Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 8: Không biết nguy hiểm!


Đọc truyện Thú Phu Cường Cường Thưởng – Chương 8: Không biết nguy hiểm!

Editor: Bạch Ân Hy (Hy Hy)

Thiên Dạ ngồi trên giường, một ngày một đêm không ăn gì khiến cho thân thể
nàng có chút suy yếu, lão hổ ở đây,nàng không dám đi ra ngoài tìm thức ăn, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ như vậy, dần dần, nàng bị đói đến
choáng váng hoa mắt, không ngồi nổi, vô lực nằm xuống giường.

Lão hổ nằm trên mặt đất, dường như phát hiện nàng có chút không phù hợp, từ mặt đất đứng dậy, đi ra ngoài động. Trong chốc lát, trước miệng đã gậm
một khối thịt tươichảy máu đầm đìa mà tiến vào. Nó nhảy lên giường,
đẩy đẩy Thiên Dạ, rồi mới đặt khối thịt kia đặt ở bên cạnh nàng, xoay
người lại nhảy xuống khỏi giường đá, nằm úp sấp trên mặt đất, con ngươi
vàng nhạt sắc bén mở to nhìn nàng.

Thiên Dạ mở mắt, nhìn tới vật
bên người, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, ngay lập tức làm cho dạ
dày trống rỗng của nàng nổi lên một trận ghê tởm.

“Ọe..”

Nàng bấu chặt chiếc giường, khổ sở nôn khan.


Chà xát khóe miệng đến mỏi mệt, nâng đôi mắt nhìn lão hổ một cái, liền đẩy
khối thịt tươi còn chảy máu đầm đìa qua bên cạnh, rồi mới nằm lại trên
giường, đưa lưng về phía nó tiếp tục nhắm mắt.

Suynghĩ kia của lão hổ làm sao nàng có thể không rõ, nhưng là, quả thật nàng không ăn
vô kiểu đồ ăn này được, nàng là người, không phải dã thú.

Ánh nhìn sắc bén của lão hổ hiện lên sự nghi hoặc, bình tĩnh nhìn bóng lưng Thiên Dạ trong chốc lát. Bỗng nhiên, nó lại đứng dậy, chạy ra ngoài
động. Lần này, thời gian nó rời khỏi hơi dài một chút, thời điểm trở về, trước miệng còn ngậm một dây dài toàn những quảcây chạc * ăn được,
nhảy lên giường đá, đặt những quả cây chạc sau lưng nàng, dùng cái đầu
lớn đầy lông xù nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng.

[* quả cây chạc: thật ra
Hy không hiểu cái này, cv để là quả thực chạc cây, không có raw nên Hy
ghi vầy, nếu bạn nào biết cmt cho Hy với nhé!]

Thiên Da mở mắt,
xoay người nhìn nó, từ việc nó quan tâm nàng điểm này, nàng phát hiện
mình không phải rất sợ nó. Ít nhất nó đối xử với nàng tốt hơn nam nhân
kia nhiều.

Lão hổ bắt đầu ngậm quả chạc, đưa tới trước mặt nàng,
trong mắt Thiên Dạ hiện lên vẻ kinh ngạc, lão đầu hổ này lại có linh
tính như vậy, thế nhưng lại chạy đi hái quả ăn được cho nàng!

Nàng chống đỡ sự mỏi mệt ngồi dậy, nhận quả chạc trong miệng của nó, lão hổ
liền nhảy xuống giường đá, nằm sấp trên mặt đất, mở cặpmắt hổ lợi hại
kia nhìn nàng.

Hạ thấp con ngươi, nhìn trái cây non mềm mọng nước trước mặt, nội tâm của nàng xẹt qua sự lo lắng, ngửi được mùi hương hoa quả, bụng đã không chút do dự kêu lên‘rột rột’, Thiên Dạ liếm môi,
hái trái cây xuống đặt vào miệng ăn.

Lão hổ yên lặng liếc nhìn nàng, đôi mắt vàng nhạt chớp cũng không chớp, tựa nhìn nhìn xem nàng ăn là một sự việc thú vị vậy.


Dưới ánh mắt của lão hổ, Thiên Dạ ăn vài trái cây đã no rồi, thu mấy quả còn lại sang một bên, cất giữ lại để lần sau khi đói bụng còn ăn được.

Trên người bởi vì đã ăn thức ăn mà có chút khí lực, Thiên Dạ ngồi trên
giường thở dài một tiếng, tuy rằng hoa quả này ăn rất tốt, cũng không
thể lần nào cũng ăn quả có nước chứ?

Hẳn là có biện pháp khác,
tia sáng trong mắt nhắm đến khối thịt tươi vẫn bị bỏ sang một bên. Trong nháy mắt, não chợt lóe ý tưởng, nàng có thể làm chín khối thịt kia để
ăn, nhưng màlàm sao để tìm được mồi lửa đây, ân, đó là một vấn đề.

Hiện tai, quan trọng là trước khi nam nhân kia trở về phải nghĩ biện pháp
trốn thoát, ánh mắt của nàng không khỏi dời đến trên thân lão hổ đầu,
một cái chủ ý lặng lẽ sinh ra trong đầu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong phút chốc, một ngày liền trôi qua như vậy, quả chạc đã ăn
gần hết, Thiên Dạ ôm bụng, ánh mắt thẳng tấp nhìn đại lão hổ đang nhắm
mắt dưỡng thần.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng, lỗ tai nó
giật giật, mắt hổ mở ra, một mắt nhìn Thiên Dạ, sau đó liền đứng lên đi
ra ngoài động.

Đôi mắt Thiên Dạ sáng ngời, vội vàng đi xuống từ

trên giường, sau khi đứng ở cửa hang nhìn nó hoàn toàn đi xa, mạnh mẽ
chạy tới hướng tương phản với hướng đi của lão hổ. Lúc này đây, một phần giây nàng cũng không dừng lại, chạy nhanh như điên, không thấy được tóc bị gió thổi loạn, cũng không cảm giác được dưới bị hòn đá bén nhọn cứa
phải, tựa như phía sau thân thể nàng có một vật khổng lồ truy đuổi, cho
dù tóc nàng bị ướt thấm đẫm mồ hôi trên trán, da thịt lõa lồ bên ngoài
miếng da thú bị nhánh cây, cỏ dại hai bên cắt qua, nàng cũng không ngừng không ngừng chạy như điên.

Mặt trời dần nghiêng về phía Tây, một bóng dáng nho nhỏ yêu kiều chạy nhanh trong rừng cây, trên da thịt trắng nõn đều là những vết thương đỏ tươi, đôi chân nhỏ đã nổi đầy bọt nước, nhưng nàng vẫn cố chạy về phía trước, cho đến khi, trước mắt xuất hiện một mảnh bụi cỏ cao rậm rạp, ước chừng có một người rất cao!

Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Dạ mừng rỡ, không chút do dự chạy vào, rồi mới ngồi trên đất miệng thở hổn hển. Bởi vì thời gian chạy nhanh làm cho khuôn mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi không ngừng rơi xuống từ trên trán, rơi trên mặt, đôi mắt của nàng bắt
đầu đánh giá bốn phía, ngoại trừ cỏ dại cao, cái gì cũng không nhìn tới.

Nơi này, hẳn là hắn sẽ không tìm tới chứ?

Trong lòng Thiên Dạ suy nghĩ như vậy, nâng con ngươi nhìn sắc trời, hiện giờ
đã có chút u tối, xem ra nàng phải tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai
tiếp tục quyết định. Ngay lúc nàng vừa mới đứng lên, bỗng một cái cây
mây mạnh mẽ tráng kiện cuốn lấy bụng nàng, thân thể không tự chủ được bị nó kéo sâu vào bên trong bụi cỏ cao!

“A a ―――”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.