Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 3: Hòm Thuốc
#5/8/2021
Edit by MikiKobayashi1031
Chương 3: Hòm thuốc
Cái hộp này không lớn, nhìn qua thập phần cũ nát, giống như là ở đâu đó từng bị dữ dội đập phá, bị quẳng lung tung, bên ngoài cũ kĩ, sơn cũng bị tróc, ai không biết còn tưởng là nhặt về từ đống rác.
Nhưng mà cái hộp nhỏ xấu xí này, lại làm cho đáy lòng Cố Kiều dâng lên cảm giác quen thuộc vô hạn.
Cố Kiều chậm chạp mở hộp thuốc ra, kết quả khi nhìn thấy dược phẩm bên trong, đầu óc của nàng lúc này bỗng nổ “bùm” một tiếng.
Không phải chứ?
Hộp thuốc của mình!
Tại sao nói lại ở đây?
“Ta không nằm mơ chứ?”
Cố Kiều tự véo mình một cái, đau quá! Không phải mơ!
Cái hộp cũng là thật, tất cả dược phẩm bên trong cũng đều là hàng thật giá thật!
Cố Kiều nhớ lại, khi máy bay xảy ra chuyện hộp thuốc nhỏ cũng ở bên cạnh nàng, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này mà nó cũng tới đây được sao?
Chỉ là…!Sao nó lại thành bộ dạng phế phẩm này? Ánh kim thổ hào lóe mù mắt người đâu?
Lúc trước khi hộp thuốc nhỏ vẫn còn kim quang lóng lánh, Cố Kiều toàn chê nó xấu, bây giờ trở nên rách rưới, Cố Kiều liền cảm thấy nó càng xấu xí hơn.
Nhưng mà không thể nhịn nổi cảm giác thân thiết từ đáy lòng cuồn cuộn mà lên, Cố Kiều không kìm được mà ôm khư khư cái hộp: “Tỷ tỷ sẽ không chê ngươi xấu nữa, sau này tỷ tỷ sẽ đối xử tốt với ngươi!”
Cố Kiều lau hộp thuốc nhỏ một phen, cũng may chỉ là bề ngoài của nó xấu, đồ vật bên trong đều không bị hư hại gì.
Cố Kiều lấy mấy khối băng gạc và một chai nước muối sinh lí trong hộp thuốc ra, tiêu độc cho vết thương, sau đó bôi cao dược kháng khuẩn lên.
Tiếp đến uống hai viên thuốc tiêu viêm, vốn cho rằng phải băng bó, nhưng sau đó lại phát hiện không cần thiết nữa.
Xử lý xong vết thương, Cố Kiều cảm thấy hơi đói bụng, nàng đem cái hộp thuốc bỏ vào trong ngăn tủ, dự định đi vào bếp tìm một chút đồ ăn.
Nhưng trước đó, nàng phải thay y phục đã.
Cố Kiều do dự một chút, đi qua phòng khác, gõ cửa phòng Tiêu Lục Lang.
“Chuyện gì?”
Trong phòng truyền đến giọng nói băng lãnh của Tiêu Lục Lang.
Cố Kiều nói: “Ta muốn mượn y phục của ngươi, trong tủ đến áo ngoài cũng không có, ta không có đồ để thay.”
Tiêu Lục Lang rất lâu không trả lời, ngay lúc Cố Kiều cho là hắn sẽ không cho nàng mượn y phục thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Tiêu Lục Lang đưa cho nàng một bộ trường sam khô ráo.
Chất liệu may trường sam cũng không tốt lắm, bề ngoài cũng hơi cũ, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ.
Nếu là ở kiếp trước, Cố Kiều tuyệt sẽ không mặc y phục của một nam nhân, nhưng người tính không bằng trời tính, không mặc cái này, chẳng lẽ đi mặc đống quần áo sớm đã mốc trong tủ kia sao?
Thay y phục xong, Cố Kiều thuận tay đem quần áo bẩn đi giặt, sau đó tới phòng bếp.
Phòng bếp rất sạch sẽ, chắc là Tiêu Lục Lang dọn dẹp.
Vại đựng gạo rỗng tuếch, nhưng hồi nãy Tiêu Lục Lang nói, vẫn còn nửa vò bột ngô, không chỉ có thế, Cố Kiều còn phát hiện ra có hai cái trứng gà và một bó hành hoa trong tủ nữa.
Cố Kiều lấy trứng gà và bột ngô làm thành hai cái bánh, rải lên thêm một chút hành thái cắt nhỏ, bột còn thừa lại vừa khéo để nàng nấu được non nửa nồi bánh canh bột ngô.
Cố Kiều bưng đồ ăn đã làm xong ra phòng khách.
Cửa phòng của Tiêu Lục Lang khép hờ.
Trong trí nhớ, hai người luôn luôn ăn riêng, Tiêu Lục Lang nấu cơm, sẽ để phần nguyên chủ trong nồi, nhưng nguyên chủ đại đa số thời điểm đều sẽ ăn bên Cố gia.
Cố Kiều dừng một chút, vẫn quyết định gõ cửa phòng của Tiêu Lục Lang.
“Chuyện gì?”
Giọng nói thanh lãnh của Tiêu Lục Lang từ trong phòng truyền ra.
Cố Kiều nói: “Ta nấu cơm tối rồi, có muốn ăn cùng không?”
Cố Kiều rất ít khi xuống bếp, cho dù xuống cũng sẽ chừa phần hắn ra, cho nên, hắn vốn định chờ Cố Kiều ra sẽ tự mình đi nấu.
Tiêu Lục Lang nghi ngờ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
“Không ăn thì ta ăn trước đây.” Cố Kiều là muốn đợi hắn, nhưng nàng đã đói meo đến nỗi da bụng dán da lưng rồi, chỉ chưa té xỉu xuống đất nữa thôi.
Nàng nhất định phải nhanh chóng bổ sung thể lực.
Cố Kiều vừa ngồi xuống, vẫn chưa kịp cầm đũa thì cửa phòng két một tiếng mở ra.
Tiêu Lục Lang đi ra.
Tiêu Lục Lang cũng không phải tới ăn cơm.
Chỉ có điều, khi ánh mắt hắn lơ đãng rơi vào trên người Cố Kiều liền lập tức dừng lại.
Trường sam hắn đưa cho Cố Kiều chính là bộ hắn đã không mặc vừa nữa, nhưng Cố Kiều mặc vào thì vẫn hơi rộng khiến cơ thể nhỏ bé gầy yếu lộ ra, nhìn qua có chút vụng về.
Đại khái là để cho tiện làm việc, nàng buộc hết tóc và xắn tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, nhỏ gầy.
Không có ương ngạnh điên cuồng của ngày trước, chỉ có lặng yên ngồi ở chỗ đó, nghiêm túc ăn cơm.
Không hề giống nàng.
Ánh mắt của Tiêu Lục Lang hơi dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng dời đi.
Lúc này, Cố Kiều đã phát hiện ra hắn, nói với hắn: “Tới đây, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Đối diện Cố Kiều bày biện một bộ bát đũa khác, nhìn ra được nàng hai lần nàng mời đều không phải thuận miệng, thật sự làm đồ ăn cho Tiêu Lục Lang.
Nhưng mà Tiêu Lục Lang không nhúc nhích.
Cố Kiều hiểu được hắn đang lo lắng cái gì, quan hệ của nguyên chủ và hắn không tốt, đột nhiên làm đồ ăn cho hắn, rất dễ khiến người ta sinh nghi, nhưng Cố Kiều không có cách nào giải thích mình đã không phải là người lúc trước nữa.
Nghĩ nghĩ, Cố Kiều nói: “Trong nhà củi lửa không nhiều lắm, bây giờ không ăn, một hồi lại phải lãng phí củi lửa nữa.”
Không biết có phải câu nói này kinh động đến Tiêu Lục Lang hay không mà hắn rốt cuộc cũng ở phía đối diện nàng ngồi xuống.
Lần đầu nguyên chủ gặp Tiêu Lục Lang là bị dung mạo của hắn kinh diễm, nếu không cũng sẽ không mang hắn về.
Trong mắt người ngoài nguyên chủ ghét bỏ Tiêu Lục Lang ngoại trừ chân hắn bị tật ra thì không còn gì khác, nhưng Cố Kiều nhìn ra thì không phải như vậy.
Nguyên chủ ngốc, Cố Kiều lại không ngốc, có một số việc nguyên chủ không nhìn rõ ràng, Cố Kiều lục lại ký ức thì cái gì cũng đều hiểu.
Tiêu Lục Lang, căn bản chính là cố ý khích giận nguyên chủ.
Hắn không muốn ở cùng phòng với nguyên chủ, không muốn nguyên chủ thân cận mình.
Trùng hợp thật, nàng cũng có ý đó.
Đừng thấy nàng ngoài miệng đùa giỡn hắn, nhưng nếu thật để nàng và hắn làm chuyện gì, sợ là nàng làm không được.
Cố Kiều rất nhanh đã ăn xong, đem bát đũa của mình đi xuống bếp, vác một cái sọt ra.
Tiêu Lục Lang không hỏi nàng làm cái gì, nàng cũng không nói, giữa hai người nhất quán như thế.
Nào biết Cố Kiều đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: “Mới vừa rồi không lừa ngươi, củi thật sự đốt hết rồi.
Thừa dịp trời chưa tối lắm, ta ra sau núi chặt chút củi.
Một lát nữa có thể trời sẽ mưa, nếu như ta chưa trở về, ngươi nhớ đem y phục vào với.”
Tiêu Lục Lang nhìn nàng một cái rất sâu.
Lúc trước Cố Kiều không nhìn ra sắc trời thay đổi, cũng sẽ không nói việc mình sẽ làm.
Sau khi Cố Kiều ra cửa, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Lục Lang và thức ăn trên bàn không có thể ăn hay không.
Trong nhà nghèo đói, Tiêu Lục Lang lại không chào đón Cố Kiều nhưng cũng sẽ không cãi nhau chuyện lương thực.
Hắn nhíu nhíu mày, cầm lấy đũa, kẹp một khối bánh trứng gà rắc hành thái lên.
TBC.