Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 53: Thiên Kim


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 53: Thiên Kim


CHƯƠNG 53: THIÊN KIM


Dịch giả: Luna Wong


“Cô nương, ngươi lần này cũng là tìm đến trụ trì sao?” Nếu như nàng nhớ không sai, lần trước nàng chính là tìm đến trụ trì.


Cố Kiều suy nghĩ một chút, chăm chú gật đầu: “Ân.”


Nguyên bổn định thuận tiện cầu Bồ tát phù hộ cho Tiêu lục lang, nhưng Bồ Tát thật hẹp hòi, cần người dập đầu quỳ thành như vậy mới hiển linh.


Phu nhân vội nói: “Vậy ngươi mau đi đi, trụ trì ở trong miếu, đi trễ hắn sẽ xuống núi.”


Ngày gần đây trụ trì xuống núi tương đối nhiều, nghe nói là một gia đình trên trấn muốn thu nuôi hài tử trong miếu.


Cố Kiều nhìn nàng một cái, phảng phất đang nói, một mình ngươi ổn không? Chớ một hồi lại té xuống, vậy không ai cứu ngươi nữa.


Phu nhân độc hiểu nhãn thần của Cố Kiều, ôn thanh cười nói: “Ta vừa rồi chắc là mệt mỏi, có chút choáng váng đầu, hiện tại đã không sao, huống cho cũng còn không bao xa nữa.”


Cố Kiều hỏi: “Ngươi thường choáng váng đầu sao? Sáng sớm nhiều hay buổi tối nhiều? Lúc bụng rỗng nhiều hay là ăn no nhiều?”


Phu nhân bị vấn đề liên tiếp của nàng khiến cho sợ run lên, nhưng vẫn khách khí đáp: “Sáng sớm, lúc vừa rời giường tương đối nhiều, nếu không ăn cái gì cũng sẽ choáng váng đầu.”


Cố Kiều ồ một tiếng, từ trong ví cầm một khối ma đường cho nàng: “Ăn nhiều đường một chút.”


Đưa đường cho vị phu nhân này xong, Cố Kiều liền đi tìm trụ trì.


Cố Kiều lần thứ hai đến chùa miểu, không ít tiểu sư phụ đều còn nhớ rõ nàng, biết nàng đến mua núi liền lĩnh nàng đến thiện phòng.


Cũng trùng hợp, trụ trì vừa tiếp đãi xong một vị khách nhân, khách nhân kia từ thiện phòng của trụ trì đi ra, cùng Cố Kiều gặp thoáng qua.

Là một thanh niên ba mươi hơn, dáng dấp đoan chính, y sam đẹp đẽ quý giá.


Đây là khách hành hương thứ hai Cố Kiều ở chùa miểu nhìn thấy.


“Là Cố tiểu thí chủ tới đi?” Bên trong thiện phòng truyền đến thanh âm khoan dung của trụ trì.


Cố Kiều ừ một tiếng, cất bước vào thiện phòng.


Lệnh Cố Kiều hết ý là, trong thiện phòng lại còn ngồi mấy tiểu hòa thượng đầu bóng lưỡng, đều là bốn năm sáu tuổi, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhãn thần nghịch ngợm lại sạch sẽ.


Đầu bóng lưỡng như nhau, xiêm y như nhau, Cố Kiều nhất thời cảm giác mình có chút manh.


Tiểu hòa thượng mở to mắt nhìn Cố Kiều.


Tuy là lần thứ hai Cố Kiều đến chùa miểu, nhưng lần trước các tiểu hòa thượng còn chưa kịp thấy Cố Kiều, liền bị nha hoàn của vị phu nhân kia quát lớn chạy.


Bookwaves.com

Bởi vậy nghiêm chỉnh mà nói, đây mới là song phương lần đầu tiên gặp mặt.


Con ngươi của các tiểu hòa thượng đều trợn tròn.


Thật lâu mới dùng tay nhỏ bé che miệng, tự cho là thanh âm rất nhỏ nói.


“Oa! Trên mặt nàng có đóa phát (hoa)!”


“Vì sao trên mặt nàng sẽ có phát phát (hoa hoa)?”


“Vì sao chúng ta không có?”

“Ta cũng muốn có phát phát (hoa hoa)!”


Các tiểu hòa thượng cứ nói phát phát, bất quá Cố Kiều vẫn là nghe hiểu, là hoa hoa.


Nên, bọn họ cho rằng bớt trên mặt nàng là đóa hoa sao?


“Tự ngươi vẽ phát (hoa) sao?” Một tiểu hòa thượng hỏi.


Đúng vậy, sinh ra đã vẽ rồi, còn rửa không sạch nữa, ngưỡng mộ không? Đố kị không?


Cố Kiều dù bận vẫn ung dung nhìn một đám tiểu hòa thượng hiếu kỳ.


Trụ trì phương trượng hắng giọng một cái, nói với các tiểu hòa thượng: “Các ngươi đi tìm Tịnh Trần sư huynh trước.”


Các tiểu hòa thượng nghiễm nhiên có chút không muốn đi, nhưng mị lực của Tịnh Trần sư huynh hẳn là thật lớn, các tiểu hòa thượng củ kết một hồi, vẫn là đi ra ngoài tìm hắn.


Một chuỗi tiểu hòa thượng lần lượt vượt qua cánh cửa, người cuối cùng bẹp một tiếng ngã sấp xuống.


Cố Kiều ngay tức khắc nhận ra hắn, nhìn mặt nàng không nhận biết, nhưng nhìn dáng vụng về, không phải là viên trôi nước lần trước nhào vào trên đùi nàng sao?


Cố Kiều lại muốn xoa xoa nắn năn hắn, nhưng hắn lưu loát bò dậy, hoàn toàn không cho Cố Kiều cơ hội vươn ma trảo.


Cố Kiều tiếc nuối bĩu môi.


Trụ trì phương trượng ra hiệu Cố Kiều ngồi xuống.


Sau khi ngồi xuống Cố Kiều uống vài hớp trà đắng, nghĩ đến thanh niên nam tử từ trong thiện phòng đi ra ngoài, vì vậy hỏi trụ trì phương trượng nói: “Vừa rồi vị kia là khách hành hương sao? Hay là giống như ta, cũng đến mua núi?”

Trụ trì phương trượng ôn hòa cười cười, nói rằng: “Hắn không phải đến mua núi, là tới thu dưỡng hài tử.”


Cố Kiều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.


Trụ trì phương trượng giải thích: “Tiểu hòa thượng trong miếu đều là cô nhi, có đôi khi, một ít người tốt bụng sẽ đến thu dưỡng bọn họ.”


“Nga.” Không biết sao, Cố Kiều nghĩ tới viên trôi nước ngốc nghếch suốt ngày té lên té xuống vụng về kia, ngốc như vậy, sẽ không có người muốn hắn đi? Dù sao nhiều tiểu hòa thượng cơ trí ở một bên rất dễ so sánh.


Trụ trì phương trượng nói: “Chuyện mua núi ta đề cập qua với sư đệ rồi, hắn nói nếu là Cố tiểu thí chủ thành tâm muốn mua, chùa miểu bên này có thể bán, chỉ là giá tiền, nếu so với trước đắt một chút.”


“Từ trước là bao nhiêu?” Cố Kiều hỏi.


“Hai trăm bốn mươi chín lượng.” Trụ trì phòng triển nói.


“Hôm nay thì sao?” Cố Kiều lại hỏi.


“Hai trăm năm mươi lượng.” Trụ trì phương trượng đáp.


Khóe miệng của Cố Kiều giật một cái: Nghiêm trọng hoài nghi sư đệ ngươi ở bên trong hố ta!


Bookwaves.com

Trụ trì phương trượng nhìn thấu không cam lòng của Cố Kiều, cũng hiểu được giá tiền này đích thật là quá quá cao, nhưng tài vụ của chùa miểu vẫn là sư đệ chưởng quản, hắn nói bao nhiêu, chính là bấy nhiêu, đến trụ trì phương trượng như hắn cũng không có quyền can thiệp.


Trụ trì phương trượng nói: “Nếu như Cố tiểu thí chủ cảm thấy đắt, có thể suy tính những ngọn núi khác.”


Cố Kiều hỏi: “Chùa miểu các ngươi còn có núi khác sao?”


Trụ trì phương trượng thành thực nói: “Đã hết.”


Khóe miệng của Cố Kiều lại co rút: “…”


Tất cả bạc trong tay Cố Kiều cộng lại không đủ mua núi, bất quá lần trước nàng chữa trị cho tiểu công tử của Ôn Tuyền sơn trang, tiền xem bệnh còn chưa lấy.

Lần kia đến khám bệnh tại nhà giá không nhỏ, dùng tận ba mũi adrenalin, dược vật kháng tâm suy tổng cộng chỉ có mấy hộp, tất cả đều để lại cho tiểu công tử.


Nàng quyết định, tìm nhị đông gia đòi thêm chút tiền xem bệnh!


Lúc Cố Kiều xuống núi vị phu nhân kia đã ly khai, xe ngựa cũng không ở.


Cố Kiều không hỏi thăm hướng đi của nàng, xuống núi lên trấn.


Khi nàng đi tới Hồi Xuân đường thì liền phát hiện cửa Hồi Xuân đường cũng ngừng một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa, xe ngựa như vậy dĩ vãng ở trên trấn tuyệt đối không thể nhìn thấy.


Hôm nay thế nào, luôn có thể thấy xe đẹp, đây là đang nhắc nhở nàng… Nàng cũng nên mua chiếc xe ngựa sao?


Vương chưởng quỹ nhìn thấy Cố Kiều rất khách khí, tự mình đón người vào: “Cố cô nương, ngọn gió nào thổi ngươi tới? Ngồi xuống trước, ta pha bình trà cho ngươi.”


Cố Kiều đạm nói: “Uống trà cũng không cần, ta là tới lấy tiền xem bệnh.”


“Ân?” Vương chưởng quỹ sửng sốt, “Tiền xem bệnh gì?”


Cố Kiều nhìn hắn nói: “Tiền xem bệnh Ôn Tuyền sơn trang a, không phải trị bệnh cho tiểu công tử hầu phủ sao? Tiền xem bệnh đâu?”


Nhắc tới cái này, Vương chưởng quỹ quả thực cười đến thấy răng không thấy mắt: “Cố cô nương tới thật đúng lúc, thấy chiếc xe ngựa ngoài cửa kia sao? Hầu phủ! Lần trước nhị đông gia quá khẩn trương, quên tìm bọn họ lấy tiền xem bệnh, ta đoán a, bọn họ chính là đến đưa tiền xem bệnh!”


Nguyên lai là xe ngựa của hầu phủ, thảo nào xa hoa như vậy.


“Nhị đông gia ở phòng thu chi, người muốn đi tìm hắn không?” Vương chưởng quỹ cười hì hì hỏi.


“Không cần, chờ người của hầu phụ kết xong sổ sách ta lại đi tìm hắn.” Cố Kiều dứt lời, xoay người đi sương phòng sau đại đường.


Chân trước nàng mới vừa đi, mành xe ngựa liền bị người xốc lên.


Đầu tiên là một tiểu nha hoàn quần áo ngăn nắp nhảy xuống tới, ngay sau đó, thiếu nữ cả người thanh y, mang mạc ly đại thanh sắc ở dưới sự nâng đỡ của tiểu nha hoàn ưu nhã đi xuống.


Thiên kim bị ôm sai lên sân khấu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.