Thu Phong Triền

Chương 52


Đọc truyện Thu Phong Triền – Chương 52

Đại quân Tây chinh rất nhanh đã tới nơi. Bạch Thanh Đồng sau khi vào núi nhân tiện đánh giá luôn bốn phía địa hình, mãi đến khi vào thành Tây Lương, cuối cùng không nhịn được nhìn Vương Sùng Miễn nói: “Vương tướng quân, nơi này tứ phía núi vây quanh, trừ đường phía trước đi thông ra Hạ Quốc, ta chỉ có một khe núi ở phía sau. Nhỡ như kẻ địch đánh giáp từ hai phía…”

Vương Sùng Miễn cười ha ha, nói: “Ngươi xem Tây Lương thành này, từ khi triều trước của Hạ Quốc thành lập đến nay đã có ba trăm năm hơn, vì sao đứng cao không ngã? Chỉ vì hai phía núi đều là núi quặng, phía trước lại có sông Sa Lan rộng rãi, đại quân căn bản không thể che giấu chỗ ẩn nấp. Mà trên đồi núi đều có trạm canh gác của quân ta, phong thủy cây cỏ lay động nhìn một cái không sót gì.”

Bạch Thanh Đồng phát hiện chung quanh núi non quả thật cũng trụi lủi, cây cối rất thưa thớt, nếu ở trạm canh trên núi, phía dưới tình hình cũng thấy rõ ràng, không cách nào ẩn giấu. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tây Lương thành này vốn dĩ là lãnh thổ của Hạ Quốc, hoàng đế trước đây đã sớm vẽ vào bản đồ. Nhưng nguyên nhân vốn là đường giao thông quan trọng, người trong thành miệng lưỡi phức tạp, vẫn có rất nhiều người Hạ cùng người Tề hỗn cư.

Lúc này đã sớm vào thu, thời tiết phía Tây so với kinh thành lạnh hơn nhiều, sông Sa Lan thậm chí đã có khuynh hướng băng giá.

Mười vạn quân Hạ Quốc ở bờ sông bên kia mắt nhìn chằm chằm, chiến sự hết sức căng thẳng.

Bạch Thanh Đồng khẩn trương đi vào quân đoàn chiến đấu, thường mệt mỏi ngã vào giường trên, loại tình cảm tưởng niệm Già La Diêu cho dù là trong giấc ngủ cũng tỏa ra.

Thấm thoắt qua hơn một tháng, trong núi thời tiết đã lạnh hơn, sông Sa Lan cuối cùng cũng đóng băng. Thần sắc Vương Sùng Miễn cũng càng thêm lạnh lùng.

Chỉ cần tầng băng rắn chắc, quân Hạ có thể tiến thẳng vào, từ mặt băng tiến trực tiếp lên Tây Lương thành.

Đại Tề đóng quân cũng hết sức khẩn trương, mỗi ngày đều phòng thủ nghiêm ngặt, thường xuyên chú ý động tĩnh phía bên kia sông. Ở tình thế này, Bạch Thanh Đồng cơ hồ đã nhanh quên Già La Diêu sắp tới phân vãn cuộc sống rồi.

Thực ra hắn cũng không biết, lúc này Già La Diêu đã sắp đến gần bản thân, đương phi nước đại trên đường.

“Vương gia, lập tức đến Phần Châu rồi.”

“Ân.” Già La Diêu nằm ở giường mềm trên xe ngựa, lãnh đạm lên tiếng. Kéo lại áo ngủ bằng gấm đã rơi xuống dưới bụng lên tự trấn an.

Tử Hà nhíu mày nói: “Vương gia, chúng ta cách xa kinh đô như thế, Cao tổng quản bên kia không có thắc mắc sao? Bây giờ Cao Hổ không có ở đây, ngài lại không chịu mang nhiều ám vệ…”

“Tử Hà, ta không nhớ rõ ngươi lắm miệng như thế từ lúc nào.” Già La Diêu không nhịn được mà cắt lời hắn, cau mày, dừng một khắc, nói: “Không nên nói gì nữa. Đi gọi Trác đại phu đến.”

Tử Hà căng thẳng nói: “Vương gia, ngài có chỗ nào không thoải mái?”

“Đừng hỏi nhiều. Đi tìm Trác đại phu.”


Trác Lăng Phong chính là sư đệ của Vương ngự y, năm ấy hai mươi lăm tuổi, vốn là quan môn đệ tử của sư phụ Vương ngự y ––– Giang Nam thánh thủ, chữa tốt cả song khoa lẫn phụ khoa, hơn nữa đối với đẻ song sinh cũng có kinh nghiệm nhất định. Vương ngự y bởi vì tuổi lớn, lại muốn ở lại kinh thành giúp Già La Diêu che đậy tai mắt, cho nên không có đi theo.

Tử Hà vội vã gọi Trác Lăng Phong tới. Trác Lăng Phong lên xe chẩn qua mạch cho Già La Diêu, nói: “Vương gia, ở eo có cảm giác đau nhức không?”

Già La Diêu gật đầu.

“Còn lại có chỗ nào khó chịu?”

Già La Diêu nhẹ cau mày, nói: “Bụng có chút đau. Cảm giác trướng trướng.”

Trác Lăng Phong nói: “Vương gia, thất lễ rồi. Ta giúp ngài xoa.”

Già La Diêu gật đầu, cái gì cũng không nói, tùy ý hắn đưa tay duỗi đến dưới áo ngủ bằng gấm, giúp mình xoa bóp chỗ eo đau nhức.

Trác Lăng Phong giúp y xoa bóp một hồi lâu, thấy Vương gia không phản ứng gì, liền giương mắt nhìn, Già La Diêu đã ngủ.

Hắn lắc đầu, xoay người ra xe ngựa. Tử Hà nghênh đón, thấp giọng nói: “Vương gia tình trạng như thế nào?”

Trác Lăng Phong nói: “Đại khái chính là hai ngày vừa rồi. Vương gia đi đường mệt nhọc, cơ thể mỏi mệt, chỉ sợ vất vả cực điểm.”

Tử Hà thở dài, nói: “Ai biết ép buộc một thời gian như thế, Vương gia không thể không lặng lẽ rời kinh, tránh tai mắt của người. Chỉ mong thần tiên phù hộ, tất thảy bình an.”

Nguyên lai là lúc này tiểu hoàng đế đang chuẩn bị đại hôn, Già La Diêu từ lúc gặp chuyện vẫn ở ẩn không ra, có một số người bụng dạ khó lường liền nghị luận nhiếp chính vương không muốn ủy quyền, định là đang âm thầm trù tính cái gì. Tiểu hoàng đế không biết suy đoán thế nào, đại khái cũng có chút bất an, một số ngày trước vẫn phái người đi biệt viên ở ngoại ô kinh thành mời Già La Diêu quay về kinh. Vị kia trong hậu cung cũng phái người đến tìm hiểu. Vì vậy mật thám lân cận biệt viện cũng lập tức nhiều hơn.

Già La Diêu sắp chuẩn bị sanh, bị những người này nhìn chằm chằm, tất nhiên không thể giấu được, sẽ gây bất lợi cho sinh nở. Mắt thấy biệt viện không cách nào ở, liền đem Cao Hổ cùng Vương ngự y lưu lại che giấu, chính mình mang theo Tử Hà cùng Trác Lăng Phong cùng vài tên thân tín, lặng lẽ rời khỏi kinh thành.

Nghĩ đến y đường đường là nhiếp chính vương, dưới một người trên vạn người, nhưng không có một chỗ cho y an tâm sinh đẻ, quả thật là châm chọc.

Già La Diêu suy nghĩ một chút, dinh thự ở phụ cận kinh thành cũng không thuận tiện, đi không được. Diêu Tây thuộc địa lại quá xa, ngàn dặm xa xôi, lấy thân thể y bây giờ chỉ sợ đi chưa được nửa đường đã không còn kịp rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phía tây Phần Châu này an toàn nhất.

Khi Già La Diêu dẫn dắt tây quân, từng lén xây mộy tòa nhà lớn tại Phần Châu, không người biết, bí mật an toàn, hơn nữa… nơi này cách thành Tây Lương chỉ có ba bốn ngày đi đường, nếu Bạch Thanh Đồng có tin tức gì, y cũng biết được trước tiên.


Chỉ là y nghĩ đến chu toàn, nhưng lại không có ngờ tới thân thể mình không chịu nổi hành trình như thế.

Đại khái cũng là bởi vì khi rời kinh, xe ngựa đồ đạc cũng không dám phô trương xa hoa, chỉ là tuyển một cái bình thường. Trên đường mặc dù cẩn thận chạy, nhưng cuối cùng cũng tránh không được nỗi khổ xóc nảy.

Già La Diêu bây giờ so với khi Bạch Thanh Đồng rời đi bụng lại lớn hơn vài vòng, hơn nữa mấy ngày nay luôn phát trướng, cảm giác thừa ra rất nhiều. Chính y biết đây là sắp sinh rồi, trong lòng cũng bắt đầu không thoải mái.

Kỳ thực khi Bạch Thanh Đồng rời đi y liền mơ hồ bất an. Thân thể của y tự mình biết, vốn đó là tàn phế, lại là ám song, sinh đẻ nhất định không thuận lợi. Huống chi bây giờ tình thế trong kinh làm cho không thể không len lén rời đi, tuy là sớm có chuẩn bị, nhưng cũng không tránh được có chút chật vật.

Đáy lòng y kỳ thật có chút sợ hãi. Việc sinh đứa nhỏ này đại khái không ai không sợ. Chỉ là y không phải nữ nhân, không phải nữ song, cho nên không thể thẳng thắn mà biểu lộ sợ hãi. Y là nhiếp chính Vương, là đương triều Vương gia, là binh mã đại nguyên soái. Y sao có thể giống như nữ nhân nữ song mà sợ hãi lo lắng chứ? Cho nên y chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, làm bộ lạnh nhạt nghênh đón tiểu sinh mệnh sắp đến.

Ai…

Khi Già La Diêu tỉnh ngủ đã vào Phần Châu thành. Tòa nhà kia cũng đã âm thầm chuẩn bị rất tốt.

Y là do Tử Hà ôm xuống xe ngựa. Nguyên nhân nói đến thì buồn cười, chiếc xe lăn ngồi hơn hai mươi năm trước kia bắt đầu làm cho y không thoải mái, không thể ngồi lâu, eo lưng có khó chịu. Hơn nữa tới ngày gần đây, dứt khoát sẽ rất khó ngồi xuống. Cho nên hành động chỉ có thể bảo Tử Hà ôm đến ôm đi.

Sớm biết có hôm nay, lúc đầu xe lăn nên làm linh hoạt chút, lưng ghế dựa có thể điều khiển trước sau thì tốt rồi.

Khi Già La Diêu đến nằm trên giường còn đang suy nghĩ.

Bọn họ vừa mới đặt chân lên Phần Châu không lâu, Cao Hổ bị Già La Diêu phái đi Tây Lương liền truyền đến tin tức, Hạ Quốc đã phát động tiến công rồi, ban đêm tại tầng băng chưa rắn chắc trên sông Sa Lan, đánh lén ba lần rồi, nhiều lần đều bị phát hiện phải quay về.

Già La Diêu biết được tin tức, không khỏi cau mày, nói: “Mỏ quặng phía Tây mật đạo bí quật lúc trước của Hạ Quốc, Cao Hổ hẳn là đã truyền lời lại cho Vương tướng quân, không biết Vương tướng quân ứng đối như thế nào?”

Tử Hà nói: “Cao Hổ hồi báo, nói Vương tướng quân sai người tìm cho ra mật đạo, bây giờ chỗ ra đã bị phá hỏng, còn binh lính trông coi, hẳn là không có lo lắng.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Già La Diêu thở dài, xoa mi tâm, nói: “Không biết sao, trong lòng ta luôn có dự cảm bất hảo. Hạ Quốc ba lần cố gắng qua sông ban đêm, đều bị Vương tướng kích quay về. Nhìn qua khí thế to lớn, nhưng tựa hồ cố ý dò xét binh lực của ta, không biết bọn họ có âm mưu khác hay không.”

Tử Hà biết Vương gia mấy ngày nữa sẽ sinh, không muốn y nhọc sức quan tâm lại việc này, liền trấn an nói: “Vương tướng quân kinh nghiệm phong phú, Vương gia ngài không nên lo lắng, hãy nghỉ cho khoẻ đi.”


Già La Diêu lại thở dài. Y hiện tại không ở chiến trường, nhìn không thấy tình huống cụ thể, cũng không thể phân tích tình hình chiến đấu. Nhưng lấy kinh nghiệm dẫn binh nhiều năm của y, luôn cảm thấy phương diện này có vấn đề. Hơn nữa Vương Sùng Miễn là thân cữu của y, y hiểu rõ nhất. Người cậu này của y có chút thành công vĩ đại, cực dễ tự mãn. Trước kia đóng tại Tây Nam mười năm, hiểu rõ tình huống nơi đó, tất nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng biên giới Tây Lương hắn không quen thuộc, nếu phạm vào tật xấu này, sợ rằng gặp phải vấn đề.

“Ngô…”

Y đang nghĩ ngợi, trong bụng chợt bắt đầu đau bụng sinh.

Tử Hà vội nói: “Vương gia, ta đi gọi Trác đại phu.”

Già La Diêu khoát tay ngăn hắn: “Không cần, Trác đại phu nói đây là tình huống bình thường. Đau đớn lúc này bổn vương hoàn toàn nhẫn nại được.”

Tử Hà lo lắng nói: “Tiểu thế tử không biết khi nào xuất thế. Luôn làm cho ngài đau đớn như thế, cũng không phải biện pháp.”

Từ sau hôm đến Phần châu, Già La Diêu liền bắt đầu đau bụng không quy luật. Trác Lăng Phong nói đây là hiện tượng trước khi sinh, làm cho Già La Diêu hảo hảo hưu tức, mấy ngày nay đặc biệt chú ý có hiện tượng phá thuỷ hoặc lạc hồng hay không.

Già La Diêu nghe lời này khoé mắt bỗng nháy. Y làm nam nhân hơn hai mươi năm, bây giờ vậy mà lại có lạc hồng, thật sự… có chút khó có thể tiếp nhận.

Buổi tối khi Già La Diêu ngủ, không biết là do chiến tuyến hồi báo, hay là hài tử trong bụng làm phiền, luôn không ngủ được. Trong lúc lơ mơ trong đầu lại nghĩ đến mật báo nói quân doanh Hạ Quốc mấy ngày nay liên tục đốn củi xây cầu, xây một lần bị hủy một lần, hôm nay trên sông Sa Lan đông cứng khắp nơi đều là bè gỗ. 

Cũng không biết Hạ Quốc này điên cái gì, trời giá rét vốn đốn củi sẽ không dễ, lại làm cho binh lính tốn công lao động.

Già La Diêu không ngủ được. Phía Tây khí trời lạnh, Phần Châu cơ hồ đã bắt đầu mùa đông, nhưng người y lại đầy mồ hôi. Trằn trọc quay qua quay lại trên giường, bụng từng cơn co rút đau đớn, làm cho y trong mộng cũng cau mày.

Vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ y nhìn thấy Bạch Thanh Đồng một thân nhung trang, đang tư thế hào hùng chạy như bay trên sông Sa Lan kết băng.

Già La Diêu hoa mắt thần mê mà nhìn dáng người bừng bừng tư thế anh hùng của Bạch Thanh Đồng, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo cùng ái mộ. Nhưng đột nhiên, trên sông Sa Lan hồng quang tận trời, đại hỏa khó hiểu rào rạt bốc cháy lên.

Tầng băng nhanh chóng hòa tan, chiến mã bị cháy dựng lên. Tiếng ngựa hí cùng tiếng kêu bi thảm tứ phía đánh tới.

Sau đó, y nhìn thấy Bạch Thanh Đồng không cách nào tránh được mà té xuống lưng ngựa.

Tầng băng nứt ra một khe thật lớn, thiếu niên mặc giáp trụ rất nặng kia, lập tức bị rơi xuống khe nước tối đen lạnh như băng giữa sông…

“Đồng…”

Già La Diêu kêu một tiếng sợ hãi, từ cơn ác mộng bừng tỉnh lại.

“Vương gia, xảy ra chuyện gì?”


Tử Hà ngủ ở phòng bên nghe thấy tiếng động, lập tức khoác thêm quần áo chạy sang.

Già La Diêu xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Không có việc gì.”

“Ngài có nơi nào không thoải mái sao?”

Già La Diêu cảm thấy Bạch Thanh Đồng lúc rơi vào giữa dòng sông còn nháy lên ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng, không khỏi nhắm mắt, thở gấp trong chốc lát, nói: “Ta có chút khô miệng. Rót cho ta chút nước.”

Tử Hà đốt ngọn đèn, sờ sờ ấm trà trên bàn, nói: “Vương gia, trà lạnh rồi. Ta đi ra bếp đun nước nóng cho ngài.”

“Không cần. Trà lạnh là tốt rồi.”

Già La Diêu cử động thân thể, cố hết sức mà chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy trên người dính toàn là mồ hôi lạnh. Cũng may trong phòng ấm bồn cùng địa long đều đốt hừng hực, cũng không cảm thấy lạnh.

Y nhận cái chén từ Tử Hà, liên tiếp uống ba ngụm to Bạch Thủy.

“Vương gia, khá hơn chút nào không?”

Già La Diêu đỡ bụng tựa vào đầu giường, tim đập còn rất dồn dập, nói không nên lời là thoải mái hay khó chịu, trên người là lạ.

Sau một lúc lâu, y nhăn mặt cau mày, thấp giọng nói: “Ta muốn đi vệ sinh…”

Tử Hà rõ ý của y, lập tức đi trước qua tiểu ốc đem nến, huân hương cùng bồn cầu chuẩn bị cho tốt, lại vội tới khoác thêm áo cho Vương gia, cẩn thận ôm đến, đưa đến tiểu ốc. Sau đó không cần dặn bảo liền lui ra.

Già La Diêu chống tay đỡ thân thể, cởi quần ra, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Mùi này rất mỏng, ở trong nhà xí đốt huân hương vốn không thể phát hiện. Nhưng Già La Diêu nội lực thâm hậu, nhiều năm chinh chiến sa trường, đối với mùi này rất tinh tường.

Y cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt khố màu trắng vậy mà một mảnh đỏ sẫm.

Y ngẩn người, còn không có phản ứng lại, chợt thấy dưới tay có cảm giác cứng cứng, tựa như thứ tay y ôm lấy không phải bụng mình, mà là một tảng đá cứng rắn.

Y há mồm, còn chưa kịp gọi Tử Hà, bụng đã nổi lên cơn đau nhức.

“Ách –––”

Già La Diêu rên một tiếng, mồ hôi chảy từ trên trán xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.