Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 65: Ôm Sai
CHƯƠNG 65: ÔM SAI
Dịch giả: Luna Wong
Cố hầu gia giận không kềm được, gân xanh trên khuôn mặt cương nghị tuấn lãng giật giật, ngay lúc hắn dự định để người bắt nha đầu kia lại trị tội, một thị vệ hầu phủ giục ngựa mà đến: “Khởi bẩm hầu gia, tiểu công tử đã xảy ra chuyện!”
Cố hầu gia không để ý tới gây sự với Cố Kiều nữa, vội vàng để thị vệ dẫn đường, ngựa không ngừng vó đi địa điểm nhi tử gặp chuyện không may trước.
Cố Diễm xe ngựa ở nửa đường lật xe, mặc dù ám vệ đúng lúc ổn định thùng xe, không để cả thân nó té trên mặt đất, nhưng rốt cuộc vẫn là nghiêng nghiêm trọng, Cố Diễm ngã.
Thân thể của Cố Diễm còn yếu hơn tiểu hài nhi, người trong phủ chưa bao giờ dám để cho hắn đập đầu một chút xíu xìu xiu, Cố hầu gia dọc theo đường đi khẩn trương đến chết khiếp, song khi hắn thấy Cố Diễm lại phát hiện Cố Diễm căn bản không có việc gì.
Cố Diễm ngồi ở trên ghế con, duỗi một đôi chân thon dài ra, ưu tai du tai phơi nắng.
“Đệ đệ!” Cố Cẩn Du dẫn theo váy xuống xe ngựa, đi tới trước người Cố Diễm ngồi xổm xuống, cầm tay hắn nói, “Ngươi không sao chứ?”
Thần tình của Cố hầu gia cổ quái đi lên trước, yên lặng nhìn nhi tử một mắt: “Có chỗ nào khó chịu hay không?”
Cố Diễm nhàn nhạt lên tiếng: “Không chết được.”
Cố hầu gia ở trong thư liền biết nhi tử tốt lên rồi, hắn còn đã từng có hoài nghi, lúc này thấy mới phát hiện là thật.
Xe ngựa đều lật người dĩ nhiên không có việc gì, đây ở dĩ vãng căn bản là chuyện không thể nào.
Cố hầu gia tạm thời yên lòng, để nhi tử ngồi trên xe ngựa của mình.
Quan hệ của hai phụ tử không được tốt, sau khi lên xe, hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ có Cố Cẩn Du thường thường nói vài câu, đánh vỡ không khí ngột ngạt bên trong xe.
Trên trán Cố hầu gia có cục u lớn, Cố Diễm cứ như vậy trực câu câu nhìn cục u của hắn.
Cố Cẩn Du cho rằng đệ đệ đang lo lắng cho phụ thân, vội giải thích: “Đệ đệ ngươi không biết mới vừa rồi chúng ta gặp phải người nào, chính là tiểu dược đồng cầm ngọc ban chỉ của ngươi… Cha cho nàng bạc, nàng không cần, xem nàng ném cha.”
“Nàng ném?” Phượng mâu của Cố Diễm trừng.
“Ân.” Cố Cẩn Du gật đầu.
Cố Diễm bỗng nhiên vui vẻ.
Bookwaves.com
Không chút nào che giấu nhìn có chút hả hê của mình.
Cố hầu gia tức giận đến muốn đánh người, nếu không phải thân sinh, sớm bị hắn giết chết!
Ở ngoài bị một dã nha đầu tức giận đến chết khiếp, trở về lại để nhi tử làm tức giận đến chết khiếp, hắn không rõ, đây là vì sao nha? Đều thương lượng xong sao?
Xe ngựa rất nhanh đã tới Ôn Tuyền sơn trang.
Người trong thôn trang đều biết hầu gia sắp tới, từng người một mặt lộ vẻ vui mừng, phảng phất lại dường như sắp tới lễ mừng năm mới.
Cũng không trách bọn họ kích động như thế, thật sự là hầu gia ở kinh thành nhậm chức, rất ít có thể qua sơn trang bên này. Chỉ có hầu phu nhân quanh năm bồi tiểu công tử. Về phần tiểu thư, nàng chạy hai đầu, ở sơn trang một thời gian ngắn, ở kinh thành một thời gian ngắn.
Trù phòng thu xếp một bàn thức ăn ngon đón gió tẩy trần cho Cố hầu gia, một nhà bốn người khó có được tụ ở cùng chỗ ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, Cố Cẩn Du cùng Cố Diễm trở về đều phòng mình, chỉ chừa Cố hầu gia ở hầu phu nhân Diêu thị trong phòng.
Hài tử còn ở, hai người ân ái như lúc ban đầu, nhưng hai hài tử vừa đi, dáng tươi cười của Diêu thị liền thu lại vài phần: “Canh giờ không còn sớm, hầu gia cũng nên nghỉ ngơi, ta đi để người chuẩn bị gian phòng.”
Cố hầu gia kéo qua tay nàng, ôn nhu nói nhỏ: “Còn đang giận ta sao?”
Diêu thị quay mặt đi: “Ta nào dám giận hầu gia? Hầu gia chớ nói đùa.”
Cố hầu gia xấu hổ nói: “Là lỗi của ta, không nên lâu như vậy không đến thăm nàng, nhưng ta thật là không đi được. Thế cục kinh thành nàng cũng biết, các hoàng tử đều lớn, bệ hạ chính trực thịnh niên…”
Diêu thị cắt đứt lời của hắn: “Chuyện triều đình hầu gia vẫn là không nên nói với một tiểu phụ nhân như ta, trái pha ta cũng không hiểu. Lần này hầu gia đột nhiên đến sơn trang, là có chuyện gì không?”
Cố hầu gia muốn nói lại thôi.
Hắn đương nhiên có chuyện.
Chỉ bất quá, chuyện này hắn còn chưa xác định đến tột cùng có cần sớm nói cho nàng biết hay không.
Cố hầu gia bất động thanh sắc nói rằng: “Ta ở kinh thành tìm một vị danh y, dẫn hắn vội tới chữa bệnh cho Diễm nhi.”
Bookwaves.com
Diêu thị nói: “Bệnh tình của Diễm nhi tốt lên rồi.”
Cố hầu gia nói: “Ta biết, Cẩn Du đã nói với ta rồi, đại phu của Hồi Xuân đường y thuật cao minh, thân thể của Diễm nhi chuyển biến tốt. Bất quá, bọn họ cũng không có nắm chắc có thể trị khỏi cho Diễm nhi không phải sao? Nhiều đại phu xem, luôn luôn thêm một chút hy vọng.”
Điểm này, Diêu thị trái lại nhất trí ý kiến với Cố hầu gia.
Cố hầu gia từ phía sau ôm thê tử, ở nàng bên tai ôn nhu nói: “Tối nay ta qua đây, để lại cửa cho ta.”
Diêu thị rũ mâu ứng tiếng được, liền vén mành tiến buồng trong.
Cố hầu gia đi thư phòng, kêu Chư Cát đại phu chờ đã lâu đi phòng của Cố Diễm.
Cố Diễm đã ngủ, cố hầu gia không đánh thức hắn, bình lui mọi người xong lưu Chư Cát đại phu trong phòng.
Cố hầu gia cẩn thận như vậy, chủ nếu là bởi vì thân phận của Chư Cát đại phu có chút đặc thù, không thể để cho người phát hiện hắn ly khai kinh thành, càng không thể để người biết hắn cùng với Định An hầu phủ có điều lui tới.
Cố hầu gia lạnh lùng nhìn về phía Chư Cát đại phu: “Đồ nhi của ngươi đã chữa bệnh cho nhi tử của bổn hầu, sau đó, hắn cùng với bổn hầu nói chút lời đại nghịch bất đạo. Bổn hầu hy vọng ngươi minh bạch, bổn hầu không phải một người dễ gạt gẫm! Vĩnh viễn không nên nỗ lực lừa gạt bổn hầu!”
“Tiểu nhân không dám.” Chư Cát đại phu sủng nhục bất kinh nói.
Cố hầu gia thật sâu nhìn hắn một cái, tránh ra, để hắn đi tới bên giường, dùng ngân châm từ đầu ngón tay của Cố Diễm lấy một giọt máu.
Sau đó, hai người đi trong phòng của Cố Cẩn Du.
Cố hầu gia nói: “Cẩn Đu, đại phu muốn lấy một giọt máu trên ngón tay ngươi.”
“Nga, lần này vẫn là làm thuốc dẫn cho đệ đệ sao?” Từ mấy tháng trước, liền có một vị đại phu đến sơn trang lấy ra máu ngón tay của nàng, nói là có thể làm thuốc dẫn cho đệ đệ.
“Đúng vậy, vẫn là làm thuốc dẫn.” Cố hầu gia mặt không đổi sắc nói.
Cố Cẩn Du sợ đau, nhưng vì đệ đệ nàng nhịn, nàng nhắm mắt lại vươn tay: “Đại phu ngươi lấy đi!”
Chư Cát đại phu lấy một giọt máu ngón tay của nàng.
Cố Cẩn Du đau đến mắt nước mắt lưng tròng, Cố hầu gia cưng chìu trấn an nữ nhi một phen, sau đó liền đi thư phòng chờ tin tức.
Ước chừng một khắc đồng hồ, ánh mắt của Chư Cát đại phu phức tạp đi tới.
“Làm sao?” Cố hầu gia khẩn trương hỏi.
Chư Cát đại phu nhìn thẳng hai tròng mắt của Cố hầu gia nói: “Máu của lệnh lang cùng lệnh ái đích xác vô pháp tương dung, bọn họ không phải thân tỷ đệ.”
Làm chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chân chính nghe lời này từ trong miệng Chư Cát đại phu nói ra, vẫn là như tình thiên phích lịch, để cả người Cố hầu gia đều sững sờ ở tại chỗ.
Cố Diễm không cần phải nói, nhất định là thân sinh của hắn, tiểu tử kia và hắn chỗ nào cũng giống nhau, thối tính tình đều giống nhau. Ngoại trừ một đôi mắt là giống mẫu thân hắn.
Ngược lại Cố Cẩn Du, từ nhỏ đã không giống hắn cùng với Diêu thị, càng lớn, càng không giống!
Cố hầu gia cũng không phải chưa từng buồn bực, chỉ là đánh chết hắn cũng chưa từng nghĩ tới khả năng không phải thân sinh.