi hắn dịu dàng hôn lên trán nàng, Thẩm Nguyên cũng nhỏ giọng đáp lại: “Ừ, ta cũng rất thích chàng, Quý Khanh.
”
Sắp vào hạ, thừa dịp hưu mộc của các hạ thần nước chư hầu, biên cương gần đây rất ổn định thái bình, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân liền dẫn Sóc ca nhi và Liêu ca nhi, ra khỏi Trấn Nam vương phủ, đạp xuân du ngoạn.
Thông thường, nếu không có chuyện quan trọng, Lục Chi Quân sẽ mặc thường phục để phục vụ cho sở thích của Thẩm Nguyên, mặc y phục màu xanh đậm, đầu đội mũ phương sĩ, dáng vẻ văn nhân tao nhã, chín chắn đẹp trai, khí chất nho nhã, nhưng lại không mất đi sự lạnh lùng của thượng vị giả.
Khi bốn người đi dọc theo bậc thang đá lên núi, lúc leo lên đỉnh núi, có hơn mười người hầu đeo đao theo sau và phía trước, bảo vệ sự an toàn của bọn họ bất cứ lúc nào.
Thẩm Nguyên luôn cảm thấy kiếp này Sóc ca nhi vẫn không thân thiết với phụ thân của bé, nên thừa dịp hai cha con không để ý, lặng lẽ nói nhỏ với Liêu ca nhi điều gì đó.
Liêu ca nhi ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ, lập tức mềm giọng mở miệng nói: “Ngũ thúc! Cháu trai hơi mệt mỏi, muốn tìm một tảng đá ngồi xuống ~”
Lục Chi Quân xoay người, thản nhiên nhìn Liêu ca nhi một cái.
Lại cảm thấy cơ thể của Thẩm Nguyên luôn yếu ớt, leo núi đối với nàng mà nói, sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, nên thấp giọng trả lời: “Được, chúng ta nghỉ ngơi một chút.
”
Thẩm Nguyên lại nói: “Quý Khanh, ta và Liêu ca nhi nghỉ ngơi trên tảng đá đó là được rồi, ta thấy Sóc ca nhi không mệt, không bằng chàng dẫn con đi lên đỉnh núi trước đi, lát nữa ta dẫn Liêu ca nhi đi tìm chàng.
”
Ánh mắt Liêu ca nhi sáng ngời nhìn Thẩm Nguyên, rồi lại nhìn Lục Chi Quân cao lớn và nghiêm túc, chợt nhớ tới Ngũ thẩm trước đây gọi Ngũ thúc hắn là quan nhân.
Nhưng không biết từ khi nào, Ngũ thẩm đã đổi miệng, tiếng quan nhân có chút xa cách ấy đã trở thành cái tên Quý Khanh thân mật.
Nghe tỳ nữ trong vương phủ nói, mặc dù Ngũ thúc là Trấn Nam vương quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt Ngũ thẩm, sẽ không bao giờ xưng mình là bổn vương.
Ngũ thẩm cũng sẽ không bao giờ xưng mình là thần thiếp.
Nhìn hiện giờ Ngũ thúc và Ngũ thẩm có quan hệ tốt như thế, tâm tình của Liêu ca nhi cũng vui vẻ.
Thẩm Nguyên dịu dàng dứt lời, Lục Chi Quân cúi đầu nhìn nhi tử bên cạnh.
Lục Sóc Hi nhíu mày đen, ngửa đầu nhìn người cha nghiêm túc.
Vừa nghĩ đến sắp ở chung với Lục Chi Quân, trong lòng Lục Sóc Hi liền sinh ra cảm xúc chống cự, bé định mở miệng nói với Thẩm Nguyên rằng bé cũng muốn ở lại nghỉ ngơi với Liêu ca nhi.
Bàn tay rộng lớn của Lục Chi Quân đã phủ lên cái đầu nhỏ bé của Lục Sóc Hi, hắn xoa cái đầu của bé vài cái không nặng không nhẹ, rồi nói với giọng ấm áp: “Sóc ca nhi, đi thôi.
”
______________
Tác giả có một chuyện muốn nói:
Sẽ có một chương to bự cuối cùng về phần ngoại truyện hàng ngày cổ đại, lấy góc nhìn dự đoán của Niệm Không để giải thích đường sự nghiệp của Sóc Hi, sau đó quay trở lại dòng thời gian hiện tại, kể chuyện về chiếc áo vest cuối cùng của Quân thúc bị chị Nguyên tỷ lột sạch.
Phần hiện đại về tổng tài độc đoán, cương trực và tiểu kiều thê mất trí nhớ, thật là thô tục, nhưng tôi thích điều này, phần hiện đại chắc tầm năm sáu chương gì đó.