Đọc truyện Thu Phong Triền – Chương 36
Bạch Thanh Đồng thật không ngờ nhanh như thế lại có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia lần thứ hai. Cho nên, khi hắn trở về đại trướng (lều lớn), ngẩng đầu nhìn thấy người ngồi trong xe lăn khẽ mỉm cười yên lòng thì không khỏi kinh hỉ mà bật ra một tiếng kêu lớn.
“Ngươi có vẻ rất cao hứng nhỉ.” Già La Diêu mỉm cười, thân thiết mà mang chút nhớ mong.
Bạch Thanh Đồng bước nhanh lại, trên thực tế gần như là nhảy bổ tới, thế nhưng ngay lúc tới trước xe đẩy, đã kịp ngăn lại hành vi lỗ mãng thiếu thành thục của bản thân, kích động nói:
“Sao ngươi đã tới rồi? Tới lúc nào? Tử Mặc cũng không có nói cho ta biết. Ngươi chờ một chút, ta đi lấy trà cho ngươi, mấy người chỗ ta mang đến nhiều lắm.”
“Đừng đi. Tử Hà đã đi chuẩn bị rồi.” Già La Diêu thâm ý nhìn hắn, thấy hắn xoay quanh trong trướng (lều), không đi mà ở lại cạnh mình. Thế nhưng tình cảm bộc phát thoáng qua khi hắn trông thấy mình, đủ để bù đắp mọi khuyết điểm.
“Ngươi ngồi xuống, ta không có nhiều thời gian lắm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Màu da khỏe mạnh do phơi nắng của Bạch Thanh Đồng hơi ửng hồng, ý tứ nói: “Ta mới từ thao trường về, người có chút bẩn… Ngươi chờ một chút, ta đi tắm rồi sẽ trở lại.”
Nói xong không cho thời gian để Già La Diêu đáp lại, vội vàng chạy ra khỏi lều lớn, chạy đến phòng tắm chung ở phía sau. Cũng không chờ gã sai vặt trong quân doanh đun nước nóng, vội vã dùng chỗ nước nửa nóng nửa lạnh mà tắm.
Qua một tháng, hắn đã trưởng thành rất nhiều.
Lần đầu tiên hắn theo Lưu tướng quân ra chiến trường đánh đuổi bắc di nhân xông vào thôn trang biên giới, nắm chặt trong tay chiến đao, ngực lại đầy cảm giác thấp thỏm, bất an. Thế nhưng khi xông lên đối dịch, hoàn toàn không có chút thời gian do dự.
Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Giết người cũng không còn là vấn đề đạo đức mà là vấn đề sinh tồn. Nhất là khi thấy thảm trạng của thôn trang, thi thể thê thảm của bách tích khiến cho hắn sôi máu.
Trong nháy mắt, não của hắn trống rỗng, chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Chỉ còn biết nắm chặt lấy vũ khí trong tay, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của địch liền bổ xuống.
Sau khi giết người đầu tiên, lấy máu tươi của địch mà tế lòng từ bi trong lòng, còn lại chỉ là chiến đấu!
Đó chỉ là cuộc vây quét quy mô nhỏ, lũ bắc di nhân hung ác, độc địa nhưng không có nhiều lắm. Tổng cộng Bạch Thanh Đồng giết 3 người cả thảy. Với một tân binh mà nói, thành tích đó cũng không tồi. Thế nhưng hắn vẫn chưa thể ngồi trên lưng ngựa mà cắt thủ cấp của quân địch.
Việc này Lưu cũng không nói gì. Y cũng không đến mức yêu cầu binh lính của y phải làm được như vậy.
Bạch Thanh Đồng vốn có cho rằng sau khi giết người nhất định sẽ ngủ không yên. Nào ngờ mọi việc lại hoàn toàn không phải như vậy. Theo như Tử Mặc kể lại đêm đó hắn ở trong trại ngủ như chết, tiếng gáy đủ để đánh thức cả lợn.
Thế là Bạch Thanh Đồng cười gian, nói: “Tử Mặc, ta cũng không biết nguyên lai ngươi thuộc họ lợn nha.”
Tử Mặc giận dữ. Tuy rằng chuyện này là do hắn nói không đúng trước, nhưng nhìn Bạch Thanh Đồng xấu xa cười gian, hắn liền ghi nợ. Cho nên, hôm nay Tử Mặc trả thù, không nói chuyện Vương gia tới cho Bạch Thanh Đồng biết trước, khiến cho Bạch Thanh Đồng hoàn toàn bị động. Để không bị mất mặt vì bộ dáng lầy lội của mình trước mặt Già La Diêu luôn ưa ngăn nắp sạch sẽ, Bạch Thanh Đồng vội vàng chạy đi tắm nước lạnh.
Quá mức để ý đến hình tượng bản thân trước mặt đối phương, đúng là đang yêu mà.
Sau khi Bạch Thanh Đồng thay xiêm y sạch sẽ đi vào đại trướng, thấy Già La Diêu vẫn ưu nhã như trước, không mang theo một vết lộn xộn do thiên lý bôn ba thì đáy lòng đột nhiên thốt lên những lời này.
“Ngồi xuống. Ăn cơm trước đã.” Già La Diêu mỉm cười nhìn hắn, đảo khách thành chủ mà nói.
Y đã gặp Lưu Trường Phong, giao bàn mọi việc xong xuôi, chính mình quay về doanh trướng chờ Bạch Thanh Đồng. Ai ngờ hắn vừa thấy Già La Diêu, chỉ kịp nói hai ba câu liền chạy vội đi tắm. Y nào có chê hắn bẩn đâu!
Lúc này cơm nước mà Lưu Trường Phong đặc biệt chuẩn bị cho Nhiếp chính vương được dọn ra, cũng may tốc độ Bạch Thanh Đồng cực nhanh, nếu không hắn không chỉ phải tắm nước lạnh, còn phải ăn cơm nguội nữa.
Bạch Thanh Đồng cười hắc hắc, ngồi xuống bên người y. Trong tay nắm chiếc đũa, nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào y.
Vừa rồi trên đường trở về, hắn gặp Tử Hà, đã biết Già La Diêu là vì sao mà đến. Tuy rằng biết Già La Diêu chủ ý đến Đức An quan, tới Kính Châu cũng không phải để gặp mình, nhưng chỉ cần có thể gặp y trong chốc lát cũng là chuyện cực kỳ hạnh phúc rồi.
“Mau ăn. Nhìn ta cũng đủ no rồi à?” Già La Diêu cười như không cười mà nói. Bạch Thanh Đồng chú ý lỗ tai y kỳ thực có chút đỏ.
Bạch Thanh Đồng một bên xới cơm, một bên cười đến ngu ngốc nhìn y, còn không quên đưa cho y đĩa rau, nói: “Ngươi cũng ăn đi. A, đây chính là bữa ăn ngon nhất từ khi ta vào quân doanh đấy, đều nhờ phúc của ngươi cả?”
“Biết thế còn không nhanh ăn nhiều một chút.” Hai người chia xa nhiều tháng, Già La Diêu lần thứ hai bị ánh mắt nồng nàn do ‘ tiểu biệt thắng tân hôn ’ của hắn thiêu đốt, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Dùng bữa xong, Già La Diêu nói: “Đã quen ở quân doanh chưa?”
“Ổn cả.”
“Lưu tướng quân đối đãi ngươi thế nào?”
“Tốt.”
“Ở đây có khổ không?”
“Có chút.”
“Có bị thương không?”
“Hiện nay không có.” Bạch Thanh Đồng suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta sẽ không để bản thân thụ thương, ngươi yên tâm.” Đây là câu nói dài nhất từ lúc nói chuyện mà hắn vẫn cười đến ngu ngốc nhìn chằm chằm Già La Diêu nói ra.
Có nhớ ta không?
Những lời này Già La Diêu dù thế nào đều khó có thể xuất khẩu. Thế nhưng Bạch Thanh Đồng lại không hề ngại chuyện này.
Hắn thấy Già La Diêu không nói thêm gì nữa, liền ngồi xổm trước xe lắn của y. Hắn cầm tay y, cọ lấy cọ để như chú chó nhỏ, sau đó ngước đôi mắt trong trẻo tràn đầy chờ mong, nói: “Diêu, có nhớ ta không?”
Già La Diêu có chút ngượng ngùng, nhưng không rút tay ra, chỉ dịu dàng cười, tất cả đều không cần nói bằng lời.
Bạch Thanh Đồng vô cùng thân mật phủ phục lên đùi y, ôm thắt lưng y, nói: “Ngươi phải ở lại biên quan bao lâu?”
“Chưa biết được. Bắc di nhân cùng lang tộc cấu kết, chỉ cần đánh tan đồng minh của bọn chúng là có thể quay về, cũng không phải chuyện gì quá khó giải quyết. Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, sợ không qua được mùa xuân, cho nên ta muốn nhanh chóng trở về.”
Già La Diêu tinh tế vuốt ve mái tóc còn chưa khô của hắn, hưởng thụ ấm áp từ nhiệt độ cơ thể thiếu niên.
Niên thiếu cọ cọ y, có chút xấu hổ xấu hổ ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Đêm nay… ngươi có thể lưu lại không?”
Già La Diêu hơi cứng đờ, lúng túng lại mang theo chút áy náy nói: “Đây là quân doanh… Hơn nữa ngày mai ta còn muốn khởi hành đi Đức An quan.”
“Nga…” Niên thiếu thất vọng tựa đầu vào lòng y, bất mãn nói thầm một câu gì đó mà nhĩ lực tốt như Già La Diêu cũng không nghe thấy.
Bất quá niên thiếu rất nhanh ngẩng mặt, vẻ mặt nhu tình mật ý nói: “Diêu, vậy hôn một cái đi.”
“Hả?”
Già La Diêu còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã nhào tới, dịu dàng mà nhiệt tình che miệng y lại .