Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 59: Hòa Thượng
CHƯƠNG 59: HÒA THƯỢNG
Dịch giả: Luna Wong
“Nghe nói lục lang đi thi huyện.” Cơm tối, Cố lão gia tử hỏi tới chuyện của Tiêu lục lang.
Năm trước xảy ra chuyện của tiểu Tần tướng công, mặc dù mọi người không nghĩ tới Cố Kiều cố ý, lại cảm thấy Cố Kiều thực tại xui, Tiêu lục lang đã cùng nàng thành thân, vậy Tiêu lục lang cũng xui.
Lúc này nghe được tên Tiêu lục lang, trong lòng ba bà tức tất cả đều lắc lư hoảng, đáng tiếc là lão gia tử hỏi, các nàng không dám nói lời nào, chỉ cắm đầu ở nhà bếp ăn cơm.
“Ân, hắn chỉ thi một vòng.” Trả lời chính là Cố Đại Thuận.
Cố Trường Hải buồn bực: “Vì sao chỉ một vòng? Ngươi không phải thi năm vòng sao?”
Cố Đại Thuận suy nghĩ một chút: “Chắc là thi trượt đi? Trận đầu thi không qua, phía sau không cần tham gia nữa.”
Cố Trường Hải: “Vậy có trả phí thi lại không?”
Cố Đại Thuận: “Không trả.”
Cố Trường Hải gắp một đũa dưa muối: “Sách, hai lượng bạc đó! Ném vào hố phân còn có thể thấy được bọt.”
Cố lão gia tử nhíu mày nhìn đại nhi tử một mắt, Cố Trường Hải sợ, câm miệng không lên tiếng.
Một bàn bị hố phân đảo đủ khẩu vị, ngoại trừ Cố Đại Thuận.
Đừng tưởng rằng hắn không biết, cuộc thi lần này là viện trưởng đại nhân báo danh cho Tiêu lục lang, lẫm sinh như hắn bày ra đó viện trưởng không cần, lại kỳ vọng cao khối gỗ mục như Tiêu lục lang, kết quả chỉ có thể để cho mình thất vọng.
Đáy lòng của Cố Đại Thuận dâng lên một cổ trả thù vui vẻ.
Mười ngày sau, thành tích thi huyện ra.
Cố Đại Thuận chờ xem chê cười của Tiêu lục lang, lại trực tiếp bị một đạo tình thiên phích lịch bổ cho choáng váng!
Chỉ thấy trên đại hồng hỉ báo của thư viện mấy chữ to rồng bay phượng múa viết —— thi huyện án thủ, Tiêu lục lang!
Kỳ thực nha môn yết bảng không nhanh như vậy, là viện trưởng đại nhân sốt ruột tự mình đi huyện nha một chuyến, sau khi hỏi thành tích, căn bản không chờ người ta yết bảng, bản thân treo hỉ báo trước.
Treo ở vị trí bắt mắt nhất, bảo chứng người từng đi ngang qua thư viện đều có thể thấy!
Viện trưởng đứng ở dưới hỉ báo, cười đến như một kẻ ngu si.
Biết thì nói là học sinh của hắn thi được án thủ thi huyện, không biết còn tưởng là thân nhi tử của hắn trúng cử.
Hắn còn đặc biệt gọi Tiêu lục lang tới Trung Chính đường: “. . . Ta biết khổ tâm của mình sẽ không uổng phí.”
Ngươi quả nhiên vẫn bị ta cảm động!
Tiêu lục lang mặt không thay đổi nhìn hắn một cái: “Ta chỉ là ghét thi nhiều vòng.”
Viện trưởng chậm rãi nói: “Nga, vậy ngươi có thể nộp giấy trắng a!”
Nộp giấy trắng cũng không cần thi tiếp nữa không phải sao? Thừa nhận đi lục lang, ngươi chính là đau lòng bổn viện trường! Không nỡ để bổn viện trường thất vọng!
Tiêu lục lang mặc kệ hắn, xoay người đi ra.
Tin vui còn chưa truyền tới trong thôn, Cố Kiều hoàn toàn không biết gì với chuyện này.
Nàng ở nhà dưỡng vài ngày, phong hàn khỏi rồi, lúc này đang thu dọn đồ đạc, dự định đi xem chùa miểu.
Bookwaves.com
“Điểm tâm lần trước không tệ, lại mang thêm chút trở về.” Trước khi ra cửa, lão thái thái gọi lại nàng.
Cố Kiều suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại lão thái thái nói là điểm tâm lần đầu tiên nàng đi chùa miểu, vị phu nhân kia đưa cho nàng: “Đó không phải điểm tâm trong miếu, là một vị khách hành hương mang tới, ta cũng không biết lần này có thể gặp nàng hay không.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy, đi hai lần, gặp hai lần, xác suất vẫn thật lớn.
Cố Kiều đựng chút thổ sản vùng núi vào trong sọt, dự định một hồi đổi chút điểm tâm của đối phương trở về.
Bất quá mãi cho đến nàng lên núi, cũng không có gặp được vị phu nhân kia, trái lại thấy được mấy tiểu hòa thượng tinh quái.
Công khóa của các tiểu hòa thượng làm xong, từng người một dường như điệt la hán nằm úp sấp ở sau cửa, hướng ra phía ngoài lộ ra đầu nhỏ, cũng không biết là đang chờ ai.
Khi Cố Kiều cõng sọt tới đỉnh núi, mấy con ngươi thoáng cái trợn tròn!
“Nàng tới! Nàng tới!”
Nàng cõng cái sọt đi tới!
Nàng tới! Nàng tới!
Nàng mang theo phát phát (hoa hoa) tới rồi!
“Mau mau mau trốn đi!”
Các tiểu hòa thượng cấp tốc lui về phía sau, thế nhưng than thể nhỏ nhiều lắm, một người đè lên người một người, phía trên xuống không được, phía dưới lui không ra, cuối cùng chỉ có thể là toàn bộ nhào ra, dường như tiểu đông qua, lăn đầy đất.
Cố Kiều nhìn một chuỗi tiểu hòa thượng đột nhiên ngã trái ngã phải trước mặt: “. . .”
Ân?
Đại hình hiện trường tập thể người giả bị đụng?
“Tịnh Phàm! Tịnh Tâm! Tịnh Thiện! Mấy người các ngươi lại đi nơi nào?”
Té lộn mèo một cái trước mặt nữ thí chủ xinh đẹp, bọn họ không sĩ diện nga? Thối sư huynh còn gọi tên của bọn hắn!
Các tiểu hòa thượng đứng lên liền chạy mất!
Cố Kiều bỗng nhiên mở miệng: “Các ngươi đang làm gì?”
Bước chân nhỏ của mấy người ngừng lại.
Tiểu hòa thượng một: “Chúng ta không phải đang nhìn ngươi!”
Tiểu hòa thượng hai: “Đúng, không nhìn ngươi!”
Tiểu hòa thượng ba gật đầu gật đầu!
Cố Kiều nhíu mày: “Vì sao nhìn ta?”
Tiểu hòa thượng một hai ba: “Ngươi đẹp a!”
Cố Kiều: “. . .”
Tiểu hòa thượng chỏ cái bớt của Cố Kiều: “Phát phát (hoa hoa) của ngươi đẹp!”
Nói đến buồn cười, hài tử trong thôn đều xem nàng như người quái dị, thấy nàng không phải khi dễ nàng chính là tránh nàng, đám tiểu hòa thượng không xuống núi này lại không chỉ một lần bị bớt của nàng thật sâu hấp dẫn.
Cố Kiều thành công bị mấy tiểu hòa thượng manh đến, từ trong sọt cầm mấy khối ma đường cho bọn hắn.
“Chúng ta không thể lấy đồ của nữ thí chủ.” Tiểu hòa thượng một cự tuyệt.
Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói rằng: “Hòa thượng các ngươi không phải cũng sẽ hoá duyên sao? Các ngươi tìm ta hoá duyên, hóa xong duyên những ma đường này chính là của các ngươi.”
Bookwaves.com
Mấy tiểu hòa thượng vừa nghĩ thật có đạo lý! Ngay tức khắc trở về phòng cầm bát nhỏ tìm Cố Kiều hoá duyên, Cố Kiều chia ma đường cho bọn hắn.
Các tiểu hòa thượng môn bưng chén nhỏ, ngồi ở trên bậc thang ăn.
Cố Kiều đếm số tiểu hòa thượng, hỏi: “Di? Các ngươi không phải có bốn người sao? Sao chỉ còn ba?”
Tiểu hòa thượng cùng nói: “Ngươi nói Tịnh Không a? Hắn xuống núi rồi!”
Nguyên lai viên trôi nước tên Tịnh Không a.
Cố Kiều từ trong miệng tiểu hòa thượng biết tiền căn hậu quả, mới biết viên trôi nước hay ngã kia được một đại hộ nhân gia nhận nuôi. Phu phụ của gia đình kia thành thân mười năm, thủy chung không có con nối dòng, lĩnh viên trôi nước hay ngã kia trở về là muốn nuôi như thân nhi tử.
“Hắn rời khỏi nơi này, nhất định rất khó chịu đi?” Cố Kiều hỏi.
Ba hòa thượng đồng loạt lắc đầu.
Tiểu hòa thượng sinh động nhất, là tiểu hòa thượng tròn nho nhỏ, hắn nói rằng: “Hắn mới khó chịu, hắn sớm đã muốn xuống núi.”
Cố Kiều không hiểu nói: “Vì sao?”
Tiểu hòa thượng cùng nói: “Hắn nói rằng xuống núi có thể ăn thịt!”
Cố Kiều: “. . .”
Đó là một tiểu hòa thượng lầm đường lạc lối gì?
Cố Kiều lại nói: “Vậy các ngươi nhất định rất khó chịu đi?”
Ba tiểu hòa thượng lần thứ hai lắc đầu.
Tiểu hòa thượng cùng nói: “Kỳ thực hắn xuống núi cũng không thể ăn thịt, hắn say thịt! Bản thân hắn không biết!”
Trên đời này còn có người say thịt a, ta ít đọc sách ngươi đừng gạt ta!
Cố Kiều nói: “Các ngươi cũng không nói với hắn?”
Tiểu hòa thượng cùng nói: “Nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ không đi nữa!”
Cố Kiều dừng một chút, cảm khái nói: “Các ngươi còn rất biết suy tính thay hắn.” Được người tốt bụng nhận nuôi, là một chuyện rất hạnh phúc đi.
Tiểu hòa thượng ngang tàng nhất nói: “Ai bảo hắn ăn nhiều như vậy, đều ăn sạch hết cơm của chúng ta!”
Cố Kiều: “. . .”
Đây đều là một đám tiểu hòa thượng chất dẻo gì?
Bất quá sau cùng tiểu hòa thượng hay ngã kia cũng không thể xuống núi, bởi vì vị đại hộ nhân gia kia đột nhiên không tới. Phương trượng để người hỏi thăm mới biết phu nhân của đại hộ nhân gia mang thai, đêm qua vừa chẩn đi hỉ mạch.
Đại phu lời thề son sắt địa nói là nhi tử
Lúc Cố Kiều đi thiện phòng của phương trượng, tiểu hòa thượng đang ngồi ở cửa trên tảng đá, trong tay bày đặt một bao phục nhỏ mới tinh, hắn đập đập đầu nhỏ cũng không nhúc nhích, bóng lưng nhỏ có chút cô đơn.
Rất hiển nhiên, hắn đã biết mình bị người thu nuôi từ bỏ, toàn bộ thân thể nhỏ đều bao phủ ở trong một mảnh ưu thương nho nhỏ.
Cố Kiều suy nghĩ một chút, đi tới, hỏi hắn nói: “Ta có thể ngồi ở chỗ này một chút không?”
Tiểu hòa thượng không nói chuyện, chỉ là lay bọc nhỏ một chút.
Vì vậy Cố Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn.
Làm một con nhan cẩu, Cố Kiều đối với sự vật đẹp mắt nhất quán không có sức chống cự gì, kỳ thực tiểu hòa thượng trong miếu đều thật đáng yêu, nhưng người trước mắt càng khả ái, đầu nhỏ tròn trịa, con mắt to lớn, lông mi vừa đen vừa dài, đơn giản là một tiểu tiệp mao tinh.
“Rất khó chịu?” Cố Kiều hỏi.
“Cái gì?” Tiểu Tịnh Không ứng tiếng, ý thức được Cố Kiều đang hỏi cái gì, hừ nói, “Ta mới không khó chịu!”
Thanh âm nãi chít chít.
Cố Kiều thiêu mi nói: “Nói như vậy, ngươi không muốn xuống núi?”
Hai tay của Tiểu Tịnh Không ôm trước ngực, quay mặt đi, ngạo mạn nói rằng: “Đúng vậy, xuống núi có gì tốt? Nghe nói còn có thể bị buộc ăn thịt! Ta mới không muốn phá giới!”
Yêu, đám bạn nhỏ kia của ngươi không nói như vậy.
Cố Kiều chọc hắn nói: “Thật không muốn xuống núi?”
Thần tình của Tiểu Tịnh Không nghiêm túc nói: “Đương nhiên không muốn! Đời này ta cũng không xuống núi! Ta muốn làm hòa thượng cả đời! Tương lai còn muốn làm phương trượng trong miếu!”
Cố Kiều âm thầm giơ ngón tay cái, có chí hướng.
Cố Kiều liếc hắn một mắt, thở dài nói: “Ngươi đã thái độ kiên quyết như vậy, quên đi, nguyên bổn ta định nói với trụ trì phương trượng một tiếng, để ngươi theo ta xuống dưới chân núi ở vài ngày.”
Tiểu Tịnh Không chống nạnh nói: “Ta nói không xuống núi! Vưu kì không cùng ngươi xuống núi! Không tin ngươi hỏi ta một lần đi!”
Cố Kiều lăng lăng hỏi: “Ngươi muốn cùng ta xuống núi không?”
Tiểu Tịnh Không nắm bao phục lên: “Muốn!”
Cố Kiều tại chỗ: “. . . ! !”
Ta chỉ có ba chữ: Ha ha ha!