Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 45: Xuất Chẩn


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 45: Xuất Chẩn


CHƯƠNG 45: XUẤT CHẨN


Dịch giả: Luna Wong – Bão chương ba ngày liên tục, mọi người đọc đã nghiện chưa nè??? Sang ngày mai lịch up trở lại bình thường hen. Chúc mọi người mùng 3 vạn sự như ý


Thực sự Tiêu lục lang không muốn Cố Kiều đi bái phỏng lão hồ ly viện trưởng kia, thế nhưng đề nghị này chiếm được nhất trí của người nhà, người nhà là bà cô.


Lão thái thái: “Ân, là nên đi bái phỏng một chút.”


Tiêu lục lang buồn bực ôm chăn trở về phòng.


Cố Kiều đầy mặt kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi đêm nay… Còn ngủ ở bên chỗ ta nha?”


Đáy lòng của Tiêu lục lang có một trận xấu hổ mạnh: “… Đi nhầm.”


Cố Kiều nhướng mi, hai tay bừa bãi vẫn ôm trước ngực: “Ở tây phòng nửa năm không thấy ngươi đi nhầm, ở chỗ ta ba ngày đã đi nhầm rồi.”


Tiêu lục lang bị nghẹn đến nhĩ căn thẳng phiếm hồng, thở phì phò nói rằng: “Đều nói là đi nhầm rồi!”


Cố Kiều bình tĩnh: “Nga.”


Tiêu lục lang: “…”


——


Cố Kiều nói được thì làm được, đêm đó liền lấy lễ hối lộ viện trưởng ra kiểm đếm.

Ngày mai Cố Tiểu Thuận qua đây ăn điểm tâm, nghe nói tỷ hắn muốn dẫn hắn đi phụ cận Ôn Tuyền sơn trang bái kiến viện trưởng, hưng phấn gào khóc thẳng hô.


Ta lớn như vậy! Còn chưa từng ra cửa xa như vậy!


Ta lớn như vậy! Tỷ của ta còn chưa từng mang ta ra khỏi cửa!


Chân tướng là… Nếu như Cố Kiều không mang theo hắn, Tiêu lục lang sẽ không cho phép một cô nương gia như nàng một mình ra khỏi cửa xa như vậy.


Đi chỗ đó ngồi xe bò bất thành, xe bò quá chậm, không chừng trời đã tối rồi bọn họ còn lắc lư ở nửa đường, nhưng xa hành trên trấn đều đóng cửa, xe ngựa cũng mướn không được.


Tự định giá xong, Cố Kiều mang theo đệ đệ xuất hiện ở Hồi Xuân đường.


Đối mặt với Cố Kiều đột nhiên tới, nhị đông gia có chút thần sắc không hiểu: “Cố cô nương có gì chỉ giáo?”


Cố Kiều mặt không đổi sắc nói: “Ta nghĩ qua rồi, Ôn Tuyền sơn trang quả thực không xa, ngồi xe ngựa một canh giờ sẽ đến, chúng ta nhanh chóng lên đường đi! Xe ngựa ngươi có chứ!”


Ngày hôm qua còn lời thề son sắt không xuất chẩn, thế nào công phu cả đêm lại giở quẻ?


Nhị đông gia nửa ngờ nửa tin nhìn bao phục nàng ôm trong tay, cùng với Cố Tiểu Thuận đồng dạng ôm một bao phục to ở ngoài cửa , “Thế nào còn dẫn theo người và nhiều đồ như vậy? Đều là dùng để chữa bệnh?”


Bookwaves.com

Cố Kiều hàm tiếu lắc đầu: “Những thứ này là lễ năm tặng cho viện trưởng đại nhân, quên nói, viện trưởng của tướng công ta ở phụ cận Ôn Tuyền sơn trang, một hồi xem xong bệnh nhân ta có thể tiện đường đi bái phỏng bái phỏng lão nhân gia hắn!”


Một miệng nước trà của nhị đông gia suýt nữa phun ra ngoài, ta thấy ngươi đi bái phỏng viện trưởng là chính, chữa bệnh mới là tiện đường đi, dùng chùa xe ngựa còn nói tươi mát thoát tục như thế lương tâm có đau không! ! !

Cuối cùng nhị đông gia vẫn thỏa hiệp.


Nhị đông gia, Cố Kiều, Cố Tiểu Thuận cùng với lão đại phu cùng lên xe ngựa.


Xe ngựa chạy rất nhanh, chưa tới một canh giờ liền đã tới trạch tử phụ cận Ôn Tuyền sơn trang, trên tấm biển thật cao viết Lê phủ.


Đây chính là biệt cư của viện trưởng đại nhân.


Có người nói viện trưởng đại vốn là chức vị ở kinh thành, là mẫu thân trong nhà nhiễm trọng bệnh, hắn mới từ quan rời kinh, ở chỗ này mua một tòa biệt cư, cung mẫu thân bảo dưỡng tuổi thọ.


Cố Kiều mang theo Cố Tiểu Thuận xuống xe, gõ vang viện môn đóng chặt.


Không bao lâu, một gia bộc mở cửa cho bọn họ, thấy là hai nông dân quần áo bần hàn, không lộ ra bất kỳ vẻ khinh bỉ nào, ngược lại khách khí hỏi: “Xin hỏi nhị vị là…”


Cố Kiều nói: “Tướng công ta và đệ đệ ta là học sinh của Thiên Hương thư viện, đặc biệt tới bái phỏng viện trưởng đại nhân.”


“A.” Gia bộc kinh ngạc.


“Chuyện gì a?” Trong nhà truyền đến một giọng già nua.


Gia bộc vội quay đầu lại nói: “Hồi lời của lão phu nhân, là học sinh của lão gia!”


Lão phu nhân dùng thanh âm có chút mơ hồ nói rằng: “Vậy còn không mau mời người đến? Trời giá rét đất đông lạnh, để người vào nhà uống chén trà nóng.”

Mặc dù Cố Kiều chưa gặp qua vị viện trưởng kia, nhưng thái độ của người nhà cùng gia bộc hắn, cũng làm cho người cảm giác thật thoải mái.


Gia bộc mở viện môn ra nói: “Nhị vị mời theo ta vào đi, lão gia hắn ra ngoài câu cá, nếu nhanh khả năng lập tức quay về, nếu chậm cũng có thể bầu trời tối mới quay về. Vị mới vừa rồi kia là lão phu nhân nhà của ta, mẫu thân của lão gia.”


Gia bộc mang theo hai người đi bái kiến Lê lão phu nhân, nhưng khi bọn hắn đi tới trước giường của Lê lão phu nhân, đối phương đã ngủ mất rồi.


Bookwaves.com

Lê lão phu nhân đã tới tuổi cao, dường như tiểu anh hài, mỗi ngày tỉnh tỉnh ngủ ngủ không một định số.


“Nhị vị đến phòng trà ngồi một chút ba, ta lên chút trà cho nhị vị.” Gia bộc lại mang Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận đi phòng trà, lại vừa bưng trà, lại vừa đốt than, bắt chuyện thập phần chu đáo, không chút vì thân phận của bọn họ hèn mọn mà có điều khinh mạn nào.


Cố Kiều ngồi một hồi, đoán chừng viện trưởng sẽ không nhanh như vậy trở về, Lê lão phu nhân cũng không nhanh như vậy tỉnh lại, vì vậy nói với bộc nhân nàng tự đi tìm viện trưởng.


Nơi câu cá không tính là quá xa, gia bộc chỉ đường cho nàng.


“Ta cũng muốn đi.” Cố Tiểu Thuận nói.


Cố Kiều dụ dỗ nói: “Vạn nhất lão phu nhân tỉnh lại phát hiện hai ta cũng không ở, sẽ cảm thấy chúng ta chậm trễ.”


“Nga.” Cố Tiểu Thuận ngoan ngoãn ở lại.


Cố Kiều ra trạch tử, chuyển người lên xe ngựa của nhị đông gia.


“Ta còn tưởng rằng sẽ rất lâu.” Nhị đông gia nói.


“Viện trưởng không ở.” Cố Kiều hỏi, “Ngươi nói người bệnh kia ở nơi nào?”


“A, nơi đó.” Nhị đông gia chỉ một ngón tay, chỉ thấy đầu cùng đường nhỏ, nối thẳng núi xanh, chân núi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, trạch viện chằng chịt có thứ tự, chính là Ôn Tuyền sơn trang nổi danh của Định An hầu phủ.


Liên quan đến thân phận của đối phương nhị đông gia không giới thiệu quá nhiều, chỉ nói là tiểu nhi tử của vị hầu gia nào đó ở kinh thành, lúc xuất thế sinh non, từ trong bụng mẹ dẫn theo yếu chứng, nhiều năm như vậy tìm đủ danh y, nhưng thủy chung không khí sắc quá lớn.

“Tuổi của vị tiểu công tử kia không sai biệt lắm với ngươi, trên phố đồn đãi hắn sống không quá mười lăm tuổi.” Nhị đông gia tiếc rẻ nói.


“Đó không phải là chỉ còn một năm?” Cố Kiều năm nay mười bốn.


“Còn không phải sao? Bất quá, cũng có thể chống không qua tháng sáu.”


“Hắn có thật bệnh đến nghiêm trọng như vậy?”


Nhị đông gia thở dài gật đầu: “Đúng vậy, thương cảm hầu phu nhân, dưới gối chỉ có một nhi tử như thế.”


Tuy nói trên tiểu công tử còn có một tỷ tỷ long phượng thai, nhưng đây cũng bù đắp không được thống khổ mất đi nhi tử.


Những thứ tin tức không quan hệ với bệnh tình này nhị đông gia sẽ không thông báo với Cố Kiều.


Khi nói chuyện, xe ngựa đi tới nơi vào Ôn Tuyền sơn trang.


Ở đây đứng thẳng một đền thờ mái cong to lớn, đại tự dùng lưu kim viết Ôn Tuyền sơn trang, mà ở phía bên phải nhất của chữ này dựng thẳng hàng chữ nhỏ lối viết thảo—— Định An hầu phủ.


Mấy người xuống xe ngựa.


Cố Kiều đứng ở dưới đền thờ đại khí rộng lớn, nhỏ bé như thỏ.


Khí phái của hầu phủ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, mà đây còn chỉ là một sơn trang kỳ danh mà thôi.


Nhị đông gia đi ngang qua sơn trang không ít lần, nhưng chân chính tới nơi này cũng là lần đầu tiên, thành thật mà nói hắn cũng bị đền thờ to trước mặt kinh sợ đến. Đương nhiên hắn không biết là, sở dĩ Cố Kiều nhìn đền thờ đờ ra không phải là bởi vì bị kinh sợ, thuần túy là đang suy nghĩ vàng trên đền thờ có phải thật hay không.


Tảo an



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.