Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 56: Xin Lỗi
CHƯƠNG 56: XIN LỖI
Dịch giả: Luna Wong
Song phương giằng co có chút lâu, hỏa kế của Hồi Xuân đường đều bị hấp dẫn qua đây.
Người của Hồi Xuân đường biết Cố Kiều biết y thuật chỉ có ba: Nhị đông gia, Vương chưởng quỹ, lão đại phu.
Những người còn lại mặc dù thường thấy Cố Kiều qua đây, lại chỉ coi nàng là gia thuộc của người bệnh.
Nhị đông gia cùng Vương chưởng quỹ đều thập phần khách khí với nàng, mọi người cũng chỉ cho là nể tướng công nàng là học sinh của Thiên Hương thư viện.
Chớ coi khinh bất kỳ một người đọc sách nào, ngày sau thân hào nông thôn, viên ngoại, quan địa phương rất có khả năng đều là bọn hắn.
Chỉ là không nghĩ tới nàng sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Không nhìn ra, một người bình thường lão lão thật thật, dĩ nhiên là kẻ cắp chuyên nghiệp.”
“Đúng vậy, trộm ngọc bội của người ta, còn trộm ngọc ban chỉ của người ta.”
“Ta đã nói rồi, ngày hôm nay tướng công nàng không đến, nàng cũng không cần bốc thuốc, thế nào còn đến Hồi Xuân đường? Là theo dõi vị thiên kim kia đi? Chính là đuổi theo đến trộm đồ!”
“Nàng cũng không sợ liên lụy danh tiếng của tướng công nhà mình.”
“Còn không phải sao? Người đọc sách lại thú phải một ác bà nương như thế, thật có đủ xui xẻo!”
Ở đây mọi người chỉ sợ ngoại trừ nhị đông gia, không ai tin tưởng Cố Kiều thuần khiết.
Đây không phải rõ ràng sao? Nàng nghèo như vậy, làm sao có thể có một khối ngọc bội tốt như vậy?
“Tiểu thư, ngọc bội người cất.” Tiểu nha hoàn nói chuyện, khom người liền treo ngọc bội lên thắt lưng của thiếu nữ.
Cố Kiều đưa tay đi lấy.
“Lớn mật!” Mâu quang của tiểu nha hoàn lạnh lẽo, giơ tay lên cho Cố Kiều một cái tát.
Thế nhưng cái tát của nàng còn chưa có rơi xuống trên mặt của Cố Kiều, liền bị Cố Kiều trở tay tát một cái đánh ngã.
Mọi người quả thực không rõ ràng Cố Kiều làm sao xuất thủ, chờ phản ứng kịp thì tiểu nha hoàn đã quỳ rạp trên mặt đất, quai hàm sưng lên.
Thiếu nữ cũng giật mình.
Cố Kiều vươn bàn tay nhỏ bé quanh năm lao động mà vết thương giao thác lên, đẩy ra thiếu nữ mạc ly, lôi ngọc bội bên hông nàng xuống.
Toàn bộ quá trình, Cố Kiều đều ngừng thở, không ngửi hương khí trên người nàng.
Mắt hạnh của thiếu nữ trừng trừng nhìn nàng: “Ngươi. . . Làm càn!”
Một thôn cô ở nông thôn, lại dám chạm nàng!
Cố Kiều cầm lại ngọc bội xong không vội vã thu vào hà bao, mà là từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn sạch sẽ, lau ngọc bội từ trên xuống dưới.
Hô hấp của thiếu nữ đều ngưng.
Thôn cô này. . . Là đang ghét bỏ nàng bẩn sao?
Bookwaves.com
Cố Kiều muốn ngột ngạt đám người này, vậy phải là toàn bộ phương vị không góc chết.
Thiếu nữ chỉ cảm thấy lồng ngực của mình thoáng cái ngăn chặn, khí đều sắp không thuận.
Thiếu nữ cắn răng, nổi giận quát nói: “Báo quan cho ta!”
“Ai muốn báo quan a?”
Kèm theo một đạo thanh âm nam tử uy nghiêm mà không mất thanh lãnh, viện trưởng đại nhân thần sắc nghiêm nghị đã đi tới.
Lại thêm một người không dễ chọc, bọn tiểu nhị của Hồi Xuân đường đều nhường ra một con đường.
Viện trưởng đại nhân vào phòng, nhìn thiếu nữ bị tức đắc giận sôi lên, lại nhìn nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất hơn nửa ngày đều không bò dậy nổi, thần sắc như thường đi tới bên người Cố Kiều.
Từ địa phương hắn đứng có thể nhìn ra lập trường của hắn.
Hắn xoay người lại, bất ty bất kháng nhìn về phía thiếu nữ: “Là vị cô nương này muốn báo quan sao? Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chọc cô nương nổi giận như vậy?”
Lời của hắn khách khí, ngữ khí lại không cần khách khí.
Thiếu nữ cau mày, hỏi: “Ngươi là ai?”
Viện trưởng đại nhân nói: “Ta là viện trưởng của Thiên Hương thư viện.”
Thiếu nữ: “Lê viện trưởng?”
Viện trưởng đại nhân: “Chính là tại hạ.”
Tên của Lê viện trưởng ở kinh thành như sấm bên tai, thiếu nữ đương nhiên không có khả năng chưa nghe nói qua, đừng thấy Lê viện trưởng quy ẩn trấn nhỏ làm một tượng dạy học, lực ảnh hưởng của hắn ở kinh thành còn đó.
Thiếu nữ khá lịch sự với hắn, liếc nhìn Cố Kiều, nói: “Nàng trộm đồ của nhà chúng ta, không trả cho ta.”
“Ta không trộm, ngọc bội là của ta.” Cố Kiều có thể không để ý cái nhìn của thiếu nữ, nhưng nàng quan tâm cái nhìn của viện trưởng, nàng là thê tử của Tiêu lục lang, nàng không hy vọng lưu lại chỗ bẩn ở trong lòng viện trưởng.
“Ngọc ban chỉ ngươi nói như thế nào?” Thiếu nữ hỏi.
“Không cẩn thận rơi vào tay áo ta, về nhà mới phát hiện.” Cố Kiều nói thật.
Nha hoàn thở phì phò nói: “Mới vừa rồi ngươi không nói như vậy, ngươi thừa nhận là ngươi trộm!”
Nhìn, đây chính là vì sao Cố Kiều không muốn giải thích với các nàng, bởi vì các nàng căn bản sẽ không nghe thật kỹ.
“Ngọc bội cho ta xem.” Lê viện trưởng nói với Cố Kiều.
Cố Kiều đưa ngọc bội cho hắn.
Lê viện trưởng nhớ tới lão sư cũng có một khối ngọc bội giống nhau như đúc, lại nghĩ tới lão sư từng tặng lễ mừng năm mới cho Cố Tiểu Thuận, ước chừng minh bạch xảy ra chuyện gì.
Khối ngọc bội này là lão sư tặng ra, về phần là đưa cho bản thân Cố Kiều, hay là đưa cho Cố Tiểu Thuận, Cố Tiểu Thuận lại chuyển giao cho Cố Kiều, những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là, Cố Kiều tuyệt đối không có trộm.
Lão sư quy ẩn, không muốn để người biết được nơi đi của hắn, hắn tự nhiên sẽ không dời lão sư ra ngoài.
Hắn nhàn nhạt cười cười, nói với thiếu nữ rằng: “Cô nương nghĩ sai rồi, khối ngọc bội này không của ngươi, là lão sư ta tặng cho ta, sau đó ta lại tặng cho tướng công nàng.”
“Tướng công…nàng?” Thiếu nữ từ trên xuống dưới quan sát Cố Kiều một phen.
Bookwaves.com
“Tướng công nàng là đệ tử thân truyền của ta.” Lê viện trưởng đơn phương tuyên bố chủ quyền đồ đệ.
Nói như vậy, tất cả đều giải thích được.
Ân sư của Lê viện trưởng là lão tế tửu của Quốc Tử giám, trước khi quy ẩn rất được bệ hạ coi trọng, trong tay hắn sẽ có vật cung đình một chút đều không kỳ quái.
Nhưng thiếu nữ vẫn còn có chút bất khả tư nghị, kinh thành bao nhiêu người muốn bái Lê viện trưởng vi sư, đều bị Lê viện trưởng uyển cự, thôn cô nhỏ nghèo kiết hủ lậu như vậy, gả cũng là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, thế nào vào mắt của Lê viện trưởng được?
Ngay lúc thiếu nữ tâm tồn hoài nghi, một hỏa kế của Hồi Xuân đường thở hồng hộc chạy tới: “Tìm được rồi tìm được rồi!”
“Hắt xì!” Cố Kiều ngửi được khí tức hương phấn trên ngọc bội, lại nhịn không được hắt hơi một cái.
Ngọc bội là tìm được ở trong bụi cỏ, bên trên còn có hương khí không có sai biệt với trên người thiếu nữ, so với ngọc bội của Cố Kiều, một khối này mới rõ ràng càng giống như là của nàng.
“Hiện tại chân tướng rõ ràng chưa?” Cố Kiều hỏi.
“Dù là ngọc bội không phải ngươi trộm, ngọc ban chỉ kia cũng là ngươi trộm.” Nha hoàn nhỏ giọng thầm thì.
“Đừng nói nữa, Ngọc Như.” Thiếu nữ ngăn lại nàng, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Kiều một mắt, cất bước đi lên trước, khom người, nói, “Xin lỗi, ta hiểu lầm cô nương.”
“Tiểu thư!” Nha hoàn quá sợ hãi!
Tiểu thư nhà nàng đường đường thiên kim hầu phủ, làm sao có thể ăn nói khép nép với một thôn cô nhỏ ti tiện?
Dù là oan uổng nàng thì sao, trả nàng thuần khiết không phải là được rồi sao? Cần gì phải xin lỗi?
Thiếu nữ nói với nha hoàn: “Ngươi cũng nhanh chóng xin lỗi vị cô nương này.”
“Nhưng. . .”
“Xin lỗi!”
Ngữ khí của thiếu nữ trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị, nha hoàn không dám ngỗ nghịch, mặt đen lại nói xin lỗi với Cố Kiều.
Thiếu nữ quay đầu nói với nhị đông gia: “Hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Hồi Xuân đường cứu trị đệ đệ ta.”
Nhị đông gia bất động thanh sắc nhìn Cố Kiều một mắt, thấy nàng không có phản đối, cười gật đầu với thiếu nữ: “Cố tiểu thư nói đi đâu? Hồi Xuân đường chúng ta hành y tế thế, diệu thủ nhân tâm, sẽ không bởi vì việc tư trì hoãn trị liệu cho bệnh nhân.”
“Đa tạ.” Thiếu nữ gật đầu, mang theo nha hoàn sưng mặt sưng mũi ly khai.
Lê viện trưởng nhìn bóng lưng của nàng, như có điều suy nghĩ nói: “Người Cố gia? Cố gia Kinh thành kia sao?”
Nhị đông gia cảm khái nói: “Ngoại trừ Cố gia kinh thành, còn có nhà nào có thể nuôi ra thiên kim mỹ đức như vậy?”
Người không phải thánh hiền ai có thể cho qua được? Nhưng có thể đúng lúc nhận sai hối cãi, cũng thành khẩn xin lỗi một thôn cô thân phận ti vi, đủ thấy phẩm hạnh cao thượng, mỹ đức của nàng.
Lê viện trưởng không nói là, tên của vị thiên kim kia thật đúng là tên Cố Cẩn Du.