Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 73: Tới Cửa


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 73: Tới Cửa


CHƯƠNG 73: TỚI CỬA


Dịch giả: Luna Wong


Bên kia, Cố hầu gia ở ôn tuyền sơn trang.


Cố hầu gia ở kinh thành thân cư yếu chức, theo lý là không thể ly khai quá lâu, nhưng sự quan trọng đại, hắn gửi thư cho thứ tử trong kinh, để hắn vào cung gặp bệ hạ xin nghỉ thay.


Hầu tước bình thường không có khả năng thấy được bệ hạ, ai bảo thân muội muội của Cố hầu gia là sủng phi của bệ hạ chứ? Bởi vậy chuyện Cố nhị công tử vào cung diện thánh không hề có độ khó.


Bệ hạ là biết tình huống của Cố Diễm, suy đoán Cố hầu gia lưu lại có thể là Cố Diễm không được tốt, hắn bảo Cố hầu gia an tâm ở sơn trang, chuẩn bị chuyện trong nhà thỏa đáng.


… Chỉ kém chưa nói xử lý xong hậu sự của Cố Diễm mới về kinh.


Cố hầu gia hoàn toàn không biết gì về nội tâm của bệ hạ cả, hắn đang bận tìm kiếm hài tử năm đó.


Cố hầu gia tìm bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho Diêu thị trước.


Bà đỡ từ thôn phụ cận mời tới, phạm vi sưu tầm này cũng không rộng, rất nhanh liền có tin tức.


Chỉ bất quá cả nhà bà đỡ nhiều năm trước liền dời đi, có người nói chính là từ chùa miểu đỡ đẻ cho quý nhân được một số lớn bạc, sau đó ở lại tên trấn làm giàu.


Hoàng Trung tìm được người nhà kia, đáng tiếc mấy năm trước bà đỡ đã qua đời, chuyện liên quan đến đỡ đẻ ở chùa miểu người nhà nàng biết rất ít.


Cố hầu gia ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, tìm khắp thôn trang phụ cận trước, thật đúng là tìm được một ít chu ti mã tích.


Tất cả hài tử ra đời ở chùa miểu cùng năm, một người trong đó mười tám, một mười chín, người mới bảy tuổi, ba độ tuổi này đều không giống, còn dư lại hai người số tuổi là đúng, đều là thôn dân chân núi, một ở Hạnh Hoa thôn, một ở Thanh Tuyền thôn.


Thị vệ tâm phúc của Cố hầu gia đi Hạnh Hoa thôn trước, kết quả tới cửa phát hiện đối phương là một nam hài, hơn nữa tháng cũng không đúng.

Long phượng thai là tháng mười ra đời, nam hài kia là tháng tám.


Kể từ đó, cũng chỉ chừa lại hài tử Thanh Tuyền thôn kia.


Nếu người này cũng không đúng, bọn họ phải tìm ngoài Thanh Tuyền trấn, như vậy phạm vi lục soát sẽ to.


“Hầu gia.” Thị vệ phụ trách điều tra lần này tên Hoàng Trung, là tâm phúc Cố hầu gia mang từ kinh thành tới, hắn nói rằng, “Hầu gia, Thanh Tuyền thôn không phải thôn ở chính chân núi chùa miểu, đều đi vòng qua mặt núi khác, sợ rằng…”


Khả năng không phải quá lớn.


Cố hầu gia cũng nghĩ như vậy, cho nên mới để Thanh Tuyền thôn bài tra cuối cùng.


Hắn nói: “Ngươi đi xem trước, không phải thì trở lại, chớ để lộ tiếng gió, đúng vậy nói… Ta ở trà tứ trên trấn chờ ngươi.”


“Vâng.”


Bookwaves.com.vn

Hoàng Trung lĩnh mệnh xong, tức khắc ngồi xe ngựa đi Thanh Tuyền thôn.


Hoàng Trung ngoài bốn mươi, vóc người khôi ngô, tướng mạo ôn hòa, vừa nhìn chính là người tốt, rất dễ đạt được tín nhiệm của người xa lạ.


“Đó là oa của Cố gia!” Một đại gia ngồi ở cửa nhà mình phơi nắng nói.


Đại gia này có chút tuổi, nghễnh ngãng hoa mắt lại hay quên, chỉ nhớ kỹ Cố gia có một oa sinh ở trong miếu.


“Cố gia nào?” Hoàng Trung hỏi.


“Lý chính! Cố lý chính!” Đại gia vung tay lên, chỉ đường.

Cư nhiên cũng họ Cố? Thật đúng là trùng hợp.


Hoàng Trung cám ơn đại gia, lái xe ngựa đến nhà cũ Cố gia.


Cố Đại Thuận cùng Cố Tiểu Thuận đi học, Cố lý chính mang theo Cố Trường Hải đi nha môn lĩnh mễ lương, Cố Trường Lục cùng Cố Nhị Thuận ở trong ruộng làm việc, trong nhà chỉ có mấy bà tức Cố Nguyệt Nga cùng Ngô thị.


Mở cửa là Cố Nguyệt Nga.


Cố Nguyệt Nga không phải lần đầu tiên thấy quý nhân cùng xe ngựa, vẫn như cũ sửng sốt một chút: “Ngươi, ngươi tìm ai?”


Ở nông thôn nha đầu chưa thấy qua thế diện, phản ứng này cũng bình thường, Hoàng Trung cười cười, nói: “Xin hỏi Cố lý chính có ở đây không?”


Cố Nguyệt Nga sợ nói với nam tử xa lạ, quay đầu liền chạy vào trong phòng: “Nãi! Có người tìm gia gia!”


Bà tức ba đều ở hậu viện băm ớt, thấy Cố Nguyệt Nga hoảng hoảng trương trương chạy tới, Ngô thị không nhịn được nhíu nhíu mày: “Ai tìm gia gia ngươi?”


Cố Nguyệt Nga chỉ chỉ ra sau: “Không biết, ngồi xe ngựa to tới.”


Vừa nghe là xe ngựa, biểu tình của Ngô thị không giống.


Ngô thị thả tay dao trong tay xuống, lấy khăn lau lau tay, bước nhanh ra cửa.


Hoàng Trung ngồi xe có hai con ngựa, so sánh với xe ngựa của quản sự lần trước đưa thiếp mời cho Cố Tiểu Thuận còn nhiều hơn một con ngựa, trong lòng Ngô thị nhất thời có đo, thân phận của người này cao hơn viện trưởng thư viện nữa!


Nhưng loại quý nhân này làm sao sẽ tới nhà bọn họ được?


Ngô thị cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi là ai a? Tìm khẩu tử của ta có chuyện gì?”

“Ta họ Hoàng. Ta nghe nói nhà các ngươi có một hài tử ra đời ở trong miếu, ta muốn hỏi thăm tình huống của hài tử kia một chút.”


Dáng tươi cười của Ngô thị nhất thời không còn.


Là tìm tiểu tai tinh kia, chỉ cần chuyện liên quan đến tiểu tai kia thì nhất định không tốt!


Ngô thị mặt đen lại đóng cửa, nhãn thần của Lưu thị lại lóe lên đã đi tới, cười ha hả nói: “Vậy thì uổng công nghe ngóng rồi.”


Bookwaves.com.vn

Hoàng Trung hiểu ý, dáng tươi cười bất biến, từ trong lòng lấy ra một ngân nguyên bảo.

Tròng mắt của hai bà tức trong nháy mắt trừng thẳng.


Lưu thị đưa tay đi lấy, lại bị Ngô thị trước một bước đoạt bạc trong tay!


Lưu thị âm thầm cắn răng!


Ngô thị thu bạc xong, sắc mặt nhìn thấy tốt hơn nhiều rồi: “Ngươi muốn hỏi gì, hỏi đi!”


“Hài tử kia bao lớn? Là một nữ oa sao?”


“Mười bốn! Nữ oa!”


Lúc này, đổi lại nhãn thần của Hoàng Trung chiếu sáng: “Sinh tháng mấy?”


Đây hỏi đến Ngô thị á khẩu rồi, một kẻ ngu si hàng bồi thường, ai sẽ phí tâm nhớ sinh thần bát tự của nàng chứ.


Lưu thị vội nói: “Ta ta ta ta biết! Sinh tháng mười!”


Tháng đó nàng vừa có bầu Cố Tiểu Thuận, nên ấn tượng khắc rất sâu.


Thậm chí ngay cả tháng đều đúng, nội tâm của Hoàng Trung bắt đầu kích động: “Ngày mấy?”


“Mười bảy hay là mười tám ta?” Cái này Lưu thị nhớ không quá rõ, tựa hồ ngoại trừ Cố Tiểu Thuận, không ai sẽ nhớ sinh thần của Cố Kiều.

Long phượng thai chính là ngày mười tám ra đời, những thứ này đầu mối có thể nói là phi thường gần.


Hoàng Trung kiềm chế tâm tình kích động, tiếp tục hỏi: “Là sinh trong miếu nào?”


Lưu thị chỉ chỉ nói: “Chính là chùa miểu bên kia a, còn có chỗ nào nữa?”


Trùng hợp lúc này Cố Trường Lục khiêng cái cuốc đi ra.


Lưu thị ngoắc hắn: “Nhị Thuận cha hắn, Kiều nương là sinh ngày mười tám hay là mười bảy thế?”


“Mười tám, làm sao vậy?” Cố Trường Lục vừa nói, vừa cổ quái nhìn nam nhân cùng xe ngựa trước cửa một chút.


Hoàng Trung kích động đến tột đỉnh, cái gì cũng đúng, chắc là không sai.


Không nghĩ tới a, hài tử hoàn toàn không ôm hy vọng, cư nhiên chính là hài tử bọn họ muốn tìm!


Cố Trường Lục đến bên người Ngô thị cùng Lưu thị, lúc này, Chu thị cũng đi ra xem náo nhiệt.


Chỉ có Cố Nguyệt Nga nhát gan, trốn ở sau nhà chính môn len lén nhìn xung quanh sang bên này.


Hoàng Trung kích động đã có chút không giấu được, Cố Trường Lục trên dưới quan sát hắn một mắt, hỏi Lưu thị: “Thế nào đột nhiên hỏi Kiều nương?”


Lưu thị kéo Cố Trường Lục đến một bên, chỉ chỉ túi tiền của Ngô thị, nhỏ giọng nói: “Hắn đến hỏi thăm tin tức của Kiều nương, cho một thỏi bạc, đều bị nương cầm đi!”


Cố Trường Lục để mắt trừng Lưu thị, bất mãn Lưu thị dùng loại giọng nói này oán giận lão nương của bản thân, nhưng cách làm của Ngô thị hắn cũng không quá nhận đồng.


Hắn đi tới bên cạnh Ngô thị nói: “Nương, bạc này chúng ta không thể nhận.”


Ngô thị níu chặt hà bao: “Sao lại không thể nhận?”


Cố Trường Lục nhìn Hoàng Trung một mắt, nói: “Cũng không biết hắn là ai, hỏi thăm Kiều nương làm cái gì? Vạn nhất hắn là người xấu, mưu đồ gây rối Kiều nương làm sao bây giờ?”


Ngô thị vừa nghe lời này không vui, tiểu tai tinh kia sống chết liên quan cái rắm gì đến nàng? Chết sạch sẽ, đỡ phải tai họa toàn gia không an ninh!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.