Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 20: Nam nhân không mời mà đến


Đọc truyện Thú Phu Cường Cường Thưởng – Chương 20: Nam nhân không mời mà đến

Editor: Phượng Chi Hạ.

Tiếng khóc bi thương của Thiên Dạ không hiểu tại sao lại khiến thân hình cường tráng của Thunder tạm dừng chuyển động trong giây lát, cảm giác khác thường nằm sâu bên trong nội tâm lại một lần nữa xuất hiện, đôi đồng tử màu vàng ánh trăng không hề chớp động mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của Thiên Dạ, dung nhan tuấn mỹ tràn ngập thần sắc phức tạp.

Thân dưới của Thunder tiếp tục đâm vào hoa huy*t mấy trăm lần, cuối cùng cũng đem mầm móng tinh hoa nóng ấm phun vào bên trong thân thể của nữ nhân dưới thân.

Cả người Thiên Dạ bỗng chốc trở nên cứng đờ khi cảm nhận được bên trong thân thể của mình đột ngột bị một cỗ lửa nóng thiêu đốt, loại cảm giác khó tả này không khỏi khiến cho nàng ngây người trong nháy mắt.

Thân hình cao lớn của Thunder trong nháy mắt rời khỏi người Thiên Dạ rồi rối ren đi ra khỏi nhà đá, chỉ để lại trên giường một khối thân thể trần trụi mềm mại, giữa hai bắp đùi tuyết trắng có một dòng máu đỏ tựa như con suối ngoằn ngoèo chạy dài.


Thiên Dạ vô hồn nhìn đâm đâm vách ngói đơn sơ trên đỉnh đầu, hai dòng thanh lệ vô thức từ hai gò má chảy xuống.

Tại thời điểm Thunder đã rời đi được nửa canh giờ thì Thiên Dạ mới gian nan từ trên giường đá ngồi dậy, nhịn xuống đau nhức dưới thân miễn cưỡng đem hai bắp đùi khép lại, sau khi thực hiện xong động tác nhỏ này, khuôn mặt của nàng cũng che kín mồ hôi lạnh.

Đột nhiên từ bên ngoài có tiếng bước chân trầm trọng truyền vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt dâng lên tràn ngập thần sắc khủng hoảng, thân thể yêu kiều không khỏi sợ sệt lui về phía sau, tận đến khi thấy được nơi cửa nhà xuất hiện một cái bóng dáng cường tráng nhưng không phải là Thunder thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy nhiên khuôn mặt vốn trắng bệch lại nhanh chóng trở nên đỏ ửng, bối rối che dấu thân hình trần như nhộng của mình.

“Không nên nhìn!”

Đôi mắt xinh đẹp hoang mang nhìn khắp xung quanh nhằm tìm kiếm một thứ gì đó đại loại như da thú để che chắn thân thể, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ thấy mỗi mảnh da thú rách nát mà nàng mang lúc trước đã bị Thunder xé nát.

“Không phải sợ! Ta không có ác ý! Cái này nàng cầm lấy!”

Thấy Thiêm Dạ chấn kinh giống như một con thỏ nhỏ, sâu bên trong đôi đồng tử màu xanh lá của nam nhân hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt, tựa như biết nàng đang khó xử nên từ sau lưng lấy ra một mảnh da thú màu trắng đưa cho nàng, khi ánh mắt nhìn qua thân thể trần trụi thì liền xẹt qua một đạo quang mang thâm trầm quỷ dị.


Thiên Dạ sửng sốt nhìn mảnh da thú trắng như tuyết được nam nhân đưa đến trước mặt, bất tri bất giác quên đi ngượng ngùng từ trên tay hắn nhận lấy, thời điểm bàn tay nhỏ bé chạm đến mảnh da thú, trong lòng nàng không hiểu sao lại xẹt qua một dòng nước ấm.

“Đa Tạ!”

Thiên Dạ vội vàng khoác mảnh da thú lên người nhằm che lấp đi cảnh xuân đang bị bại lộ ra ngoài, da thú không lớn không nhỏ vừa vặn có thể che khuất được từ bầu ngực của nàng trở xuống, bả vai trắng ngần không thể che dấu thoạt nhìn làm cho giống đực có nỗi xúc động muốn ôm nàng vào trong lòng âu yếm một phen.

“Thunder hắn…?!”

“Nga…Hắn…Hắn đã đi ra ngoài!”

Nam nhân vừa đến không sai biệt chính là người nam nhân tuấn mỹ mà nàng đã được gặp mặt từ khi mới vào bộ lạc, chắc chắn hắn đến đây tìm Thunder, cư nhiên lại để cho hắn nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của nàng, Thiên Dạ nhìn hắn ngượng ngùng cười, tận lực che dấu sự không khoẻ bên trong thân thể trước mặt một người nam nhân xa lạ như hắn.


“Ục…Ục…”

Lời nói của nàng vừa dứt thì dạ dày cũng rất không thức thời phát ra một loạt thanh âm kiến nghị, đôi mắt xinh đẹp ngượng ngùng rũ xuống, hai gò má vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn thập phần.

Từ hai canh giờ trước khi bị Thunder ép buộc đến giờ nàng vẫn chưa ăn bất kỳ thứ gì vào bụng, thậm chí một giọt nước cũng không có uống nên dạ dày không trống rỗng mới là chuyện lạ.

Nhìn biểu tình ngượng ngùng vô cùng xinh đẹp của tiểu giống cái trước mắt mình, đôi đồng tử sâu thẳm của nam nhân càng ngày càng phát ra quang mang u ám, giống cái ở thế giới này vốn không nhiều cho nên mỗi một giống cái đều bị các giống đực tận lực che dấu ở trong nhà hoặc bảo hộ vô cùng cẩn thận, mà giống cái trước mắt so với các giống cái ở bên trong bộ lạc liền hoàn toàn khác biệt, từ thân thể yêu kiều cùng da thịt trắng mịn, cho đến khuôn mặt kiều mị cùng thân thể thơm ngát đều dễ dàng khơi dậy dục vọng tiềm ẩn sâu bên trong nội tâm của các giống đực, khiến cho bọn họ có nỗi xúc động muốn “ăn” nàng đến cả xương cốt cũng không chừa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.