Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 69: Vận May
CHƯƠNG 69: VẬN MAY
Dịch giả: Luna Wong
Ngươi có thể khiêng được nó sao vừa rồi ngươi không nói nha? Làm ra hình dạng do dự, chẳng lẽ là đang quyết định dùng cái tay nào để khiêng sao?
Cố hầu gia cảm giác nếu như mình tráng niên mất sớm, nhất định là bị xú nha đầu này tức chết.
Ngẫm lại nữ nhi của mình ôn nhu khả ái biết bao, nhìn nhìn lại nha đầu này, quả thực toàn thân không một chỗ tốt!
May mắn không phải là nữ nhi của hắn!
Cố Kiều hoàn toàn không biết gì cả với hí nội tâm của Cố hầu gia, nàng cõng sói đi ở phía trước, rất nhanh thì ra cánh rừng.
Nàng đi tới trên bậc thang, chỉ vào nấc thang phía trên, nói: “Theo bậc thang đi lên, có thể thấy chùa miểu.”
Nói xong, nàng xoay người đi đến núi.
Cố hầu gia gọi nàng lại: “Chờ một chút, ngươi không mang bổn hầu đi lên?”
Cố Kiều dừng cước bộ lại, cổ quái quay đầu nhìn về phía hắn: “Sao ta phải mang ngươi lên?”
“Ngươi…” Hô hấp của Cố hầu gia bị kiềm hãm, hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi thăm, “Ngươi cảm thấy tại sao ta phải mua sói của ngươi? Mua rồi ta còn không cần, ném tại chỗ?”
Cố Kiều suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Bởi vì ngươi người sỏa nhiều tiền?”
Cố hầu gia quả thực muốn hộc máu!
A a a!
Đây rốt cuộc là một nha đầu tức người chết gì a!
Nguyên bản hắn cảm thấy Cố Diễm tiểu tử kia đĩnh làm giận, nhưng từ lúc thấy nha đầu này, hắn cũng bắt đầu cảm thấy tiểu nhi tử nhà mình có chút đặc biệt đáng yêu!
Sau cùng Cố hầu gia cũng không có thể hiếp bức Cố Kiều dẫn đường cho hắn nữa, kỳ thực thấy những thứ bậc thang này hắn biết làm sao lên núi rồi, chỉ là mặt mũi không qua được, muốn sai sử nha đầu này, mà nha đầu này cứ mềm cứng không ăn ——
Cố hầu gia tức thì tức, nhưng không thể thực sự động thủ với một nha đầu, vưu kì hắn còn rất có thể đánh không lại…
“Lần sau đừng để bổn hầu nhìn thấy ngươi nữa, bằng không nợ mới nợ cũ bổn hầu tính một lượt với ngươi!”
Cố Kiều để ý cũng không để ý đến hắn, quăng cho hắn cái ót, ưu tai du tai xuống núi!
Cố hầu gia che ngực như sắp nổ tung, bình phục một phen tâm tình, khấp khễnh lên núi.
Hắn trực tiếp tìm được trụ trì phương trượng, nói rõ thân phận của mình.
Trụ trì phương trượng nhìn hán tử máu me đầy mặt trước mặt, thiếu chút nữa tưởng giặt cỏ cùng đường mạt lộ gì, đang muốn hô các đệ tử bày mười tám La Hán trận diệt khấu…
“Nguyên, nguyên lai là Định An hầu, lão nạp không có từ xa tiếp đón.” Trụ trì phương trượng ngượng ngùng nói.
Bookwaves.com.vn
Hầu phu nhân là khách quen của chùa miểu, Cố hầu gia lại là lần đầu đến, bởi vậy trụ trì phương trượng cũng không nhận ra hắn.
Cố hầu gia không nhanh không chậm nói rằng: “Phương trượng không cần đa lễ, hôm nay ta đến, là có chút chuyện muốn hỏi thăm phương trượng.”
Phương trượng nhìn phía sau hắn một chút: “Hầu gia là tới một mình sao?”
Cố hầu gia nói: “Không sai.”
Không phải tới một mình, hắn làm sao sẽ lạc đường được chứ?
Kỳ thực cũng lạ hắn không chịu xuống ngựa, hắn đến dưới chân núi thì nghe được đường lên núi, chỉ là bởi vì hắn cưỡi ngựa, không tiện hành tẩu trên bậc thang, vì vậy hắn dự định đi xuyên qua núi rừng.
Không ngờ gặp bẫy rập, hắn bị nhốt ở đó không nói, ngựa cũng chạy mất tiêu, cuối cùng vẫn là lão lão thật thật đi lên núi.
Trụ trì phương trượng ý thức được tầm quan trọng của chuyện, để đệ tử bảo vệ cửa, không cho bất luận kẻ nào tới gần: “Hầu gia hiện tại có thể nói.”
Cố hầu gia nói thẳng: “Nội nhân sinh ở chùa miểu, bổn hầu muốn hỏi, một đêm kia còn sản phụ khác sinh hài tử ở chùa miểu nữa hay không?”
Đáy lòng của trụ trì phương trượng dâng lên một cổ dự cảm bất tường: “Vì sao hầu gia hỏi như vậy?”
Cố hầu gia đạm nói: “Phương trượng không cần phải quản vì sao bổn hầu hỏi như vậy, ngươi chỉ cần trả lời bổn hầu, có, hay là không có?”
Trụ trì phương trượng trầm ngâm chỉ chốc lát, nhéo nhéo phật châu trong tay: “… Có.”
Trong lòng Cố hầu gia căng thẳng: “Phương trượng cũng biết hài tử kia hôm nay ở chỗ nào không?”
Trụ trì phương trượng lắc đầu: “Chẳng biết. Vị thí chủ kia chỉ tới một lần, không lưu lại tính danh, sinh xong hài tử chưa được hai ngày đã xuống núi, là một nữ nhi.”
Cố hầu gia đối với là nữ nhi cũng không sao, dù sao nếu như không phải, cũng không có khả năng ôm sai.
Bookwaves.com.vn
Nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: “Phụ nhân kia nhìn qua như là nhà giàu sang?”
Trụ trì phương trượng lần thứ hai lắc đầu: “Không giống, trên y phục của nàng còn có chấp vá.”
Hắn chỉ là xa xa thấy vị nữ thí chủ kia một mắt, đến dáng dấp của đối phương đều không thấy rõ, chỉ nhớ mang máng nàng mặc xiêm y thập phần đơn sơ.
Nếu nói khách hành hương đến chùa miểu nhiều như vậy, tại sao lại có ấn tượng với vị thí chủ kia, chủ yếu là bởi vì nàng mang thai còn lên núi dâng hương.
Ai cũng không ngờ tới chính là, sau giờ ngọ mưa to giàn giụa, nàng cùng hầu phu nhân bất đắc dĩ ngủ lại chùa miểu.
Ai trước thì nhớ không rõ, dù sao hầu phu nhân cũng có người hầu hạ, vị nữ thí chủ kia lại lẻ loi một mình ở thiện phòng, bà đỡ qua đây thì mới phát hiện nàng cũng sắp sinh.
Đó là một buổi tối hỗn loạn không gì sánh được.
Vưu kì trụ trì phương trượng còn bị người lừa uống rượu…
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, trụ trì phương trượng liễm liễm tư tự, hai tay tạo thành chữ thập nói: “A di đà phật.”
Cố hầu gia trầm mặc.
Hắn có nghĩ tới hài tử kia có khả năng không phải là trâm anh thế gia bị bọn họ ôm đi như vậy, nhưng không ngờ tới sẽ là một người nhà nghèo đến phải mặc đồ chấp vá.
Người nhà như vậy sẽ nuôi ra một hài tử dạng gì, hắn không dám nghĩ.
Xem Cẩn Du thì biết, ở hầu phủ được nuôi ưu tú như vậy, có thể thấy được người sinh ra không phải quan trọng nhất, gia đình mới phải.
Một hài tử lớn lên ở phố phường hương dã, thật có thể trở thành một thiên kim hầu phủ lên được mặt bàn sao?
Bất quá, tình cảnh của hài tử kia cũng quả thực bi thảm chút, tốt xấu là huyết mạch của hầu phủ, ngày khác dù là không nhận nàng về cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Hắn sẽ từ địa phương khác bồi thường cho nàng.
Cùng trụ trì phương trượng kết thúc nói chuyện, Cố hầu gia đứng dậy cáo từ: “… chuyện ta đến chùa miểu, còn thỉnh phương trượng không cần nói với bất luận kẻ nào.”
Mặc dù trụ trì phương trượng chẳng biết vì sao Cố hầu gia bí mật điều tra hài tử của vị nữ thí chủ năm đó, lại nhưng gật đầu đáp ứng.
Cố hầu gia dẹp đường hồi phủ.
Không có ngựa thật là chuyện thập phần dày vò.
Vưu kỳ một chân còn sưng thành móng heo to.
Thật vất vả đi tới chân núi, một tia khí lực cuối cùng của hắn cũng bị mài khô, hắn ngồi ở trên bậc thang cuối cùng trực suyễn khí.
Đột nhiên, hắn cảm giác tia sáng đỉnh đầu tối sầm lại, như có quái vật lớn gì quét tới.
Hắn đè lại chủy thủ bên hông, cảnh giác ngẩng đầu, đã nhìn thấy một con ngựa cao to.
Ngựa này có chút nhìn quen mắt…
Chờ một chút, đây không phải con ngựa đi mất của hắn sao?
Trên đó có người ngồi, trước mặt còn bày đặt một con sói.
“Là ngươi?” Cố hầu gia cả kinh đều đứng lên!
Cố Kiều lần đầu tiên cưỡi ngựa cổ đại, cực mới mẻ, thân thể nho nhỏ ngồi ở trên tuấn mã cao lớn, trong nháy mắt có một cổ cảm giác vương khí phách bễ nghễ thiên hạ!
Nàng lôi kéo dây cương trong tay, cư cao lâm hạ nhìn Cố hầu gia, chăm chú gật đầu nói: “Ân, là ta.”
Cố hầu gia: “…”
Cố hầu gia cổ quái nhìn tọa kỵ của nàng: “Ngựa của ngươi từ đâu tới?”
Cố Kiều thành thực nói: “Nhặt.”
Cố hầu gia nhất thời đầy mặt hắc tuyến, ngựa ngươi đều có thể nhặt? Rốt cuộc là vận khí gì?