Đọc truyện Thứ Nữ Yểu Điệu – Chương 9
Đi qua, cũng là hai người một trước một sau. Doãn Thiên Lương len lén quay đầu lại nhìn một chút, chính là bóng lưng trai đẹp, núi giả này vắng vẻ vô cùng, làm chút chuyện không muốn người khác biết còn rất tiện lợi. Nhún nhún vai, chuyện nàng bắt gian, đoạn thời gian này nàng chỉ muốn đóng vai tốt chờ bị ném tới Du gia là được.
Thật vất vả hỏi thăm trở lại tẩm cung, đã thấy Trạm vương phi ở đó, nhìn thấy nàng mặt rất vui vẻ.
“Mẫu thân, ngài từ cung tới đây?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nàng vẫn tương đối buông lỏng khi nói chuyện với bác gái vương phi.
“Ừ, hôm nay ta muốn đi gặp Nhã Cầm di, Lương nhi, ngươi đi cùng mẫu thân.” Trạm vương phi nói.
Ách — cùng nhau — không muốn, có lúc nàng thích một người.
“Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương rên lên, thời điểm loạn rối cả mắt, mẹ vương phi vẫn không quên giúp đỡ kết đôi — quả nhiên có thiên phú làm bà mai.
Thay đổi suy nghĩ một chút, Doãn Thiên Lương nàng cứ như là hàng ế vậy, đều muốn bán đến cửa rồi hả?
Nghĩ thì nghĩ, đi thì không dám không đi.
Theo Trạm vương phi xuất cung, lên hai cỗ kiệu, chạy đến Du gia.
Ngồi ở bên trong kiệu, Doãn Thiên Lương buồn bã thất vọng dựa vào phía sau. Gả thì gả đi, dù sao con người Du Ngạn Chương cũng không có gì không tốt. Nhưng trong lòng có một âm thanh nho nhỏ đang kháng nghị: “Không lấy chồng, không lấy chồng, không lấy chồng.”
“Làm như ta nguyện ý gả ? Đây không phải là xã hội phong kiến sao? Hãy nói, ta chạy trốn sao? Dùng đại não một chút có được hay không? Hãy nói, gả cho ai mà không phải gả a.” Doãn Thiên Lương lẩm bẩm.
Thuận tay vén rèm, quả nhiên, không phải là Hoàng hậu đi tuần cũng không cần yên lặng đuổi người đi, chỉ cần đừng đến giữa đường cái ngồi là được, cửa hàng nên mở thì mở, người nên đi thì đi, quả nhiên rất náo nhiệt.
nếu như sau này Du Ngạn Chương không can thiệp vào hành động của nàng, thì cuộc sống của nàng cũng không tệ lắm. Bất quá … Du Ngạn Chương mặc đồ cũng già như những học giả vậy … tương lai mù mịt.
không gặp người cuối cùng cũng không tránh thoát, mong đợi đi tới đầu đường cũng giống như lùi lại, “vèo” cái đã đến, cỗ kiệu ngừng, Doãn Thiên Lương vội vàng thu lại biểu tình chán đến chết, lần nữa thấp đầu, hai tay giao nhau đặt trước bụng, tiêu chuẩn thục nữ.
Có người mở màn kiệu ra đỡ nàng ra ngoài, thoáng nâng mắt lên, trận chiến không nhỏ, nam nữ già trẻ, một mảnh Hoàn mập Yến gầy.
Đi tới đứng lại bên người Trạm vương phi, Trạm vương phi kéo tay của nàng để cho nàng gọi “Cầm di”. Quy quy củ củ gọi, phát hiện một cái tay khác cũng bị kéo lên: “Chỉ chớp mắt cũng đã lớn thành đại cô nương rồi. Đến, mau mời vào.” Đoàn người nồng nhiệt đi vào trong, tay phải tay trái Doãn Thiên Lương đều có người dắt, bị người kẹp.
Đến phòng khách, lại lần nữa ra mắt, ngồi vào chỗ của mình, Doãn Thiên Lương cúi đầu nghiên cứu mặt đất Du gia.
“Lương nhi khi còn bé rất an tĩnh, cũng không khóc không làm khó, hiện tại cũng an tĩnh như vậy.” Cầm di nói.
“Ừ, đứa nhỏ Lương nhi này đặc biệt dịu dàng ít nói.” Trạm vương phi nói.
Doãn Thiên Lương buồn cười, dịu dàng ít nói, là ngây ngô có được hay không?
“năm này 14 tuổi sao? Bây giờ cũng muốn lập gia đình.” Mặc dù không ngẩng đầu, nhưng Doãn Thiên Lương cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của Cầm di.
“Cũng không phải sao, năm nay Thiên Ngưng và Thiên Tịnh cũng đến tuổi, sang năm đến Thiên Lương của chúng ta rồi.” Trạm vương phi nói.
“Đã có người đinh chưa?” Cầm di nói.
“Có tới cửa cầu hôn, thứ nhất thuổi Thiên Lương còn nhỏ, thứ hai không biết rõ người ta cũng không dám dễ dàng đồng ý, tính tình Lương nhi an tĩnh không tranh, ta sợ nàng vào cửa bị khi phụ đâu.” Trạm vương phi nói.
“Ừ, hãy nhờ người quen biết tìm người tốt. Tổ tiên đều ở đây.” Cầm di nói.
Doãn Thiên Lương chợt hắt hơi một cái. Nhanh như vậy liền đi thẳng vào vấn đề, ngay cả cái ôm đầu khóc rống nói nỗi nhớ ly biệt cũng không có?
“Đây là thế nào? Phương Bắc trời lạnh, có phải hay không bị lạnh rồi hả?” Cầm di lập tức ân cần hỏi.
“Cám ơn cầm di, không có sao.” Doãn Thiên Lương nói.
Hai người phụ nữ có thể bị nàng hắt hơi làm rối loạn đề tài, lúc này mới bắt đầu ôn chuyện. Doãn Thiên Lương nghe … rất nhàm chán, ai tới cứu nàng một cái?
Ngoài cửa đi vào một đại nha hoàn, nói các tiểu thư tới bái kiến Vương phi cùng Quận chúa.
Lại một trậm bái kiến, Doãn Thiên Lương ở trong tay áo nắm quả đấm, nàng kích động muốn phát điên.
Các vị tiểu thư cũng an tĩnh ngồi, cầm di chợt nói rằng: “Ta cùng trò chuyện với Vương phi, Trân nhi, các ngươi mang theo Quận chúa vào vườn chơi một chút đi. Đừng nghe chúng ta nói chuyện mà buồn bực.”
Cùng nhau đứng dậy cúi chào, cùng bước những bước nhỏ ra khỏi cửa. Quả nhiên các tiểu thư và thiếu gia của Du gia gống nhau, đều có nề nếp, các nàng thật sự mang nàng vào vường chơi, nhẹ giọng hàn huyên mấy câu nhỏ nhẹ về cầm kỳ thư họa, Doãn Thiên Lương trừ xem mấy quyền “Phụ nữ khuất nhục sử” còn dư lại cũng không hiểu, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cố làm vẻ thẹn thùng không nói lời nào, không trả lời.
Nghe nhóm tỷ muội các nàng ấy nói cái gì mà bài hát, một lát nói đi đánh cờ vây. Doãn Thiên Lương rất muốn nhảy vào trong hồ nước để thay hồn đổi xác, để hoa lệ Đại Biến Thân, đáng tiếc, chỗ này không có thần nước, đoán chừng Lục Nguyên quân hơn nửa đêm cũng sẽ không vội tới thay đổi nàng.
Cuộc hành trình yên tĩnh rất nhanh kết thúc, các vị tiểu thư mang theo nàng xoay quanh đến khuê phòng của các nàng, sau đó lại trở lại phòng khách, đúng dịp chính là cha con Du Ngạn Chương hạ triều trở lại.
Chấp nhận lần thứ ba hành lễ gặp nhau, Doãn Thiên Lương thật sự muốn điên, sau này đến nhà bọn họ xem ra cái gì cũng không cần làm, ngày đó từ mở mắt đến nhắm mắt chỉ cần hành lễ là được. Quên đi, nàng không muốn gả, thật đáng sợ. Xem ra phải nghĩ một biện pháp.