Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 33: Dễ Dụ
CHƯƠNG 33: DỄ DỤ
Dịch giả: Luna Wong
Lúc này Cố gia tính là thương gân động cốt, bốn mươi lượng bạc, vốn ban đầu đều nộp phạt hết, còn có Cố Đại Thuận tân tân khổ khổ bị thiết kế, lúc này cũng băng đến không muốn không muốn.
Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, Cố gia hẳn là không khí lực tới cửa tìm tra nữa.
Cố Kiều rất vui vẻ, cơm tối đều ăn hơn nửa chén.
Buổi chiều một ngày này lại nhẹ nhàng rơi chút tuyết, nhưng cũng không lớn, rơi trong chốc lát liền ngừng, không ảnh hưởng mặt đường hành tẩu, chỉ là có chút lạnh, Tiêu lục lang về đến nhà thì tay đều đông cứng.
Cố Kiều mang canh gừng nấu xong đưa cho hắn.
Dù là đông lạnh thành như vậy, hắn uống canh gừng cũng không nhanh không chậm, đó là thanh quý cùng ưu nhã từ trong xương lộ ra ngoài.
Cố Kiều không nháy mắt nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Hắn nghiêng đầu lại hỏi.
Bị túm đuôi Cố Kiều một chút cũng không xấu hổ, mỉm cười cười: “Không có việc gì, ngươi uống, ta đi bưng cơm!”
Cố Kiều bưng cơm nước hâm trong nồi lên, kêu lão thái thái cùng ăn cơm.
Mới ăn được phân nửa, trong nhà liền tới một vị khách không mời mà đến.
“Ta đi mở cửa.” Cố Kiều buông chén đũa.
“Ta cho.” Tiêu lục lang trước nàng một bước chống quải trượng đứng lên.
“Ăn của ngươi.” Lão thái thái nói với Cố Kiều.
Mặc dù ở trong nhận tri của lão thái thái, Tiêu lục lang mới là điệt tôn của nàng, Cố Kiều chỉ là tôn tức, nhưng nàng chưa từng thiên vị Tiêu lục lang.
Cố Kiều tiếp tục ăn cơm, Tiêu lục lang lấy then cửa xuống, mở cửa nhà ra, phát hiện đứng ở cửa không phải người trong thôn, mà là một đôi chủ tớ trẻ tuổi.
Vị công tử trẻ tuổi này quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất tự phụ, vừa nhìn đó là chủ tử của đại hộ nhân gia.
Tiêu lục lang có chút ngoài ý muốn, đương nhiên bọn họ cũng thật bất ngờ, bọn họ là tìm đến cô nương Cố gia, lại trăm triệu lần không ngờ tới mở cửa đúng là một thiếu niên lang.
Thiếu niên lang mặc viện phục bạch sắc của Thiên Hương thư viện, một thân khí chất sạch sẽ, xuất trần thoát tục, ngũ quan tinh xảo, mi mục như họa.
Thâm sơn cùng cốc như vậy, lại có bực thiếu niên tinh xảo như ngọc này, chủ tớ hai người không hẹn mà cùng giật mình sửng sốt một chút.
Vị công tử trẻ tuổi kia đã mở miệng: “Xin hỏi… Là nhà của Cố cô nương phải không?”
“Các hạ là ai? Tìm nội nhân có chuyện gì?” Ngữ khí của Tiêu lục lang thanh lãnh hỏi.
Nội nhân?
Công tử trẻ tuổi lại sửng sốt một chút: “Ta họ Tần…”
“Tiểu Tần tướng công?” Cố Kiều chẳng biết lúc nào đã đi tới, cổ quái nhìn công tử trẻ tuổi ngoài cửa, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Bookwaves.com
Tiểu Tần tướng công vừa thấy là nàng, sợ đến thiếu chút nữa quay đầu chạy: “Lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng! Sao ngươi lại ở chỗ này!”
Cố Kiều nói: “Đây là nhà ta, ta không ở nơi này thì nên ở nơi nào?”
“Tại sao ngươi sẽ ở Cố…” Nói đến phân nửa, tiểu Tần tướng công mạnh ý thức được cái gì, nghẹn họng nhìn trân trối nói, “Ngươi… Ngươi chính là… Cố cô nương?”
Cố Kiều nhướng mi, sờ sờ cằm: “Nguyên lai ngươi còn không biết ta là ai a.”
Uổng công nguyên chủ dây dưa hắn lâu như vậy, hắn ngay cả thân phận của nguyên chủ cũng chưa từng hỏi thăm một chút.
Sắc mặt của Tiêu lục lang băng lãnh xuống, hắn lạnh lùng nhìn tiểu Tần tướng công một mắt, cũng không quay đầu lại vào nhà!
Cố Kiều: “Ai —— ”
Không hiểu cảm thấy tướng công sinh khí!
Lúc này tiểu Tần tướng công mới phát hiện chân của Tiêu lục lang có tật, hắn đã nói rồi, một thiếu niên tuấn mỹ như thế làm sao sẽ thú một kẻ ngu không tuân thủ nữ tắc chứ? Nguyên lai là một người què.
“Ngươi tới nhà của ta làm cái gì?” Cố Kiều lãnh đạm hỏi.
Vì vậy tiểu Tần tướng công lại phát hiện một chuyện khác, đó chính là trong mắt kẻ ngu si của tựa hồ không có cuồng nhiệt dĩ vãng với hắn nữa, hơn nữa kẻ ngu si này nhìn qua một chút cũng không choáng váng.
“Có việc thì nói, không có việc gì đi thong thả không tiễn.” Lúc nói chuyện Cố Kiều đóng cửa.
Tiểu Tần tướng công lấy lại tinh thần, đè cửa lại nói: “Ta là tới hỏi ngươi có nhặt được một phong thư hay khôn?”
Trong bao phục của hắn bạc bị Chu thị Lưu thị nhặt, nhưng tín hàm không có, sẽ tùy ý rơi trên đường cái, các bộ khoái không tìm được, liền nghĩ tới Cố gia cô nương từng quay về hiện trường, có lẽ nàng nhặt được cũng không nhất định.
Các bộ khoái không nói Cố gia cô nương chính là kẻ ngu si của Thanh Tuyền thôn, không thôi tiểu Tần tướng công nhất định không sẽ tự mình tìm tới cửa.
Nghe xong tiểu Tần tướng công nói, Cố Kiều kinh ngạc.
Thành thật mà nói, nàng cũng không ngờ tới người mất của dĩ nhiên là hắn, trong mộng nàng chỉ lo nhìn Tiêu lục lang, nào còn nhớ rõ dáng dấp của người mất của ra sao?
Bất quá lá thư này nàng trái lại thật có nhặt được.
Cố Kiều xoay người vào nhà, lấy thư ra, đi ra cửa hỏi hắn nói: “Ngươi nói cái này?”
Con ngươi của tiểu Tần tướng công sáng ngời: “Quả thực bị ngươi nhặt được! Bất quá, sao ngươi không nói với bộ khoái?”
Cố Kiều buông tay: “Bộ khoái cũng không có hỏi mà.”
Đây… Cũng phải a.
Bộ khoái quên mất.
“Nè.” Cố Kiều rộng lượng đưa tín hàm cho hắn.
Tiểu Tần tướng công vội vàng cầm tín hàm, trên tín hàm phong sáp, không có vết tích bị động qua.
Bookwaves.com
Mất mà phục đắc kinh hỉ để tiểu Tần tướng công trong nháy mắt đổi cái nhìn với nàng, có thể từ trước nàng làm ra việc ngốc kia chỉ là bởi vì đầu óc mất linh quang mà thôi, nhưng bản tính nàng không xấu, là một cô nương tốt không nhặt của rơi.
“Thực sự đa tạ ngươi!” Tiểu Tần tướng công từ đáy lòng nói rằng.
Cố Kiều tà tà liếc hắn một mắt, mạn bất kinh tâm nói rằng: “Chỉ một câu cảm tạ bằng miệng sao?”
Tiểu Tần tướng công sửng sốt.
Cố Kiều cười nhạt nói: “Không cho chút tính chất thực, thí dụ như bạc các loại?”
Tiểu Tần tướng công hóa đá.
Vừa khen tiểu cô nương không nhặt của rơi nữa?
Một khắc đồng hồ sau, Cố Kiều cầm một trăm lượng bạc vào nhà. Số tiền này là nhiều gấp ba lần Chu thị cùng Lưu thị cướp được, hơn nữa còn là tiểu Tần tướng công cam tâm tình nguyện cho, hợp lý lại hợp pháp!
“Di? Tướng công đâu?” Cố Kiều nhìn lão thái thái hỏi.
Lão thái thái chép miệng nhìn hướng gian nhà của Tiêu lục lang.
Cố Kiều đẩy cửa vào phòng.
Tiêu lục lang đang chép sách, sắc mặt băng lãnh.
Cố Kiều đem bạc hố được… Ách không, ôm bạc cầm tới tay qua đó, nhẹ nhàng mà đặt ở trên bàn của Tiêu lục lang.
Tiêu lục lang nhìn cũng không liếc mắt nhìn.
Cố Kiều nhẹ giọng nói: “Tức giận rồi?”
Tiêu lục lang nhàn nhạt quay thân thể, không để ý tới Cố Kiều.
Dáng dấp ngạo kiều này, làm Cố Kiều manh đến hỏng.
Cố Kiều tiến tới, cúi eo nhỏ xuống, ở bên tai hắn thấp giọng than thở: “Ngươi nói ta tuổi quá trẻ, sao mắt lại mù nhỉ? Rõ ràng hắn xấu như vậy…”
Tiệp vũ của Tiêu lục lang khẽ run lên.
Cự ly gần quá, hô hấp của nàng tất cả đều rơi vào trên tai của hắn.
Cố Kiều khinh ngôn tế ngữ nói: “Ta không biết là thư của hắn, tùy tiện nhặt, nhặt về đến chính mình đều đã quên. Vừa rồi hắn tới tìm ta lấy thư, ta hố hắn một trăm lượng.”
Tất cả không hài lòng ở đáy lòng Tiêu lục lang đều tan thành mây khói trong câu nói sau cùng này.
Đều hố tiểu Tần tướng công rồi, xem ra thật hết hy vọng rồi.
Kỳ thực hắn không nên tức giận, bọn họ nguyên vốn cũng không phải là phu thê chân chính, hắn cũng sẽ có một ngày rời khỏi nàng, rời khỏi nơi này, nàng cùng tiểu Tần tướng công thế nào, từ trước hắn không ngại, hôm nay cũng không nên chú ý.
Chỉ là bản thân hắn đều nói không được, cơn tức mới vừa rồi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Cố Kiều mềm dụ dỗ nói: “Không tức giận nữa nha, sau này ta cũng không nhìn hắn nữa.”
“Tùy ngươi nhìn.” Tiêu lục lang lạnh như băng nói rằng.
Cố Kiều mỉm cười, nhẹ giọng nói ở bên tai Tiêu lục lang: “Hắn không đẹp bằng ngươi.”
Tiêu lục lang: “…”