Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 40: Học Chữ
CHƯƠNG 40: HỌC CHỮ
Dịch giả: Luna Wong – tới đây mọi người xem đã chưa? Ai từ manhua qua đây nhất định cảm thấy chưa đủ, nhưng ai đọc tiểu thuyết trước nhất định ngán rồi hen. Vốn dĩ định tết mới up mấy chương tết trong truyện này đó, nhưng vì độc giả, vì deadline, vì donate phải cố gắng thôi.
Tiêu lục lang cũng không phải quan hệ tốt với hắn mới chỉ điểm hắn, nếu hắn không tin, quên đi.
Nguyên bản Cố Kiều thật thưởng thức bức họa kia, nhưng vừa nghe là đồ giả nhất thời hăng hái hoàn toàn không có, trả lại cho bức tranh cho tiểu Tần tướng công.
Tiểu Tần tướng công thấy vẻ mặt ghét bỏ của nàng, đột nhiên tựu giải thích: “Ngươi đừng nghe hắn! Bức họa này chính là bút tích thực!”
Cố Kiều như trảm đinh chặt sắt nói: “Tướng công ta nói là giả, đó chính là giả!”
“Ngươi…”
Tiểu Tần tướng công thật giận.
Nếu dĩ vãng, hắn mới không quan tâm một người quái dị nhìn bức tranh của hắn thấy thế nào, nhưng hôm nay cũng không biết là làm sao, hắn không muốn mất mặt ở trước mặt nàng.
Tiểu Tần tướng công thắng lưng: “Là thật! Hắn chưa thấy qua thế diện, không hiểu hội họa!”
“Ngươi mới chưa thấy qua thế diện!” Cố Kiều không cho phép có người hạ thấp tể(con) nhà nàng như thế!
Nếu nói là lần trước tiểu Tần tướng công tới cửa tìm Cố Kiều lấy thư, Tiêu lục lang chỉ là sau nghe kết quả mà thôi, như vậy lúc này coi như là chân chân chính chính lĩnh giáo được lạnh lùng của Cố Kiều đối với tiểu Tần tướng công.
Nàng lại vì mình cãi vả với hắn.
Tiêu lục lang thật sâu nhìn Cố Kiều một mắt, bỗng nhiên lại rộng lượng nhắc nhở tiểu Tần tướng công một câu: “Bức họa này nếu cầm tặng người, ta khuyên ngươi vẫn là chớ làm xấu mặt.”
Nói xong, Tiêu lục lang nói với La nhị thúc: “Quay về thôn đi, La nhị thúc.”
“Được rồi!” La nhị thúc không dính vào chuyện của người tuổi trẻ, cười khanh khách lái xe bò đi.
Tiểu Tần tướng công nhìn bóng lưng của hai người ở trong gió lạnh cùng gặm bánh hành dầu, tức giận đến đặc biệt muốn mắng một câu cẩu nam nữ!
Bất quá, chuyện này rốt cuộc vãn để lại cái gai trong lòng hắn, khi hắn cầm bức tranh về Tần gia, cha hắn không kịp chờ đợi tiến lên đón: “Thế nào? Bức tranh tìm về chưa?”
“Tìm về rồi…” Tiểu Tần tướng công muốn nói lại thôi.
Bookwaves.com
Cha hắn hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì? Không phải bị hư chứ?”
“Không hư… Ai.” Tiểu Tần tướng công cuối cùng vẫn mang lời của Tiêu lục lang nói nói với cha hắn.
Thái độ của cha hắn càng mạnh cứng rắn hơn hắn: “Một người què nói ngươi cũng tin?
“Hắn là học sinh của Thiên Hương thư viện.” Tiểu Tần tướng công tới cửa đi tìm Cố Kiều lấy thư thì gặp qua Tiêu lục lang, khi đó Tiêu lục lang mặc chính là viện phục của Thiên Hương thư viện.
“Học sinh của Thiên Hương thư viện thì sao?” Cha hắn khinh thường nói.
“Bọn họ đều rất lợi hại.” Tiểu Tần tướng công nói.
Cha hắn lơ đễnh nói: “Ngươi không lợi hại sao? Ta tiêu nhiều bạc như vậy thỉnh phu tử từ kinh thành cho ngươi, ngươi làm sao thua bọn họ? Huống hồ, vậy cũng là một số người đọc sách trong khuôn khổ, nào thấy qua thế diện?”
Tiểu Tần tướng công thầm nghĩ, lúc đó ta cũng nói như vậy nha!
Tiểu Tần tướng công thật ra là một người thập phần tự ngạo, nếu người bên ngoài nhắc nhở hắn như thế nửa chữ hắn cũng sẽ không nghe lọt, nhưng nhãn thần cùng khí tràng ngay lúc đó của Tiêu lục lang không hiểu rất có sức thuyết phục.
Sau cùng tiểu Tần tướng công cũng không thể thuyết phục thân cha hắn, mắt mở trừng trừng nhìn cha hắn gói kỹ bức họa kia, để người đưa qua cho quý nhân kinh thành.
——
Đại tuyết liên tiếp rơi ba ngày, đường trong thôn đều phủ hết, xe bò cũng đi không được. Trong thôn nguyên bản có không ít người đều muốn ra chợ mua chút đồ tết chuẩn bị cho năm mới, nhưng bởi tuyết quá lớn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gác lại.
Mấy ngày nay mọi người đều muộn ở nhà, cũng không ai tới cửa tìm lão thái thái nghe hí, lão thái thái chán đến chết, vì vậy để Cố Kiều kêu Tiết Ngưng Hương qua đây.
Lão thái thái chẳng biết Tiết Ngưng Hương cùng Cố Kiều đã từng có khúc mắc, lúc nàng tới chỗ này quan hệ của hai người đã chuyển biến tốt rồi, hơn nữa Tiết Ngưng Hương từ lúc tao ngộ đăng đồ tử, có chút không tránh kịp với nam nhân.
Nàng đối với Tiêu lục lang hoàn toàn nhìn không ra hảo cảm từng có.
Ngược lại Cố Kiều, nàng thường thường dính, khiến cho lão thái thái một lần hoài nghi có phải tiểu quả phụ coi trọng tôn tức nhà mình hay không!
Bất quá Tiết Ngưng Hương may vá tốt lắm, đầu cũng chải đẹp, vẫn là rất được lão thái thái thích.
Bookwaves.com
Năm trước, tiểu thúc tử ở biên quan đưa cho nhà một phong thư.
Tiết Ngưng Hương không biết chữ, vì vậy cầm đến tìm Cố Kiều.
Ách… Cố Kiều đương nhiên cũng không biết chữ, nhưng đến tột cùng là cái gì cho ngươi có một loại cảm giác lỗi là ta đột nhiên biết chữ? Dĩ nhiên đưa thư đến bảo ta đọc cho ngươi nghe?
Cố Kiều quả thực hết đường xoay xở!
“Ta… Ta…” Tiết Ngưng Hương thấy Cố Kiều nhướng mày lên, hốt hoảng nói rằng, “Ngươi… Ngươi không ngốc, ta nghĩ ngươi cũng biết chữ.”
Cố Kiều: Không ngốc và biết chữ lúc nào có thể đi đôi với nhau?
Nhưng mà, Tiết Ngưng Hương không quá muốn đi phiền phức Tiêu lục lang, nhất là bóng ma đáy lòng nàng còn chưa triệt để tiêu trừ, hai… Cũng là nàng minh bạch bản thân từ trước làm không đúng, nên hôm nay mới càng phải tị hiềm Tiêu lục lang.
Tiết Ngưng Hương cúi đầu, chẳng biết làm thế nào cho phải.
Cố Kiều buồn bực túm đầu nhỏ, nàng cũng là một người ăn mềm không ăn cứng. Tiết Ngưng Hương ngang với nàng, vậy xác định vững chắc ngang không lại nàng, nhưng Tiết Ngưng Hương vừa tỏ ra yếu kém, nàng cũng ngang không nổi.
Cố Kiều cảm giác lòng của mình kỳ thực không mềm như thế, chủ yếu vẫn là Tiết Ngưng Hương giúp nàng chia sẻ không ít việc châm tuyến, đây là một hàng xóm rất hữu dụng.
Nàng cũng muốn làm một hàng xóm hữu dụng, để đổi lấy ngày sau Tiết Ngưng Hương giúp nàng gánh chịu tất cả việc châm tuyến trong nhà!
Vì vậy Cố Kiều cầm thư đi phòng của Tiêu lục lang, hôm nay nàng tiến phòng hắn đã không cần gõ cửa.
Mấy ngày nay Tiêu lục lang đều ở trên giường tĩnh tâm dưỡng thương, biết hắn phải học bài, Cố Kiều tự mình làm một có bàn nhỏ có thể đặt lên giường, lúc này hắn luyện tự ở trên bàn nhỏ.
Thiếu niên lang mười bảy tuổi, dáng người gầy, mặt mày thanh lãnh, cổ tay như ngọc cốt, khí chất như lan.
Trên đời này sao có thể có người đẹp mắt như vậy nhỉ?
Cố Kiều sờ cằm.
“Có việc?” Tiêu lục lang phát hiện nàng tới, quay đầu nhìn nàng.
Cố Kiều nhiều lần nhìn hắn chằm chằm đều bị hắn túm đuôi, nhưng Cố Kiều chẳng xấu hổ lần nào, nàng thoải mái đi tới, ngồi xuống bên kia của bàn nhỏ, đem thư cho hắn: “Tìm ngươi đọc thư.”
Lúc nói chuyện, Cố Kiều nhìn thấy đồ trên bàn nhỏ: “Di? Đây là cái gì?”
“Hồng chỉ, Phùng Lâm cho.” Tiêu lục lang nói.
Cố Kiều trái lại không để ý lai lịch của nó, nàng tò mò hỏi: “Dùng làm gì?”
Tiêu lục lang suy nghĩ một chút, nói: “Cắt dán cửa sổ, viết câu đối xuân.”
Ánh mắt của Cố Kiều nhất thời trở nên sáng trông suốt, nàng còn chưa từng cắt dán cửa sổ, cũng chưa từng dán câu đối.
Kiếp trước luôn nhìn người khác dán, nàng cũng từng ngưỡng mộ, chỉ là ở trong nhận tri của nàng, đây đều là chuyện ở lúc một nhà đoàn viên mới có thể làm.
Nàng không có người nhà để đoàn viên, cũng không cần làm việc này.
“Muốn viết không?” Tiêu lục lang hỏi.
“Ta không biết.” Cố Kiều cúi đầu, chụm chụm hai ngón trỏ của mình lại với nhau.
Tiêu lục lang nhớ lại hình dạng nàng chỉ vào từng chữ trên phương thuốc hỏi hắn đọc thế nào, cũng nhớ lại trước giải phẫu hình dạng nàng không nói hai lời nắm cán bút lên muốn ký tên.
Nguyên lai nàng muốn học viết chữ.
Cố Kiều: Không! Ta không muốn!
Tiêu lục lang đặt thư tịch với lá thư từ trên bàn xuống giường, trải một tấm hồng chỉ ra: “Ta dạy cho ngươi.”
Cố Kiều: “…”
Tiết Ngưng Hương: Hey, không phải các ngươi lđã quên cái gì không ←_←